Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 63: Thành thân




Từ đó, Đại A Chiết dốc lòng điều dưỡng, khi hắn thần thanh khí sảng đứng trước mặt A Sơ. Nàng nhìn thấy ống tay áo bên phải của hắn trống không, vẫn cảm thấy chua xót, Đại A Chiết phải an ủi nàng “câu cá, ngắm sao, bắt đom đóm…ta vẫn có thể làm được” hắn mỉm cười ấm áp, cúi người nhìn vào ánh mắt mông lung của nàng “hãy nhìn thẳng vào ta”

A Sơ miễn cưỡng tươi cười, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn. Ánh mắt của Đại A Chiết nhu hòa, mỉm cười, cánh môi nhẹ nhàng chạm lên sợi tóc mềm mại.

A Sơ đáp ứng gả cho Đại A Chiết.

Tin tức này truyền đi khắp Thiên giới, đây lại là hỉ sự sau chuyện vui của Nhị Lang Thần và Tam công chúa, cho nên Thiên đế vô cùng cao hứng, tặng cho phật quang như ý, lệ nóng doanh tròng, lôi kéo Đại A Chiết nói chuyện suốt nửa canh giờ.

“Hắn có phải cảm tạ ngươi đã thu lưu ta, không cần phải kiếm điện khác?” cùng Đại A Chiết rời khỏi Lăng Tiêu điện, A Sơ bảy phần ôn nhu, ba phần uy hiếp nhìn hắn hỏi. Đại A Chiết xoa trán, đã đáp ứng Thiên đế không nhắc tới việc này trước mặt A Sơ.Nhưng đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, bất đắc dĩ đàn phải thẳng thắn “thực ra không phân điện cũng là chuyện tốt” sợ A Sơ vẫn muốn phân điện, lại tiếp tục “lúc đầu tính đưa cho ngươi Thương Nhiên Thiên cảnh, nếu ngươi vẫn một mực muốn đến đó, e là Mộ thượng tiên sẽ không còn nơi để đi”

Nếu A Sơ vẫn đến đó chẳng phải sẽ ép người ta lâm vào cảnh màn trời chiếu đất sao? Đại A Chiết tin rằng nàng sẽ không làm vậy.

Quả nhiên, A Sơ sắc mặt hòa hoãn lại “ta đã có nhà, cần gì một cái phủ đệ nữa chứ”

Đại A Chiết hài lòng ôm nàng vào ngực thật chặt, sau đó cùng dắt tay nhau trở về Đông Lăng điện.

Chuyện viết thiệp mời, A Sơ có cảm giác đây là chuyện phiền toái nhất trong đời

‘nội dung phải rõ ràng, như thế mới dễ xem. Mực phải đậm nếu không sẽ bị chảy. Tên cũng không được viết cách xa quá, nếu không sẽ xảy ra điều xấu”. Mỗi một tấm thiệp, Đại A Chiết đều kiểm tra A Sơ viết thế nào. Nơm nớp lo sợ viết hơn mười cái, A Sơ hai tay đau nhức nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Đại A Chiết, đành phải buồn bực tiếp tục.

Rốt cục cũng viết xong thiệp mời, Nguyễn Nguyễn chia cho mọi người đi đưa thiếp mời, luôn miệng dặn phải đưa tận tay, không được làm mất. A Sơ cầm lấy một cái đưa cho Nguyễn Nguyễn, bên trên có viết hai cái tên “cái này đưa đến Thương Nhiên Thiên cảnh, mời Mộ thượng tiên và Trầm cô nương đến dự. Mộ thượng tiên không dễ dàng mở kết giới ra, nên phải ngươi đi mới được”

Nguyễn Nguyễn nhận lấy thiệp mời, phức tạp nhìn A Sơ vài lần, khẽ cắn môi rồi bay về phía Thương Nhiên Thiên cảnh.

Thực ra Nguyễn Nguyễn không thích A Sơ và Đại A Chiết ở cùng nhau, biết bọn họ sắp thành thân càng thêm hoài nghi A Sơ có phải thật lòng hay không. Nhưng mấy ngày nay thấy hai người cử chỉ thân mật, chắc là lưỡng tình tương duyệt nên cũng không nói thêm gì. Tuy nhiên mời Mộ thượng tiên tham gia hô lễ, Nguyễn Nguyễn cảm thấy không thỏa đáng, nghĩ lại thì thấy nếu tất cả chúng tiên đều biết mà Mộ Khanh không biết thì cũng không ổn lắm.

Hôn sự chuẩn bị đâu vào đấy, phát thiệp mời xong, A Sơ vẫn còn bận túi bụi. Nguyễn Nguyễn nói, ngoại trừ làm hỉ phục tân nương, còn phải làm mấy cái áo choàng, không chỉ vậy, còn phải chế tạo mười bộ trang sức, mười bộ son bột nước, phải làm cho mình trở thành tân nương xinh đẹp nhất, phong phong quang quang gả đi.

