Tích Tích

Chương 1-2




"Tôi đến trước cửa cửa hàng tiện lợi rồi." Chu Phàm gọi điện thoại.

Đầu bên kia nhận máy trả lời: "Đã biết! Tôi lập tức đến ngay, phiền anh đợi một chút!"

Vài phút sau, một cô gái trẻ tuổi với chiếc áo khoác màu trắng chạy đến, mở cửa xe ra ngồi vào ghế phó lái.

Chu Phàm xoay vô - lăng, nói: "Seatbelt."

Cô gái nhanh chóng quay người cài seatbelt lại, sau đó cúi đầu lướt điện thoại, lâu lâu sẽ ngước đầu lên nhìn đường đi ngoài cửa sổ.

Thành phố lúc nửa đêm, mọi thứ đều đang chìm trong bóng tối, đèn đường hai bên phố vẫn đang thắp sáng, người đi trên đường đã không còn bao nhiêu nhưng vẫn luôn có tiếng người mơ mơ hồ hồ truyền đến.

Cô gái lướt điện thoại được một lúc lâu, hạ cửa kính xuống, cho gió đêm thổi loạn mái tóc dài của cô, rồi lại đóng cửa sổ lại.


Âm thanh máy móc từ ứng dụng hướng dẫn đường đi trong điện thoại vang lên: "Rẽ phải ở ngã tư phía trước, hãy chạy vào làn đường thứ hai*."

*: làn đường thứ hai là làn đường dành cho xe chuẩn bị quẹo.

Âm thanh vừa dứt, trong xe lại hồi phục yên tĩnh lúc đầu.

Chiếc Ford màu xám đậm lướt đi trong đêm đen tĩnh mịch, qua một lúc lâu sau, ngón tay cô gái vẫn còn đang lướt trên màn hình điện thoại, đột nhiên nói: "Bác tài, chính là đầu đường phía trước, dừng lại ở ven đường là được rồi."

Chu Phàm nghe tiếng nhìn qua, dừng ngay đầu đường còn phải đi qua một cái hẻm nhỏ tối om om, đến một cây đèn đường cũng chẳng có. Chu Phàm hỏi: "Đến tiểu khu bên trong sao?"

Cô gái nói: "Vâng, đường này là một chiều nên chạy xe vào không tiện lắm, nếu không lại phải vòng một vòng lớn mới quay trở lại được, anh dừng ở đầu đường là được rồi."


Chu Phàm lại nói: "Trời tối, để tôi đưa đến cửa tiểu khu."

Đôi tay cô gái còn đang chuẩn bị gỡ seatbelt ra thì dừng lại, quay đầu cười với Chu Phàm, "Cám ơn bác tài."

......

Vòng một vòng lớn từ cuối đường nhỏ ra lại đường lớn, Chu Phàm đặt điện thoại lên taplo*, hạ cửa sổ bên trái xuống, thở ra một hơi thật sâu.

*: taplo là nơi thường hay trang trí chó lắc đầu, chai nước hoa, tượng phật,...

Nhận xong đơn cuối cùng, rốt cuộc đã có thể chuẩn bị tan ca về nhà rồi.

12 giờ 43 phút.

Chu Phàm mở cửa nhà ra, phòng khách đã tối om, hắn biết hẳn là vợ và con gái đã ngủ cả rồi. Chu Phàm cởϊ qυầи áo ra, bước vào phòng tắm rửa ráy đơn giản, lại đi đến trước cửa phòng con gái Chu Ninh Hinh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra nhìn một lúc, cả căn phòng không chút ánh sáng vốn cũng chẳng nhìn thấy gì, nhưng Chu Phàm vẫn cứ đứng đó nhìn bóng dáng nho nhỏ của con gái một lúc lâu mới đóng cửa lại, trở về phòng ngủ của mình.


Phương Lăng Nhã, vợ hắn, cảm nhận được ngọn đèn đầu giường được bật lên, mơ mơ hồ hồ nói một câu: "Về rồi sao?"

Chu Phàm: "Ừm."

Sau đó cũng không còn tiếng động nào nữa.

