Thượng Vị

Chương 63: Một trong những kẻ thù




Chương 63: Một trong những kẻ thù.

Động tác của phòng giáo dục là rất nhanh, sau khi trưởng phòng Trần Ổn Trung của phòng giáo dục cho ra vài công tác chuẩn bị, hắn nhanh chóng báo cáo công tác cho phó chủ tịch được phân công quản lý văn hóa giáo dục là Cao Phổ Viễn, tất nhiên cũng nhanh chóng được chủ tịch Cao Phổ Viễn đồng ý.

Ba ngày sau tổ phối hợp liên ngành giữa phòng giáo dục và phòng văn thư đã được thành lập, trạm dừng chân đầu tiên của tổ liên ngành chính là huyện Kiến Ân.

Phó phòng Hạ Hàm Công phòng giáo dục và phó phòng Tiếu Đông Đông phòng văn thư tự mình dẫn đội, ngày mười hai tháng bảy đội ngũ xuất phát đến huyện Kiến Ân.

Trong số các đơn thư phòng văn thư nhận được từ giáo viên trong thành phố thì nhiều nhất là đến từ trường trung học cơ sở Thụ Đức huyện Kiến Ân, có giáo viên phản ánh đã nửa năm rồi bọn họ chưa nhận được tiền lương. Quý một còn đỡ hơn một chút, mỗi tháng bọn họ đều nhận được lương, thế nhưng từ quý hai thì mỗi tháng giáo viên chỉ nhận được ba trăm tiền phí sinh hoạt, điều này làm cho cuộc sống cơ bản của giáo viên gặp vấn đề rất lớn, rất nhiều giáo viên vì việc này mà phát sinh mâu thuẫn trong gia đình, thế nên tỏ ra cực kỳ oán hận.

Hơn nữa theo phản ánh của một vài giáo viên cá biệt thì một phần tài chính của nhà trường bị người ta lấy đi đầu tư vào các quỹ để kiếm chác lợi tức kếch xù, nhưng không ngờ quỹ này phát sinh vấn đề, không chỉ không nhận được lợi tức, dù là số tiền đầu tư cũng khó thu hồi lại được, thế nên đây cũng là một trong những nguyên nhân làm cho giáo viên nhà trường không nhận được lương.

Những sự việc thế này nếu như chỉ có một hai người gửi đơn thư phản ánh sẽ không làm cho Tiếu Đông Đông phải chú ý, nhưng vì có quá nhiều đơn thư phản ánh, Tiếu Đông Đông cảm thấy sự kiện này là một manh mối đáng coi trọng, vì vậy mới phải liên hệ với trưởng phòng Trần Ổn Trung, và bản thân thư ký trưởng Trần Thiệu Bình phải coi trọng sự kiện này mới được.

Trên đường đi đến huyện Kiến Ân thì Tiếu Đông Đông nói với Lý Nam: - Tiểu Lý, lần này đi phối hợp công tác thì cậu phải nghe theo sắp xếp của trưởng khoa Duẫn, cố gắng học tập nhiều hơn, nghe nhiều nói ít. Trưởng khoa Duẫn là người có kinh nghiệm công tác phong phú, cậu nên học tập nhiều hơn, đồng thời cũng phải tự suy luận nhiều hơn mới đề cao bản thân được.

Lý Nam nói: - Trưởng phòng Tiếu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tuân theo lời phân phó của ngài, cố gắng lắng tai và ngậm miệng.
Tiếu Đông Đông cười ha hả nói: - À, cậu nói rất đúng, tóm lại đối với cậu thì lắng tai ngậm miệng và chịu khó quan tâm suy nghĩ chính là tốt nhất.

Duẫn Hồng Sinh nói: - Tiểu Lý không hỗ danh là sinh viên đại học Thiên Đô, năng lực rất mạnh, hơn nữa cách hành văn lại rất tốt. Tôi có ý nghĩ thế này, sau này nên để cho Tiểu Lý xử lý các bản tin của phòng văn thư, cậu ấy làm tốt hơn tôi rất nhiều.

Tiếu Đông Đông nói: - Tiểu Lý còn chưa có kinh nghiệm phong phú, thế nên trưởng khoa Duẫn cũng không nên vung tay ném đi như vậy được, vẫn phải quan tâm xem xét một chút.

- Điều này là đương nhiên rồi, nhưng vì có Tiểu Lý thế nên áp lực công tác của tôi cũng giảm đi vài phần. Duẫn Hồng Sinh nói.

Lý Nam cảm thấy tuy Duẫn Hồng Sinh có ý nghĩ lôi kéo chính mình, thế nhưng cách làm người của Duẫn Hồng Sinh lại không làm cho người ta phải phản cảm.

Còn Tiếu Đông Đông thì tương đối coi trọng mình, đây là cơ hội rất tốt, nếu như mình có thể nắm chắc, nhất định sẽ biểu hiện tốt trước mặt Tiếu Đông Đông.

"Lần này nhiệm vụ của mình trong chuyến đi phối hợp công tác đến huyện Kiến Ân chủ yếu là học tập, đây cũng là yêu cầu của Tiếu Đông Đông với mình, nhưng mình cũng không thể cứ gò bó trong trọng điểm này, mình cũng phải quan tâm đến các tư liệu có liên quan, tốt nhất là phải cho ra được một bài viết có tính chất kiến thiết!"
Viết văn chính là một điểm mạnh của Lý Nam, thế cho nên hắn mới quyết định sẽ cố gắng phát huy ở phương diện này. Trước đây Tiếu Đông Đông cũng nói thông qua viết văn có thể rèn luyện khả năng suy luận và phân tích của mình, đồng thời cũng sẽ nhanh chóng làm cho lãnh đạo coi trọng, đây có thể nói là một hành động được cả đôi bề cực kỳ hiếm có.

