Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn (Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân)

Chương 6: Biển trời xa cách (i)




Hoàng đế trở lại ngự doanh, thay y phục, lưu lại Phúc Toàn cùng dùng bữa. Lần này đi săn mọi việc đều được giản lược, lâu nay Hoàng đế cũng không quá coi trọng việc ăn uống, cho nên chỉ có bốn cái nồi và mười sáu món ăn to nhỏ các loại. Cơm nước của thiên tử tất nhiên là sơn hào hải vị nhưng Hoàng đế lại chỉ gắp rau ăn với cơm, Phúc Toàn thấy vậy cười bảo: "Tuy Vạn Tuế Gia rất coi trọng nô tài, nhưng thật lòng mà nói, mỗi lần nhận được ân điển như thế này, nô tài trở về đều phải ăn bù điểm tâm."

Hoàng đế vốn thích nghe những lời nói thẳng thắn của hắn, không nhịn đuợc cười: "Ngự Thiện phòng luôn lấy sự đáng tin đặt lên đầu tiên, chẳng có gì ngon cả. Ở đây không thể so với trong cung, nếu không Trẫm gọi đồ ăn ở bếp, ngon hơn cái này." Thử một miếng vịt lại bảo: "Món này lại khá ngon, ban cho Dung Nhược."

Một thái giám lĩnh chỉ đi, sau đó cũng không phải là san lấy đồ ăn trên bàn. Toàn bộ đồ ăn trước đó đều được chuẩn bị thêm một phần. Nghe Hoàng đế ban thưởng, thái giám lập tức cầm chiếc hộp bên trong có đựng phần thức ăn đã chuẩn bị đi. Phúc Toàn nói: "Bẩm Hoàng thượng, Phúc Toàn có yêu cầu này hơi quá, mong Hoàng thượng đồng ý."

Hắn bỗng nhiên trịnh trọng bẩm tấu như vậy, Hoàng đế không khỏi không chú ý, "à" một tiếng rồi hỏi: "Chuyện gì?"

"Hôm nay nô tài thi cưỡi ngựa với Dung Nhược lại thua, cùng Dung Nhược hẹn thi tiếp. Cho nên muốn cầu Vạn Tuế Gia đại giá, chủ trì cho Phúc Toàn."

Hoàng đế quả nhiên vui vẻ: "Các ngươi thật biết tìm trò tiêu khiển... Trẫm không muốn chủ trì, chúng ta ba người cùng thi." Phúc Toàn lại khổ sở cau mặt: "Nô tài không dám, lỡ như truyền đến tai Hoàng thái hậu, người lại bảo nô tài xúi giục Hoàng thượng đua ngựa trong đêm tối đồng không mông quạnh. Nô tài muốn là người thắng."

Hoàng đế đặt đôi đũa xuống: "Ngươi nói vòng quanh như thế, lẽ nào không phải là muốn xúi giục Trẫm sao? Ngươi thắng không nổi Dung Nhược, sớm đã muốn Trẫm xuất mã, lúc này còn giả vờ giả vịt, đúng là giấu đầu hở đuôi." Phúc Toàn cười hì hì: "Hoàng thượng anh minh, vi thần không dám."

Hoàng đế thấy hắn thừa nhận liền cười cho qua, hướng đến Lương Cửu Công sai bảo: "Bảo bọn họ dọn dẹp con đường hướng Bắc, chuẩn bị đuốc thông." Phúc Toàn nghe Hoàng đế

phân phó như vậy, biết sự đã thành liền cảm thấy vui mừng ra mặt.

Khi Phúc Toàn cùng Hoàng đế phi ngựa đến đồng cỏ rộng lớn ở phía Bắc của ngự doanh, ngự tiền thị vệ đã phong tỏa tứ phía. Hai hàng đuốc thông nghi ngút trông như thân một con rồng vàng uốn lượn. Đuốc cháy sáng quắc, thi thoảng phát ra tiếng xèo xèo rồi bắn ra các tia lửa nhỏ văng khắp nơi.

Nạp Lan thấy Hoàng đế cởi áo choàng, ném về phía sau cho Lương Cửu Công. Bên trong là chiếc áo gấm dài có hoa văn hình con mãng xà.

