Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 119: Ảo mộ




“Tôi là phụ thân nó, cho dù nó không nhận tôi, cũng không thay đổi được sự thật trong người nó đang chảy dòng máu của tôi.” Lộ Hướng Viễn tự tin tràn đầy.

Lộ lão phu nhân cũng gõ gõ quải trượng trong tay, tràn đầy tán đồng, “Hướng Viễn nói không sai, trêи người nó trước sau gì cũng chảy dòng máu của Lộ gia, hơn nữa Lộ Lê sở dĩ xa cách với Lộ gia, nói đến cùng đều là do cô sai, tâm tư của cô đừng cho là ta không biết, người ước Lộ Lê rời khỏi nhà này nhất còn không phải là cô à.”

“Mẫu thân, chuyện này sao người có thể đẩy hết lên trêи người con, chính người cũng chưa từng thích Lộ Lê, khi còn nhỏ còn thường xuyên lộ vẻ mặt không vui cho nó xem, nhiều lần nói Lộ gia không có người như nó vậy, con có tâm tư, nhưng kia đều là người ngầm đồng ý, con mới làm như vậy.”

Lộ mẫu không nghĩ đội cái nồi này, ả nơi chốn nhằm vào Lộ Lê, còn không phải bởi vì Lộ lão phu nhân thường xuyên ám chỉ ả, ả mới thuận nước đẩy thuyền.

“Hướng Viễn, nhìn vợ con xem, cô ta cũng dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ta.” Lộ lão phu nhân không vui, lập tức lôi con trai ra ngựa.

“Liên Trân, sao bà có thể nói chuyện với mẫu thân như vậy, còn không mau xin lỗi mẫu thân.” Lộ Hướng Viễn là đứa con có hiếu, luôn luôn đứng bên phía Lộ lão phu nhân, lập tức chỉ trích Lộ mẫu một câu.

“Tôi nói như vậy thì làm sao vậy, con trưởng của ông nói chuyện với tôi càng quá phận, sao không thấy ông bảo nó xin lỗi tôi?” Lộ mẫu nhìn mắt Lộ lão phu nhân dào dạt đắc ý, trong lòng bực bội không thôi, nhưng bảo ả nhận sai là không có khả năng, ả cũng không cảm thấy mình sai.

“Kia sao có thể giống, ở trong lòng nó bà là cái dạng người gì, nó sao không biết?” Nhắc tới đến Lộ Lê, tâm tình Lộ Hướng Viễn không tốt, nói chuyện cũng không biết nặng nhẹ.

“Nói giống như kiểu trong lòng nó ông rất cao thượng ấy, đừng quên, nó nói sẽ không nhận ông là phụ thân, muốn lấy lòng nó, so lên trời còn khó hơn, các người cũng đừng nằm mơ.” Lộ mẫu cười lạnh nói.

Lộ Lê gả cho thượng tướng Vinh Diệu đế quốc xác thật làm ả khϊế͙p͙ sợ, nhưng đồng dạng cũng làm ả thấy may mắn không thôi, bởi vì y đã cùng Lộ gia phân rõ giới hạn, nếu không một khi y một lần nữa trở lại Lộ gia, con trai của ả phải làm sao bây giờ, cho nên người không muốn Lộ Lê trở về nhất, chính là ả.

Lộ lão phu nhân vừa nghe ả nói móc con trai của mình, lập tức cả giận nói: “Lộ Lê như vậy với phụ thân nó, còn không phải do cô vẫn luôn ở một bên xúi giục, cô không muốn để Lộ Lê trở về, tâm tư của cô, cho rằng chúng ta không biết sao, ta hôm nay nói ở nơi này, Lộ Lê cần phải trở về, ai cũng không thể ngăn cản.”

Lộ phụ cũng nói, “Mẫu thân nói không sai, bà nghĩ kĩ cho tôi, trong đầu đừng luôn chứa cách nhìn của đàn bà, nếu Lộ Lê trở về, có chỗ lợi không chỉ có chúng ta, còn có Quang Minh và Quang Huy nữa.”