Cùng Nguyễn Nguyễn và các vị tiên tử bận rộn suốt mấy ngày, A Sơ cảm thấy toàn thân vô lực, đến khi thấy Đại A Chiết nhìn nàng cười đầy ý vị thâm trường, nàng mới ý thức được ngày mai là hôn lễ của mình.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, Nguyễn Nguyễn dặn dò A Sơ nên nghỉ ngơi sớm rồi mang theo các tiên tử rời khỏi.

Thương Thuật thường xuyên đến thăm bệnh cho Đại A Chiết nên còn nhìn thấy, nhưng Ngọc Cẩm chỉ gặp được có một lần. Ngày đó, Ngọc Cẩm nghiêm mặt nghẹn ngào không nói lời nào. Ngồi một bên như chờ Thương Thuật nhưng ánh mắt lại hướng về phía A Sơ. A Sơ đưa cho nàng một viên sơn trà, Ngọc Cẩm không chút khách khí cầm lấy cho vào miệng, rồi nhỏ giọng nói “ngươi gả đi rồi cũng đừng hối hận. Thế gian này còn nhiều chuyện thú vị ngươi chưa từng trải qua, ngươi gả đi rồi, không chỉ đảm đương chức vị nữ chủ nhân Đông Lăng điện mà còn phải sinh con, sau đó chiếu cố cho chồng cho con, rồi phải lo lắng chuyện oa nhi lịch kiếp…”

A Sơ trợn mắt há mồm kinh ngạc, Ngọc Cẩm nhíu mày, Thương Thuật ở phía sau kêu nàng “Ngọc Cẩm”

Ngọc Cẩm sắc mặt trắng nhợt, ngượng ngùng quay đầu. Thương Thuật thu thập hòm thuốc, túm nàng rời đi.

Nhớ lại những lời Ngọc Cẩm nói khi đó, A Sơ có chút kinh ngạc, thậm chí còn nghĩ sẽ không thành thân. Bốn vạn năm tự do, đột nhiên lại phải gánh nhiều trách nhiệm và lo lắng như thế, vì vậy nói không quen chi bằng không làm. Nàng nhìn chung quanh, tân phòng đã được chuẩn bị thỏa đáng, hỉ phục đỏ thẫm cùng các trang sức quý giá. Tất cả chỉ còn chờ giờ lành ngày mai.

Trên đầu bỗng nhiên có gió thổi, bên trên truyền đến thanh âm sâu kín thản nhiên “chào, mỹ nhân”

A Sơ kinh hách ngẩng đầu, nhìn thấy người tới sắc mặt trắng xanh, tim đập kịch liệt, cố trấn tĩnh, nhướng mắt nói “ngày mai mới là ngày vui, ngươi tới sớm vậy làm gì?”

Nam tử áo trắng trên xà ngang nhàn nhã bắt chéo chân, một tay chống lên tấm ván, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt đẹp, dưới ánh trăng như thực nhu ảo “đây là đạo đãi khách sao?”. Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng hạ xuống “ta đến sớm để nói lời chúc phúc. A Sơ, ta chúc các ngươi bạch đầu giai lão, sớm sinh ra quý tử”

Hắn cao hơn nàng một cái đầu, lúc này hắn cúi người, ánh mắt chăm chú nhìn nàng. A Sơ thần sắc rối rắm, ngửi được hương trúc thản nhiên trên người hắn, mặt không tự chủ mà nóng lên, may mà ánh trăng đã bị mây che phủ, nếu không để hắn nhìn thấy thực là mất mặt.

“Trầm cô nương đâu? Ngươi để nàng một mình ở Thương Nhiên Thiên Cảnh, không sợ…không sợ có nam nhân khác mê luyến sắc đẹp của nàng sao?” A Sơ hỏi

Mộ Khanh khẽ cười “nàng thân thể không khỏe, đường sá lại xa xôi, ta sợ nàng không chịu được. Nàng rất ngoan, chỉ cần không rời khỏi Thương Nhiên Thiên cảnh thì sẽ không sao”

Trầm Thê làm cho Mộ Khanh đầu óc choáng váng như vậy, A Sơ chỉ có thể thở dài, càng cảm thấy Mộ Khanh đáng thương. Hôm nay giờ này mới đến Đông Lăng điện, nói vậy là hắn không tính trở về, vì thế mới làm chủ “ngươi đến phòng khách nghỉ đi, ta sẽ bảo Nguyễn Nguyễn bố trí khách phòng”

Mộ Khanh ưỡn lưng, đi vào trong “ta thích phòng này, ta muốn ngủ ở đây, ngươi đến phòng khách đi”

“Nơi này có hỉ phục và mũ phượng của ta, ngày mai là ngày vui của ta, ta không muốn bỏ qua canh giờ”

Mộ Khanh nghĩ nghĩ rồi đề nghị “vậy đem mấy thứ hồng hồng đỏ đỏ này chuyển tới phòng khách cùng ngươi đi” dứt lời chỉ tay một cái, hỉ phục và đồ trang sức liền được bao quanh một vòng ngân quang “ngươi muốn căn phòng nào?”

