Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 1122: Đặc công hành động




Thời báo Phố Wall đăng thư xin lỗi, tỏ vẻ bọn họ đưa tin sai lầm tuy nhiên lại cho đăng ở vị trí không dễ nhìn, như vậy có đăng cũng như không, Lục Thiếu Hoa rất tức giận.

Thực ra Thời bào Phố Wall có đăng thư xin lỗi nhưng thái độ không thành khẩn, Lục Thiếu Hoa sẽ không chấp nhận như vậy, đó không phải là tính cách của hắn.

Người của Thời báo Phố Wall đăng một bản tin khiến cho khối thực nghiệp Tập đoàn Phượng Hoàng phải chấm dứt, nói thẳng ra Phượng Hoàng bị tổn thất như thế này đều do Thời báo Phố Wall tạo nên.

Giá trị thị trường Tập đoàn Phượng Hoàng đáng giá thế nào? Số đó lên tới hàng nghìn tỷ đô la Mỹ, hơn nữa hiện tại lợi nhuận bị tổn thất, tổng cộng mất hơn 5 nghìn tỷ đô la Mỹ.

Một lần đăng tin khiến Tập đoàn Phượng Hoàng tổn thất 5 nghìn tỷ đô la Mỹ, đó là thiệt hại rất lớn, cho dù Thời báo Phố Wall có giỏi hơn nữa cũng không đáng giá nhiều như vậy, nhưng lại khiến Tập đoàn Phượng Hoàng mất lớn như thế thử hỏi Lục Thiếu Hoa có thể nào để yên mọi chuyện.

Dĩ nhiên phương diện này cũng có bàn tay bí mật bên trong, nhưng nói thế nào thì chuyện xảy ra như vậy đều do Thời báo Phố Wall gây ra , có thể nói Thời báo phố Wall chính là điểm xuất phát chính, tuy không phải chủ mưu nhưng cũng có liên quan.

Mặt khác cứ theo đà phát triển như vậy thì về sau Tập đoàn Phượng Hoàng sẽ càng gặp nhiều rắc rối, chẳng hạn như các đại lý trả lại sản phẩm, để đối phó với vấn đề đó Tập đoàn Phượng Hoàng phải tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc.

Sự rắc rối sẽ còn nhiều, nhiều chuyện sẽ khó xử lý. Tất cả những phiền hà này đều do Thời báo Phố Wall tạo thành, một lá thư xin lỗi như vậy làm sao có thể cho qua được.

Nhưng hiện tại Lục Thiếu Hoa không có tâm trạng để đối phó với Thời báo Phố Wall, Lục Thiếu Hoa đang đợi thời cơ, đến lúc đó hắn sẽ không khách khí với họ.

Im lặng, trước tiên Tập đoàn Phượng Hoàng lựa chọn cách im lặng, bất kể là Lục Thiếu Hoa – Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Phượng Hoàng hay các vị lãnh đạo khác, hay nhân viên Tập đoàn họ đều giữ thái độ im lặng.

Lục Thiếu Hoa im lặng, ẩn mình ở biệt thự để theo dõi diễn biến sự việc, các vị lãnh đạo và công nhân cũng nhận được lệnh im lặng tiến hành xử lý khối thực nghiệp.

Nhưng chính sự im lặng của Tập đoàn Phượng Hoàng lại khiến bên ngoài xôn xao đồn thổi, cho rằng Tập đoàn Phượng Hoàng đã thừa nhận mọi chuyện, thậm chí ở Hồng Kong và Macao cũng đều có người nghĩ vậy.

Tuy nhiên Tập đoàn Phượng Hoàng đã tồn tại rất lâu đời ở Hồng Kông, đại bộ phận nhân dân đều ủng hộ họ, hiện tại Tập đoàn Phượng Hoàng bị bôi nhọ nhưng họ vẫn tin tưởng Tập đoàn Phượng Hoàng rất nhiều.

Đúng vậy, Tập đoàn Phượng Hoàng là ngôi sao nổi tiếng ở phía Bắc và phía Nam, đại bộ phận dân chúng ở Macao và Hồng Kong vẫn ủng hộ mặc kệ việc Thời báo Phố Wall đưa tin chính xác hay không.

Đối với việc ủng hộ vô điều kiện như vậy, Lục Thiếu Hoa rất xúc động, hắn còn nghĩ nên trả lời một chút, nhưng thời cơ chưa tới, Lục Thiếu Hoa đành nhẫn nhịn chờ đợi.

