Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 99: Không thu linh kiện




“Vợ chồng mới cưới, người chồng đều sẽ đưa vợ về nhà một chuyến?” Tần Vũ nghiêm túc hỏi.

Jonah không nghĩ thượng tướng sẽ hỏi cái này, ngây người một lát mới vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, thượng tướng, rất nhiều cặp đôi đều sẽ làm như vậy, họ không tôn trọng bạn đời của mình nên mới không làm.”

Tần Vũ trầm mặt, xoay người đi.

“Noyce à, có phải tôi đã nói gì sai không?” Jonah vẻ mặt đưa đám, cho rằng mình nói cái gì làm thượng tướng bất mãn.

“Không có đi, thượng tướng lúc nào chẳng thế, đừng để trong lòng.” Noyce nhún nhún vai.

Tần Thường còn chưa đi, nghe vậy thì phụt một tiếng bật cười.

“Cô cười cái gì?” Noyce bất mãn nhìn cô, cậu ta còn chưa tính sổ chuyện ban nãy đâu.

“Đương nhiên là cười chú em, điều rõ ràng như vậy rồi, quả nhiên người độc thân không thể lĩnh hội. Nhưng cũng khó trách, ngốc đến bị người lợi dụng, về tình cảm có thể tha thứ.”

Noyce rốt cuộc không nhịn được, cuốn tay áo nổi giận đùng đùng, “Tần Thường, đừng tưởng quân hàm của cô cao hơn thì tôi không dám đánh cô, tôi đã nhẫn cô từ lâu.”

“Noyce, bình tĩnh một chút!” Jonah vội vàng nhào lên đi ôm lấy Noyce.

“Có chuyện gì ở đây vậy?” Chu Tuấn Ngạn đột nhiên xuất hiện, không thể hiểu được nhìn bọn họ.

“Ồ, anh đã đến rồi, tôi đi trước đây.” Tần Thường cười phất phất tay, tiêu sái đi, còn nhướn mày khiêu khích Noyce.

Jonah thở nhẹ một hơi, buông Noyce.

Noyce sửa sửa quần áo, tức giận nói: “Ngày càng thấy cô ta đáng ghét, dám cười nhạo tôi thất tình!”

Chu Tuấn Ngạn kinh ngạc nhìn cậu ta một cái, “Chẳng lẽ cậu cảm thấy không thất tình tốt hơn?”

Noyce: “Hừ!”

Tần Vũ trở lại Tần gia, Lộ Lê đang ở phòng khách nói chuyện với Nhạc Hiểu, không biết nói đến cái gì, Nhạc Hiểu vui vẻ kêu lên.

“Anh đã về rồi.” Lộ Lê thấy hắn về, mi mắt cong cong cười.

Tần Vũ gật gật đầu, nhìn y mặt mày tươi tắn, “Thông qua kiểm tra rồi?”

BLộ Lê sửng sốt, “Đúng vậy, qua rồi, nhưng mới chỉ lấy được tư cách. Hai ngày sau là vòng cuối cùng, chỉ ba người có thể đi vào làm việc ở nơi đó.”

“Cần hỗ trợ gì không?” Tần Vũ hỏi.

“Không cần, với thực lực của en, hẳn là không có vấn đề gì.” Lộ Lê lắc đầu, y không nói ra nơi mà y muốn kiểm tra chính là vì không muốn Tần Vũ giúp, y cảm thấy không cần thiết.

“Cần gì cứ nói với anh.” Tần Vũ không cưỡng cầu, nói xong liền lên lầu thay quần áo.

Lộ Lê mời Nhạc Hiểu và Tần quản gia ngồi xuống dùng bữa cùng, các bữa ăn đều là Tần quản gia tỉ mỉ lên thực đơn, cơ hồ tất cả đều là món mà y thích, đương nhiên, đều dinh dưỡng cân đối, không thay đổi quá lớn.

Thấy họ ăn xong rồi muốn trở về phòng, Tần quản gia gọi cả hai lại, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia mới được một tháng, tốt nhất là không nên tiến hành chuyện phòng the, để tránh làm tổn thương thai nhi.”

Tần Vũ cũng rất nghiêm trang trả lời, “Tôi biết rồi.”

