Thương Tiến Tửu

Chương 267




Tháng chín Khuých Đô có tiệc ngắm cúc, nhưng vì hạn hán của Dung Thành, triều đình còn đang khất nợ lương mấy tháng của các bộ phận đô quan, trong cung ngoài cung đều tuân theo ý chỉ của Lý Kiếm Đình, các nơi không nơi không tổ chức tiệc ngắm cúc. Phúc Mãn vốn tìm ngươi trong thôn trang của mình trồng mấy trăm cây cúc quý, nhưng hiện giờ không dám tặng.

Canh ba giờ dần Phúc Mãn tỉnh ngủ, tiểu thái giám hầu hạ súc miệng thay quần áo. Thái giám phải hầu hạ bên cạnh chủ tử, trên người mình không thể có mùi gì. Cổ áo của họ đều là cổ giả, dính mồ hôi lập tức có thể đối, tất ủng theo quy tắc là mũi nhung cứng có thể lau chùi dễ dàng, khi đi và đứng lên cũng không có âm thanh.

Phúc Mãn rửa mặt xong, mặc quần áo chỉnh tề, dắt thẻ vài của mình ở phía trước thắt lưng, bước ra cửa. Hắn thấy trên trời vẫn còn sao, liền đến phòng trực ban cạnh lý minh đường, hỏi thái giám hôm qua hầu hạ trong tẩm cung: “Hôm qua Hoàng thượng có ngủ ngon giấc không?”

Thái giám đang ăn chút điểm tâm và uống trà, bọn họ gác đêm nê không dám tùy tiện ăn gì, sợ ban đêm đi ngoài, còn sợ miệng lưu lại vị, cho nên trước khi đi vào ca trực chỉ dám ăn chút lót dạ, lúc này đói đến mức bụng dính vào lưng. Nghe Phúc Mãn hỏi, vội vàng khoang tay cung kính, đáp: “Hồi bẩm lão tổ tông, hôm qua Hoàng thượng ngủ chưa sâu, trở mình bốn lần, không có gọi nô tài.”

Phúc Mãn tính tính thời gian, phỏng đoán Lý Kiếm Đình nên dậy rồi, liền đến dưới mái hiên đợi gọi vào. Hắn chờ một lúc, thấy Phong Tuyền đi ra, cũng chỉ mỉm cười gật đầu, tính hành lễ. Phong Tuyền dường như không nhận ra gì, hành lễ với hắn.

“Đêm qua Hoàng thượng muốn gọi lão tổ tông đến hầu hạ,” Phong Tuyền khom người, từ tốn nói với Phúc Mãn: “ Lão tổ tông, song hỷ lâm môn.”

Phúc Mãn đoán không ra Phong Tuyền mơ hồ muốn nói cái gì, trong lòng dấy lên nghi ngờ, không dám thuận miệng trả lời, hàm hồ nói: “Nhờ cát ngôn của ngươi.”

Dứt lời, không đợi Phong Tuyền tiếp tục, vén áo lên đi trước, vào Minh Lý Đường.

Mành ngủ trong tẩm điện mới vừa móc lên, của sổ khắp nơi mở rộng, sám sớm sương rơi xuống, Phúc Mãn cảm thấy lạnh. Hắn đi đến bên gương đồng, thấy Lý Kiếm Đình đã trang điểm xong. Nếu như bình thường, thì lúc này hắn nhất định khen một câu, nhưng hôm nay hắn cẩn thận, chỉ nói: “Hoàng thượng, đồ ăn đã chuẩn bị xong cả rồi.”

Lý Kiếm Đình sắc mặt bình thường, hoa điền giữa trán, cô cài trâm tóc, nói: “Thanh đạm là được.”

“Nô tài không dám quên lời dặn dò của Hoàng thượng, đặc biêt bảo quang lộ tự làm mấy món đơn giản,” Phúc Mãn khom người hư đỡ Lý Kiếm Đình, “ Là một vàng bạc cuốn nhỏ, ngọc bạch đậu hủ.” ( hư đỡ= đỡ nhưng không dám đụng vào người, chỉ đưa tay ra như vậy)

Lý Kiếm Đình ra tẩm điện, tấu chương trên ngự án mới phê tốt qua, cô lấy ra nhìn lại một lần.

“Trở về nói với nguyên phụ,” Lý Kiếm Đình gắp vàng bạc cuốn nhỏ ra, “Sổ thỉnh an thì Nội Các lượt bỏ không cần trình lên nữa, như Vưu Đàn của Liễu Châu Quyết Tây, viết đầy sổ như vậy, đọc đi đọc lại cũng chỉ toàn nịnh nọt, lãng phí thời gian.”

