Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 1




Cửa đón tiếp sân bay.

Xung quanh kẻ tới người lui, một người đàn ông trung niên vóc dáng cao ráo mặc áo polo đang vội vàng đi tới.

Một tay ông giơ điện thoại bên tai, một tay nâng lên cúi đầu xem giờ.

Trong điện thoại, người bạn tốt đang làm nhà sản xuất show của một nền tảng video vẫn còn lải nhải: "Lão Vi, chỗ anh lắm nhóc trẻ trung. Lần này em cũng đã mở lời với anh rồi, bằng bất cứ giá nào anh nhất định phải giúp em đó."

Vi Quang Khoát duy trì tư thế nghe điện thoại, đứng vững thở hổn hển, nâng mắt nhìn về phía cửa tiếp đón máy bay, miệng nói: "Được, để tôi xem thử trong trường có ai thích hợp không, có người thích hợp sẽ gọi cho cậu."

Bạn tốt: "Nhất định phải dễ nhìn nha, đã ký công ty hay chưa, đã debut hay chưa, cái gì mà tính cách con người gì gì đó không quan trọng, cứ đẹp là được. Gần đây mấy công ty giải trí hâm lại cơm nguội hâm đến quá đáng luôn rồi, hai tháng trước mới tham gia một show tuyển tú khác giờ đã lập tức sắp xếp cho lên show tuyển tú tiếp, vẫn chỉ có mấy gương mặt đó, em mà là khán giả em cũng xem đến phát ngán luôn."

Vi Quang Khoát vẫn luôn nhìn chằm chằm con đường từ cổng tiếp máy bay, nghe vậy không nói nhiều nữa, liền đáp ứng bên kia: "Tôi biết rồi."

Bạn tốt: "Anh đang làm gì vậy, thở dốc, lại còn không tập trung nữa."

Vi Quang Khoát: "Trước không nói nữa, tôi đang ở sân bay đón người."

Bạn tốt: "Vậy được rồi, anh vội đi, trở về gọi lại cho em nhé, chuyện của em anh ngàn vạn lần đừng quên."

Vi Quang Khoát: "Sẽ không."

Cúp điện thoại, Vi Quang Khoát tiếp tục nhìn chằm chằm không chớp mắt con đường từ cửa tiếp đón máy bay, xung quanh hối hả nhộn nhịp, đầy ắp tiếng người.

Bỗng nhiên, một đoàn người đẩy vali hành lý ra khỏi lối đi.

Vi Quang Khoát lập tức nhìn chăm chú, cẩn thận tìm kiếm.

Bóng người xen lẫn vào nhau, tiếng bánh xe chuyển động, tiếng nói chuyện, Vi Quang Khoát trừng đến mắt sắp rớt ra ngoài vẫn không thấy người, trong lòng không nhịn được nhắc: Thằng nhóc thúi, sao vẫn chưa ra thế, không biết cậu ruột nó đang chờ à.

Đang nghĩ ngợi, một bóng người bước ra khỏi lối đi.

Đó là một người con trai trẻ tuổi vóc dáng rất cao, mặc T-shirt trắng, quần đen, vai mang một chiếc túi, trang phục đơn giản nhất, gọn gàng lại sạch sẽ.

Hắn đang cúi đầu nhìn di động, rũ mắt, trước người đẩy một xe hành lý, trên xe là hai chiếc vali to.

Đi ra đến cửa chàng trai trẻ tuổi mới nâng mắt, lúc này liền nhìn thấy Vi Quang Khoát, lập tức lộ ra ý cười sáng ngời, nâng tay vẫy vẫy: "Cậu!"

Một màn tiếp đón không thể bình thường hơn, nhưng lại thu hút một đám đông xung quanh nam sinh ở khu vực cổng chờ máy bay liên tiếp ghé mắt nhìn, thậm chí còn có âm thanh hít sâu, cùng với vài tiếng cảm thán kinh ngạc.