Buổi tối, Lộ Lê phát hiện trêи eo có một bàn tay, lại dần dần đi xuống, lập tức đè nó xuống, quay đầu nhìn Tần Vũ, nhướng mày, “Lời của bác Tần, nhanh như vậy đã quên, lúc trước là ai nói đã biết?”

“Anh không đáp ứng.” Tần Vũ vùi mặt vào hõm cổ y, một tay khác luồn vào trong quần, xoa nhẹ hai cánh ʍôиɠ.

Lộ Lê đỏ mặt, “Đừng, bác Tần nói không sai, thai còn chưa ổn định.”

Tần Vũ kéo y vào lòng mình, cũng đè lên người y, cọ xát vài cái. Lộ Lê phát hiện quần bị cởi ra, phía dưới trơn bóng, không cẩn thận cũng động tình.

Y thừa nhận mình không phải người sẽ khắc chế mình ở phương diện này, vì thế ỡm ờ cùng Tần Vũ làm bậy một lần.

Cũng may Tần Vũ biết điểm dừng, nhanh chóng phát tiết, chờ Lộ Lê bình phục hơi thở liền ôm y vào phòng tắm. Lúc tắm cũng thiếu chút nữa lại lau súng cướp cò, lần này Lộ Lê đã kiên định hơn.

Trở lại trêи giường, Lộ Lê khá buồn ngủ, trước khi tiến vào mộng đẹp lại nhớ tới một chuyện.

“Tần Vũ, anh biết nhà Herrick không?”

“Không biết.” Tần Vũ đáp cực kỳ dứt khoát.

Lộ Lê nghe vậy liền an tâm, Tần Vũ ngạo mạn tự đại, có thể lọt vào mắt hắn đại khái chỉ có mấy quý tộc hào môn đỉnh cấp. Nếu hắn không biết nhà Herrick, chứng tỏ đối phương không nằm ở hàng này.

“Làm sao vậy?” Tần Vũ biết y sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới.

“Tạm thời không có việc gì, ngủ thôi, em mệt rồi.” Lộ Lê gối lên vai hắn, nhắm mắt lại, chỉ chốc lát đã thiêm thϊế͙p͙ ngủ.

Tần Vũ nhìn y chăm chú, đặt một nụ hôn lên trán y.

Đèn phụt tắt, mọi thứ chìm vào bóng tối.

Sáng sớm hôm sau, Lộ Lê và Tần Vũ tạm biệt nhau trước cửa nhà rồi lên xe huyền phù.

Y từ căn cứ lấy một ít vật liệu cấp D, gần đây y đã bắt đầu chế tạo linh kiện cấp D, hiệu quả cũng không tệ lắm. Bởi vì lo lắng kiểm tra hai ngày sau sẽ có cả cơ giáp trung cấp, y muốn tận dụng hai ngày này để chuẩn bị.

Lộ Lê nhìn kho hàng đã chất đống không ít linh kiện, bất tri bất giác, y đã chế tạo cũng kha khá. Trừ hai bộ linh kiện bán ở Tinh Võng lúc trước, hầu như y luôn ở trạng thái chi ra, không có thu vào.

Tuy số tiền trong tài khoản đủ để y tiêu thật lâu, nhưng không thể vẫn chỉ luôn tiêu sài.

“Xem ra lúc nào đó phải bán số linh kiện này đi.”

Lộ Lê lầm bầm lầu bầu, đi vào bên trong, từ một đống linh kiện lấy ra trăm cái linh kiện cấp thấp bỏ vào không gian khấu, lại cất đống vật liệu cấp D, mới lái xe ra ngoài.

Xe huyền phù đáp xuống tầng thượng của cao ốc Tây Huy, Lộ Lê đi tới phòng đấu giá mà lần trước đã tới cùng Tần Vũ.

Lưu Quang Khánh còn nhớ rõ Lộ Lê, nghĩ rằng y lại tới mua sắm. Lần trước họ mua không ít vật liệu trung cấp, có giá trị cao hơn vật liệu cấp thấp nhiều, vị khách này đã tiêu hơn một ngàn vạn tinh tệ, anh ta biết đây là khách hàng tiềm năng.

“Lộ tiên sinh lần này muốn mua vật liệu sao?” Lưu Quang Khánh biết y tới, liền giao lại công việc cho nhân viên, tự mình tới tiếp đãi Lộ Lê.

“Không phải, lần này tôi tới vì một giao dịch nhỏ.” Y không có nhiều thời gian, đi thẳng vào chính đề.

