Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ

Chương 89: Còn ra thể thống gì nữa!




Editor: Trang Lyn

Tiêu Tiệp: "..."

...

Chờ Tiêu Tiệp nói địa chỉ cho tài xế xong, sau khi trải qua bảy ngoặt tám rẽ, cuối cũng đến quán bar trong miệng Lãnh Phong Thần nói kia.

Lúc thấy Lãnh Phong Thần, anh ta đang ngang nhiên tự rót rượu tự uống, uống rượu giống như uống nước vậy. Cô vội vàng chạy đến đoạt ly rượu của anh ta, nói: "Đừng uống nữa, chúng ta về công ty."

Lãnh Phong Thần đâu chịu, anh hất tay cô ra, nhíu mày không vui nói: "Tôi bảo cô đến uống rượu cùng tôi... Không phải khuyên tôi không uống rượu!" Được rồi, rốt cuộc trước khi cô đến anh ta đã uống bao nhiêu rượu? Dẫn đến bây giờ nói chuyện một chút đã say?

Tiêu Tiệp có phần tức giận, đoạt lấy ly rượu trong tay anh ta, "Anh còn như vậy, tôi là Lãnh Liên cũng sẽ không thích anh! Không phải chỉ là tỏ tình không thành công sao? Có gì đặc biệt đâu! Các người...!" Vốn muốn nói chị em yêu nhau cũng không sao, nhưng lời này thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng được, thật ra thì chị em yêu nhau đúng là có chút gì đó!

Lãnh Phong Thần sững sờ, sau đó bỗng nhiên nằm sấp trên quầy bar, vẻ mặt rất đau khổ, dọa Tiêu Tiệp sợ hết hồn, anh ta là đang khóc sao? "Đúng vậy, cô ấy không cần tôi, cô ấy không thích tôi!"

Thấy dáng vẻ khó chịu của anh ta, Tiêu Tiệp cũng không nhẫn tâm, nhớ đến lúc cô bị tổn thương, cảm giác đó cô hiểu. Vì vậy vỗ vai anh ta một cái, an ủi nói: "Không sao... Thật ra thì chị Lãnh Liên vẫn còn quan tâm anh..."

Lãnh Phong Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên nhìn Tiêu Tiệp, "Thật?"

Nhìn đôi mắt ngà ngà say kia, Tiêu Tiệp quả quyết nói: "Là thật, chính miệng chị ấy nói với tôi, hơn nữa chị ấy cũng không hy vọng anh uống rượu. Nếu anh nghe lời không uống rượu, tôi nghĩ chị Lãnh Liên sẽ rất vui mừng."

Vì vậy Lãnh Phong Thần tin, lập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Được, tôi không uống rượu, tôi về nhà!"

Phải là về công ty chứ? Quay về cho anh canh giải rượu! Cuộc họp buổi chiều không thể hoãn lại được!

Cuối cùng Tiêu Tiệp trải qua trăm cay nghìn đắng mới lặng lẽ đỡ được người vào thang máy riêng của tổng giám đốc đến phòng làm việc, lúc vừa ném người say giống như bùn nhão kia xuống ghế sa lon, lại thấy Lãnh Phong Thần thong thả ngồi dậy, vẻ mặt kia nhìn không giống người bị say một chút nào cả.

"Anh, anh giả vờ say?!" Tiêu Tiệp tức giận nói.

Vì đưa anh ta vào mà cô tốn biết bao nhiêu công sức? Để mọi người không nhìn thấy, cô phải vất vả bao nhiêu anh ta có biết không?

"Chị ấy không phải chị ruột của tôi." Một câu không đầu không đuôi, làm Tiêu Tiệp hơi sững sờ, nhưng lập tức tỉnh lại, này là nói Lãnh Liên không phải chị ruột của anh ta sao?

