Tích Ý Kéo Dài

Chương 42




“Dung Ý, chị họ của tôi tháng sau kết hôn, có một chị em hiện giờ nhận công tác đột xuất phải xuất ngoại hai tháng, em có thể giúp tôi làm phù dâu cho chị ấy được không?” Lão phật gia trước mặt toàn bộ mọi người trong phòng tỏ vẻ vô cùng thân thiết nói, rõ ràng là không cho nàng cơ hội lựa chọn.

Dung Ý đang ngồi nhìn màn hình máy tính, tay gõ trên bàn phím dừng lại một chút, khoé miệng nhếch lên cười cười nói, “Tháng sau Cổ Duyệt kết hôn rồi, em bận chuyện của cô ấy đến thở không nổi nữa. Thật là ngại quá, Hoàng tổng giám.” Vô cùng dũng cảm từ chối Hoàng Tiểu Tĩnh, làm cho mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc, như trông chờ xem một màn kịch hay, rất náo nhiệt.

“Nga, hoá ra là vậy, thôi quên đi… Dung quản lý nhớ trước giờ tan tầm mang dự kiến mục tiêu kinh doanh trong quý lại đây cho tôi.” Hoàng Tiểu Tĩnh ngượng ngùng cười cười, lúc này đã đổi thành Dung quản lý, màn diễn kia khiến cô ta cảm thấy mất mặt.

“Vâng ạ!” Dung Ý đáp lời xongg lại cúi đầu nhìn màn hình, mặt không chút thay đổi tiếp tục vùi đầu vào công việc. Cổ Duyệt ở phía trước quay đầu lại hỏi, “Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Cậu ăn nhầm hoả dược à?” Bình thường lão Phật gia vẫn cố ý vô tình làm khó dễ cấp dưới, nhưng chưa bao giờ Dung Ý thiếu kiên nhẫn như vậy.

“Có việc gì đâu, chỉ có điều không muốn đi theo người ta làm tuỳ tùng hầu hạ thôi, từ sau khi cô ấy kết hôn, ba bốn lần đến tìm mình đều bảo là thiếu phù dâu, tỏ vẻ thân thiết với mình, thật đúng là diễn xuất quá gượng gạo đi.” Giọng của nàng đã có vẻ khó chịu, lại không biết có phải vì vậy hay không mà nhìn trên bảng phân công công việc hôm nay của nàng chỉ có 1 hàng chữ “tiệc rượu”, thực làm cho thần kinh của nàng căng thẳng, chỉ cảm thấy vô cùng chán nản.

Cổ Duyệt nhìn sắc mặt của nàng, cũng biết chuyện này không đơn giản, vừa rồi khi họp, lão Phật gia gọi rõ họ tên cho vài người mới gia nhập vào tổ của Dung Ý, nói một cách văn hoa là bổ sung nhân sự, nhưng thực chất chính là dựa vào Dung Ý để đào tạo một “đội hình ngôi sao”. Hoá ra sếp nào cũng sợ cấp dưới của mình tài năng hơn, mà Dung Ý lại là mũi nhọn không thể lấn át, bị người ta ghen ghét nhiều mà cũng không biết nhẫn nhịn chịu đựng. Lặng lẽ lại gần nàng hỏi, “Gần đây trong công ty có tin đồn cậu chuẩn bị đi ăn máng khác (nhảy việc), nghe qua mình cũng thấy có chút manh mối, chỉ là dạo này bận chuyện cưới xin, không kịp hỏi cậu…”

Nàng đang cầm chén uống nước, nghe thấy thế thiếu chút nữa là phun ra, trợn mắt nhìn Cổ Duyệt hỏi ngược lại, “Đi ăn máng khác?” Nàng còn muốn nhảy lầu đâu!

