Thương Thiên

Chương 74: Sơn tặc




Phong Hỏa thành, ở phía Bắc chính là chỗ giao giới của tộc Thát Đát cùng Nữ Chân bộ lạc. Bởi vì hai tộc nhân có tín ngưỡng khác nhau mà vẫn gieo thù kết oán, nên biết nơi này chiến hỏa không ngừng, bất quá so với chiến tranh của biên hoang thì cũng chỉ giống như trẻ con đánh nhau.
Phong Hỏa thành mặc dù tương đối bần cùng nhưng lại là đường giao thông nam bắc quan trọng, nam lai bắc vãng tự nhiên sẽ hình thành một tràng sở giao dịch. Phương Bắc trời cao đất rộng, nông nghiệp phong phú, rất nhiều ngựa,gia súc, quáng vật bảo thạch đối với người Nam phương mà nói thật sự là nhìn lạ mắt,nhưng cũng rất quan trọng nên cần phải trao đổi; mà Nam phương gốm sứ,vải vóc,tơ lụa là những vật thường gặp, thì trong mắt người phương Bắc cũng là trân quý vô cùng. cho nên vẫn thường xuyên có những thương đội mạo hiểm chiến hỏa mang những vật trao đổi hi hữu này trở về, thấy được cơ hội kiếm tiền như vậy,người người đều đỏ mắt vì bạo lợi.
Chính bởi vì như thế, cường đạo sơn tặc vùng phụ cận trở nên giàu có, từ đó lại đi phân chia địa bàn, trong đó sơn tặc Kì Liên sơn là lớn nhất.
Kì liên sơn là con đường giao thông nam bắc chủ, cho nên thương đội qua lại có rất nhiều, vì thế nên ngày càng có nhiều sơn tặc tụ tập nơi này, dần dần cũng lớn mạnh lên. Bọn họ chuyên đi cướp những thương đội qua lại để sống,dưới tình thế bất đắc dĩ,rất nhiều thương đội chỉ còn cách chịu tốn nhiều thời gian cùng nhân lực hơn để đi đường vòng,hơn nữa còn phải cầu giang hồ cao thủ đến trợ giúp…..
Kì Liên sơn trại nằm ở sâu trong kì liên sơn, địa thế hiểm yếu, dân cư có khoảng hai ba ngàn người, triều đình nhiều lần phái binh thu phục, nhưng không đạt được gì ……
Lúc này, trong đại sảnh của sơn trại, ngồi ở cao cao chính là kì liên trại ba vị trại chủ, hai bên phân biệt là đầu lĩnh của mười hai đỉnh núi kì liên sơn.
Trung ương, một gã sơn tặc nửa quỳ trên mặt đất nói: "Bẩm cáo ba vị trại chủ, căn cứ thám tử hồi báo, trưa ngày mai sẽ có một đội áp tiêu đi qua, hơn nữa tất cả hàng hóa tất cả đều là quân khí ……"
"Oa!" mọi người một trận kinh ngạc.
"cái gì!?" ở phía bên trái đại đường,một vị trại chủ kinh hô: "khẳng định là quân khí?" người này khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt đầy nét tử khí, nhìn qua có thể thấy được, hai tay màu đen, chính là Nhị Trại chủ kì liên sơn trại "độc thủ" Tiếu Minh.
"Lão nhị, đừng đưa cái mặt như bánh bao ra mà kinh hãi như thế."
Người nói chyện chính là đại trại chủ kì liên sơn trại-Vu, hắn hai mươi tuổi xuất đạo, bước chân vào giang hồ hơn hai mươi năm, được gọi là 'Khoái Nhân Cầm Đao', là Chu Thiên kì đại thừa nhất lưu cao thủ, trong tay thượng phẩm võ học "Truy phong đao" cũng là giang hồ nhất tuyệt.
Vu Trọng nói: "Tiểu ba tử, ngươi tiếp tục nói."
Tiểu ba tử liền vội hỏi: "Tiểu nhân như thế nào dám lừa gạt ba vị Trại chủ, đích thật là quân khí, chỉ là … chỉ là ……"
Vu Trọng nhướng mày, nói: "Chỉ là cái gì?"
"Đúng vậy, chỉ là sao? Mẹ nó! Ngươi nhanh nói đi, đừng ra vẻ mơ mơ hồ hồ như vậy làm ta mơ mơ hồ hồ, nếu để cho lão tử không vui, cẩn thận lão tử một chưởng đánh chết ngươi." Nhị Trại chủ Tiếu Minh hùng hùng hổ hổ nói.
Nghe Nhị Trại chủ nói, tên tiểu ba tử kia nhất thời sợ tới mức cả người run run. Mọi người đều biết Nhị Trại chủ tính tình rất không hay, động chuyện là muốn đánh người, với một đôi độc chưởng của hắn thì tiểu hà thước này như thế nào có thể ngăn cản chứ. Vì vậy lập tức nói ngay: "Nhị Trại chủ bớt giận, theo tin được biết …… lần này áp tiêu chính là Long Uy Tiêu cục ở Thái Nguyên, tổng cộng có hơn một ngàn người, đội ngũ khổng lồ, hơn nữa áp tiêu người chính là lão gia tử Tạ Chấn Hải của Long Uy Tiêu cục."