Đã một ngày im lặng, Lục Thiếu Hoa vẫn ở biệt thự, bên ngoài càng lúc càng rối loạn, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không để ý, mãi đến chiều tối Lưu Minh Chương mới điện thoại tới.

- Hiện tại tình hình đối với chúng tôi không ổn chút nào, chúng ta không thể im lặng mãi.
Lưu Minh Chương nói.

Lưu Minh Chương phụ trách công tác chuyên môn tuy vậy không phải không biết tình hình này, có điều hai ngày qua Lục Thiếu Hoa vẫn chọn cách im lặng, Lưu Minh Chương cũng có chút không thể chịu nổi nữa rồi.

Thực ra Lưu Minh Chương biết mình nói vậy cũng không đúng vì anh rất rõ con người Lục Thiếu Hoa, biết Lục Thiếu Hoa không phải loại người dễ bị ức hiếp, tất nhiên sẽ phản kích, vả lại một khi phản kích sẽ rất dữ dội.

Nhưng vì sao Lưu Minh Chương không kìm được mà gọi điện?

Nguyên nhân rất đơn giản, Lưu Minh Chương có chút lo lắng, bài báo của Thời báo Phố Wall không phải đã nói rồi sao, Tập đoàn Phượng Hoàng phát triển nhờ công ty Tài chính Phượng Hoàng kiếm lời từ cơn lốc tài chính.

Mà Tập đoàn Phượng Hoàng lại lựa chọn cách im lặng, mọi người sẽ xem đó là công nhận trong im lặng, như vậy chắc chắn có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào công ty Tài chính Phượng Hoàng. Lưu Minh Chương tự tin vào việc anh có thể giữ bí mật nhưng nếu bị tác động như vậy e rằng sớm muộn anh cũng làm lộ chuyện.

Đây mới là điều Lưu Minh Chương lo lắng, một khi họ bị phát hiện như vậy kết quả sẽ rất thê thảm, chỉ sợ không thể tiếp tục hành động như kế hoạch.

Nghiêm trọng hơn, có rất nhiều người đang truy lùng tung tích của họ, Lưu Minh Chương có lý do để tin rằng hiện tại không biết có bao nhiêu quốc gia phái đặc công đến xử lý họ.

Thực tế Lục Thiếu Hoa cũng nhận được tin rồi, giờ phút này đang có rất nhiều đặc công bằng các phương thức, các con đường tiến vào Hồng Kông với mục đích xử lý mấy người Lưu Minh Chương - người môi giới chứng khoán chính, khiến Lục Thiếu Hoa không thể lại tiếp tục làm việc.

Giấy không bọc được lửa.

Điều này nghe có vẻ kỳ lạ, dường như cơ bản không liên quan đến sự việc, nhưng thật là không liên quan sao?

Phải biết rằng thời gian này Lục Thiếu Hoa đầu tư hàng nghìn tỷ đô la, với số tiền lớn như vậy nếu như trước kia sẽ không ai chú ý, nhưng nay mọi việc đã khác, chỉ cần để ý một chút là phát hiện việc ngay.

Kết hợp với tin bài của Thời báo Phố Wall, người ta liền nghĩ đến công ty Tài chính Phượng Hoàng có liên quan, là Tài chính Phượng Hoàng đứng sau chuyện này.

Với những việc xảy ra như thế nên phái đặc công đến là chuyện đương nhiên.

- Thời cơ chưa chín muồi.
Lục Thiếu Hoa trả lời và còn nói thêm:
- Sự lo lắng của anh không phải không có căn cứ, nhưng các anh hoàn toàn có thể yên tâm, tôi đã tăng cường số người bảo vệ bên ngoài, chỉ cần các anh ở trụ sở làm việc, các việc khác đừng lo lắng quá.

- Tôi lo lắng về công việc.
Lưu Minh Chương giải thích.

- Điều này tôi biết, nhưng sinh mạng các anh mới quan trọng.
Lục Thiếu Hoa nói với giọng thiểu não.

Với lời giải thích của Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa biết ý của anh ta, anh ta muốn nói anh ta không lo lắng đến sinh mạng mình mà quan tâm đến công việc sẽ không thể tiếp tục được.

Nhưng bất luận thế nào thì sinh mạng mới là quan trọng, nếu sinh mạng bị đe dọa và không thể bảo toàn, Lục Thiếu Hoa tình nguyện không cần tiền, cho dù là sinh mạng của mấy người Lưu Minh Chương hắn cũng có thể không do dự mà từ bỏ tiền bạc. .