Mấy tiếng cảm thán này ngay gần Vi Quang Khoát, ông nghe được hết, lông mày dựng lên, nhấc cằm, lấy một vẻ mặt đặc biệt có thể diện kiêu ngạo, nghênh đón cháu ngoại trai của mình.

Cậu cháu hai người hội ngộ, Giang Trạm liền từ sau xe đẩy đi tới, giang tay cho Vi Quang Khoát một cái ôm mà chỉ người thân trong nhà mới có: "Cậu!"

Mũi Vi Quang Khoát cay cay: "Thằng nhóc thúi."

Giang Trạm cười: "Nhớ con không."

Vi Quang Khoát: "Nhớ cái rắm."

@

Đã 9 giờ tối rồi, từ sân bay đến nội thành phải mất ít nhất một tiếng rưỡi đồng hồ.

Xe lên đến đường trên cao, Vi Quang Khoát vừa lái xe vừa nói: "Không ở bên chỗ cậu thật đấy à?"

Giang Trạm ngồi ở ghế phó lái, nghiêng đầu, bóng cây cách đường cao tốc trên cao không xa nhanh chóng lướt qua dưới tầm mắt hắn.

Giang Trạm ngáp một cái, giọng điệu tùy ý: "Đúng vậy, không ở cùng đàn ông ế đâu."

Vi Quang Khoát cười, hung hăng nói: "Được, tùy con."

Hung xong rồi, Vi Quang Khoát bắt đầu lải nhải: "Phòng ở đã giúp con quét tước sạch sẽ rồi, một ít đồ dùng hàng ngày cũng mua sẵn, hôm nay con vừa trở về thì nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai dậy trước 9 giờ, người trẻ tuổi đừng có lúc nào cũng muốn ngủ nướng, vừa ngủ là ngủ thẳng đến giữa trưa, bữa sáng cũng không ăn."

Giang Trạm: "Đã rõ."

Vi Quang Khoát: "Mai cuối tuần cậu không có tiết, cũng không bận gì, cùng ăn trưa đi."

Giang Trạm: "Vâng, được ạ."

Vi Quang Khoát: "Uống rượu không?"

Giang Trạm vui vẻ, quay đầu sang: "Uống luôn, bây giờ cậu cho con uống rượu rồi sao?"

Vi Quang Khoát hừ một tiếng: "Con cũng không phải mười bảy mười tám, đã hai mươi lăm rồi, có gì mà không thể uống, đúng lúc bên kia cậu có bình Mộng Chi Lam, ngày mai mở, xem như mừng con về nhà."

Giang Trạm cười cười, gật đầu: "Đúng là tri kỷ."

Vi Quang Khoát hừ nhẹ, khóe mắt lướt qua bên cạnh, trong lòng lại cực kỳ phức tạp.

Đứa cháu trai này của ông, ông nhìn nó lớn lên, từ nhỏ đã yêu thích, hết cách mà, trông đẹp trai, tính cách tốt, sáng sủa hướng ngoại lại còn biết ăn nói, đứa nhỏ như vậy ai mà không thích.

Đáng tiếc....

Mệnh không tốt.

Giang gia giàu có rất nhiều năm, khi gặp phải khủng hoảng trong ngành cha của Giang Trạm đã đưa ra quyết sách sai lầm, toàn bộ mất hết, công ty trực tiếp phá sản.

Khi đó Giang Trạm bao nhiêu tuổi?

Trong ấn tượng, đã thi đỗ vào đại học.

Nếu tất cả chưa từng thay đổi, lấy điều kiện của Giang gia, Giang Trạm đã làm phú nhị đại, lại vào học một trường danh giá, tương lai xuất ngoại du học tốt nghiệp về nước tiếp nhận gia nghiệp, một chút vấn đề cũng không có.

Nhưng mà Giang gia một đêm xuống dốc, cha của Giang Trạm năm đó cũng ngoài ý muốn qua đời, mẹ Giang Trạm vào lúc hắn vừa năm ba đại học tra ra bệnh ung thư, một năm trước đã chết bệnh ở Vancouver.....

Ôi.