“Nếu không sao hôm nay cậu lại vô cớ châm lửa thế?” Buổi sáng vì Tiểu Trương đưa nhầm tài liệu của khách hàng mà trời đầy mây u ám, buổi chiều đến lão Phật gia cũng phải ghé qua. Cuối cùng nói thầm một câu, “Chẳng lẽ là dấu hiệu thời kỳ mãn kinh sao?”

“Đi đi… Cái gì mà thời mãn kinh chứ?”

Cổ Duyệt nhìn theo ánh mắt của nàng tới giờ tiệc rượu trên bảng công tác, lúc trước cũng nghe nàng nhắc qua, thở dài hỏi, “Vẫn là chuyện của Dương Miễn sao?”

“Không, chỉ là không muốn nhìn thấy anh ấy, lại nghĩ đến Đan Hiểu Uyển mình liền đau đầu, đặc biệt đau…” Nàng vẻ mặt buồn rầu, tay xoắn nhẹ lọn tóc.

“Mình thật là hết nói nổi cậu, sao vẫn dùng dằng như vậy chứ? Cậu nghĩ thử xem, nếu cậu vẫn giữ Dương Miễn ở trong lòng, thì chỉ có hai khả năng, một là danh chính ngôn thuận PK (chiến đấu) với Đan Hiểu Uyển, hoặc là ngoan ngoãn ở bên ngoài làm bồ nhí để Dương Miễn bao… Trường hợp đầu khả năng rất thấp, nên 99% là cậu sẽ trở thành bồ nhí. Còn nữa, tuy rằng mình không tán thành cậu cùng Lý Tịch nói chuyện yêu đương gì hết, nhưng chỉ cần tưởng tượng cũng thấy, làm bồ của Lý Tịch ít nhất là anh ta còn có tiền, chứ tiền của Dương Miễn chính là của Đan Hiểu Uyển thôi. Kết luận lại là, nếu đi theo Dương Miễn, cậu vĩnh viễn chỉ có thể là tiểu tam.”

Nghe Cổ Duyệt thao thao bất tuyệt phân tích, đỉnh đầu mù mịt không chút ánh sáng, “Coi như hết, làm bồ nhí kỹ thuật công tác phải thật cao, loại tố chất này mình hoàn toàn không có cách nào để làm…” Suy nghĩ một hồi lại nói, “Đợi chút, mình không phải là bồ nhí của Lý Tịch, hơn nữa mình cũng chưa từng nói có ý định bước vào cuộc sống của Dương Miễn, cậu đang nói cái gì vậy?” Chính mình cũng bị hồ đồ theo.

“Mình không phải cũng đang tương tự như vậy sao? Gần đây mình bận rộn chuyện kết hôn, vội đến mức muốn xuất huyết bên trong…” Cổ Duyệt bĩu môi, ý bảo nàng đừng để ý đến những gì mình vừa nói.

“À, tuần trăng mật các cậu đã liên hệ với công ty du lịch chưa? Mùa này bên du lịch quá tải, còn bao nhiêu việc nữa, đừng nói là đi du lịch trong nước 3 ngày nhé!”

“Nhìn xem, thời gian này không phải sắp đến mùa lá đỏ sao? Mình tính sẽ tìm một địa phương có phong diệp rực rỡ, thật là lãng mạn a!” Cổ Duyệt vẻ mặt khao khát nói, ngay cả ánh mắt cũng đột nhiên hữu thần.

Di động của Dung Ý vang lên, nàng đáp lại Cổ Duyệt bằng những lời vừa nảy lên trong đầu, “Ngày ấy quả thật không sai, đầu thu nơi bắc hải, từng tầng mây sà xuống những tán phong đang chuyển sang màu đỏ, sắc lá rực rỡ như thiêu cháy khoảng trời, chắc chắn các bạn sẽ thấy lãng mạn vô cùng như ngọn lửa hoang cháy lan ra đồng cỏ…” Nàng ý tứ liếc mắt vạch trần sự nguỵ biện của Cổ Duyệt, làm cho cô ngượng ngùng hung hăng trừng mắt.