Nhưng tình huống này không thể phát sinh, vì chỉ cần đặc công tiến vào Hồng Kong là Lục Thiếu Hoa có thể nhận ra, hiện tại trên bầu trời đã có một vệ tinh chuyên theo dõi việc này.

Không, không phải một vệ tinh mà có đến hai vệ tinh làm nhiệm vụ này, một của Lục Thiếu Hoa và một của quốc gia, việc đặc công tiến vào Hồng Kong đương nhiên quốc gia phải kiểm soát được.

Bầu trời đã có hai vệ tinh theo dõi, còn sợ gì xảy ra chuyện đó nữa.

Cho nên Lục Thiếu Hoa không còn lo lắng về vấn đề này, không vì chuyện này mà lãng phí thêm thời gian nữa, hắn hỏi tiếp:
- Về Hàn Quốc các anh đã chuẩn bị rất tốt, qua thời gian này ra tay với Hàn Quốc khiến thị trường tài chính họ sụp đổ đi.

- Cái gì?
Lưu Minh Chương giật mình hỏi.

- Anh không rõ sao, làm cho thị trường tài chính Hàn Quốc sụp đổ đi.
Lục Thiếu Hoa tạm dừng một chút rồi lại tiếp:
- Đến lúc đó sẽ có người phối hợp với các anh, chúng ta không chỉ đơn thuần nhằm vào thị trường tài chính đâu.

Lời nói Lục Thiếu Hoa còn rất mơ hồ, thực ra không phải Lục Thiếu Hoa không muốn nói rõ nhưng còn đang chờ câu trả lời từ nhà họ Kim ở Triều Tiên, nên hiện giờ chưa xác định được.

Nghe vậy Lưu Minh Chương cũng liền hiểu được, anh biết tính Lục Thiếu Hoa, nếu có thể nói thì đã không ngần ngại nói rõ, còn hiện tại chưa nói là còn có lý do, vì thế anh cũng không hỏi nhiều, chỉ nghiêm túc trả lời:
- Tôi sẽ bố trí tốt.

- Ừ

Thủ đô Bắc Kinh của Trung Quốc!

Ở tại một nơi bí mật, có hai người ngồi đối diện nhau.

Nếu ai đó ở đây biết được chắc chắn sẽ ngạc nhiên vì họ không phải là những người bình thường, một người là lãnh đạo tối cao của Trung Quốc – thủ trưởng số 1, một người là người kế nhiệm lãnh đạo tiếp theo của Triều Tiên – Kim Jong Ul.

Không sai, sáng nay Kim Jong Ul có chuyến thăm Trung Quốc, chuyến thăm lần này xem ra rất bình thường nhưng thực ra không chỉ có vậy, Kim Jong Ul muốn gặp các nhà lãnh đạo Trung Quốc bàn một số chuyện quan trọng.

Đến đêm, Kim Jong Ul mới cùng một số thủ trưởng bí mật thảo luận.

- Quan hệ ngoại giao giữa hai quốc gia chúng ta đã tiến triển tốt đẹp rất nhiều năm qua, cũng khá là quen thuộc rồi, không cần phải hình thức làm gì, hãy vào chủ đề chính đi.
Thủ trưởng số 1 nói.
- Anh đến có chuyện liên quan đến căn cứ Hổ Gầm phải không?

Thủ trưởng số 1 trực tiếp vào thẳng vấn đề khiến Kim Jong Ul có chút bất ngờ.

Tuy nhiên rất nhanh Kim Jong Ul lấy lại bình tĩnh, anh trầm tư suy nghĩ.

Căn cứ Hổ Gầm có liên hệ bí mật với nhà họ Kim họ, nhưng hiện tại nghe thủ trưởng số 1 nói vậy có nghĩa là họ cũng đã biết chuyện, điều này Kim Jong Ul không lý giải nổi.

Chẳng lẽ Trung Quốc có sắp đặt gián điệp ở nhà họ Kim?

Kim Jong Ul đưa ra giả thiết, nhưng lại nhanh chóng phủ nhận giả thiết đó, Kim Jong Ul tin rằng các thành viên nhà họ Kim đều rất trung thành, tuyệt đối sẽ không bị chính phủ Trung Quốc mua chuộc.

Nếu không có khả năng người của họ Kim bị chính phủ Trung Quốc mua chuộc, tại sao chính phủ Trung Quốc lại biết được điều này?

Kim Jong Ul thật sự không nghĩ ra.

May mà thủ trưởng số 1 liền đưa ra câu trả lời ngay.