Phúc Mãn hầu hạ Lý Kiếm Đình dùng bữa, nghe vậy cười nói: “Vị Vưu đại nhân này, nô tài cũng đã nghe qua, nghe nói sổ của hắn đều như vậy, ngày trước Hải Các Lão cũng ngại không muốn đọc.”

Lý Kiếm Đình không trả lời, ăn xong đồ ăn sáng, liền vội vã lên triều sớm.

Trên triều đề cập đến chuyện Ly Bắc tiến đông, do thám Đan Thành trình báo võ đài Bắc Nguyên đã tăng thêm binh lính. Quân tình bên này của Bộ binh còn chưa trình báo xong, bên kia Lại bộ và Hộ bộ đã nhao nhao lên, muốn Hộ bộ khẩn trương phát tiền lương mấy tháng trước khất. Hộ bộ không biết làm thế nào, không có tiền lại cũng không thể đem chuyện này đổ lên người Lý Kiếm Đình, chỉ có thể buồn bực mà mắng chửi. Chửi được một nửa, ngôn quan của Đô sát viện lại buộc tội quan địa phương quản lý sao nhãng, Tân Châu vốn ở Hòe Châu đã nửa tháng không đến, Hòe Châu liền bạo động.

“Lương giữ lại, đã được đưa đến Dung Thành cứu tế,” quan viên Hộ bộ nói, “Quốc nạn rơi xuống, vốn nên đồng tâm hiệp lực. Không phát lương của các ngươi, cũng không phát lương của Hộ bộ chúng ra, tất cả mọi người đều chịu đói, thế nào lại mắng chửi chúng ta như vậy cơ chứ!”

“Các ngươi vẫn kiểm tra số sách suốt, tra xét Đan Thành và vu thành, hai nhà Phan, Hàn đều đã bị loại bỏ, hiện tại Thuyên Thành Phí thị đầu tàu, cùng mấy thành đều hiệp lực trả lại tiền thuế,” quan viên Lại bộ phản bác nói, “Dựa vào dự toán đầu năm, lúc này phải cấp đủ lương rồi. Tiền đâu? Tiền đi đâu hết vậy? dù sao cũng phải giải thích rõ ràng chứ!”

“Thái hậu mất, Hoàng thượng đăng cơ, các ngươi hỏi Lễ bộ một chút xem, tiền đi đâu? Tiền đều dùng vào việc cần thiêt! Còn có sửa chữa Thái miếu, xây dựng lại khu dân, Công bộ…..”

“Các ngươi nói lương,” quan viện công bộ vội la lên, “Kéo theo chúng ta làm gì?”

“Chúng ta ngay thẳng không hổ thẹn lương tâm, sổ sách tra xét đều do Hình bộ, Đại Lý Tự phúc thẩm, lại do Nội Các tra khảo tính toán trình báp cho Hoàng thượng, không có nửa điểm giấu diếm.” lương thôi sơn hành lễ với Lý Kiếm Đình, “Hoàng thượng, sổ sách của Hộ bộ hàng tháng đều trình nên Nội Các, nguyên phụ viết giấy, Hoàng thượng phê ấn hồng, mỗi một bước đều tuân thủ nghiêm chỉnh luật pháp dựa theo quy củ…..”

“Tuân thủ nghiêm chỉnh luật pháp?” Sùng Thâm đại nhân, chưa chắc đâu.” Ngự sử Đô sát viện nâng tay hành lễ, “Hoàng thượng, vi thần muốn tố cáo chuyện Tiết Tu Dịch Hộ bộ nhận hối lộ!”

Một câu này khiến cho cả sảnh đường yên lặng, mấy người đang ầm ĩ với nhau cũng phải chuyển đầu qua.

Tiết Tu Trác đứng im trong quần thần, ánh mắt cũng chưa động một cái.

Lý Kiếm Đình liếc nhìn Tiết Tu Trác một cái, dừng một chút, nói: “ Tiết Tu Dịch hiện giờ không phải coi giữ sổ sách nội kho hay sao?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, đúng là vậy. Người này vốn ở Hộ bộ hành sự hồ đồn, liên tục phỉ báng triều đình, vẫn không được trong dụng.” Ngự sử nhấc áo choàng lên, quỳ xuống đất, tiếp tục nói: “Mãi cho đến mấy tháng trước, Tiết Tu Dịch cấu kết với thương nhân, mượn sự đại xá của Hoàng thượng, dùng số tiền lớn hối lộ nội hoạn trong cung, âm mưu giữ chức trông coi sổ sách nội kho.”