Lộ mẫu vừa nghe đến con trai, thoáng chốc thu liễm hơn phân nửa.

Lộ phụ vừa lòng gật đầu, nói tiếp: “Quang Minh tuy đã tiến vào quân bộ, nhưng cũng chỉ là một binh lính nhỏ, sau muốn đi lên trêи, không thiếu được các mối quan hệ, chồng Lộ Lê là thượng tướng Vinh Diệu đế quốc, tổng thống và quân bộ cũng không dám đắc tội, nếu Lộ Lê chịu ra tay giúp Quang Minh một phen, tương lai nói không chừng tướng quân cũng có thể làm, còn có Quang Huy, tuy nó còn đang ở trường quân đội học tập, nhưng chờ anh nó ở quân bộ đứng vững vàng gót chân, chỉ cần nó vào quân bộ, Quang Minh có thể an bài chức vị tốt cho nó, Lộ gia ta có thể trở thành thế gia hạng nhất Liên Bang, đến lúc đó còn sợ người khác không tới nịnh bợ chúng ta sao, những thứ bà lo lắng, hoàn toàn không cần, Lộ Lê là thượng tướng phu nhân, đến lúc đó khẳng định sẽ đi theo vị thượng tướng kia về Vinh Diệu đế quốc, không có khả năng sẽ lưu lại Liên Bang, Lộ gia vẫn là của Quang Minh và Quang Huy.”

Lộ mẫu trong lòng vừa động, tức khắc bị Lộ phụ vẽ cái bánh nướng lớn mê hoặc, đúng vậy, Lộ Lê chắc chắn sẽ không sống ở Liên Bang, bọn họ lại có thể lợi dụng y mang đến vinh hoa phú quý cho Lộ gia, ai không hy vọng con trai của mình trở nên nổi bật, vì con trai, cùng lắm thì ả nhịn một chút.

Thấy ả thả lỏng, Lộ phụ cùng Lộ lão phu nhân biết ả đã đồng ý.

“Lộ Lê hiện tại có hiểu lầm với nhà chúng ta, muốn nó hỗ trợ, trước hết cần hóa giải hiểu lầm của nó,” Lộ lão phu nhân trầm giọng nói, “Như vậy đi, Hướng Viễn con ngày mai đi tìm nó, Liên Trân cũng cùng đi, đến lúc đó cô xin lỗi nó, thỉnh cầu nó tha thứ.”

“Mẫu thân, con là mẹ kế của nó, người bảo con xin lỗi nó, không được, con không làm được.” Lộ mẫu trừng lớn mắt, vốn dĩ muốn ả cúi đầu trước Lộ Lê đã rất khó chịu, hiện tại còn muốn ả chủ động xin lỗi, càng không có khả năng.

Bởi vì Lộ mẫu không đáp ứng, sự tình lại lâm vào thế giằng co, Lộ phụ cùng Lộ lão phu nhân không cho ả sắc mặt tốt.

Buổi tối Lộ Quang Minh ở quân bộ làm việc đã trở lại, sắc mặt không tốt.

Hắn ở quân bộ địa vị cũng không cao, chỉ là thượng sĩ nho nhỏ, cũng chỉ có thể như chân chạy vặt, hôm nay được cấp trêи triệu kiến, hắn còn tưởng rằng vì mình ngày thường biểu hiện xuất sắc, không nghĩ từ trong miệng cấp trêи nghe được tên Lộ Lê cùng người nhà, hắn cũng cho rằng Lộ Lê đã chết, kết quả từ trong miệng cấp trêи nghe nói đến Lộ Lê không giống, y vậy mà thành phu nhân thượng tướng Vinh Diệu đế quốc.

Từ nhỏ hắn đã không bằng Lộ Lê, rõ ràng y là người Doraki, mà mình là người Sulfur.

Lộ Quang Minh với Lộ Lê là ghen ghét, một người Sulfur đi ghen ghét một người Doraki, đây là một việc buồn cười cỡ nào, cho nên hắn chưa bao giờ dám để cho người khác biết.

