Thương Tiến Tửu

Chương 261




Trưa hôm sau, Hách Liên Hầu đến Minh Lý Đường tạ thưởng.

Phúc Mãn ngăn Hách Liên Hầu, nói: “ Hầu gia chậm đã, hoàng thượng đang ngủ, chút nữa mới có thể triệu kiến hầu gia.” Hắn nghiêng người, “Ngài nếu không vội, trước hết ở chỗ này đợi một chút.”

Hách Liên Hầu hôm nay đặc biệt vì biểu dương lòng thành mà đến, lời đồn ở dung thành khiến cho đếm hắn không ngủ được, sợ Lý Kiếm Đình giận dữ, đem Phí thị hắn giết sạch. Hắn lập tức gật đầu, đứng đó chờ.

Buổi trưa nắng rất độc, mới chưa được nửa canh giờ, Hách Liên Hầu đứng nắng mồ hôi chảy ròng ròng. Hắn không dám hỏi, tâm dần dần trầm xuống, dưới cái nhìn lặng lẽ của thái giám xung quanh, cảm thấy sự khiển trách của tân đế.

“Hầu gia, ” Phúc Mãn nhẹ kêu, “Nếu không ngài tới trước phòng làm việc chờ? trời nóng như vậy mà.”

Hách Liên Hầu gượng gạo cười trừ, lấy tay áo lau mồ hôi, nói: “Không sao.”

Chuyện cứu tế lương Dung Thành là do hắn xúc tiến, xảy ra rắc rối như vậy, hắn không thể tránh được sự liên quan. Nếu trong lòng Lý Kiếm Đình nghi ngờ hắn cùng loạn đảng cấu kết, thì hắn xác định sẽ đầu lìa khỏi cổ, lúc này đừng nói bảo hắn đứng chờ, mà bảo hắn quỳ để chờ hắn cũng quỳ, chỉ cần có thể bảo toàn tánh mạng, hắn sẽ làm. Không biết qua bao lâu, lưng của Hách Liên Hầu giống như kề sát cửa sắt nóng bỏng. Sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi đều thành mổ hôi lạnh, cảm thấy trước mắt mờ đi, tất cả phải dựa vào nghị lực mà đứng.

Bức mành hơi hé ra, Phong Tuyền lộ nửa người, trầm giọng, nói: “Hoàng Thượng đã tỉnh, nhanh chân một lát, đừng chậm trễ thời gian Hoàng Thượng xử lý chính vụ.”

Thái giám cung nữa chờ dưới mái hiên bê chậu đi vào, không quá nhiều lâu, Hách Liên Hầu nghe thấy tên mình. Hắn vén bào bước lên bậc thềm, đến trước tiền đường, mắt lão thực sự mờ, không thể không vịn vào Phúc Mãn.

“Ấy, ” Phúc Mãn mặt lo lắng, “Hầu gia, Hầu gia đây là làm sao vậy?”

Hách Liên Hầu cảm thấy ngực khó chịu, rất buồn nộn, đúng là bị cảm nắng. Lý Kiếm Đình ở nội đường chờ, Hách Liên Hầu hốt hoảng đứng vững, hai chân có chút bủn rủn, chỉ có thể líu ríu nới với Phúc Mãn: “Không...... Không sao......”

“Bên trong có chậu đá, ” Phúc Mãn nhỏ giọng nói, “Ngài đi vào cho tan khí nóng.”

Hách Liên Hầu bước vào cửa, cúi đầu quỳ trước ngự án hành lễ, giọng yêu ớt: “Thần, thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc.”

Lý Kiếm Đình cầm sổ, không ngẩng đầu.

Hách Liên Hầu quỳ gối không dám động, không dám thở mạnh, mồ hôi trên trán rất nhanh làm ướt tay áo.

“ Trẫm xem qua sổ của Lương Thôi Sơn, nói Phí thị ở Thuyên Thành chiếm đất dân,” Lý Kiếm Đình uống ngụm trà lạnh, giọng ôn nhu, “ Ngươi có biết chuyện này không?”

Cả người Hách Liên Hầu đều là mồ hôi lạnh, hắn nói: “ Thần biết, đô sát viện buộc tội thần, Nội Các phê giấy muốn quan viên Hình bộ và Hộ bộ đến Thuyên Thành tra thuế đất, còn bảo Đại Lý Tự Tiết Tu Trác làm quan giám sát.”

“Hiện giờ Hộ bộ nói Phí thị Thuyên Thành các ngươi cùng Phan thị Đan Thành và Hàn thị Vu Thành thông đồng làm bậy, thông đồng lừa gạt triều đình, nuốt tiền thuế làm của riêng, còn xử phạt hà khắc dân chúng trong thành, khiến cho năm ngoái trăm người Thuyên Thành phải bỏ trốn đến nơi khác.” Lý Kiếm Đình nói, “Chuyện này có thật không?”