Chiếc xe đi phía trước chính là đàn ông phó phòng giáo dục Hạ Hàm Công dẫn theo một nhóm nhân viên đi phối hợp công tác. Hạ Hàm Công chính là một vị phó phòng được phân công quản lý kiểm tra kỷ luật, lần này hắn là người dẫn đầu đội ngũ của phòng giáo dục, cho thấy sự coi trọng của phòng giáo dục là rất cao.

Tất nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó là Hạ Hàm Công có thiên hướng nghiêng về phía Trần Ổn Trung, thế cho nên được Trần Ổn Trung yên tâm sử dụng.
Khi đến huyện Kiến Ân thì Lý Nam chợt sinh ra cảm giác thân thiết.

Lần này Lý Nam là thành viên tổ phối hợp liên nghành của phòng giáo dục và phòng văn thư đến huyện Kiến Ân để phối hợp công tác của phòng giáo dục, đây chính là một tư thái khác biệt, tất nhiên sẽ làm hắn sinh ra cảm giác khác biệt.

Thường ủy huyện ủy, phó bí thư, chủ tịch huyện Kiến Ân là Cẩu Ý Chí cùng phó chủ tịch huyện Trương Ý được phân công quản lý công tác giáo dục đi ra tiếp đón tổ phối hợp liên ngành.

Trong đó còn có cả các nhân viên tương quan của phòng giáo dục huyện Kiến Ân.

Lý Nam ngồi ở hàng ghế thứ hai, hắn cúi đầu ghi chép lại nội dung tọa đàm giữa hai bên.

Nhưng lúc này trong lòng Lý Nam lại cực kỳ không bình tĩnh.

"Cẩu Ý Chí chính là một thành viên quản lý trong nhà máy rượu năm xưa của bố mình, cũng là người có hiềm nghi lớn nhất!" Lý Nam thầm nghĩ đến những tình huống có liên quan đến người bố đã mất, trong ấn tượng của hắn thì Cẩu Ý Chí vốn là phó giám đốc nhà máy rượu Hồng Tinh, khi đó người này là một nhân vật có cạnh tranh với bố mình ở vị trí giám đốc nhà máy.

Nhưng Lý Nam không thể ngờ Cẩu Ý Chí bây giờ đã là chủ tịch huyện Kiến Ân.

Xem ra sau khi bố mình rơi rụng thì người này cực kỳ đắc lợi và phát triển rất tốt.

Nhưng trong ấn tượng của Lý Nam thì hình như sau khi bố của mình bị ép ngã, Cẩu Ý Chí này cũng không tiến lên làm giám đốc nhà máy, không lâu sau bị điều đi, tiếp nhận vị trí giám đốc nhà máy rượu Hồng Tinh là người của một đơn vị khác.

Vì Lý Nam còn trẻ nên cũng không hiểu quá nhiều, hắn chỉ nhớ được vài cái tên có liên quan mà thôi.

Nhưng những tin tức nghe ngóng được năm xưa cũng không còn nguyên vẹn, hắn khó có thể xâu chuỗi lại chân tướng sự việc.

"Mặc kệ Cẩu Ý Chí có phải là người đắc lợi hay không, nhưng đây là kẻ có hiềm nghi rất lớn, nhất định phải làm cho rõ ràng mới được!"
Lý Nam thầm cho ra quyết định như vậy, bây giờ những người có hiềm nghi với sự việc của bố mình năm xưa đã hiện thân, như vậy hắn nhất định phải điều tra cho thật rõ ràng.

Dù sao ũng không phải chỉ có một vài người bị hiềm nghi, nếu như không có biện pháp cực kỳ tốt, hắn cũng chỉ có thể thông qua phương pháp bài trừ từng bước mà thôi.

- Tình hình tài chính của huyện rất khó khăn, tôi tin tưởng các vị cũng hiểu rõ tình hình của huyện Kiến Ân chúng tôi, hôm nay tình huống lại cực kỳ đặc thù, vì ảnh hưởng của các quỹ Cơ Kim Hội thế nên tình hình tài chính của huyện Kiến Ân thật sự như trứng chọi đá, tôi làm chủ tịch huyện và phương diện dùng tiền cũng cực kỳ khó khăn. Dưới tình huống tài chính quá căng thẳng, thật sự có một bộ phận giáo viên không nhận được tiền lương, nhưng trong huyện cũng cực kỳ coi trọng vấn đề này, chúng tôi cũng biết rõ nếu như không có lương cho giáo viên thì các công tác tiếp theo khó thể triển khai mở rộng được... Cẩu Ý Chí chậm rãi nói, hắn nói rõ sự việc hệ thống giáo dục khó thể phát lương cho giáo viên trong huyện...

Lý Nam tinh tế đánh giá Cẩu Ý Chí, người này mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, tóc tai cắt chỉnh tề, mái tóc rất bóng, lời nói rất phong phú, phong cách cuốn hút.

"Tri nhân tri diện bất tri tâm, xem ra nhìn một người không thể chỉ đánh giá bằng vẻ bề ngoài. Bây giờ bước đầu tiên của mình chính là tìm hiểu về Cẩu Ý Chí, biết rõ người này được điều động từ nhà máy đến nơi nào, nguyên nhân gì mà bị điều động như vậy? Chỉ như thế thì mình mới có thể xác định người này có liên quan đến việc của bố hay không?" Lý Nam thầm nghĩ như vậy.