"A!" Vu Trọng hựu nhíu nhíu mày đầu, nói: "Long Uy Tiêu cục ta cũng có nghe nói qua,là một trong ba đại Tiêu cục, cùng rất nhiều giang hồ môn phái có giao tình, hơn nữa Tạ Chấn Hải này cũng là nhất lưu cao thủ trên giang hồ, nếu kết thù gây oán thì từ nay về sau có lẽ sẽ gặp phiền toái ……"
"Đại ca!" Tiếu Minh ngắt lời Vu Trọng,nói: "Sợ cái gì a! Chúng ta vốn là cường đạo, không cướp của hắn thì….mẹ ôi,chúng ta ăn cái gì a. Thật lâu lắm mới có một khối thịt béo như vậy, như thế nào có thể buông tha, hơn nữa đối phương vận chuyển chính là quân khí a,có cơ hội tốt như thế, hơn nữa thực lực chúng ta còn cao hơn một bậc, nếu đám quan binh dám kéo đến thì chỉ trách chúng không biết tự lượng sức a."
Vu Trọng hươ tay nói: "lão Nhị,ngươi ngồi im cho ta, lão Tam ngươi nghĩ thế nào?" nói rồi quay đầu nhìn qua một bên.
Ngồi ở bên trái Vu Trọng chính là tam Trại chủ Chu Tiến,khoảng ba mươi tuổi, nhưng nhì lâu có điểm soái khí, đúng là vẻ mặt bĩ tương, ánh mắt thỉnh thoảng còn phóng ra tặc quang, người giang hồ xưng là "Gian hồ ly". Vì trí tuệ xuất chúng, nên sự tình trọng yếu của sơn trại đều muốn nghe ý kiến của hắn.
Chu Tiến hí hí mắt tình, cười nói: "Đại ca a, lão Nhị nói đúng, chúng ta sơn tặc,không đi cướp thì làm gì a."
Kiến Vu Trọng sửng sờ, Chu Tiến lại nói: "Tục thoại nói thật đúng, người trong giang hồ, thân bất do kỉ a, đôi khi khó mà bỏ qua cho người, nếu đánh không lại thì chạy. Hơn nữa, chúng ta vây mà không công, chỉ bảo cho bọn họ giao ra hàng hóa, như vậy cũng sẽ không kết hạ cái gì thâm cừu đại hận. nếu từ nay về sau có đại nhân vật nào đó bắt đầu truy cứu,không thể đánh thì chúng ta dâng đại lễ là được."
Vu Trọng nói: "nếu bọn họ phản kháng thì làm sao?"
Chu Tiến sắc mặt biến đổi, hung hăng nói: "đến lúc đó mềm không được chúng ta sẽ dùng cứng , khốn bọn họ ba ngày ba đêm, ta chính là muốn xem bọn chúng có thể chịu được hay không. Đương nhiên, chúng ta phải nắm chắc khi có thời cơ tốt, đến lúc đó lại sợ không thể thu thập chúng sao? hắc hắc!"
"đúng vậy, Đại Trại chủ, chúng ta đi đi a ……"
"đúng vậy ……" tất cả người phía dưới đều bắt đầu kêu lên.
Vu Trọng trầm ngâm một lát, đột nhiên vỗ mạnh vào bàn, "Ba!", đứng dậy nói: "Hảo! hắn mẹ ôi, chuyến tiêu này chúng ta cướp . Là sơn tặc mà không cướp chẳng phải là không giống ai sao,nhiều huynh đệ như vậy còn phải ăn cơm a. Các vị Huynh Đệ đi chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta liền xuất phát."
"Vâng! Đại Trại chủ." trong mắt mọi người đều hiện lên một tia sáng có vẻ rất hưng phấn .
Khí trời tháng tám,thật sự là nóng bức a.
Trên quan đạo Kì Liên sơn, một đội ngũ hơn ngàn người đang hạo hạo đãng đãng đi trước. Người ở phía trước hai tay cầm cờ, trên lá cờ là hai chữ có đại khí phi phàm- "Long Uy".
Đột nhiên, Tạ Chấn Hải dừng ngựa, quát to: "mọi người chú ý, mặt sau có người."
"Lạt!", "Lạt!", "Lạt!"……
Mọi người nghe vậy lập tức rút ra binh khí, nghiêm trận mà đứng.
"Ông nội! ông nội ……" theo tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Tạ Chấn Hải mơ hồ nghe được một thanh âm quen thuộc. Vội vàng kêu lên: "mọi người dừng tay, tới chính là người của mình!"
Mọi người sửng sốt lập tức buông đao xuống.
Chỉ trong chốc lát, phía sau đội ngũ quả nhiên bụi đất bay lên, một người cưỡi ngựa nhanh chóng hướng nơi này chạy đến.
"A, là Đại tiểu Thư ……" mọi người thấy người đến nhất thời mở to mắt.
"Cái gì! Là Thanh nhi, nó như thế nào đến đây." Lục Tầm kinh ngạc nói.
Tạ Chấn Hải cũng vẻ mặt kinh ngạc, lập tức tiến lên phía trước ……