Thượng Vị

Chương 72: Trẻ tuổi mặt trắng




Chương 72: Trẻ tuổi mặt trắng.

Bài viết của Lý Nam được đăng báo ngày mùng ba tháng tám ký tên Tiếu Đông Đông và Lý Nam. Điều này cũng là rất bình thường, dù sao Tiếu Đông Đông cũng là lãnh đạo, tên của nàng không thể xếp sau Lý Nam được.

Vì giai đoạn công tác hiện tại cực kỳ chú trọng vào vấn đề của quỹ Cơ Kim Hội, thế nên khi phòng nghiên cứu chính sách biên soạn bản tin tham khảo đã đặt bài viết của Lý Nam lên trang đầu.

Phó thư ký trưởng kiêm chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách Lưu Định Khải còn tự mình viết một bài xã luận ngắn về bài viết của Lý Nam. Khoảng thời gian này phòng nghiên cứu chính sách rất cần những bài viết có liên quan đến Cơ Kim Hội như vậy, bọn họ cũng tiến hành góp nhặt nhiều tư liệu, đúng lúc có bài viết của Lý Nam được đưa đến.
Bản tin tham khảo của thành phố Vũ Dương chủ yếu được đưa đến tay các vị cán bộ cấp phó sở trở lên, đây là những cán bộ cầm quyền trong thành phố Vũ Dương, bọn họ cũng tỏ ra khá coi trọng bài viết này, vì bản thân bài viết rất có giá trị tham khảo cho công tác của bọn họ.

Bài viết này đi sâu vào Cơ Kim Hội vốn là một trong những vấn đề làm đau đầu thị ủy Vũ Dương vào lúc này. Nhìn vào tình huống của tất cả quận huyện thì khắp nơi đều có quỹ đầu tư theo kiểu này, tất cả đều mục nát trống rỗng. Tuy bây giờ còn chưa điều tra rõ ràng về sổ sách của các quỹ Cơ Kim Hội này, thế nhưng vấn đề đã bộc lộ ra thật sự không thể đơn giản giải quyết.

Thường ủy thị ủy trưởng phòng tổ chức Lý Dật Phong xem xong bản tin và thấy tác giả là Tiếu Đông Đông và Lý Nam, hắn có ấn tượng với Tiếu Đông Đông, đây chính là một nữ cán bộ được bồi dưỡng trọng điểm của thành phố Vũ Dương, ba mươi lăm tuổi đã là cán bộ cấp cục. Còn cái tên Lý Nam cũng khá quen thuộc, hắn đọc qua mà không khỏi có phản ứng, đây không phải là sinh viên đợt vừa rồi thông qua kỳ thi của phòng tổ chức và vô cớ được sắp xếp công tác ở phòng văn thư sao? Đây là một thanh niên đầy chính nghĩa và sức sống, không ngờ mới công tác ở phòng văn thư được một tháng đã có thể sáng tác ra bài viết như vậy, thật sự rất tốt.

Tuy tên của Lý Nam đứng sau Tiếu Đông Đông thế nhưng Lý Dật Phong cũng hiểu rõ ý nghĩa của nó. Lý Nam là một người mới nhận công tác, khó thể nào cùng liên kết với phó phòng để viết bài đăng lên bản tin tham khảo được, trừ khi bài viết này hoàn toàn do Lý Nam sáng tác, lãnh đạo đề tên chỉ là cho có lệ mà thôi, nếu không thì lãnh đạo thị ủy sao có thể lấy bài viết của một nhân viên mới tham gia công tác để tham khảo cho được?

"Lý Nam quả nhiên không làm mình thất vọng, mới công tác không bao lâu đã có thể bộc lộ tài năng, xem ra để cho cậu ấy rèn luyện có thêm kinh nghiệm ở phòng văn thư cũng rất có lợi!" Lý Dật Phong thầm nghĩ như vậy, sau đó hắn mở quyển sổ của mình ra, lại lấy bút viết vào hai chữ Lý Nam.

Lý Dật Phong vốn cũng có ấn tượng rất tốt với Lý Nam, bây giờ được đọc bài viết này, càng cảm thấy Lý Nam là một cán bộ trẻ tuổi có năng lực và nhiệt huyết.

Nếu một người như vậy mà đặt ở hoàn cảnh của phòng văn thư, rõ ràng không có lợi cho quá trình phát triển sau này.

Đợt vừa rồi phòng tổ chức thị ủy cũng có nhận vào một sinh viên, Lý Dật Phong cũng tìm hiểu về cậu sinh viên này, thế nhưng người này tạm thời còn chưa có biểu hiện gì đặc biệt.
Khi so sánh hai người này với nhau thì Lý Dật Phong càng cảm thấy hiếu kỳ.

Vì Lý Dật Phong biết rõ Lý Nam là điển hình của dân đen không quan hệ và bối cảnh, thế nên mới bị người ta đẩy đến phòng văn thư.

Nhưng Lý Nam đến phòng văn thư vẫn có thể bộc lộ tài năng, biểu hiện mình là người có năng lực.

Lý Dật Phong là trưởng phòng tổ chức, phát hiện và bồi dưỡng cán bộ có năng lực chính là một chức trách quan trọng của hắn.

Giữa trưa khi đang ăn cơm thì Lý Nam nhận được tin nhắn yêu cầu gọi điện của Ngô Vân Phong, thế là hắn dùng điện thoại trong quán cơm gọi đi. Sau khi điện thoại nối thông thì Ngô Vân Phong nói:
- Lý Nam, tiểu tử cậu thật sự rất tốt, mới đó mà đã viết được một bản tin hay như vậy, ngay cả lãnh đạo thị ủy cũng phải chú ý.