"Thắng thua trong mấy ván?" Hoàng thượng hỏi.

"Hoàng thượng hưng phấn như vậy, nô tài to gan xin tiếp người." Phúc Toàn kính cẩn đáp.

Hoàng đế nghĩ nghĩ rồi quyết định: "Vậy ba lần đi, chúng ta cùng thi." Cầm cái roi ngựa được kết bằng dây màu vàng đậm chỉ về phía trước, bảo: "Đến trước bờ sông rồi quay trở về đây, một vòng như thế tính là một ván."

Ba người ghìm cương ngựa, lệnh cho thị vệ nổ súng ra hiệu rồi cùng lúc phi ngựa phóng đi. Ngựa của Hoàng đế là do tổng đốc Thiểm Cam - Dương Nhạc Bân tiến cống, là con ngựa hảo hạng hiếm có có thể chạy ngàn dặm. Nó phi như bay như gió, chẳng bao lâu đã bỏ xa hai người còn lại. Nạp Lan Dung Nhược phóng ngựa đuổi theo, tiếng gió vù vù áp sát bên tai. Những chiếc đuốc mà bọn thị vệ đang cầm hiện tại trông giống hệt sao băng, vùn vụt trôi qua trong nháy mắt. Người phi người đuổi không ngừng.

Hoàng đế phi ngựa đến bờ sông thấy hai người đã bị bỏ lại xa xa đằng sau, hắn muốn giữ nguyên thế trận này nên sau khi phi xuyên qua hàng đuốc sáng liền vội vã kéo cương xoay đầu ngựa. Trời tối đen như mực, con ngựa bỗng nhiên mất đà rồi chuẩn bị ngã nhoài về phía trước. Vẫn may con ngựa này được huấn luyện kĩ càng, nó phản ứng cực nhanh, lấy đà rồi nhảy chồm lên. Kĩ thuật cưỡi ngựa của Hoàng đế cũng không vừa, hắn kéo ghìm dây cương hy vọng con ngựa bình tĩnh lại. Con ngựa không biết vì sao lại hí vang một hồi, co giật, nhảy điên cuồng. Bọn thị vệ bị dọa choáng váng, vội vàng chạy lên cố khống chế con ngựa điên kia. Ngựa vốn đã bị dọa sợ hãi, đèn đuốc vừa tiến lại gần khiến nó càng nổi điên.

Hoàng đế thấy tình hình ngày càng tồi tệ, hắn cố gắng điều khiển ngự mã, miệng quát lớn: "Lui hết xuống!"

Phúc Toàn và Nạp Lan đã phi tới, chỉ biết trơ mắt nhìn con ngựa kia điên cuồng nhảy loạn, hất văng Hoàng đế đang trên lưng nó xuống đất. Phúc Toàn sợ hãi mặt mũi trắng bệch. Nạp Lan đã xuống ngựa xông về phía trước. Bọn thị vệ nâng Hoàng đế ngồi dậy. Phúc Toàn liên mồm hỏi: "Sao rồi? Sao rồi?"

Ngọn đuốc soi sáng như ban ngày, sắc mặt Hoàng đế cực kì bình tĩnh, có chút hổn hển lên tiếng: "Không sao... hình như tay phải bị trầy da rồi."

Phúc Toàn lo đến mức túa hết cả mồ hôi, hắn tự mình tiến lên trước giúp Hoàng thượng xắn ống tay áo. Thị vệ lập tức giơ cao ngọn đuốc lên. Bên ngoài thấy có vết trầy da, khuỷu tay đã thâm xanh, sưng tấy lên. Tuy Hoàng đế không hề kêu đau nhưng Phúc Toàn nhìn thương thế có vẻ không nhẹ, trong lòng vừa lo vừa sợ hãi: "Nô tài đáng chết! Nô tài hộ giá không chu toàn, xin Hoàng thượng trách tội."

Hoàng đế nhịn đau, cười nói: "Sao lại sợ hãi đến mức này? Sự hăng hái lúc xúi Trẫm biến đi đâu rồi?" Phúc Toàn nghe Hoàng đế nói cứng liền hiểu người sợ hắn kinh hoảng trong lòng. Tâm trạng hắn không những tốt hơn mà càng ngày càng tệ đi.

