Thương Thiên

Chương 782: Đại Diệt Thần Văn




- Ầm !

- Ầm ! Ầm ! Ầm !

Bên trong đại điện vang lên tiếng nổ liên tục nhưng không hề có chút hư hại nào. Phải nói là độ cứng rắn của Hồng Mông đại điện này không hề tầm thường.

- A !

Trong tiếng nổ vang, âm ảnh tà linh vô tình bị xé rách, trong tiếng kêu gào thê thảm, biến thành một đạo hắc khí chui vào trong cơ thể Mộ Dung Ngạo Hàn.

- Hự !

Ở bên trong quang trụ, Mộ Dung Ngạo Hàn phun ra một ngụm tiên huyết, văng đầy trời. Tâm trạng thất vọng đau khổ khó mà kiềm chế được, Mộ Dung Ngạo Hàn bị đạo quang trụ bắn văng ra ngoài, nặng nề rớt xuống góc tường.

- A a a ! Các ngươi đáng chế ! Tất cả đều đáng chết ! Ai cũng không thể cản ta… Ta mới là chúa tể chân chính, ta mới là tồn tại vĩnh hằng.

Hai mắt Mộ Dung Ngạo Hàn đỏ sậm, điên cuồng gào thét, bên trong cơ thể tỏa ra một đạo ý chí tà ác cực đoan, đem lý trí của bản thân hắn ăn mòn dần dần.

- Mau chết đi !

Uy nghiêm của Tà Linh không thể để bị khinh nhờn, dù là ai khinh nhờn Tà Linh thì đều phải chết !

Ý chí tà ác đánh mạnh vào tận sâu bên trong linh hồn mọi người, dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả, thân ảnh Mộ Dung Ngạo Hàn càng lúc càng lớn, hắc ám âm khí lượn lờ xung quanh, từng đạo gân xanh hiện ra như những sợi dât thừng, hình ảnh khủng bố như Ác Ma sinh ra từ địa ngục, không còn tìm được chút hơi thở người sống nào trên người hắn nữa.

Lúc này, Mộ Dung Ngạo Hàn đã từ bỏ tôn nghiêm, từ bỏ tất cả, để hoàn toàn trở thành hóa thân Tà Ma, linh hồn của hắn đã không còn thuộc về bản thân. Kể từ bây giờ, trên thế gian đã không còn tồn tại Mộ Dung Ngạo Hàn nữa, còn lại chỉ là một thể xác bị tà ma đồng hóa mà thôi.

- Uy nghiêm của Tà Ma không thể bị khinh nhờn, các ngươi đều phải chết.

Một âm thanh yêu dị phát ra từ miệng Mộ Dung Ngạo Hàn, từ "Chết" vừa xong, một đạo từ khí mang theo ý chí tà ác đã thôn phệ đám người Thiên Khung.

Tà ma chi nguyên, vạn ác đứng đầu, phá kiếp xuất thế, tế huyết sinh linh !

Đây mới chính là Tà Ma chân chính, lực lượng Tà Ma hoàn toàn được giải phóng, trực tiếp thẩm thấu vào linh *** khiến ý chí của mỗi người liên tục dao động.

- Tử vong! Tử vong! Tử vong !

Sinh cơ trong cơ thể mọi người liên tục bị hơi thở tử vong xâm chiếm.

- Mọi người cùng ra tay đi, nếu không hôm nay tất cả đều phải chết ở đây đó !

Thiên Khung Đại Tôn hét lớn, cơ thể cũng vận chuyển thế giơi lực chống chọi vơi sự ăn mòn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mọi người đang chuẩn bị đánh cuộc lần cuối thì đạo quang trụ đột nhiên bùng phát ánh sáng màu tím mãnh liệt, cực kỳ chói mắt, ngay cả Mộ Dung Ngạo Hàn cũng không dám nhìn thẳng vào nó.

- Đó… Đó là cái gì ?

Hào quan dần tắt, thái cực đồ bên dưới bắt đầu chuyển động, một thân ảnh dần dần trồi lên từ chỗ cột sáng màu tím.

Mọi người đều kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra, thật sự không ngờ ở đây còn có người, hơn nữa xem tình hình thì người này không phải mới xuất hiện mà là có mặt trong đại điện từ trước rồi.

- Xuy !

Lúc này, ánh sáng màu tím ở quang trụ dần tắt, Hồng Mông chi nguyên cũng từ từ tiêu tán.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người kể cả Tà Ma đều sững sờ đứng im tại chỗ, Hồng Mông chi nguyên tiêu tán đồng nghĩa vơi mộng đẹp của bọn họ cũng đã tan biến.

Bọn Lê trưởng lão cũng không quá hy vọng về trường sinh bất lão cho nên tâm tình vẫn khá bình thản, còn như các vị Đại Tôn khác thì tràn đầy thất vọng, không thể thừa nhận nổi việc này so sánh ra thì cảm xúc của Tà Ma là mãnh liệt nhất.

Nghĩ lại cũng đúng, bản thân bị trấn áp ở chỗ này qua bao nhiêu năm tháng, hy vọng rằng sau khi tìm được Hồng Mông chi nguyên thì bản thân sẽ trở thành chúa tể cả thế giới, không ngờ cuối cùng đều là công dã tràng, đã kích như vậy, khó mà có thể chấp nhận được.

- Không cam lòng ! Thống khổ ! Oán hận ! Nguyền rủa !

Nội tâm tà ác đã cực độ kỳ méo mó, mà tình cảnh này càng khiến nó lâm vào cảnh cực độ điên cuồng, vì thế mà bất chấp tất cả đánh về phía cột sáng màu tím đang dần dần tan biết phía quang trụ, mồm há rộng như một chậu máu, tựa hồ muốn đem cả thân ảnh bên trong nuốt vào.