"Vậy anh buồn cái gì?" Tiêu Tiệp cũng không hiểu, nếu như nói lúc trước cô không dám khuyên vì cô cho rằng họ là chị em ruột, nếu đúng như thế thì không thể kết hợp, nhưng lại không phải, vậy anh ta còn buồn cái gì chứ?

"Nhưng mà cô ấy không chịu tiếp nhận tôi!" Lãnh Phong Thần nặng nề nói.

"..." Tiêu Tiệp không tiện mở miệng, cô còn có thể nói gì đây? Ngộ nhỡ chỉ là yêu đơn phương thì sao? Nhưng mà nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, nếu như Lãnh Liên không thích anh ta, thì sẽ không có vẻ mặt rối rắm như thế.

"Cô ấy là do người trong nhà ôm về, không có quan hệ huyết thống. Từ lúc tôi bắt đầu hiểu chuyện, ánh mắt tôi vẫn luôn dừng lại trên người cô ấy không thể rời đi. Bây giờ trải qua nhiều năm như vậy... Cô ấy vẫn không chịu tiếp nhận tôi... Tại sao?" Lãnh Phong Thần suy sụp nói, giống như trút hết tất cả, cũng không để ý Tiêu Tiệp có thể nghe lọt không, ba lạp ba lạp nói ra.

Cuối cùng cuộc họp cũng không mở, một câu của Lãnh Phong Thần đã làm xáo trộn hành trình tiếp theo. Mặc dù Tiêu Tiệp không nhắc đến, nhưng nhìn tình hình này của anh ta, cũng không nói gì thêm.

Đến buổi tối Lãnh Phong Thần lại không để cho cô rời đi lại kéo cô đến quán bar.

Trên đường đi Tịch Âu Minh gọi điện đến.

"Em đang ở đâu? Sao còn chưa về nhà!" Giọng điệu Tịch Âu Minh rất không vui.

Tiêu Tiệp nhìn sang người bên cạnh, cẩn thận cân nhắc nói: "Cái đó... Chuẩn bị đi xã giao... Có thể sẽ về nhà muộn..." Bồi cấp trên uống rượu cũng là một loại xã giao! Phần thù lao này ngày mai cô sẽ đòi Lãnh Phong Thần!

Tịch Âu Minh nhạy cảm nhận ra có gì đó không đúng, lập tức hỏi: "Em ở chung một chỗ với ai?"

Tiêu Tiệp cũng không dám giấu giếm, hơn nữa cái này cũng không có gì phải giấu, vì vậy liền nói: "Cấp trên của em."

Bên kia không nói gì, Tiêu Tiệp mơ hồ cảm thấy Tịch Âu Minh đã bắt đầu tức giận, vì thế vội vàng bảo đảm nói: "Yên tâm, em có chừng mực, trước mười một giờ sẽ về nhà! Hơn nửa sẽ luôn mở điện thoại đi động, anh yên tâm!"

Chỉ lo đối phương không tin, Tiêu Tiệp nhiều lần nhấn mạnh, muốn anh yên tâm!

Cuối cùng Tịch Âu Minh cũng mở miệng nói chuyện, "Em đang ở đâu?"

Tiêu Tiệp cho rằng anh chỉ muốn biết chỗ cô đi, để ngộ nhỡ có gì tùy thời chạy đến, vì vậy liền nói cho anh, sau đó Tịch Âu Minh không nói một câu liền cúp máy.

Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Tiêu Tiệp bĩu môi buồn phiền, trách móc cái gì chứ! Dám tắt điện thoại của cô, cẩn thận tối về không cho anh lên giường ngủ!

"Hừm, kiểm tra! Xem ra vị kia nhà cô lo lắng tôi sẽ ăn cô!" Lãnh Phong Thần hừ lạnh giễu cợt nói.