Lưu Quang Khánh cảm thấy bất ngờ, nhưng không lập tức hỏi rõ, mà mời y vào văn phòng của mình.

“Không biết Lộ tiên sinh muốn giao dịch cái gì?”

Lộ Lê trực tiếp lấy ra mấy bộ linh kiện, trong đó năm bộ linh kiện cấp F, năm bộ linh kiện cấp E, y tạm thời không tính toán lấy linh kiện cấp D ra.

“Đây là linh kiện do tôi chế tạo, đây chỉ là một phần nhỏ.”

Lưu Quang Khánh đã hiểu ý y, vẫn có chút nghi hoặc hỏi: “Vậy, Lộ tiên sinh muốn bán linh kiện?”

Lộ Lê gật đầu.

“Lộ tiên sinh, là thế này… Đúng là chúng tôi có thu mua linh kiện cơ giáp, nhưng không mua linh kiện cấp thấp, thấp nhất là linh kiện cấp D, thực sự xin lỗi.” Lưu Quang Khánh cũng nhìn ra được linh kiện đều do Lộ Lê tự mình chế tạo, anh ta rất muốn giúp, nhưng đây là quy định của phòng đấu giá.

“Không mua sao?” Lộ Lê không nghĩ sẽ là như vậy, sở dĩ y tới nơi này là bởi vì nơi này tương đối quen thuộc, không cần đi tìm nơi khác.

“Thật sự xin lỗi, nếu quý khách tới sớm một vài ngày, tôi có thể châm trước, nhưng sắp tới phòng đấu giá chuẩn bị phát triển cả về linh kiện cao cấp, cho nên phía trêи đã quyết định không thu mua linh kiện cấp E và F.” Lưu Quang Khánh cũng cảm thấy tiếc thay.

Đã nói rõ như vậy rồi, Lộ Lê cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ có thể nói hắn lần này không có duyên với phòng đấu giá Tây Huy.

“Lưu tiên sinh không cần cảm thấy có lỗi, đã là quy định, anh cũng là không có cách nào. Tôi đi tìm nơi khác vậy, xin phép.” Lộ Lê gật đầu chào đối phương rồi đi.

Lưu Quang Khánh có dự cảm, đối phương về sau phỏng chừng sẽ không đến nơi này mua vật liệu nữa. Không phải bởi vì đối phương mang thù, bởi vì Lộ tiên sinh có vẻ không phải người khí lượng nhỏ hẹp. Nếu y tìm được nơi thu mua linh kiện, nơi đó khẳng định cũng bán vật liệu, phỏng chừng sẽ không muốn chạy qua chạy lại hai nơi.

Nếu anh ta biết Lộ Lê từng mua một chiếc huyền phù cả trăm triệu, phỏng chừng sẽ làm mọi cách kéo y lại.

Lộ Lê ngoài một chút tiếc nuối thì không cảm thấy gì khác, lại không phải chỉ có một lựa chọn. Nếu Lưu Quang Khánh không nói tiếp, y muốn đối phương kiểm tra số liệu rồi suy xét thêm.

Linh kiện của y cấp bậc tuy thấp nhưng số liệu rất cao, trung tâm chế tạo cơ giáp trêи Tinh Võng còn mở miệng muốn mua, ngoài hiện thực khẳng định cũng có thể, cho nên y rất tự tin.

Lộ Lê không trở về ngay mà ghé qua một xưởng gia công. Xưởng gia công rất lớn, vào giờ đi làm thì có rất nhiều người ra ra vào vào, hiện tại vẫn trong thời gian làm việc.

Vừa nghe có người muốn tìm mình, đối phương không giống như là dân thường, người phụ trách xưởng lập tức ra ngoài gặp. Vừa thấy khí chất cùng quần áo kia, lại nhìn chiếc xe huyền phù, ánh mắt người phụ trách là Khương xưởng trưởng lập tức thay đổi.

“Xin hỏi có chuyện gì sao?”

“Tôi họ Lộ, tới đây vì muốn giao dịch, không biết ông có thời gian không?” Lộ Lê khách khí nói.

Thấy thái độ của đối phương hòa nhã, Khương xưởng trưởng đáp ứng. Ngày sau, ông thấy may mắn vô số lần vì mình lúc trước không trực tiếp cự tuyệt.