Trâm điệp trên tóc của Lý Kiếm Đình rung rung, cô nồi thẳng người.

“Tiết Tu Dịch ở chức vị cao này đã trắng trợn độc tài, kiếm được ba đình viện trên đường đông long. Người này không biết liêm sỉ, còn kết hợp với nội hoạn làm giả sổ sách, ăn trộm vàng bạc châu báu của nội kho để đầu cơ trục lợi, tổng trị giá lên đến hai mươi vạn lượng!”

Lúc này cả sảnh đường xôn xao lên, tiền cứu đế Dung Thành mới cũng chỉ mười vạn, năm hàm đức tuyền thành ty liên lụy đến án ttd đút lót cũng chỉ là tám ngàn hai, ai ngờ Tiết Tu Dịch mới nhận chức mới được ba tháng, thế mà đã tham ô hai vạn lượng!

“Lớn, chuột lớn…”Cựu thần Nội Các một trận choáng váng hoa mắt.

Lý Kiếm Đình sắc mặt trầm xuống, Tiết Tu Dịch đầu cơ trục lợi đồ hiếm của quý ở nội kho hai mươi vạn lượng, lại bảo Phúc Mãn báo cho mình là tám vạn hai, còn mười hai vạn lượng thừa kia thì chui hết vào túi của chúng.

“Vi thần còn muốn tố cáo thiếu khanh Đại Lý Tự Tiết Tu Trác!” Ngự sử quay đầu lại, chỉ thẳng vào Tiết Tu Trác. “Tiết Tu Trác ngang ngược uy phúc, lấy việc công làm việc tư! Thân giữ chức vị cao lại không tự suy xét lại, có được long ân lại phụ thánh tâm, lại theo bọn chuột lớn chiếm nội kho, cùng Tiết Tu Dịch cấu kết với nhau làm chuyện xấu, thật sự ghê tởm, ghê tởm, đến cùng phải nhổ nước bọt khinh bỉ!”

“Ngươi nói láo!” Lý Kiếm Đình đột nhiên quát lớn.

Cả sảnh đường quỳ xuống, có thể nghe thấy tiếng châm rơi.

Lý Kiếm Đình đứng dậy, đứng trước hoàng vị nghiêng người, chỉ vào Ngự sử nói: “ Thân là ngôn quan, phụ trách việc giám sát cho dù muốn buộc tội quan lại, đáng lẽ ra nên tra xét chi tiết cụ thể! Ngươi biết rõ mình là quan triều thần ngôn lộ, lại mượn chuyện này bài xích đối lập, trầm thấy ngươi mới ghê tởm!”

Ngôn quan cấp bậc không cao, nhưng rất có năng lực quán xuyến trên dưới. Trước kia quang thành đế cũng không dám trách cứ ngôn quan, chỉ có ngôn quan trách cứ, đến năm thiên sâm lý kiến hằng là người sống tạm bợ, trong án nhận hối lộ vì ổn định tình hình mà phát giác Phó Lâm Diệp, trừ chuyện này ra, đại chu không có hoàng đế nào dám ở trên triều đắc tội với ngôn quan.

Quả nhiên, Ngự sử lập tức nói: “ Vi thần có chứng cứ vô cùng xác thực, Hoàng thượng muốn thiên vị phạt tội thần, chẳng lẽ không sợ thị phi, không phân được đúng sai—–.”

“Tiết Tu Trác chính là đế sư!” Lý Kiếm Đình lạnh lùng nói, “Sao trẫm có thể để ngươi mưu hại lão sư của trẫm như vậy.”

Trong lòng Khổng Tưu trầm xuống, lúc quỳ dưới đất, cùng Sầm Dũ trao đổi ánh mắt.

“Tiết Tu Dịch ăn hối lộ trái với pháp luật, trẫm lập tức lệnh cho người Hình bộ điều tra, nhất định phải nhanh chóng thẩm tra xử lý rõ ràng, về phần Tiết Tu Trác,” Lý Kiếm Đình phẩy tay áo bỏ đi, “Ngươi nói vô cùng sằng bậy!”

“ Hoàng thượng,” Ngự sử bi thương nói, “ Nếu không trừ Tiết thị, sẽ thành đàn cánh! Tiết Tu Trác hắn, rõ ràng kế bước Hoa Tư Khiêm…..”