Nghe điện thoại, là Lý Tịch, nói là sườn xám đã được đưa đến, bảo lái xe qua đón nàng về để thử… Tắt máy rồi, nghe giọng của anh, suy nghĩ vẫn không thể nào bình thản được, đáy lòng của nàng vẫn sợ hãi gặp gỡ Dương Miễn, tốt nhất là không gặp, chỉ cần nhìn thấy đã muốn phát sinh những chuyện ngoài dự liệu.

“Nếu cậu muốn tránh Dương Miễn, hãy nói rõ với Lý Tịch, toàn tâm toàn ý tìm người mình yêu thương, rồi kết hôn, sinh con…”

Nghe lời nói của Cổ Duyệt, ngón tay đang lướt trên bàn phím của nàng chợt dừng lại, thật lâu sau không lên tiếng. Thật ra trong lòng nàng rất rõ chính mình muốn cái gì nên mới có thể tiếp nhận Lý Tịch, như Cổ Duyệ tnói, nàng có thể hoàn toàn tránh đi việc gặp gỡ với Dương Miễn, chỉ có điều nàng lại luyến tiếc, nhưng luyến tiếc cái gì thì chính nàng cũng không rõ.

“Du lịch a? Mình cảm thấy Hàn Quốc có vẻ rất phù hợp.” Cổ Duyệt tiếp tục nói thầm, sau khi kết hôn sinh con sẽ rất tốn kém, xa xỉ như vậy thật là áy náy, nhưng cả đời cũng chỉ có một lần, ai, thật sự là đau đầu a!

“Cậu cùng Trần Vĩ đi công viên Hương Sơn du lịch một ngày đi!” Nàng thấp giọng đáp lời Cổ Duyệt, nhìn dãy số nhảy nhót trong file excel, tâm loạn như ma.

***

Trong phòng thay quần áo, dưới ánh đèn vàng ấm áp, nàng ngắm nhìn bộ trang phục trước mặt, sườn xám xẻ cao, từng đường nét thủ công tinh xảo khiến người ta kinh ngạc. Chỉ cảm thấy loại quốc phục này qua bao thời gian vẫn không thể mất đi giá trị tuyệt vời của nó, luôn luôn có sức hấp dẫn mê hồn. Sắc thái thanh nhã, mang đúng nét đẹp của người phụ nữ phương Đông, vừa nữ tính, tao nhã, vừa tinh xảo lại không kém phần quyến rũ và gợi cảm.

Nàng nhẹ nhàng mặc đồ vào, đầu ngón tay lướt qua mặt gấm thêu hoa tinh xảo, mềm mại và mịn màng, sườn xám được cắt may một cách tinh tế, tựa như có phép thuật kỳ diệu khiến người ta thẳng lưng, ưỡn ngực, cong mông, trong đêm tối cũng có cảm giác thật là kinh điển. Nàng nhìn chính mình trong gương, có điểm xa lạ, dươi ánh sáng phiêu tán, bả vai lại hơi chùng xuống.

“Vừa rồi em cùng ai nói chuyện đi đến nơi ngọn lửa hoang cháy lan ra đồng cỏ thế?” Anh đẩy cửa tiến vào, có lẽ là vừa từ công ty về, áo sơ mi màu lam mặc trong bộ comle đen nghiêm túc, tay tháo caravat tuỳ tiện vắt lên lưng ghế sô pha.

Nàng không ngờ lúc mở máy nói chuyện anh lại nghe được đoạn đối thoại của nàng cùng Cổ Duyệt, khẽ cười cười nói với anh, “Tình nhân.”

“Để anh gọi điện thoại bảo thư ký đặt vé máy bay…” Anh vừa nói vừa làm bộ lấy điện thoại ra chuẩn bị ấn dãy số. Nàng từng bước tiến lên đoạt lấy điện thoại của anh, gắt giọng, “Đùa với anh cho vui thôi mà, còn tưởng là thật sao?” Xoay người lại nhìn thấy chiếc gương, lông mày nhíu lại.