Nạp Lan đã giữ chặt ngự mã, con ngựa vẫn hí vang thảm thiết. Hắn cầm ngọn đuốc đến nhìn kĩ mới thấy trên móng ngựa máu tươi đang không ngừng chảy, bị kẹp chặt bởi cái bẫy của thợ săn. Thể nào mà đang yên đang lành con ngựa bỗng dưng phát điên.

Phúc Toàn quay sang tổng quản ngự tiền thị vệ quát: "Mấy cái đầu của các ngươi có gánh nổi không? Đã bảo các ngươi dọn dẹp cho kĩ chỗ này rồi, sao lại có cái bẫy ở đây? Lại còn ghim trúng vào ngự mã, suýt nữa xảy ra đại họa. Lũ nô tài các ngươi hầu hạ kiểu gì vậy?"

Mấy tên ngự tiền thị vệ này đều là cận vệ của Hoàng đế, tuy hắn có thân phận là thân vương, nhưng cũng không thể chửi rủa quá đáng, huống hồ tổng quản thị vệ nhìn thấy sự việc vừa rồi đã sớm bị dọa đến mất hồn mất vía. Phúc Toàn cũng không quát nhiều, đỡ Hoàng thượng lên con ngựa của mình, tự tay dắt dây cương, cùng chúng thị vệ vây quanh đi về hướng đại doanh.

Đến khi đã về tới doanh, đầu tiên thầy thuốc Mông Cổ được truyền tới xem thương thế. Hoàng đế lo lắng tin tức có thể bị truyền vào kinh nên truyền lệnh: "Không được chuyện bé xé ra to, lại càng không thể kinh động hai vị lão nhân gia: Hoàng thái hậu, Thái hậu. Nếu không Trẫm sẽ hỏi tội các ngươi!"

Phúc Toàn giận dữ dẫm chân bình bịch: "Vạn Tuế Gia, giờ này người còn lo đến việc giấu giấu diếm diếm làm gì nữa."

Vẫn may là sau khi tên thầy thuốc Mông Cổ xem thương thế xong, không bị thương đến xương, chỉ là bị trật gân, vài ngày không được cử động. Các bài thuốc trị các vết thương ngoài da của Mông Cổ rất độc đáo, hữu hiệu, cho nên Thái y viện thường chuẩn bị sẵn. Lần này đi ra ngoài cũng vì lo cho các vị vương công đại thần có thể không may bị thương lúc đi săn nên đã pha chế sẵn thuốc. Dưới ánh đèn, Phúc Toàn cẩn thận nhìn đơn thuốc rồi gọi người đưa thầy thuốc đi thử trước theo quy củ.Hoàng đế vốn một thân áo gấm vàng, bây giờ tay áo lại bị rách một mảng. Lúc thay y phục hắn thấy Phúc Toàn đang hết sức lo sợ liền bảo: "Là Trẫm không cẩn thận, ngươi không cần phải tự trách mình. Tối nay ngươi cũng bị dọa đủ rồi, ngươi cùng Dung Nhược về nghỉ ngơi đi." Nạp Lan thỉnh an xong liền tuân chỉ cáo lui, Phúc Toàn lại cười nói: "Vạn Tuế Gia nói như vậy càng khiến Phúc Toàn vô cùng xấu hổ, nô tài xin Hoàng thượng trách phạt."

Hoàng đế xưa nay vẫn yêu quý vị huynh trưởng này, biết rằng càng khách khí với hắn hắn sẽ càng lo sợ, liền nhíu mày sai bảo: "Thôi, khuỷu tay Trẫm đau đến buồn bực cả người, ngươi mau đi xem thuốc chuẩn bị xong chưa?" Phúc Toàn vội vã thỉnh an rồi rời khỏi lều.

Phúc Toàn chăm chú nhìn vị thầy thuốc Mông Cổ thử thuốc, xong xuôi hắn mới tự mình đem vào trong ngự doanh. Đúng lúc có một tên tiểu thái giám dẫn một cung nữ đi qua trước mặt, hai người thấy hắn liền dừng lại một bên hành lễ. Phúc Toàn nhìn cung nữ có dáng vẻ thướt tha động lòng người kia, thấy đúng là Lâm Lang liền nảy ra một ý, hắn hỏi tên thái giám: "Các ngươi đi đâu?"