- Ầm !

Tình cảnh thảm thiết trong tưởng tượng đã không xảy ra mà ngược lại, Tà Ma kia bị một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại đẩy văng trở về, ngã mạnh xuống nền đất.

Cường đại ! Đúng vậy, chính là cường đại !

Tà Ma cảm giác bản thân trước cỗ lực lượng này thì vô cùng nhỏ bé, giống như một con kiến không chút phản kháng nào cả.

Mọi người đều rung động, chỉ đơn giản mà đánh bay Tà Ma, người này có thực lực như thế nào chứ ?

Tử quang tán đi, thân ảnh kia dần hạ xuống, mọi người tập trung nhìn đều không khỏi giật mình kinh ngạc !

Người nảy nửa thân trên cởi trần, làn da phía trên che kín bởi các văn ấn bạch kim, kéo dài tới tận mi tâm, Hỏa vân ấn ký, chói mắt và thần bí. Khuôn mặt người này lạnh lùng lộ ra vẻ kiên cường, một đầu tóc đen không gió tung bay, khiến cho người ta cảm giác người này không hề bị gò bó, cảm giác người này giống như là đối diện với thiên địa vậy.

Đúng vậy, người này không phải ai xa lạ, chính la người vừa mất tích không lâu : Lý Nhạc Phàm. ( ngon nhá )

Ánh mắt Lý Nhạc Phàm nhẹ nhàng đảo qua mọi người, lóe ra một đạo kim quang. Sự xuất hiện của hắn đem đến chấn động mãnh liệt cho mọi người, có kiêng kị, có nghi hoặc nhưng càng nhiều hơn đó là cảm giác khó tin, nhất là với Thánh Ngôn Đại Tôn.

- Hắn sao có thể trở nên cường đại như vậy ?

Cách đây không lâu, ở trong mắt Thánh Ngôn Đại Tôn, Lý Nhạc Phàm chẳng qua chỉ là một phàm phu tục tử có chút may mắn mà thôi. Nhưng theo nhận biết sau này, nàng mới giật mình phát hiện, Lý Nhạc Phàm mỗi lần tiến bộ đều cực kỳ gian nan, thậm chí là nguy hiểm. Chẳng qua, chỉ là ngạc nhiên mà thôi, vẫn chưa đủ để cho nàng thay đổi thành kiến với Lý Nhạc Phàm. Nhưng đến lúc này, một thân khí thế khiến mọi người sợ hãi kia của Lý Nhạc Phàm, làm cho Thánh Ngôn Đại Tôn có cảm giác như, ở trong mắt đối phương, nàng vô cùng hèn mọn và yếu đuối vậy

Ảo giác, vừa rồi nhất định là ảo giác !

Trong lòng Thánh Ngôn Đại Tôn liên tục tự nhắc nhở bản thân, hận ý đối với Lý Nhạc Phàm càng nhiều hơn.

Ở bên cạnh, Cực Kiếm Đại Tôn dò xét trên dưới Lý Nhạc Phàm một phen, lông mày tự nhiên nhăn lại. Đối phương cường đại đã vượt xa dự liệu của bản thân, đã vượt xa khả năng khống chế của hắn, xem ra không thể làm như lần trước được nữa.

Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, ai cũng không chú ý đến Minh Huyễn Đại Tôn ở phía sau đang cười cười, trong mắt hiện lên vô số cảm xúc phức tạp, chẳng biết là đang nghĩ đến dự định gì.

- Nhạc Phàm !

Thiết Huyết hét lớn, thân hình Nhạc Phàm khẽ run, kim quang trong mắt dần tắt, tăng thêm vài phần sinh khí.

Thấy Nhạc Phàm nhìn về phía mình, Thiết Huyết âm thầm thở phào. Vừa rồi Nhạc Phàm tạo cho hắn cảm giác cực kỳ lạ lẫm, giống như một thần linh cao cao tại thượng, không hề có chút dao động cảm xúc nào, ngăn cản bất kỳ ai muốn lại gần vậy.

Có đôi lúc con người sẽ bị trầm luân trong quyền lực và dục vọng, may mắn là Nhạc Phàm vẫn không đánh mất chính mình.

- Thái Cổ… Viễn Cổ… Thượng Cổ… Cuối cùng là đã trôi qua bao lâu.

Nhạc Phàm thì thào tự nói, trong mắt khi thì tràn đầy nghi hoặc, khi thì lãnh đạm, từ tưởng đang còn ở bên trong một dòng chảy thời gian. Tất cả mọi việc hắn đang chứng kiến, thật khó mà tưởng tượng nổi.

Từ lúc thiên địa mở ra cho đến khi nó biến đổi, từ lúc sinh linh xuất hiện và tiến hóa, Nhạc Phàm cảm thấy bản thân giống như trải qua vô số thời đại, thậm chí hắn cũng quên luôn bản thân đang tồn tại.

- Thần…Thần Văn ! Đại Diệt Thần Văn !

Một tiếng kêu sợ hãi đã đánh thức mọi người, nhìn về nơi đó, chỉ thấy Tà Ma với vẻ mặt hoảng sợ chỉ vào Lý Nhạc Phàm, còn đâu một Tà Ma uy thế như vừa nãy nữa.

Khó có thể ngờ được, ở trên thế gian này, còn tồn tại thứ khiến cho Tà Ma cảm thấy sợ hãi.

Lê trưởng lão không biết tình hình của Nhạc Phàm, nhưng mà lúc nghe được bốn chứ "Đại Diệt Thần Văn", cả người lập tức ngây dại.