“Con trai, sao sắc mặt con khó coi như vậy?” Lộ mẫu quan tâm nhi tử, chú ý tới hắn khác thường đầu tiên.

“Phụ thân, mẫu thân, con nghe nói anh cả đã trở lại, hắn còn thành thượng tướng phu nhân, chuyện này mọi người đã biết phải không?” Lộ Quang Minh trầm khuôn mặt.

“Nếu con đã biết, không sai, hắn xác thật là thượng tướng phu nhân, Lộ gia chúng ta có thể trở thành thế gia bậc nhất Liên Bang hay không, con ở quân bộ có thể được trọng dụng hay không, tiền đồ phát triển không ngừng hoàn toàn dựa nó, về sau nếu nhìn thấy nó, con phải cung cung kính kính gọi nó một tiếng anh cả, hiểu chưa?” Lộ phụ trắng trợn nói chỗ có lợi cho hắn.

Lộ Quang Minh vừa nghe đến việc mình phải dựa vào Lộ Lê, biểu tình ghê tởm giống nuốt ruồi, nhưng có điểm bị Lộ phụ nói trúng rồi.

Hắn tiến vào quân bộ đã bốn năm, bốn năm này hắn vẫn luôn nỗ lực bò lên trêи, nhưng chỉ từ hạ sĩ bò lên thượng sĩ, trước khi gia nhập quân bộ, hắn chí khí hào hùng, tự tin tràn đầy. Sau khi tiến vào quân bộ, hắn mới biết được rất nhiều chuyện không phải ngươi muốn thì nhất định có thể đạt thành, cho nên nghe được Lộ phụ nói, biết rõ lòng tự trọng không cho phép, hắn vẫn động tâm.

“Nhưng phụ thân, anh cả luôn có hiểu lầm với chúng ta, hắn sẽ đồng ý giúp chúng ta sao?” Lộ Quang Minh lo lắng hỏi.

“Có hiểu lầm thì giải thích rõ ràng, anh cả con mềm lòng, chỉ cần chúng ta nhiều lần tiếp xúc với nó, chắc chắn sẽ gật đầu, nhưng mà……” Lộ phụ đột nhiên thở dài.

“Nhưng cái gì?” Lộ Quang Minh nhanh chóng truy vấn.

Lộ phụ liếc nhìn Lộ mẫu một cái, “Sáng nay anh cả con trở về, mẫu thân con nói chuyện khó nghe, chọc anh cả con phát bực, còn nói về sau sẽ không về Lộ gia nữa, ta và tổ mẫu con ý muốn mẫu thân con xin lỗi anh cả con trước, dỗ nó về rồi lại nói, nhưng mẫu thân con không chịu.”

Lộ mẫu thấy con trai nhìn về phía mình ánh mắt cũng mang theo bất mãn, tức khắc khó thở, “Rốt cuộc là ai nói bảo nó không cần về Lộ gia nữa, cũng không cần nhận ông làm phụ thân!”

“Tôi nói những lời đó, còn không phải bị bà châm ngòi, tôi mới có thể nhất thời bực bội quá mức.” Lộ Hướng Viễn đương nhiên sẽ không thừa nhận, lão ta cùng Lộ lão phu nhân đều cho rằng là Lộ mẫu sai.

“Nói giống như tôi có thể khống chế  tư tưởng của ông vậy, Lộ Hướng Viễn, ông là đàn ông, đừng đem trách nhiệm đẩy đến trêи người tôi.” Thanh âm Lộ mẫu tức giận đến run rẩy.

“Được rồi, đừng ầm mĩ nữa.” Lộ lão phu nhân lên tiếng, ánh mắt lạnh như băng liếc Lộ mẫu, “Tự cô nhìn mà làm đi, vì lòng tự trọng, hay là tiền đồ con trai của cô.”

Lộ mẫu nhìn về phía con trai của mình.

Lộ Quang Minh chú ý tới ánh mắt mẫu thân, há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không nói ra.

Lộ mẫu thất vọng không thôi, nhưng là vì tiền đồ của con trai, ả vẫn phải đáp ứng.