"Hết cách rồi, đây là biểu hiện yêu tôi." Tiêu Tiệp giả bộ làm cao, nhưng trong nháy mắt thấy ánh mắt ảm đạm của Lãnh Phong Thần, biết lúc này không phải lúc thích hợp thể hiện ân ái trước mặt anh, làm thế chỉ kích thích thần kinh của anh ta thôi! Bây giờ anh ta cũng được coi là một người cô đơn đau khổ.

Lúc thấy bóng dáng Tịch Âu Minh, Tiêu Tiệp quả thật sững sờ hồi lâu, mà Lãnh Phong Thần lại giống như đã sớm đoán trước, vẻ mặt không ngạc nhiên chút nào.

"Anh, anh, sao anh lại đến đây?" Tiêu Tiệp phát hiện bản thân lắp bắp nói, xảy ra chuyện gì? Không phải đã nói với anh là sẽ về nhà đúng giờ sao?

Nhưng Tịch Âu Minh không nhìn cô, đương nhiên cũng không trả lời cô, ánh mắt vượt qua Tiêu Tiệp rơi vào người đàn ông phía sau, Tịch Âu Minh mở miệng chế nhạo: "Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Lãnh Thị, lại cần một người phụ nữ đến uống rượu giải sầu cùng, truyền đi không sợ bị người ta chế giễu sao?"

Lãnh Phong Thần cũng không chịu yếu thế: "Vậy, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Tịch Âu cũng không phải vì lo lắng vợ mình bị người khác bắt cóc đi, mà đêm khuya tự mình đến giám sát sao?"

"Hai người biết nhau?" Tiêu Tiệp buồn bực, lúc trước rõ ràng Tịch Âu Minh không quen biết Lãnh Phong Thần, sao bây giờ hai người lại giống như kẻ địch lâu năm, nói chuyện cũng mang theo đao thương.

Dĩ nhiên lời nói của Tiêu Tiệp hoa lệ bị bỏ quên, sau đó đương nhiên cũng không có chuyện của cô, Tịch Âu Minh diễn vai của cô, cùng uống rượu với Lãnh Phong Thần một ly lại một ly, nói chuyện câu có câu không.

Sau đó không biết hai người trò chuyện đến cái gì, lại giống như anh em dựa chung một chỗ, không biết Tịch Âu Minh nói thầm với Lãnh Phong Thần cái gì, làm cho ánh mắt Lãnh Phong Thần sáng lên, giống như ánh nắng ban mai. Sau đó dùng ánh mắt vô cùng cảm kích nhìn Tịch Âu Minh, bộ dạng kia, chỉ kém không quỳ xuống đất tạ ơn.

Sau đó Lãnh Phong Thần trần đầy ý chí chiến đấu đi về, không có chút xíu buồn rầu nào.

Trên đường về nhà, Tiêu Tiệp dùng đủ mọi cách muốn biết rốt cuộc vừa rồi anh đã nói gì, mà làm cho Lãnh Phong Thần thay đổi lớn như thế. Đáng tiếc, vẻ mặt Tịch Âu Minh nghiêm túc muốn chết coi cô như không khi, không để ý đến cô chút nào.

Cuối cùng thật sự bị Tiêu Tiệp cuốn chặt lấy, Tịch Âu Minh nghiêm mặt dạy dỗ: "Một cô gái suốt ngày táy máy tay chân còn ra thể thống gì!"

Cuối cùng vẫn để ý chuyện hơn nửa đêm cô đi uống rượu với người đàn ông khác! Tâm lý ghen tỵ của đàn ông quấy phá!

Tiêu Tiệp tức giận, có bản lãnh thì ở trên giường anh đừng để ý đến cô.

Hừ! Đợi bị trả thù đi...

Bên trong ổ nhỏ ấm áp, người đàn ông nào đó bò lên giường, lấy lòng nói: "Vợ, chúng ta không phải nên..."

Lại bị đạp một cú xuống ——

"Cút! Một người đàn ông táy máy tay chân với phụ nữ còn ra thể thống gì!"

"..."