Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 151: Về nhà




Serrill không có chứng cứ, thứ hắn có chỉ là video lúc Lộ Lê đứng chung một chỗ nói chuyện với người Trương tướng quân phái tới tiếp xúc với y.

Người đã bị Tần Vũ xử lý sạch sẽ, chỉ dựa vào việc bọn họ đứng chung một chỗ không đủ để chứng minh y là gián điệp Liên Bang.

Lại nói thêm trước đó Tần Vũ đã dẫn Lộ Lê về Liên Bang, cũng coi như là quang minh chính đại để lộ thân phận, hơn nữa y còn là con nuôi của Trương tướng quân, cho dù thật sự làm lớn chuyện, cũng có thể nói là cha nuôi quan tâm đến con nuôi.

Sau khi Serrill làm nhiều chuyện như vậy, quốc vương đã không còn tin hắn, ông cũng tin Tần gia sẽ không để gián điệp Liên Bang bên người, còn để y sinh ra cháu trai trưởng Tần gia.

Còn có một nguyên nhân là Tần nguyên soái trực tiếp nói mọi việc ra, quang minh chính đại, không hề chột dạ, cách làm người của ông, quốc vương vẫn tin tưởng.

“Nếu nó có chứng cứ, vì sao chỉ nói cho Barbara nghe, còn muốn lợi dụng con bé, sao không dứt khoát đem chuyện này nói cho tôi với bà, hoặc là nói cho Tần Phủ hoặc Tần Vũ cũng được.”

Vương hậu bị phản bác á khẩu không trả lời được, xác thật, chỉ cần chứng cứ một khi được lấy ra, người khác sẽ tự động mà tin hắn, hắn không làm như vậy, chỉ có một khả năng, đó chính là không có chứng cứ.

“Nhưng mà, Serrill nó……”

“Đừng nói nữa,” quốc vương phất tay ngăn cản câu nói kế tiếp của bà, “Việc chính nó làm, nhất định phải tự gánh vác hậu quả, bà vừa rồi cũng nghe Tần Phủ nói, Tần Vũ chỉ nhốt nó bảy ngày, bảy ngày sau sẽ tự thả nó ra ”

“Sao ông bảo đảm Tần Vũ chỉ đơn thuần nhốt nó bảy ngày, sẽ không làm gì với Serrill.” Vương hậu lo lắng về thủ đoạn của Tần Vũ.

“Vậy cũng là nó tự tìm, trêи huyết thống, Tần Vũ cũng coi như là anh họ của nó, con hắn chính là cháu ngoại của nó, nào có chuyện cậu giết cháu ngoại của mình, việc này nếu truyền ra thì Serrill xong rồi, nếu bà muốn đi đến bước này, thì cứ việc đi nháo đi.” Quốc vương không muốn nhúng tay tiếp vào chuyện này, cũng không có mặt mũi mà nhúng tay, nói xong thì đi.

“Mẫu hậu, phụ vương nói không sai, hẳn là phải để Serrill nhớ chút giáo huấn, ngài đừng nghĩ cách giúp anh ta nữa.” Sau khi Barbara biết chân tướng, với Serrill còn có oán hận.

Vương hậu nghiêm túc hơn, “Barbara, nó tốt xấu gì cũng là anh trai của con.”

Barbara ha hả cười, “Mẫu hậu, ngài gặp qua anh trai nào tính kế em gái ruột như vậy chưa? Những lời này ngài vẫn nên nói với Serrill đi, cho dù anh ta đã bị trừng phạt, con cũng tuyệt đối không tha thứ cho anh ta.”

Ném xuống những lời này, Barbara giống phụ vương nàng ném dép chạy lấy người.

Vương hậu tức ngực, thật đúng là tạo nghiệt.

Lộ Lê muốn đi gặp Serrill đang bị nhốt, sáng ngày thứ ba, Tần Vũ dẫn y qua.

Nơi Serrill bị nhốt rất kín đáo, cho nên ngay cả quốc vương cũng tìm không thấy.

Khiến Lộ Lê ngạc nhiên chính là, La Uẩn Hòa lại là người phụ trách chuyện này.

“Gần đây không thấy Tần Sương, em còn tưởng là nó xử lý.” Lộ Lê theo Tần Vũ đi vào, phát hiện bên trong có rất nhiều dụng cụ y tế.

“La Uẩn Hòa là bác sĩ, tương đối hiểu biết cấu tạo cơ thể người.”