Hách Liên Hầu lục phủ ngũ tạng đều bị nóng như thiêu, chống người thở gấp vài cái, tình thế cấp bách nói: “Thần, thần không dám......”

Lý Kiếm Đình nắm chặt quyển sổ đột nhiên ném vào người Hách Liên Hầu, lạnh giọng nói: “Không dám? Thuyên Thành đến mùa đông không có người chết đói sao? Ngươi không chỉ thông đồng với Phan thị, còn bắt tay với thương nhân quyết tây, dùng lương thực của Thuyên Thành nịnh nọt bọn loạn đảng! Ngươi cho là trẫm không biết, nguyên phụ không biết sao? Triều đình đã sớm để mắt đến đàn ăn mụn nhọt ăn xương các ngươi.”

Hách Liên Hầu thiếu chút nữa ngồi phịch trên đất, hắn rưng rung khóc ròng nói: “ hoàng thượng, hoàng thượng! năm Hàm Đức Hoa đảng kết hợp với Phan đảng cầm giữ quyền triều chính, bên trong có thái hậu tương trợ, thần vì bảo toàn tính mạng, bất đắc dĩ thôi!” hắn dập đầu xuống, mặt chạm đất khóc lớn, “Dân chúng Thuyên Thành giống như con thần sinh ra, từ khi Thái tổ tôn bình định thiên hạ đã do Phí thị ta quản lý, thần nếu không bị bức đến đường cùng, sẽ không dám làm ra cái chuyện không bằng chó heo này! Về phần lương thực, hoàng thượng, thần thấy hoàng thượng vì lương thực dung thành mà ưu sầu, lòng không khỏi nóng như lửa đốt, mới có thể dễ dàng bị rơi vào bẫy của tặc tử Thẩm thị kia!”

Hách Liên Hầu chết đến nơi, thông minh hẳn lên, phủi sạch liên quan, ngâm miệng không đề cập đến nhan hà như.

“Hàn thừa hành xử ngang ngược, liên tiếp ức hiếp thần trợ giúp hắn hành thức vua,”Hách Liên Hầu nước mắt đầu mặt, ngẩng đầu đầu nhìn Lý Kiếm Đình, “Nhưng thần là Lý thị triều thần, tuyệt đối không cùng hắn cấu kết! Đêm đó ở yến hội, thần liều chết hộ giá…. thần đáng bị trừng phạt, chỉ xin hoàng thượng có thể chiếu cố trọng ân Thái tổ, bỏ qua cho nữ nhi trong nhà thần…..”

Lý Kiếm Đình dường như bị đả động, nói: “ Thái tổ thi ân, đem tám thành giao phó cho các ngươi, nhưng các ngươi lại tư lợi cho bản thân mình, phạm vào đại sai.”

“Thần biết rõ chính mình đáng tội chết,” Hách Liên Hầu khóc không thành tiếng, “…..Thiếu mấy vạn thuế đất…. món nợ này, Phí thị còn một người, cũng quyết hợp lực trả lại.”

Chỉ cầm Lý Kiếm Đình không giết hách hầu liên, hách hầu liên không chỉ nguyện ý trả lại ruộng đất, còn hứa sẽ trả lại tiền thuế. Thuyền thành có vị trí so với Đan Thành đặc thù, nằm sắt địch thành, nối liền với đường thủy, cùng quyết tây trăm tơ ngàn mối, hắn thực sự có thể bù được số thuế bị thiếu nàu. Nhưng lão già Hách Liên Hầu và thế gia còn lại là những kẻ dối trá giống nhau, không có biết số thuế này đến cuối cùng thì phải bao lâu mới có thể bù được.

Lý Kiếm Đình xoay người lại, như là trầm tư, sau một lúc, cô nói: “Tội của ngươi không thể xá, trẫm niệm ngươi giải quyết khó khắn của dung thành, vẫn còn lương tâm, nên tha cho ngươi một mạng.”

Hách Liên Hầu trong lòng đột nhiên chút được gánh nặng, vội vã dập đầu: “Hoàng Thượng thánh tâm nhân từ......”

“Nhưng ngươi kết bè kết cánh, phụ thánh ân của Thái tổ, ‘ Hách Liên Hầu ’ tước không thể lưu, ” Lý Kiếm Đình chưa cho Hách Liên Hầu thở dốc đích cơ hội, “Còn chuyện chiếm đoạt ruộng đất của dân.”

Trái tim Hách Liên Hầu lại treo ngược lên.

“Phúc Mãn,”Lý Kiếm Đình nói về phía cửa, “Đem tên mấy khốn khiếp này lôi đến đây.”