Tiết Tu Trác cúi đầu sát đất, từ đầu đến cuối, không nói gì.

Khi Khuých Đô nhá nhem tối cũng là lúc trời đổ mưa.

Phong Tuyền hầu hạ ngoài Minh Lý Đường, láng máng nghe thấy giọng Khổng Tưu bên trong.

“Tiết Tu Trác tuy là lão sư của Hoàng thượng, nhưng hắn liên quan đến chuyện Tiết Tu Dịch đút lót, dựa theo luật pháp phải tạm thời cách chức đợi điều tra,” Khổng Tưu nói, “ Hôm nay trên triều Hoàng thượng trách cứ ngôn quan, làm trái thánh huấn của Thái Tông, thực sự không nên.”

Lý Kiếm Đình sau khi hạ triều trầm mặc không nói, bất luận là Khổng Tưu khẩn thiết như thế nào, cũng không trả lời. Khổng Tưu đứng dậy, bái lạy, thấy Lý Kiếm Đình không muốn trả lời, liền nhấc người lên, lại bái lạy lần nữa.

“Ý trẫm đã quyết,” Lý Kiếm Đình nói, “ Nguyên phụ không cần khuyên nữa. Phong Tuyền, đỡ nguyên phụ xuống đi!”

Khuých Đô mưu phùn không ngớt, Phong Tuyền đỡ Khổng Tưu, tự mình mở ô giúp hắn. Khổng Tưu ra khỏi Minh Lý Đường, gió thổi mang theo vài chiếc lá rơi rụng, trăm lời khuyên bảo của hắn cuối cùng biến thành một tiếng thở dài, nhẹ đẩy Phong Tuyền ra, cũng không che ô, một mình đi vào trong mưa. Phong Tuyền vội đuổi theo, giơ cao ô, đưa Khổng Tưu ra ngoài.

Phúc Mãn bên kia nghe được tin tức, vội vã chạy đến Minh Lý Đường, còn chưa vào cửa, đã quỳ xuống đầu tiên. Hắn vừa quỳ xuống thì lấy tay áo lau nước mắt, cách mành muốn kêu oan, còn chưa mở miệng, bên trong đột nhiên đập chén trà xuống, ném ngay trước mặt hắn, rơi vỡ tan tành.

“ Ngươi làm xằng bậy tham công danh, cấu kết triều thần trôm vàng bạc trâu báu của nội kho.” Lý Kiếm Đình cách mành liêm trach mắng, “Người đâu, kéo tên dối trên gạt dưới khốn khiếp này ra ngoài!”

Phúc Mãn ở phòng trực ban chợt nghe báo bên tai kể lại cuộc tranh chấp trên triều hôm nay, hắn bất chấp quỳ gối trên mảnh vỡ kia, chống đất, hoảng hốt dập đầu: “Hoàng thượng! Hoàng thượng hãy nghe nô tài giải thích, Tiết Tu Dịch kia là do Lại bộ đại nhân tiến cử, cùng với nô tài, với thứ tiện tư như nô tài có quan hệ gì chứ? Hoàng thượng,” hắn thê lương nói, “Nô tài làm gì có năng lực làm như vậy, oan khuất cho nô tài quá!”

Lý Kiếm Đình vung tay áo không nói gì, nhưng vẫn còn đang rất tức giận.

Phúc Mãn đập đầu xuống đất liên tục, khóc ròng nói: “Cái mạng hèn này của nô tài không tiếc, Hoàng thượng cứ việc xử trí, nhưng lão gia trên tiền đường đều là những người đọc thi thư, sao lại có thể trà đạp nô tài như vậy chứ!”

tiết tu trác biếu đồ cho Phúc Mãn, Phúc Mãn đã cho người nhận. Bình thường hắn rất cẩn thận, hầng hóa hay tiền bạc cũng sẽ không đưa vào trong cung, tất cả đều giấu trong nhà ở Khuých Đô, do nhóm con nuôi trông giữ. Hiện giờ xảy ra chuyện, Hình bộ nhất định sẽ tra hắn, hắn ở phòng trực ban lập tức cho người đi mật báo.

Lý Kiếm Đình nghe thấy tiếng khóc thê thảm của Phúc Mãn, như là thực sự động tâm.

Phúc Mãn nắm lấy cơ hội, đang chuẩn bị phản bác lại lời buộc tội của Đô sát, liền thấy Phong Tuyền đang nhanh chóng bước lại đây.