Nhớ lại việc này, đáy lòng Vi Quang Khoát chỉ còn lại thổn thức cùng tiếc thương.

Cũng may, tất cả đều đã qua.

Sẽ càng ngày càng tốt hơn mà.

Vi Quang Khoát đối với đứa cháu trai này rất có lòng tin, Giang Trạm tính cách tốt như vậy, điều kiện bản thân lại không tồi, mấy năm đó đều vượt qua được đến giờ thì con đường sau này sẽ chỉ càng ngày càng bằng phẳng.

*

Giang Trạm ở tiểu khu Mai Loan, là nhà cũ của gia đình, vẫn luôn không xử lý quyền tài sản, lúc Giang gia phá sản cũng không bị cầm đi gán nợ.

Bởi vì là nhà cũ, cơ bản chưa ở bao giờ nên trong nhà tất nhiên không có mấy ký ức về gia đình.

Giang Trạm không để ý quá, nhiều năm như thế thời điểm khó khăn nhất cũng đã chịu đựng vượt qua được, mẹ cũng không phải chống chọi với bệnh tật tra tấn nữa, một năm trước ra đi trong an tường và bình thản, không cần lại thương cảm làm gì.

Về nước, là khởi đầu hoàn toàn mới.

Giang Trạm chỉ muốn nhìn về phía trước, không muốn nhìn lại.

Về phần sau này làm cái gì, cần tìm công việc hay không, Giang Trạm cũng không nghĩ nhiều.

Hắn tạm thời không thiếu tiền, trong tay cũng có công việc kiếm ra tiền, sinh hoạt không còn eo hẹp, về nước rồi không cần thiết phải cưỡng ép quá nhiều, trước cứ đi một bước tính một bước.

Trái lại Vi Quang Khoát lại nói: "Nếu con muốn đi làm mà tạm thời không có việc thích hợp thì cậu có thể sắp xếp cho con một chút, đến trường bọn cậu làm trợ giảng."

Giang Trạm: "Thôi đừng ạ, con đời này đã ngốc trong trường học đủ lâu rồi."

Vi Quang Khoát: "..... " Thằng nhóc thúi.

Giang Trạm không vội, Vi Quang Khoát cũng hết cách, ông xem như đã nhìn ra, đứa cháu trai này không vội thì không vội, ung dung thì ung dung, cuộc sống của chính mình nhưng thật ra quản lý đâu ra đấy.

Ngủ sớm dậy sớm, chạy bộ tập thể hình, xem phim đi dạo phố chơi bóng, mỗi một ngày đều có sắp xếp.

Vi Quang Khoát vì thế cũng không bận tâm nữa, cứ kệ hắn.

Lại không hề biết rằng, cháu trai của mình bắt đầu từ buổi tối ngày mới về nước đã không nhàn rỗi nổi.

@Vương Phao Phao biết lái máy bay lớn: Đồ thần! Có đó không! 

(Đồ thần = thần ảnh)

@P đồ:?

@Vương Phao Phao biết lái máy bay lớn: Trạm tỷ ở tiền tuyến lại có ảnh sân bay rồi, vẫn tính giá cũ đúng không?

(trạm tỷ = master-fan: Người đứng đầu của fansite, hay theo chân thần tượng ra sân bay, đến địa điểm làm việc, quay phim của họ để chụp ảnh rồi đăng lên mạng.)

@P đồ: Ừ, giá cũ.

@Vương Phao Phao biết lái máy bay lớn: Ảnh tôi gửi cho ông rồi, ông kiểm tra hòm thư đi, mấy ảnh đó rất là khẩn cấp, họ muốn buổi tối xong, ông có thể nhanh hơn chút được không?

Giang Trạm ngồi trước máy tính thấy được lời nhắn của Vương Phao Phao, tạm thời không trả lời, click mở tệp đính kèm của hòm thư.

Đúng vậy, Giang Trạm là một người P đồ (Photoshop hình ảnh), ở trong giới mệnh danh là Đồ thần --

Không có ảnh hắn p không được, không có vụn pixel nào hắn không trị được.