Lý Tịch đi lên phía trước, hơi thở dần dần vây quanh nàng, cũng theo ánh mắt của nàng nhìn vào gương, vừa cười vừa lấy chuỗi ngọc trai bên cạnh đeo cho nàng, ngọc trai sáng bóng dưới đèn toả ra ánh sáng hồng nhạt, biến ảo phong phú, thậm chí chiếu rọi cả màu hổ phách trong mắt anh, làm cho người ta trở nên bình an. Cúi đầu nói bên tai nàng, “Nếu không muốn gặp thì đừng đi…”

Nàng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt như nước của anh, người này lúc nào cũng thật tinh tế, có thể phát hiện ra chút ít biến hoá trong lòng nàng. Kinh ngạc một hồi mới nói, “Ai nói không đi?”

“Vậy vì sao không vui?” Anh nhéo nhéo khuôn mặt âm trầm của nàng, yên lặng nhìn.

Nàng đặt mông ngồi xuống sô pha, thuận tay lấy một cái gối tựa ôm vào trong ngực, rầu rĩ nói, “Sáng tinh mơ đi gặp khách hàng gặp đúng lúc mưa không đón được xe, sau ngồi xe bus thì tắc đường, đến muộn nửa tiếng, bị đối phương mắng đến văng nước miếng lên mặt… Sau đó trở lại công ty họp, sếp cười tủm tỉm minh trào ám phúng một phen, cuối cùng còn chốt lại một câu xuống dưới “mời” đi làm phù dâu.” Không biết vì sao lại muốn kể cho anh nghe những chuyện vụn vặt, sau khi nói xong cảm thấy thư thái đi nhiều. Hít sâu một hơi, lại nhìn vào gương, lầm bầm lầu bầu nói, “Như vậy làm sao mà không mệt chứ?” Hàng mi ảm đạm yên lặng, mất đi sức sống.

“Không phải em bảo anh rất lợi hại sao? Minh trào ám phúng này nọ, cảm thấy không thoải mái thì về không phải cứ trút lên anh sao?” Anh cũng ngồi xuống, không lo lắng nâng đùi phải thẳng tắp, rút cái gối tựa trong lòng nàng ra, kéo nàng dậy nghiêm mặt nói, “Đầu tiên, trời mưa không bắt được xe là chuyện không thể đối kháng, phương pháp giải quyết có rất nhiều, một trong số đó chính là gọi điện cho anh, để anh giúp em giải quyết. Tiếp theo, vì đến muộn mà người ta mắng là do nhân phẩm của đối phương có vấn đề, không giải quyết được thì vẫn là gọi cho anh…” Kéo nàng dựa vào lòng mình, “Còn nữa, không muốn bị mời làm phù dâu, phương pháp tốt nhất càng là đến tìm anh…” Ý tại ngôn ngoại làm cho chính anh cũng nhịn không được gợi lên khoé miệng.

Anh phân tích rành mạch từng lời của nàng, nàng lại tựa vào vai anh cười, cười đến ngay cả thân thể cũng run run, trong lòng ấm áp, chỉ cảm thấy vòng tay của anh có thể che chắn cả thế giới hỗn loạn cùng buồn khổ, hít hà hương bạc hà thản nhiên trên quần áo của anh, trái tim đang luống cuống cũng dần yên tĩnh. Bỗng nhiên cảm thấy có một người đàn ông như vậy thật là tốt biết bao.

“Anh cảm thấy em xuất hiện trước mặt bọn họ có thích hợp hay không?” Nàng ngẩng đầu lên nhìn cằm anh, đột nhiên cảm thấy xúc động.