Phong Tuyền ở dưới mái hiên cụp dù lại, nhưng không thấy biểu lộ gì khi nhìn thấy bộ dạng của Phúc Mãn, bẩm báo với Lý Kiếm Đình bên trong: “Hoàng thượng, nô tài đi trên đường gặp mấy tiểu thái giám ôm hoa lao qua, sau khi hỏi mới biết là đến tặng Minh Lý Đường.”

Phúc Mãn thấy mấy thái giám kia nhìn quen mắt, mỗi người đều đang cầm chậu cúc quý trên tay, lại thấy Phong Tuyền hiên ngang đứng, chợt thấy không ổn. Lý Kiếm Đình vén mành đi ra, nhíu mày, hỏi: “Trẫm đã sớm phân phó không được hoa phí tiền của trồng mấy cây hoa cúc này, là ai cống lên? Phòng trThái giám quỳ xuống đất dập đầu, đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, đây là phúc công công đích dặn.”ực ban cũng không báo.”

Thái giám quỳ xuống đất dập đầu, đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, đây là do Phúc công công dặn dò.”

Phúc Mãn lục phủ ngũ tạng như thiêu như đốt, bác bỏ nói: “Thiên tử bên cạnh, ngươi dám nói năng bây bạ! Hôm nay ta túc trực, ta đã dặn dò chuyện này với ngươi bao giờ?”

Ngoài triều còn thiếu tiền lương, khi Lý Kiếm Đình tiếp tục mạnh lệnh với Dung Thành, trong cung vẫn còn dang thi hành chính sách tiết kiệm, vứt bỏ những thứ xa hoa. Hôm nay chuyện Phúc Mãn cấu kết với nội kho chộm vàng bạc còn chưa rõ ràng, lúc này còn đang sợ mình dính vào phiền toái, định tỏ vẻ thảm thương là muốn vứt bỏ Tiết Tu Dịch làm kẻ chết thay, chỉ cầm đậu tương, chứ không có ăn những thứ quý hiếm như trong tấu văn nói, càng không nghĩ lại xảy ra chuyện này, càng rơi vào tuyệt vọng.

“Thiến tặc câm mồm!” Lý Kiếm Đình sắc mặt khó coi, lạnh giọng nói với thái giám, “ Ngươi hãy khai báo ra sự thật.”

Thái giám sợ hãi nói: “Đêm qua Phúc công công phái người dặn dò nô tài, nói đưa cây cúc mua từ Quang Lộc tự trồng trong thôn trang đưa vào trong cung, hoa rất quý, phải cực kỳ chăm sóc cẩn thận, đợi hôm nay Hoàng thượng hạ triều, sẽ đưa đến Minh Lý Đường cho Hoàng thượng giải sầu—-.”

Phúc Mãn tay chân lạnh lẽo, trong chốc lát liền lớn tiếng quát, nói: “Không bằng chứng mà ngươi dám vu oan hãm hại ta! Nếu ta phái người đến, giấy đâu? thẻ bài đâu?”

Thái giám giơ tay chùi nước mưa, bị tiếng quát của Phúc Mãn dọa sợ dến mức suýt nữa ngồi phịch xuống đất. Hắn nói: “ …. Người đến nhìn rất quen mắt, là con nuôi của lão tổ tông, nô tài không dám hỏi thẻ bài.”

Phúc Mãn nắm chặt mảnh sành, lòng bàn tay bị đâm đến chảy máu, nghe hắn nói không có thẻ bài, lập tức nói: “Quả nhiên là nói bậy! ta ở trong cung hầu hạ quý nhân gần hai mươi năm, tuy ngu dốt, lại rất hiểu quy củ, ban sai làm việc đều phải có thẻ bài nhận người. Hoàng thượng, Hoàng thượng!” hắn giơ thẻ bài của mình lên, quỳ gối về phía trước, nhìn Lý Kiếm Đình thì khóc càng lớn, “Hôm nay nô tài chết, cũng muốn chết được nhắm mắt!”

“Hoàng thượng, nô tài cũng biết chuyện này kỳ quái,” Phong Tuyền vén bào quỳ gối trước Lý Kiếm Đình, “Phúc công công trông coi nội vụ, là tâm phúc của Hoàng thượng, nhất định không thể để người ta vu oan hãm hại thế được, chi bằng điều tra rõ ràng.” hắn nhìn về phía Phúc Mãn, “Bằng không họi vị công công ‘con nuôi’ truyền lời nhắn kia đến ngự tiền, khai báo rõ ràng với Hoàng thượng?”