Bất kể trên ảnh ngôi sao bị chụp mờ đến mức nào, chỉ cần là hắn p, vĩnh viễn đạt nhan sắc cấp thần, phong cách cấp thần.

Trong giới fans thậm chí có câu nói: Mỗi lần nhìn thấy một bức ảnh khí chất tuyệt mỹ của trạm fans (fansite), tôi đều không nhịn được hoài nghi có phải là thao tác của P thần hay không.

Còn có một cách nói khác: Ảnh của P thần? Cậu giỡn đấy à, trạm fans nhà cậu có tiền lắm sao, có thể vung tiền mời nổi P thần? Hắn giá cao bao nhiêu cậu biết không?

Thế cho nên hắn mấy năm nay người thì ở nước ngoài, rõ ràng không xem phim truyền hình, lại càng không chú ý đến ngôi sao, nhưng vẫn hiểu rõ mồn một động thái cơ bản của giới giải trí.

Không có biện pháp, P đồ cùng giới fans, chỉ cách nhau một đường cáp mạng.

Một thời gian trước khi về nước Giang Trạm không lên mạng, không nhận việc, sau khi về nước mở máy tính ra thì, một đống đơn.

Bây giờ Vương Phao Phao gửi ảnh qua đây, hắn vẫn theo thói quen xem ảnh gốc trước.

Giải nén ảnh chụp, Giang Trạm cầm lấy chén nước trong tầm tay.

Ảnh chụp gốc được phóng đại nằm yên ở chính giữa màn hình, Giang Trạm nhướng mày.

Trong ảnh chụp kia là gương mặt quen thuộc, không hề dự báo trước đột nhiên xuất hiện trước mặt --

Tay cầm chén nước của Giang Trạm siết chặt một chút, ánh mắt vẫn không di động nhìn chằm chằm vào màn hình.

Mấy giây sau, hắn buông chén nước, đóng ảnh chụp, click khung đối thoại với Vương Phao Phao.

@P đồ: Tôi rút lại lời nói lúc nãy.

@Vương Phao Phao biết lái máy bay lớn:??? Ẹc?

@P đồ: Không phải giá cũ, x 10 lần.

@Vương Phao Phao biết lái máy bay lớn: Đại đại đại đại đại đại đại ca, ông sao sao sao sao sao sao sao sao sao đột nhiên tăng giá?

@P đồ: Không tăng.

@Vương Phao Phao biết lái máy bay lớn:?

@P đồ: Nghệ sĩ khác vẫn là giá cũ.

@Vương Phao Phao biết lái máy bay lớn: Để tôi xem nào. Ý của ông là, nghệ sĩ khác đều là giá gốc, ngoại trừ Diêu Ngọc Phi.

@P đồ: Phải.

@Vương Phao Phao biết lái máy bay lớn: Why.

@P đồ: Cự tuyệt xấu xí.

Vương Phao Phao biết lái máy bay lớn:.......

ID Vương Phao Phao này trước kia là trạm tỷ của một ngôi sao nào đó, bởi vì có tiền lại rảnh rỗi, thường không ít lần tìm Giang Trạm p ảnh. Sau khi ngôi sao kia bất ngờ lộ chuyện ngoại tình còn bạo lực gia đình, Vương Phao Phao liền từ fan trở thành anti, nhưng không lui giới, ngược lại bắt đầu phụ trách nhận đơn đặt hàng giúp Giang Trạm.

Phải p ảnh gì, nhận loại đơn nào, thanh toán như thế nào đều là Vương Phao Phao đàm phán với người ta, Giang Trạm chỉ phụ trách p ảnh.

Lúc này Giang Trạm ném ra bốn chữ "cự tuyệt xấu xí", Vương Phao Phao suýt không phản ứng kịp.

Xấu?

Diêu Ngọc Phi còn xấu?

Cậu ta là người đẹp trai nhất bước ra từ show tuyển tú trong vòng một năm nay biết không hả!