A Sơ ma xui quỷ khiến thế nào mà nghe theo hắn “căn phòng đối diện ở sân bên cạnh đi”

“Dài dòng quá” Mộ Khanh cao giọng vung tay lên, tất cả những thứ hồng hồng ánh vàng rực rỡ đều di chuyển đến căn phòng A Sơ nói.

Đang định tán thưởng Mộ Khanh thì cửa đã bị đóng lại, A Sơ chỉ có thể đau khổ lầm bầm một lát rồi đi sang phòng khách.

” Đang định đối Mộ Khanh độ chính xác tỏ vẻ tán thưởng, A Sơ đột nhiên phản ứng lại đây, vừa muốn nói chuyện, cửa phòng nhất bế, bên trong diệt đăng.

“Ngươi làm ta tìm thật khổ ah. Ngươi không ở trong phòng mình lại đến phòng khách làm gì, mà trong phòng ngươi lại có chân nam nhân là sao?’ Nguyễn Nguyễn liên tục hỏi, rất kích động

Chân nam nhân là sao?làm gì có nam nhân nào?

A Sơ dụi mắt, nhìn quan một vòng mới nhớ ra Mộ Khanh đang ở trong phòng mình.

Khi Nguyễn Nguyễn đến phòng A Sơ chỉ thấy một cái chân thò ra khỏi chăn, cái chân đó nhìn mềm mại trắng nõn nhưng tráng kiện hơn chân nữ nhân, chắc là của nam nhân.

A Sơ vội vàng mặc quần áo, liêu xiêu chạy vội ra cửa, thấy Đại A Chiết mặc hồng y đứng trước cửa, trong lòng thầm than không tốt, nhe răng nhếch miệng chen ngang người hắn nhìn vào bên trong phòng.

Mộ Khanh nằm úp sấp trên giường, chăn đắp trên người để lòi đôi chân trắng nõn ra ngoài, vẻ mặt ngái ngủ nhìn Đại A Chiết. Đại A Chiết nghiêm mặt, hết nhìn chân lại nhìn mặt hắn. A Sơ tiến lên, lôi kéo Đại A Chiết cười nói “tối qua phòng khách bố trí không kịp cho nên mới để hắn ngủ ở đây, ta đến phòng khách ở, các nàng không nói với ngươi sao? hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi”

A Sơ toát mồ hôi lạnh, hôm qua lại quên cho người báo với Đại A Chiết một tiếng, đúng là sơ suất.

Mộ Khanh ở trên giường, giọng điệu lười biếng cố hữu nói “tướng ngủ không tốt lắm, xin lỗi nha”

Đại A Chiết rốt cuộc cũng dời tầm mắt khỏi Mộ Khanh, mỉm cười với A Sơ, đưa tay vén mấy sợi tóc rối của nàng “chúng ta đi thôi, ta muốn tận mắt nhìn thấy ngươi trở thành tân nương của ta” lại quay đầu mỉm cười nho nhã, lễ độ “Mộ thượng tiên, đã quấy rầy giấc ngủ của ngươi rồi, ngươi cứ tùy ý đi”

Mộ Khanh ngáp một cái, lại vùi đầu trong chăn.

Hai cái canh giờ sau, tân khách lũ lượt kéo tới. Nguyễn Nguyễn và các tiên tử còn đang trang điểm cho A Sơ, có người đến mời Đại A Chiết ra ngoài đón khách. A Sơ vẫy vẫy tay, Đại A Chiết mới lưu luyến không rời mà đi đến tiền thính.

Tiểu A Chiết vừa nhìn thấy hắn đã tiến lên ôm hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tròn thêm một vòng “sư ca, cưới vợ có cảm giác thế nào?”

Đại A Chiết còn chưa trả lời, Thái Thượng Lão Quân đã tức giận nói “hảo tiểu tử, hồ đồ quá thể. Sư ca ngươi trời sinh tính tình e lệ, ngươi lại không biết xấu hổ mà hỏi chuyện này”

Nghe vậy, Đại A Chiết hai má đỏ bừng, Tiểu A Chiết vẻ mặt thấu hiểu nhìn hắn. Thái Thượng Lão Quân liếc nhìn ống tay áo bên phải trống không của Đại A Chiết, mũi có chút chua xót. Đại A Chiết thấy mắt hắn có chút ẩm ướt, vội chuẩn bị khăn tay, tùy thời đưa tới. Thái Thượng Lão Quân lắc đầu, nén lệ cười ha hả nói “đồ đệ ngoan. Trước giờ ta vẫn lo lắng tìm vợ cho ngươi, bây giờ ngươi đã thành gia lập thất, ta vừa cao hứng lại vừa…” hắn lại liếc nhìn ống tay áo của Đại A Chiết, thấp giọng dặn dò “ngươi nhớ nha, ngươi rất hay xúc động, ngươi mà xúc động ta liền không thể bỏ xuống được”