Việc Lộ gia, Lộ Lê đã không quan tâm nữa, ngày hôm sau, Tần Vũ cùng y đi ra cửa đến mộ viên.

Liên Bang đối với mỗi tiếng nói cử động của Tần Vũ đều như lâm đại địch, ở phụ cận an bài rất nhiều người, chỗ tối chỗ sáng đều có, biết bọn họ chỉ là muốn đi tảo mộ, cũng nghĩ vạn nhất đây là lấy cớ thì sao.

Cha Lộ Lê chôn ở mộ viên Lộ gia, chẳng qua không ở chỗ chủ mộ, chỉ có vợ được Lộ gia thừa nhận mới có thể chôn ở nơi đó.

Sau khi cha Lộ Lê qua đời, là bạn đời của Lộ Hướng Viễn, ông vốn có thể chôn ở chủ mộ, nhưng Lộ lão thái thái phản đối, Lộ Hướng Viễn đối với cha Lộ Lê cũng không dư lại nhiều cảm tình, nên đồng ý.

Mộ viên Lộ gia hơn 500 mét vuông như vậy, cha của Lộ Lê được chôn ở trong góc.

Bởi vì hạ nhân Lộ gia xử lý sơ sài, xung quanh bia mộ đã mọc đầy cỏ dại.

Mặt Lộ Lê âm trầm, đưa hoa tươi ôm trong tay cho Tần Vũ, sau đó xắn tay áo tự mình làm cỏ.

Tần Vũ không có khả năng nhìn phu nhân mình làm cỏ, mình thì đứng một bên, hắn giao hoa cho Tần Sương, làm cùng y. Tần Vũ da dày thịt béo, hoàn toàn không sợ cỏ dại sắc bén, Lộ Lê mới nhổ mấy cây, hắn đã nhổ cỏ dại chỗ khác xong rồi.

Không còn cỏ dại, bia mộ bốn phía sạch sẽ hơn rất nhiều, nam nhân phía trêи cười rạng rỡ, ngũ quan thập phần nhu hòa.

“Cha, mấy năm nay chưa tới gặp người, thực xin lỗi, con cam đoan với người, về sau tuyệt đối sẽ không như vậy.” Lộ Lê đem hoa tươi đặt trước bia mộ, sờ ảnh chụp nam nhân, tuổi còn trẻ, tuy rằng đã qua rất nhiều năm, giọng nói và dáng điệu nụ cười của đối phương vẫn phảng phất trong đầu y.

Nam nhân như nghe được y nói, cặp mắt mỉm cười vẫn luôn không đổi nhìn Lộ Lê, cùng với Tần Vũ đứng phía sau giống như một vị thần bảo hộ.

Lộ Lê lâm vào hồi ức, lải nhải nói rất nhiều, vì sao không tới gặp ông, mấy năm nay làm những chuyện gì, đương nhiên, y chỉ chọn những việc vui để nói, chịu khổ y không muốn nói cho cha nghe, để ông ở thiên đường cũng không yên tâm về y, nói đến Tần Vũ, y tươi cười hạnh phúc rất nhiều.

Lộ Lê đứng lên kéo Tần Vũ đến bên người, đối diện với nam nhân trịnh trọng giới thiệu nói: “Cha, anh ấy là Tần Vũ, là người con chuẩn bị chung sống cả đời, anh ấy đối xử với con rất tốt rất tốt, dẫn anh ấy tới đây là hy vọng cha có thể chúc phúc cho chúng con, anh ấy yêu con, con cũng yêu anh ấy, chúng con sẽ luôn sống vui vẻ hạnh phúc.”

Tần Vũ không nói chuyện, hắn trước nay đều không phải loại người đem tình cảm nói ra ngoài miệng, trừ lúc đầu nhìn cha Lộ Lê một chút, lúc sau hắn vẫn luôn nhìn chăm chú Lộ Lê không chớp mắt, chuyên chú cất giấu nóng bỏng thật sâu đủ để chứng minh tình cảm của hắn đối với Lộ Lê.