Nhưng Vương Phao Phao không tranh luận với Giang Trạm, đã tăng giá gấp mười, lại còn cự tuyệt xấu xí, xem chừng đơn này là không muốn nhận.

Không muốn nhận thì không nhận thôi, lại không ép ông.

Vương Phao Phao gửi lại một cái biểu tượng cảm xúc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi đi trả lời người khách.

@Vương Phao Phao biết lái máy bay lớn: Thân, thật là ngại, trong tay P thần còn nhiều đơn quá, gần đây không có lúc nào rảnh cả, đơn này không nhận được rồi, thật sự ngại quá.

"Ha." Lan Ấn Huy cười lạnh một tiếng, buông di động xuống.

Hắn ta thầm nghĩ mình đúng là bị rút não thật rồi, trong công ty, nhiếp ảnh gia rồi vòng bạn bè, bao nhiêu người biết p ảnh, hắn ta não rút mới đi cầm cái nick phụ mang tiền đi tìm người p?

Lại nghĩ, này có thể trách hắn ta sao?

Còn không phải do Diêu Ngọc Phi đòi hỏi nhiều.

Ảnh gốc xuất ra, chỗ này không hài lòng, chỗ kia không vừa ý, rõ ràng p xong tất cả mọi người đều cảm thấy ảnh chụp không tồi, tới tay cậu ta thì cứ khăng khăng muốn p lại lần nữa.

P lần nữa, vẫn không hài lòng, còn nói P không ra khí chất cậu ta muốn.

Hỏi cậu ta khí chất gì, có thể lấy ảnh chụp của ngôi sao khác làm ví dụ, chính cậu ta cũng không nói rõ được.

Dồn dập nhiều công việc như vậy, Lan Ấn Huy nghĩ lại thấy tức.

Một bên tức một bên đi đến phòng tập nhảy.

Tới phòng tập nhảy rồi lại không thấy ai đang tập nhảy.

Diêu Ngọc Phi mới vừa xuống máy bay quay về công ty, có lẽ là mệt mỏi, đang ngồi xếp bằng dưới đất, khom lưng, trong tay cầm di động, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình, cũng không động đậy hình như đang xuất thần.

Lan Ấn Huy cố ý thả nhẹ bước chân đi qua, muốn nhìn xem cậu ta đang nhìn cái gì, sau khi tới gần, cúi người rũ mắt nhìn chăm chú màn hình, sửng sốt.

Diêu Ngọc Phi xuất thần, là vì ảnh chụp một người đàn ông?

"Ai đây!?"

Diêu Ngọc Phi hoảng sợ, cũng không rõ là chột dạ cái gì, khuôn mặt lớn bằng một bàn tay xoạch cái trắng bệch, lúc ngẩng đầu lên, di động trực tiếp bị Lan Ấn Huy cầm đi.

Lan Ấn Huy đứng thẳng dậy, cầm di động, cúi đầu lại nhìn một cái, lúc này mới phát hiện ảnh chụp là phóng to lên.

Góc chụp ảnh gốc có chút xa, nhưng chụp cũng coi như rõ ràng, trong ảnh là một người đàn ông mặc T shirt trắng, đẩy xe hành lý, lưng khoác túi, ánh mắt trong suốt, vẻ mặt sáng ngời, lớn lên còn rất tuấn tú.

Lan Ấn Huy nhướng mày, giơ di động về phía Diêu Ngọc Phi, ngữ khí thăm dò: "Ai vậy, nhìn đến xuất thần?"

Diêu Ngọc Phi nhíu mày, nâng tay đoạt di động: "Không ai cả, trả lại cho tôi."

Lan Ấn Huy tránh được tay cậu ta, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu: "Người quen trước kia? Bạn cùng học? Bạn bè?"

Diêu Ngọc Phi không đáp, chuẩn bị muốn cướp.

Lan Ấn Huy nhìn sắc mặt cậu ta không đúng, nghĩ đến cái gì, giật nảy mình, đáy mắt hiện lên kinh ngạc: "Không phải là bạn trai cũ mà cậu chia tay lúc trước đấy chứ?"

Hết chương 1.