Lộ Lê buồn bực, giam giữ Serrill với nghề nghiệp của La Uẩn Hòa có liên quan gì, chờ tới nơi, đến khi biết Serrill trong khoảng thời gian này chịu đựng những gì, mới biết được La Quân Y xác thật thích hợp hơn bất cứ kẻ nào.

“Hắn đây là làm sao vậy?” Lộ Lê qua màn hình nhìn thấy Serrill ở trong một căn phòng tối bốn phía đều là tường, chỉ thấy hắn gắt gao ôm thân thể chui ở trong góc, thân thể dường như đang phát run.

“Thưa phu nhân, hắn chỉ mới vừa tỉnh ngủ mà thôi.” La Uẩn Hòa cong cong khóe miệng trả lời vấn đề của y.

Chân tướng là thượng tướng không muốn phu nhân nhìn thấy một màn máu me, lúc này lẽ ra là thời điểm Serrill chịu cực hình, chính hắn cũng biết, nên mới phát run, hắn đã hối hận.

Lộ Lê tin là thật, Serrill thoạt nhìn cũng không giống như đang bị thương, nên không nghĩ nhiều.

“Tần Vũ, ngươi tốt nhất là thả ta ra, phụ vương ta nếu biết ngươi cầm tù ta, còn tra tấn ta, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Tần gia!”

Serrill bỗng nhiên ngẩng đầu, trêи mặt mang vẻ dữ tợn, thanh âm xuyên thấu qua máy móc truyền ra.

Hắn đã tới mức gần phát điên, liên tục bị ngược đãi sáu ngày năm đêm, trạng thái tinh thần hắn đã không còn tốt.

Lúc này có tâm tư tình cảm gì đó, hết thảy đều biến mất.

Hắn cho rằng cho dù Tần Vũ nhốt hắn lại, cũng không dám đối xử tệ với hắn, sự thật chứng minh hắn sai rồi.

Tần Vũ tuy là thượng tướng Vinh Diệu đế quốc, nhưng không đại biểu tâm hắn nhất định ở Vinh Diệu đế quốc, càng không chứng minh hắn nhất định hướng về vương thất Drews, hắn làm việc luôn luôn tùy tâm sở ɖu͙ƈ, cho dù hiện tại quốc vương đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng sẽ xuống tay.

“Hả, tra tấn, anh sử dụng tra tấn với hắn?” Lộ Lê kinh ngạc vạn phần, đột nhiên ý thức được câu nói trước khi tiến vào của Tần Vũ, Serrill một chút thương tích cũng không có, xem ra là công lao của La Quân Y.

La Uẩn Hòa liếc nhìn thượng tướng một cái, nói: “Thượng tướng nói muốn đem những gì hắn làm với phu nhân gia tăng gấp trăm lần trêи người hắn, để hắn trải nghiệm một chút, nhưng hắn dù sao cũng là con trai của quốc vương, cho nên……”

Lộ Lê không biết nói cái gì cho tốt, loại phương pháp tra tấn này dù là quân nhân đã qua huấn luyện, cũng chưa chắc đã chịu được, huống chi là Serrill sống trong nhung lụa, khó trách sáu ngày, hắn đã sắp nổi điên.

Nhưng y sẽ không thay hắn cầu tình, lúc trước hắn thiếu chút nữa đã hại đứa bé trong bụng y, loại thù oán này không phải một câu hai câu là có thể xóa bỏ.

“Các anh làm như vậy, quốc vương vương hậu biết thì có thể có ý kiến hay không?” Lộ Lê băn khoăn nói.

Tần Vũ đứng phía sau y, thanh âm trầm thấp bên tai vang lên, “Phụ thân đã đem việc này báo cho quốc vương và vương hậu, bọn họ đến bây giờ cũng không có động tĩnh, chứng tỏ bọn họ cam chịu việc này, không cần lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi.”

Nhìn thấy người xong, Tần Vũ dẫn Lộ Lê rời đi.

Đi khỏi căn cứ thí nghiệm của La Uẩn Hòa, Tần Vũ hỏi: “Thi đấu của em thì sao?”

“Ngày hôm qua đã kết thúc.”

“Em không tham gia?”

Lộ Lê quay đầu lại mỉm cười nhìn hắn, “Anh biết còn chưa rõ ràng sao, có phải Nhạc Hiểu lại mách lẻo hay không?”

Tần Vũ nói: “Vì sao không tham gia?”