Chu Phàm ngồi bên đầu giường, trong căn phòng tĩnh mịch này, hắn ngửi thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt, mà loại mùi hương như của nước hoa này đã rất lâu rất lâu không xuất hiện trong nhà hắn rồi. Tầm mắt nghi hoặc của Chu Phàm dừng lại trên gương mặt đang say giấc của vợ, trầm mặc một lúc lâu, cũng nằm xuống giường thiếp đi.

......

6 giờ sáng.

Điện thoại trên bàn vừa reo lên một tiếng, Chu Phàm đã ngay lập tức mở mắt ra tắt nó đi, Phương Lăng Nhã bị tiếng ngồi dậy của người bên cạnh ồn tỉnh, có chút khó chịu cau mày lại, nhưng rất nhanh đã ngủ tiếp.

Chu Phàm nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, thay đồ, tùy tiện khoác chiếc áo khoác đen lên vai, tiếng đóng cửa cũng rất nhỏ, nhỏ đến Phương Lăng Nhã cùng Chu Ninh Hinh đều không phát giác.
Một tiếng sau, Phương Lăng Nhã ngáp ngắn ngáp dài tỉnh dậy, đã quen thuộc với vị trí trống trải bên cạnh. Cô mò xuống dưới gối mình lấy điện thoại ra, xem một lúc lại lộ ra nụ cười ngọt như mật, nửa ngày sau mới đi gọi Chu Ninh Hinh dậy.

Năm nay Chu Ninh Hinh 10 tuổi, lớp bốn tiểu học, nhưng đã biết tự mình mặc quần áo, vệ sinh cá nhân. Chu Ninh Hinh mặc trên người bộ đồ ngủ màu hồng phấn lắc lắc lư lư bước ra khỏi phòng tắm, tóc tai loạn cào cào, đặt mông lên ghế, bắt đầu ăn sáng.

Cắn một miếng, Chu Ninh Hinh nói với Phương Lăng Nhã vẫn đang ở trong phòng ngủ: "Mẹ! Con không thích ăn loại bánh mì này!"

Phương Lăng Nhã trả lời: "Để đó lát tối ba con về ăn!"

"Ò." Chu Ninh Hinh vui vẻ đặt bánh mì xuống, bắt đầu ăn trứng, ăn đến hai má căng phồng, tay phải rảnh rỗi không có gì làm thì đi phá chiếc ống hút đặt trên bàn.
Lúc Phương Lăng Nhã bước ra khỏi phòng ngủ, đôi mắt to của Chu Ninh Hinh sáng rực lên, hô: "Mẹ, mẹ đẹp quá đi!"

Phương Lăng Nhã dậy sớm, trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy màu xanh dương dài ôm thân, còn xịt nước hoa. Cô cầm một chiếc lược nhỏ, mỉm cười bước đến chải đầu cho Chu Ninh Hinh, "Hinh Hinh cũng là một tiểu mỹ nhân nha, hay mẹ thắt hai bím tóc cho Hinh Hinh nhé?"

Chu Ninh Hinh cười khì khì gật đầu, đầu nhỏ cọ tới cọ lui trong lòng Phương Lăng Nhã.

Thắt xong bím tóc, không biết sao Chu Ninh Hinh lại đột nhiên hỏi: "Mẹ ơi, lần trước chú Dương nói sẽ dẫn con đi công viên giải trí, rốt cuộc chừng nào mới được đi ạ?"

Phương Lăng Nhã ngừng lại động tác, rất nhanh đã trả lời: "Chú Dương rất bận nha, chắc phải đợi đến cuối tuần mới có thời gian rảnh được. Hinh Hinh phải hứa với mẹ là không được nói cho ba biết nhé, đây là bí mật nhỏ giữa hai mẹ con mình thôi được không nào?"
Chu Ninh Hinh ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."

......

Phương Lăng Nhã đã đưa Chu Ninh Hinh đến trường, đột nhiên cảm nhận được điện thoại mình run lên, mở điện thoại ra nhìn thì thấy một số tiền đã được chuyển khoản cho mình, cùng với dòng tin nhắn của Chu Phàm.

[Chu Phàm]: Sinh hoạt phí tháng này.