Tên tiểu thái giám kính cẩn thưa: "Bẩm Vương gia, Lương Am Đạt dặn dò rằng, bắt đầu từ hôm nay vị cô nương này sẽ đến làm ở phòng thêu thùa, vì vậy nô tài mới dẫn nàng đến đây."

Phúc Toàn gật gật đầu, nói với Lâm Lang: "Ta có việc này giao cho ngươi làm." Tuy Lâm Lang có chút bất ngờ nhưng đã là lời sai bảo của Dụ thân vương, nàng liền cung kính trả lời: "Vâng." Phúc Toàn liền sai: "Ngươi đi theo ta."

Lâm Lang đi theo hắn đến trước ngự trướng. Tuy nàng chưa từng đến ngự trướng bao giờ, nhưng nhìn thấy binh lính đi tuần nghiêm ngặt bên ngoài, thấy ngự tiền thị vệ, đều đội mũ nhị phẩm, tam phẩm, đi đi lại lại. Nàng hơi hơi đoán được có chuyện gì bất thường, trong lòng không tránh khỏi bất an. Nàng nhìn về phía doanh trại, vải mành màu vàng buông thõng, nàng sợ hãi, chỉ là không hiểu Phúc Toàn muốn làm gì. Đang lúc do dự, nàng bỗng nghe Phúc Toàn nói: "Vạn Tuế Gia bị thương, ngươi vào băng bó, đắp thuốc."

Lâm Lang nhẹ giọng thưa: "Nô tì không phải người hầu hạ ngự tiền, chỉ sợ làm không tốt việc quan trọng này."

Phúc Toàn cười mỉm: "Ngươi vốn linh hoạt, tất nhiên sẽ làm tốt."

Lâm Lang vẫn không ngừng cảm thấy bất an. Thái giám đã vén mành lên, Phúc Toàn đứng cạnh nàng giờ đã đi vào trong trướng.

Ngự doanh đương nhiên cực kì lớn với vài cột trụ làm từ gốc cây cổ thụ, bốn mặt được đan bởi những sợi mây già, vừa bền vừa chắc. Bọc bên trên là da trâu có vẽ hoa văn trang trí trên đó. Nền ngự doanh được trải một lớp lót bằng nỉ dày, dẫm lên mềm mại vô cùng, hoàn toàn không phát ra tiếng động. Lâm Lang cúi đầu, bộ dáng phục tùng đi theo Phúc Toàn đến phía sau tấm bình phong. Hoàng đế đang ngồi trên đệm da sói, Lương Cửu Công đang giúp người thay ủng.

Phúc Toàn thỉnh an còn Lâm Lang hành đại lễ, nàng không dám ngẩng đầu. Hoàng đế thấy là một cung nữ nên cũng không để ý đến nàng cho lắm. Phúc Toàn đưa thuốc cho Lâm Lang. Lương Cửu Công liếc nhìn nàng một cái rồi khom người nhẹ nhàng vén tay áo lên cho Hoàng đế.

Lâm Lang chỉ thấy trong hộp đều là thuốc mỡ đen kịt đặc quánh, đang phân vân thì thấy Lương Cửu Công ra hiệu bằng ánh mắt cho nàng, nàng nhìn theo hướng ánh mắt đó, thấy trên ngự án có đặt một miếng ngọc. Nàng vội lấy cầm nó quệt lên thuốc mỡ.

Hoàng đế đang ngồi ở miếng đệm thấp, nàng đành quỳ xuống, cực kì nhẹ nhàng bôi lên trên vết thương một lớp mỡ mỏng. Đúng lúc đó Hoàng đế bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương hoa, tuy không quá nồng nhưng vừa đủ để át đi mùi thuốc, hắn quay đầu nhìn nàng. Một nửa khuôn mặt thanh tú đang cúi thấp, mày ngài động lòng người, chính xác là người con gái mà hắn gặp đang hát bên sông đêm nọ.