Lộ Lê nhún nhún vai, “Bởi vì em cảm thấy không cần thiết, kỳ thật thi đấu chiến đội đã chứng minh rồi, em cũng không cần phần thưởng thi đấu cá nhân.”

Trêи thực tế lão sư cũng nói qua, hiện tại tiêu chuẩn của y đã cao hơn so với Đại Chiến Chế Tạo Cơ Giáp, không cần tiếp tục, như vậy đối với những người khác không công bằng, rất nhiều người chân chính có thực lực, ít khi tham gia loại thi đấu này, y lập tức dứt khoát rút lui.

“Anh có phải cho rằng em là vì việc của Serrill mới không có tâm trạng đi thi đấu?” Lộ Lê nghiêng đầu, tươi cười ấm áp sáng lạn.

“Không phải.” Tần Vũ lãnh khốc mà nói.

Lộ Lê chạm chạm bờ vai của hắn, “Không cần mạnh miệng như vậy, anh có thể vì Serrill gài bẫy em mà giận dữ lôi đình, nói một câu thì thế nào?”

“Đó là bởi vì hắn đáng chết.” Thanh âm tàn khốc vô tình, tràn ngập lạnh lẽo.

Lộ Lê nhìn chằm chằm khóe miệng dữ tợn của hắn, thò lại gần hôn một cái, lúc thối lui bị Tần Vũ ôm lấy hôn sâu.

“Đi rồi cũng không quên kϊƈɦ thích cẩu độc thân ta a.” La Uẩn Hòa nhìn chằm chằm hai thân ảnh giao nhau trêи màn hình, dở khóc dở cười, thanh âm bất đắc dĩ vang trong phòng thí nghiệm, cùng với tiếng kêu thảm thiết của Serrill.

Ánh mắt dừng ở gân xanh trêи mặt và cổ của Serrill, ôn hòa lại không đến đáy mắt, “Còn mười tiếng cuối cùng, chúng ta tận dụng thời gian, thí nghiệm thêm vài thứ đi.”

Mười tiếng sau, La Uẩn Hòa tự đem người đưa đến vương cung.

Quần áo chỉnh tề, không có một nếp uốn, sắc mặt cũng hồng hào, nhìn không ra là người đã chịu qua tra tấn.

Serrill nhìn thấy vương cung, nước mắt rơi xuống, hắn rốt cuộc đã trở lại, không còn bị nhốt trong phòng tối chịu đủ loại tra tấn nữa.

“Serrill.” Vương hậu vừa nghe thấy con trai nhỏ đã trở lại, vội vàng đi ra, nhìn thấy hắn êm đẹp đứng ở đó, tức khắc lệ nóng doanh tròng.

“Mẫu hậu.” Người chống lưng xuất hiện, uất ức và không cảm lòng của Serrill lập tức nảy lên.

Vương hậu thương tiếc mà sờ sờ đầu hắn, mấy ngày liền lo lắng một khắc này đều biến mất, “Serrill, con gầy quá.”

“Vương hậu, người đã đưa đến, vậy tôi đi đây.” La Uẩn Hòa ngắt đứt cảnh cảm động của hai mẹ con, chào vương hậu chuẩn bị chạy lấy người.

Serrill lúc này mới chú ý tới hắn, run run rẩy rẩy về phía vương hậu cáo trạng, hắn còn không biết quốc vương và vương hậu đã biết chân tướng, “Mẫu hậu, không được thả hắn, bảy ngày nay hắn luôn tra tấn con, người sai hắn là Tần Vũ.”

La Uẩn Hòa là người thực hiện, khiến hắn lưu lại ám ảnh sâu đậm, nếu không phải vương hậu ở chỗ này, cho hắn cảm giác an toàn, hắn cũng không dám như vậy.

Bảy ngày nay, người hắn thống hận nhất không phải Tần Vũ, mà là La Uẩn Hòa, chỉ cần tưởng tượng đến bảy ngày kia người không ra người, quỷ không ra quỷ, sống không bằng chết, hắn hận không thể đem La Uẩn Hòa lột da rút gân.

Nghe vậy, La Uẩn Hòa nhìn hắn cười ôn hòa.

Serrill giống chuột gặp mèo, cả người nổi da gà, ngón tay chỉ vào hắn cũng lùi về, trốn đến phía sau vương hậu.

Người này là ma quỷ, cười càng ôn hòa, thủ đoạn càng tàn nhẫn, hắn đã lĩnh giáo bảy ngày.