Phương Lăng Dã vừa định nhắn tin trả lời lại, một người bên đường đúng lúc lớn tiếng gọi cô: "Lăng Nhã!"

Phương Lăng Nhã gấp gáp quay đầu lại, cách đó không xa có một chiếc BMW đang đậu bên đường, người đàn ông ngồi bên trong mỉm cười với cô, Phương Lăng Nhã cũng cười theo, bước nhỏ mà nhanh đến mở cửa xe ra, ngồi lên.

......

"Nói chuyện với ai thế? Chăm chú như vậy?"

Đồng nghiệp của Chu Phàm- Vu Sâm, từ phía sau vỗ vai Chu Phàm một cái.

Chu Phàm nghiêng đầu nhướng mày lên, ra hiệu cho Vu Sâm nhìn màn hình điện thoại của mình. Trên điện thoại là một tấm hình khuếch đại khuôn mặt tươi cười ngây thơ cùng đơn thuần của Chu Ninh Hinh, đôi mắt vừa to vừa đen, cười đến lộ ra hàm răng trắng ngay ngắn. Vu Sâm nhìn thấy cũng cười theo, người khác có thể không biết, nhưng Vu Sâm là cực kì rõ ràng bên dưới biểu tình trầm mặc của Chu Phàm đều là sự sủng nịch dành cho con gái.
Vu Sâm: "Bộ dáng của Hinh Hinh thật sự là khiến người ta yêu thương mà, nói ra cũng là do anh có phúc, chị dâu là một đại mĩ nhân, bây giờ lại sinh ra một tiểu mĩ nhân. Chu Phàm, anh đây là khi không nhặt được bảo vật rồi đó."

Chu Phàm cũng không trả lời, tắt điện thoại nói: "Sắp vào làm rồi."

Vu Sâm nhìn đến cửa phòng nghỉ, quả nhiên nhìn thấy lão Trương đang đứng ở đấy, nói với hai người bọn họ: "Còn nửa tiếng nữa là người nhà đến rồi."

Chu Phàm gật đầu, cùng với Vu Sâm thay một bộ đồng phục màu trắng trong phòng nghỉ, mang mũ lên, bước đến linh đường đã được bố trí xong xuôi. Linh đường đơn giản sáng sủa, không giống như những lần trước, hiện tại được bố trí trông như căn phòng của một đứa nhỏ vậy, thậm chí còn có mấy món đồ chơi được trang trí ở đó, trước linh đường không ngừng phát bài , nghe người nhà nói đây là bài hát mà trước khi mất người được chôn cất thích nghe nhất, trước cỗ quan tài là tấm hình của một cậu bé, cười đến đôi mắt cong cong. Lúc này, trong linh đường đã đến được vài người, đều đang mặc áo tang, trước ngực cài một đóa hoa.
Chu Phàm đứng thẳng người ở một bên, đôi mắt trầm mặc nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của cậu bé.

......

Sau khi kết thúc nghi thức cáo biệt, linh đường vẫn chìm trong sự im ắng trầm thấp, nỗi đau khổ của ba mẹ cậu bé là không cách nào khống chế được, bấu chặt lấy quan tài khóc không thành tiếng, nghẹn ngào gọi tên con trai.

Tuy rằng ba mẹ cậu bé không có yêu cầu dịch vụ đưa tang, nhưng công ty vẫn quyết định cử hành nghi thức sáu người đưa tang một cách trang trọng.

Sắc trời hôn hôn trầm trầm, chắc là sắp mưa rồi.

Sau khi đóng nắp quan tài lại, Chu Phàm dùng tư thế nghiêm chỉnh như trong quân đội mà đứng ở bên phải, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cùng năm người đưa tang khác nhấc quan tài lên, Chu Phàm cảm nhận được đây là cỗ quan tài nhẹ nhất từ trước đến nay, cũng là cỗ nặng nhất.
Hôm nay, sau khi tan tầm, ra khỏi nghĩa trang, Chu Phàm không nhận đơn chạy xe chở khách như thường ngày nữa mà chỉ dựa vào cạnh xe, hút gần nửa bao thuốc lá.