Lý Nam có hơi ngây người, ngay sau đó hắn hiểu Ngô Vân Phong nói về bài viết trước đó của mình, không thể ngờ nó đã được đăng báo.

- Chỉ là một bản tin mà thôi, không khoa trương như vậy chứ? Lý Nam cười nói, hắn cũng thật sự cảm thấy rất vui, tuy bài viết ký tên hai người nhưng thật ra chính hắn là tác giả, bây giờ bài viết được đăng lên bản tin tham khảo của thị ủy Vũ Dương, nói rõ nội dụng của nó là không tệ, ít nhất cũng có giá trị tham khảo, kết quả này là sự ủng hộ rất lớn cho chính Lý Nam.

Ngô Vân Phong nói: - Thật sự là không đơn giản, cậu có biết không, Tiếu Đông Đông chính là nữ cán bộ được thị ủy bồi dưỡng trọng điểm, rất nhiều lãnh đạo biết tên của chị ấy, còn cậu là người không có danh tiếng gì lại được đề tên sau Tiếu Đông Đông, điều này dễ làm cho lãnh đạo chú ý. Sáng nay lãnh đạo còn hỏi tôi xem Lý Nam là ai, thế là tôi đơn giản giới thiệu một chút, lãnh đạo nghe xong thì liên tục nói rất tốt, còn nói cán bộ trẻ tuổi chịu khó động não cũng là việc tốt.

Lãnh đạo trong lời nói của Ngô Vân Phong tất nhiên là phó bí thư thị ủy, Lý Nam là một người mới trong quan trường Vũ Dương, được phó bí thư thị ủy tán thưởng thì thật sự là một sự kiện rất vinh hạnh.

Lý Nam thầm cảm thấy rất vui, nhưng hắn cũng không quá đắc ý, vì hắn biết bài viết của mình được lãnh đạo tán thưởng, điều này cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng trên con đường làm quan của mình. Lúc này cuộc cách mạng của hắn còn chưa thành công, hắn còn cần phải liên tục cố gắng mới được.
- Cám ơn anh Ngô, sau này mong anh Ngô nói giúp tôi vài câu. Lý Nam cười cười nói.

- Chuyện này tôi sẽ chú tâm, nhưng cậu cũng đừng quá ôm đồm trông cậy, dù sao thì mấu chốt vẫn là bản thân cậu, nhưng nếu cậu có thể viết ra thêm nhiều bài như vậy, lãnh đạo tất nhiên sẽ càng có ấn tượng sâu sắc hơn về cậu, cơ hội của cậu cũng nhiều hơn. Dù sao tôi cũng sẽ chú ý chuyện của cậu, khi nào có cơ hội tôi sẽ cố gắng nhắc đến cậu. Ngô Vân Phong dùng giọng sảng khoái nói: - À, thứ bảy tôi không có việc gì, có chút thời gian rảnh, chúng ta đi đến một quán sân vườn nào đó vui chơi nửa ngày được không? Tôi có biết một quán sân vườn rất tốt, hoàn cảnh đẹp đẽ, chúng ta nên đến đó nghỉ ngơi cho thoải mái, đồng thời uống chút rượu.
Lý Nam nghe Ngô Vân Phong nói đến câu uống chút rượu thì có chút buồn cười, người này rất thích rượu, nếu như đã muốn uống thì không say không về.

Lý Nam tất nhiên sẽ không từ chối lời mời của Ngô Vân Phong, hắn nói: - Được rồi, bất kỳ lúc nào tôi cũng sẽ đi theo lời kêu gọi của anh Ngô.

Ngô Vân Phong nói: - Vậy thì quyết định thế nhé, khi đó tôi sẽ liên lạc với cậu.

Buổi chiều đi làm không được bao lâu, Lý Nam đang cùng Thẩm Ngọc Phương tiếp dân thì trưởng khoa Chu Huy hầm hầm đi tới, nói rằng trưởng phòng Tiếu yêu cầu Lý Nam đến gặp mặt.

Chu Huy nhìn bóng lưng của Lý Nam mà không khỏi bực mình, thầm nghĩ Lý Nam này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà Tiếu Đông Đông lại coi trọng như vậy?

"Không phải chỉ là một tên trẻ tuổi mặt trắng sao?" Chu Huy không khỏi bực bội thầm nghĩ: "Phụ nữ hình như thích dạng người thế này!"

Khi thấy gương mặt có vài phần mất sức sống của Thẩm Ngọc Phương thì Chu Huy dùng giọng không kiên nhẫn nói: - Thẩm Ngọc Phương, có chuyện gì vậy? Tối qua mất ngủ sao? Sao lại chẳng có tinh thần như vậy? Chúng ta không thể để cho quần chúng phải chờ đợi được, thái độ công tác như thế là không tốt.

"Tôi đây không phải đang sửa sang lại tài liệu sao?" Thẩm Ngọc Phương thầm nói, nàng biết rõ Chu Huy không làm gì được Lý Nam, vì người ta đã có sự bao phủ của trưởng phòng Tiếu, thế nên bây giờ Chu Huy mới bày ra gương mặt khó chịu như vậy. Nhưng bản thân nàng thì không có vấn đề, dù sao Chu Huy cũng không làm gì được nàng.