“Bọn họ là người ngoài, em là của anh, chúng ta cùng bọn họ không có liên quan…” Anh hiểu rõ nàng bởi vì quá thương yêu mà trở thành tự ti, nhưng cũng biết rằng càng trốn tránh lại càng dây dưa không rõ, đến cuối cùng, chính nàng cũng không biết chính mình trốn tránh cái gì. Cười cười nâng cằm của nàng lên, “Con chim khổng tước nhỏ bé của anh đến khi nào mới có thể học được cách xoè đuôi đâu?” Thở dài.

“Khổng tước xoà đuôi rất đẹp a, nhưng mà nó lại lộ ra cái gì?” Anh nghiêng thân mình ôm nàng, trọng tâm dồn về bên trái, nàng nhất thời đắc ý vênh váo, tét một cái vào mông phải của anh. Bàn tay vừa hạ xuống nàng liền như bị điện giật nhanh chóng buông ta, đụng vào nơi đó rất nhỏ cơ bắp héo rút lại giống như có một ngọn lửa từ bàn tay lan lên thiêu đốt cả trong lòng, nồng đậm mà không hoá đau đớn. Nàng nỉ non, “Thực xin lỗi…”

“Anh rất thích, có điều lần sau đánh sang bên trái đi, bên trái có cảm giác…” Anh mỉm cười, trong mắt thoáng qua một tia đen tối, lại nhanh chóng biến mất, kỳ thật anh để ý chính là vì bên phải căn bản không có cảm giác.

“Tính tình…” Nàng cười sẵng giọng, nhưng chút xót xa vẫn không kìm được nảy lên ánh mắt, kỳ thật chỗ đó không có thịt, cơ hồ có thể đụng đến xương chậu. Vì cố gắng áp chế ánh mắt không ngừng hấp háy, nàng hỏi, “Bây giờ là mấy giờ rồi? Như thế này bị muộn mất rồi…” Nhìn qua bầu trời đã tối đen ngoài cửa sổ, chân nàng khẽ chạm vào chân trái của anh.

“Em ngồi xuống như lúc nãy đi, chúng ta đêm nay không ra ngoài…” Sườn xám vốn có đường xẻ cao, tư thế ngồi lúc này của nàng không chỉ làm cho thân mình thẳng tắp, các đường cong hoàn mỹ hiện ra, ngay cả mông cũng như ẩn như hiện câu động lòng người, chân đi giày cao gót, phần đùi thấp thoáng, dụ hoặc mười phần. Anh vừa cười vừa cởi áo khoác ra, nàng lập tức tóm chặt tay anh đang chuẩn bị cởi cúc áo, trừng to mắt vẻ mặt khẩn trương hỏi, “Anh làm gì vậy?” Nnàg cũng không nghĩ rằng chưa ra đến cửa đã trình diễn tiết mục kích tình như vậy, trong lòng có một tia nhộn nhạo.

“Anh thay quần áo để chuẩn bị đi…” Anh vẻ mặt bất đắc dĩ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

Nàng buôn tay ra, chỉ cảm thấy tự mình đa tình, phẫn nộ ngồi thẳng dậy, khôi phục hình dáng thục nữ đoan trang. Nhìn anh lấy tay chống gậy đứng thẳng dậy, thân mình cao gầy, nhịn không được mở miệng hỏi, “Vì sao anh lại đối tốt với em như vậy?” Thanh âm rất nhỏ, giống như đang lầm bầm lầu bầu trong miệng. Nàng hỏi anh hay là hỏi chính mình, hoặc là cả hai.

Anh tự nhiên đi qua chỗ treo áo sơ mi bên kia, tiện tay rút ra một cái lại thuận miệng đáp lời nàng, “Ngốc…”

Anh không nói là anh ngốc hay là nàng ngốc, nghi vấn này nàng vẫn chưa cởi bỏ. Có lẽ, có chút đáp án, cứ như thế này, cả đời hiểu rõ nhưng không cách nào giải đáp, thản nhiên quanh quẩn trong lòng, lại không có lúc nào là không ấm áp.