Phúc Toàn thấp giọng nói: "Nô tài cáo lui." Hắn thấy Hoàng đế gật đầu xong quay sang Lương Cửu Công nháy mắt một cái ra ý rồi lui ra ngoài. Một lát sau Lương Cửu Công quả nhiên cũng ra khỏi trướng đến bên hắn, hơi hơi cười bảo: "Vương gia, như vậy thật không đúng quy củ."

"Ta gây nên đại họa, đã là không phải với Hoàng thượng rồi. Vạn Tuế Gia nói thấy buồn bực trong lòng, mấy tên thái giám ngu ngốc kia không thể hầu hạ người, ta gọi người này tới nhất định không khiến Vạn Tuế Gia chán ghét." Hắn nói với Lương Cửu Công.

Lâm Lang thoa xong thuốc, nàng lấy mảnh lụa trắng được đặt trên án tỉ mỉ băng bó lên vết thương. Băng xong nàng đứng dậy thỉnh an rồi im lặng đứng lui sang một bên. Hoàng đế trầm ngâm hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Lâm Lang." Nàng nhẹ giọng trả lời. Đáp xong mới thấy không hợp quy củ nhưng may mắn là Hoàng thượng cũng không để ý, chỉ hỏi nàng: "Là Lâm Lang trong "Châu ngọc lâm lang"? (châu ngọc đẹp đẽ)". Nàng đáp nhẹ một tiếng "Vâng".

Hoàng đế "ồ" rồi lại hỏi: "Ngươi cũng hầu hạ ngự tiền? Sao xưa nay Trẫm chưa từng thấy ngươi?"

"Nô tì vốn không phải người hầu hạ ngự tiền." Cuối cùng nàng cũng hơi ngẩng đầu lên. Trong trướng đều dùng đuốc thông cỡ lớn, sáng như ban ngày, nàng nhìn rõ thấy vị Hoàng đế kia chính là nam nhân nàng gặp trên bờ sông tối nọ. Trong lòng kinh hoảng, tim đập liên hồi. Hoàng đế quay mặt đi, gọi: "Lương Cửu Công!"

Lương Cửu Công vội vã đi vào. Hoàng đế nói với hắn: "Tấu sớ hôm nay không xem hết được, Trẫm cũng mệt mỏi rồi, tất cả lui xuống hết đi." Lương Cửu Công đáp "vâng" một tiếng, nhẹ nhàng vỗ tay. Tất cả mọi người trong trướng đều lui xuống, Lâm Lang cũng đi lùi dần ra. Bồng nhiên Hoàng đế gọi nàng: "Ngươi đợi đã." Nàng vội đứng yên, trái tim đập dồn dập. Hoàng đế chỉ hỏi: "Chiếc áo kia của Trẫm là do ngươi thêu lại?"

Nàng trả lời một tiếng "vâng", Hoàng đế lại nói tiếp: "Hôm nay cũng có một chiếc áo bị rách, lại giao cho ngươi thêu đi." Nàng cung kính: "Nô tì tuân chỉ." Thấy Hoàng đế cũng không sai bảo gì thêm, nàng đi lùi từng bước ra ngoài.

Lương Cửu Công phái người đưa áo tới, nàng chỉ đành cầm kim thêu vá ngay trong đêm, đến tận bình minh mới làm xong. Lương Cửu Công thấy nàng đem áo đến liền sai bảo tên tiểu thái giám: "Đi gọi Phương Cảnh." rồi quay sang nói với nàng: "Quy củ hầu hạ ngự tiền rất nhiều, phải chăm chỉ học hỏi. Từ hôm nay ngươi đi theo Phương Cảnh mà học."

Lâm Lang nghe thấy hắn nói như thế tâm trạng liền hỗn loạn, nhưng hắn là tổng quản thái giám của Càn Thanh cung, nàng chỉ còn cách đồng ý. Chưa đến một lúc sau, tên tiểu thái giám đã dẫn theo một vị cung nữ lớn tuổi tới, tuy lớn tuổi nhưng mặt mũi vẫn rất thanh tú, trông có vẻ hiền lành. Lâm Lang biết đây chính là Phương Cảnh, liền gọi một tiếng: "Cô cô."