“Vậy hẹn gặp lại.” La Uẩn Hòa nói, lần này thật sự bỏ đi.

“Mẫu hậu, sao người không cho người bắt hắn lại.” Serrill nôn nóng bắt lấy tay vương hậu.

Tươi cười trêи mặt vương hậu tiêu tan, “Serrill, con đi cùng ta, ta và phụ vương đều có rất nhiều lời nói muốn hỏi con.”

Nhắc tới phụ vương, oán hận của Serrill biểu hiện ra ngoài, “Vì sao, mẫu hậu, phụ vương bảy ngày nay vì sao không tới cứu con?”

Vương hậu nhìn sắc mặt của hắn, bỗng nhiên tát hắn một cái, Serrill khó tin trừng mắt mẫu hậu, vừa định chất vấn, thì thấy bà cũng không quay đầu lại đi vào, không dám một mình lưu lại bên ngoài, nhanh chóng chạy theo.

Serrill một đường đi theo vương hậu, tới nơi mới biết là nhà ăn vương cung, biết Tần Vũ đêm nay sẽ thả người, bọn họ cố ý dời thời gian bữa tối lại, cho nên tất cả mọi người đều ở đây.

Trừ Barbara phẫn hận nhìn chằm chằm hắn, những người khác đều không biểu lộ ra cái gì khác thường, vừa ngồi xuống, Barbara lập tức trào phúng.

“Serrill, không thể tưởng được ngày thường anh cải trang ngây thơ đáng yêu như vậy, hóa ra là kẻ trong ngoài không đồng nhất, thật là dạy ta mở rộng tầm mắt.”

“Barbara, con bớt tranh cãi.” Vương hậu không muốn việc con trai nhỏ làm để quá nhiều người biết, vì thế lên tiếng trách cứ nàng.

Barbara nghe vậy tức khắc nổi giận, “Mẫu hậu, người đến bây giờ còn muốn bảo vệ cho hắn, hắn dám làm, chẳng lẽ còn sợ người khác nói sao?”

“Ta làm cái gì?” Serrill đột nhiên một tay chém ngang mặt bàn, quăng ngã đồ sứ lên mặt đất chia năm xẻ bảy.

Ánh mắt mọi người theo bản năng tập trung trêи người hắn.

Đây là điều chưa hề phát sinh, bởi vì Serrill cho tới nay đều là hình tượng ánh mặt trời đáng yêu, chưa từng phát giận trước mặt người nhà lẫn người ngoài, đừng nói lật đổ mâm bát, nhưng sau khi biết gương mặt thật của hắn, một màn này ngược lại không cảm thấy quá kinh ngạc, đây mới là Serrill chân chính.

Barbara cười lạnh, “Rốt cuộc kiên nhẫn không được lộ ra gương mặt thật rồi phải không, Serrill, anh cho rằng việc anh làm người khác không biết sao, anh nhiều lần lợi dụng tôi, thậm chí còn muốn giết cháu trai trưởng Tần gia, chuyện này tất cả mọi người đã biết.”

Đúng vậy, người nên biết đều đã biết, vương hậu muốn dấu diếm chân tướng, nhưng ngay ngày đầu tiên, đám Brian đã biết.

“Tao không cần mày nói!” Sắc mặt Serrill xanh tím luân phiên, dần dần vặn vẹo, vẻ mặt ẩn hiện điên cuồng.

Đây là phản ứng không bình thường, nhưng không ai hoài nghi có liên quan đến bảy ngày bị giam cầm kia, mọi người đều cho rằng đây mới là gương mặt thật của hắn.

Barbara hoảng sợ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Serrill trừ đáng yêu còn khủng bố đáng sợ như vậy.

“Đừng ồn ào nữa.” Thanh âm quốc vương mang theo tức giận vang lên, nháy mắt an tĩnh lại, nhàn nhạt quét mắt qua Serrill trêи mặt đầy dữ tợn, quay đầu nói với Brian, “Ngày mai con mang Serrill đến Tần gia một chuyến, để nó xin lỗi phu nhân của Tần Vũ.”

Một chút cũng không ngạc nhiên, Brian gật đầu đồng ý, “Vâng phụ vương.”

“Tôi không đi!” Serrill lại quăng đổ một cái đĩa, tính tình mơ hồ có thể thấy được tàn bạo đến cực điểm, đại khái là gương mặt thật bị chọc thủng, hiện giờ bất chấp tất cả.

Quốc vương đạm mạc: “Không phải do con quyết định.”