Phúc Mãn nghe ra được giọng điệu mẻ mai trên khuôn mặt tuấn tú, Lý Kiếm Đình không đợi Phúc Mãn đáp lời, lập tức gọi cận vệ: “Đi, đem con của lão tổ tông đến đây.”

Cô nhấn mạnh ba chữ “lão tổ tông”, khiến cho Phúc Mãn lạnh cả người.

Không lâu sau, cận vệ đưa người đến tiền đường. Mưa rơi ướt bậc thang, vị con nuôi này cúi đầu quỳ dưới mưa, cả người run rẩy.

Lý Kiếm Đình nhìn không rõ, nói: “ Ngươi ngẩng mặt lên.”

Hắn nức nở, như là bị dọa sợ, dán mặt trên đất điên cuồng lắc đầu. Cận vệ bên cạnh ấp trụ vai hắn, kéo đầu hắn lên.

Lý Kiếm Đình không biết hắn, tiểu thái giám trong mưa nói: “Là hắn, Hoàng thượng, là Nghênh Hỉ công công!”

“Năm thiên sâm giám quân thái giám Nghênh Hỉ,” Phong Tuyền nhỏ giọng nhắc Lý Kiếm Đình, “Do đông liệt vương nhập đô tống giam, đã sớm đưa vào nhà tù Hình bộ.”

Phúc Mãn kinh ngạc nhìn Nghênh Hỉ, bên cạnh cận vệ dường như bừng tỉnh, hắn hô: “ Nô tài oan uổng…. Hoàng thượng…. Kẻ này không phải …..”

Nghênh Hỉ mặt chấm đất, gào khóc lên. Hắn cào đất, vừa khóc vừa nói: “Lão tổ tông, lão tổ tông cứu con!”

Lý Kiếm Đình ngăn Phúc Mãn đụng vào váy mình, nhìn hắn, nói: “Ngươi thật có bản lĩnh, thái giám bị Hình bộ kết tội, ngươi cũng có thể đưa ra khỏi ngục. Không hổ là, ‘ lão tổ tông ’ vạn người nhờ cậy.”

Cả người Phúc Mãn phát lạnh, biết đây chính là đường chết, hắn thì thầm: “Hoàng, Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng niệm tình cũ.....”

“Ngươi cùng trẫm chẳng qua là chủ tớ trong cung, ” Lý Kiếm Đình nói, “Tại sao niệm tình cũ? Trẫm cất nhắc ngươi, ngươi lại không biết cảm ơn. Ngươi phạm phải sai lầm lớn như vật, trẫm giết ngươi không thiệt.”

Cận vệ túm lấy Phúc Mãn, kéo cổ áo hắn, hắn luống cuống, duỗi chân giãy dụa nói: “Hoàng thượng! Hoàng thượng ——”

Phong Tuyền nháy mắt với cận vệ, cận vệ lập tức chặn mồm Phúc Mãn, dùng tốc độ nhanh nhất kéo hắn ra đi ra ngoài.

“ Không tức giận?” Thẩm Trạch Xuyên quay đầu, nhìn Phí Thịnh.

Phí Thịnh gật đầu, nói: “Nghe chuyện nữ đế ở Minh Lý Đường tức giận khiển trách Ngự sử, đã làm cho dư luận xôn xao. Chủ tử, trước đó cô ta đã phong thưởng giang thanh sơn, không phải là muốn đấu với Tiết Tu Trác sao? Cơ hội lần này tốt như vậy, sao mà lại thành tình thầy trò sâu đậm?”

Thẩm Trạch Xuyên liếc gương, ngọc châu bên tai phải u ám không rõ. Y trầm tư một lát, nói: “Vẫn là xem thường nữ đế.”

Diêu Ôn Ngọc ở dưới mái hiên nhìn mưa tý tách rơi, bông nhiên vung tay quật đổ quân cờ trên bàn cờ. Cờ trắng cờ đen lập tức bắn vào trong mưa, rất nhanh bị gợn nước che đậy. Hầu gian hắn chó chút tanh, khụ vài cái, nói: “Cây đẹp trong rừng, nhất định sẽ bị gió phá hủy, đất được đắp thành bờ, nước nhất định sẽ chảy qua (1). Trên triều nữ đế nói như vậy, là vừa muốn dùng Tiết Tu Trác, còn muốn phế Tiết Tu Trác.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (1): tuyển tự Lý Khang ·《 Vận mệnh luận 》