Phúc Mãn lên tiếng trả lời, không báo lâu, cận vệ liền áp mấy người quỳ xuống ở sân tiền đường. Hách Liên Hầu chống người nhìn lại, xuyên qua bước rèm che, phát hiện những người này đều là quan lại do mình bố trí ở Thuyên Thành trong nha môn.

“ Thái tổ tuy giao tám thành cho các ngươi, nhưng tám thành, vẫn mang họ ‘Lý’. Ngươi có thể trốn tử tội, là ân xá của trẫm. Nhưng những kẻ này dối trên lừa dưới, chà đạp luật pháp, bạo ngược hoành hành,” Lý Kiếm Đình đứng bên cạnh Hách Liên Hầu, vươn tay ra, vỗ nhè nhẹ vào bả vai của Hách Liên Hầu, “ Bọn chúng khiến cho dân chúng trong thành trôi dạt khắp nơi, đáng chết. Phúc Mãn.”

Phúc Mãn hiên ngang cất cao giọng: “Gác gậy —— đánh!”

Phúc Mãn nói hết câu, gậy sắt đột nhiên đánh lên người, âm thanh vang khiến cả ngươi Hách Liên Hầu run lên.

Mấy kẻ kia trong miệng bị bịt kín, vừa không dựa theo quy củ đã kéo đến cửa Đoan Thành đánh, vừa không quấn áo. Quan phục trên người chúng đều sớm đã tháo bỏ, mặc áo sơ mi. Thái giám cầm gậy đều là Đông hán cũ, đánh vào chỗ hiểm, đánh xuống mấy gậy, mấy kẻ kia gần như cả người đều là máu.

Hách Liên Hầu tai ù ù, Minh Lý Đường rất lạnh, khiến cả người hắn phát lạnh. Tiếng đánh liên tục, trong đó một số nghiêng đầu hai lần, máu thấm ướt vải trắng trong miệng, nhìn Hách Liên Hầu khóc nức nở. Cả Minh Lý Đường đều im lặng, bọn thái giám khoanh tay đứng trang nghiêm, chỉ có tiếng” Phập, phập, phập”.

Nửa canh giờ sau, mùi máu tươi sộc vào mũi.

Lý Kiếm Đình không nhìn Hách Liên Hầu, chỉ nói: “ Lui xuống đi.”

Khi Hách Liên Hầu đứng dậy được một nửa thì bị vấp chân, ngã quỳ xuống sàn nhà lạnh ngắt. Phúc Mãn nháy mắt với tiểu thái giám, bọn họ xách Hách Liên Hầu ra ngoài. Giày của Hách Liên Hầu đẫm trên vũng máu, hắn mở to mắt, nhìn dưới chân.

Dưới vũng máu, là hình ảnh quan bào của Hách Liên Hầu.

Hách Liên Hầu lảo đảo vài bước, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, rõ ràng bị dọa ngất.

Lý Kiếm Đình dựa vào trong ghế, có thể xuyên thấu qua ánh sáng mờ nơi song cửa, thấy Phúc Mãn đang ở ra lệnh cận vệ thu thập thi thể trên mặt đất.

Phong Tuyền nhật tấu chương bị ném dưới đất lên, thấp giọng nói: “ Cảnh này thực khiến cho người ta sợ hãi.”

“Ngươi chưa từng thấy qua trận Tu La, ” Lý Kiếm Đình ánh mắt ẩn trong bóng tối, “Thời điểm Đan Thành dịch bệnh hoành hành, dân chạy nạn chen chúc ở cửa Khuých Đô, muốn chui đường kênh để vào, cuối cùng khiến kênh mương tắc nghẽn, xác chết hôi thối dày đặc..... Ai cũng không cứu người, cảnh tượng kia mới khiến cho người ta sợ hãi.”

Phong Tuyền không chạm vào ngự án, chỉ đem đặt tấu chương xuống nhẹ nhàng xong rồi đi.

“Loạn thế dùng biện pháp mạnh, ” Lý Kiếm Đình tạm dừng thật lâu sau, “Để Hách Liên Hầu sống thêm một thời gian nữa đi. Tiết Duyên Thanh gần đây tìm ngươi phải không?”

Phong Tuyền khom người, đáp: “Hắn tới hỏi sinh hoạt thường ngày của Hoàng Thượng.”

“Sầm Tầm Ích là lão nhân trong triều, kiêng kị Trung Bác rất có mắt nhìn xa trông rộng, lần này trẫm không thuận theo ý của Tiết Duyên Thanh, ” Lý Kiếm Đình nói, “Nên bồi thường.”