Phương Cảnh nhân thể giảng cho nàng một ít quy củ hầu hạ ngự tiền. Lâm Lang vốn thông minh, Phương Cảnh thấy nàng mới nghe một chút đã hiểu nên cũng vui mừng. Đang nói được một lát thì Vân Sơ nghe tin, liền đi tới để gặp nàng. Vừa đến nơi Vân Sơ vui quá không kìm được mà nói: "Chúng ta cũng coi như được ở chung một chỗ rồi!"

"Muội không ngờ lại có duyên như vậy." Lâm Lang cũng vui vẻ đáp lời.

Phương Cảnh dặn dò Lâm Lang thêm vài câu, tên tiểu thái giám bên ngoài lại gọi: "Phương cô cô, Lương Am Đạt công công cho gọi người." Phương Cảnh liền quay sang Vân Sơ: "Ngươi giảng giải cho Lâm Lang quy định hành sự thường ngày, ta đi xem sao." Đợi đến khi cô cô đi mất, Vân Sơ không nhịn được cười bảo: "Tỷ đã bảo mà, muội muội hơn người, nhất định sẽ có ngày hôm nay." Lâm Lang chỉ cười cười cho qua, Vân Sơ lại vô cùng vui vẻ, lôi kéo nàng nói chuyện: "Nghe nói Họa Châu cũng rất được Thái hậu yêu mến. Ba người chúng ta cuối cùng cũng lên chức."

"Lên chức hay không cũng thế, chỉ cần không phạm lỗi, không sơ xuất, yên ổn qua ngày là tốt rồi."

"Muội lanh lợi như vậy còn lo làm không tốt công việc hầu hạ?" Vân Sơ nói xong lại nhỏ giọng cười cười: "Người ta có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ kia kìa, có ai không muốn được hầu hạ ngự tiền cơ chứ?" Dừng một chút lại thân thiết nhắc nàng: "Muội đã quên năm đó ba người chúng ta học quy củ ở phủ Nội Vụ, lúc cùng nằm ngủ trên một chiếc giường đã nói những gì hay sao?"

"Đó là tỷ với Họa Châu tỷ nói đấy chứ, muội đâu nói gì."

"Muội đúng là gian xảo tác quái nhất, tâm tư quả nhiên không giống chúng ta."

Lâm Lang cười, trên mặt đã hơi đỏ lên. Lương Cửu Công lại sai người tới gọi nàng đi thay thuốc cho Hoàng đế, nàng đành tạm biệt Vân Sơ rồi đi.

Sáng sớm, Hoàng đế ăn xong bữa sáng, bắt đầu xem tấu sớ. Lâm Lang như cũ đem thuốc lên, cẩn thận băng bó rồi nhẹ nhàng xắn tay áo xuống. Hoàng đế cầm bút viết bằng tay trái, cực kì tốn sức mà chỉ viết được vài chữ số, hắn quay sang Lương Cửu Công: "Truyền Dung Nhược đến."

Nàng khẽ run lên, không ngờ chạm phải vết thương của Hoàng đế qua lớp áo gấm hoa, cả người nàng căng thẳng, hoảng sợ: "Nô tì thất lễ!"

"Không sao." Hoàng đế nói xong liền vẫy tay ý bảo nàng lui xuống. Lâm Lang thỉnh an xong đi trở ra, vừa mới lui đến trước trướng, nàng bỗng thấy mình như ngừng thở, Nạp Lan đã đi vào trong trướng, cách nàng chẳng tới ba thước. Gần như vậy nhưng chỉ đành nhìn chằm chằm hắn rồi đi lướt qua. Hắn đi đến trước mặt Hoàng đế hành lễ: "Hoàng thượng vạn phúc kim an!"

Nàng từ từ lui xuống, bóng lưng của hắn từng phân, từng tấc xa dần.

Hóa ra đây là tình huống mà người ta vẫn gọi "Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt" (Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời). Gang tấc, lại thật sự không thể vượt qua được biển trời. Mành buông xuống, trước mắt nàng giờ chỉ còn thấy chiếc mành gấm phúc hỷ màu vàng kia. Ánh mặt trời chiếu lên mành, hoa văn trên nó sắc vàng sắc xanh lấp lánh tỏa sáng như ngọc lưu ly, ánh sáng lóa mắt, đâm thẳng vào tim.