“Tiết đại nhân thanh liêm, ở trong phủ cũng rất là tiết kiệm, cho nên ở trường thái học rất nổi danh, Hoàng Thượng nếu thưởng hắn của cải vàng bạc......” Phong Tuyền rũ mắt, dần dần dừng im lặng.

Lý Kiếm Đình trầm ngâm một lát, nói: “Giang Thanh Sơn có công trù bị lương, coi dân như con, bảo nguyên phụ nghĩ một phần thưởng. Trẫm nghe nói thê tử liễu thị hắn cũng rất có hiền danh, cùng thưởng đi.”

Giang Thanh Sơn là người tài của Tiết Tu Trác ở Quyết Tây, thưởng hắn cũng chính là trấn an Tiết Tu Trác, hơn nữa Giang Thanh Sơn người này, Lý Kiếm Đình còn phải dùng hắn. Đông Liệt Vương Thích Trúc Âm hiện giờ không người kiềm chế, nhưng Khải Đông Thủ Bị Quân cần quân lương, mà chìa khóa kho lúa này, Lý Kiếm Đình đặt trong tay Giang Thanh Sơn.

Phong Tuyền nhỏ giọng ‘dạ’, cẩn thận lui ra ngoài.

“ Tân đến bộc lộ tài năng, quản thúc và cân bằng rất lợi hại.” Tiêu Trì Dã đẩy quân vụ ra, xem tin tức của Khuých Đô một lần nữa, “Cô ta vì trấn an Tiết Tu Trác và thưởng cho Giang Thanh Sơn, thứ nhất có thể khiến đại soái hoảng sợ, thứ hai có thể đe dọa Tiết Tu Trác đang nắm giữ thật làm phái và chiều hướng trường thái học.”

“Tiết Tu Trác đổi vua dễ như vậy, cô ta không thể không phòng. Giang Thanh Sơn là quan biên giới, ở năm Hàm Đức và Thiên Sâm cũng không được Lý thị ân đãi như vậy, bây giờ một bước lên mây.” Thẩm Trạch Xuyên đem thư của Dư Tiểu Tái gác sang một bên, “Em cảm thấy, biện pháp mà cô ta đối phó với Hách Liên Hầu rất bất ngờ nằm ngoài dự đoán.”

“ Đúng,” Tiêu Trì Dã nhìn về phía đối diện, “Lá gan của cô ta rất lớn.”

Lý Kiếm Đình dùng gậy đánh chết tham quan đe dọa Hách Liên Hầu chiêu này của cô ta Thẩm Trạch Xuyên thật sự không ngờ tớim, y cầm bút để lên tàu mực, nói: “ Em vốn tưởng cô ta sẽ tìm cơ giết Hách Liên Hầu, không nghĩ cô ta thế mà nhẫn được cơn giận.”

“Hách Liên Hầu ban đầu khước từ không có tiền, hiện giờ bị dọa nguyện ý bù toàn bộ khoản lỗ, ngay cả nhà cũng không cần.” Tiêu Trì Dã hơi ngửa đầu, lười nhác dựa vào ghế, “Nữ đế ân uy đều làm, so với Tiết Tu Trác thề không bỏ qua thì có phần linh động hơn. Thế gia bị đánh tới tình trạng này, nhìn cách cô ta đối với Hách Liên Hầu, nhất định sẽ tự giác bù đắp số thuế trống ấy, cầu xin chuộc tội, đổi lấy một con đường sống.”

Nội Các tra xét vì cái gì? Chính là vì đất và tiền. Nếu không có Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã, Lý Kiếm Đình có lẽ sẽ theo con đường chết cũng không ngừng của Tiết Tu Trác, hiểu được những gì lời của sầm dũ không phải là sai. Hiện giờ so với chuyện xử lý tám thành, thì Thẩm Trạch Xuyên càng đáng sợ hơn.

“Khó lường, ” Thẩm Trạch Xuyên chống bút, hư hư tô lại ánh mắt của Tiêu Trì Dã, “Đó là thực sự là một hoàng đế.”

“Trước đây anh không tin có người sinh ra đã có thể làm hoàng đế, nhưng cô ta quả thật rất có tư chất, ẩn trong đại viện cũng chỉ năm năm.” Tiêu Trì Dã cách cái bàn nắm cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, “—— Muốn thưởng sao đây?”

“Em ở Chiêu Tội tự cùng lắm cũng chỉ năm năm này.” Chân Thẩm Trạch Xuyên dưới bàn đá văng đôi guốc mộc, dọc theo sườn chân của Tiêu Trì Dã cọ đi lên. Ngón tay y khẽ buông lỏng, bút liền rơi trên mặt bàn, vài đường ngệch ngoạc xuất hiện rên mặt giấy. lan chu cong ngón tay ấn vào mũi Tiêu Trì Dã, nói: “Mau cho em đi.”