Tích Ý Kéo Dài

Chương 52




Trong phòng riêng của câu lạc bộ Trần Thiết, không phải kiểu phòng thông thường của người Trung Quốc, trông giống như hai phòng xép nối vào với nhau, khiến cho người ta có chút cảm giác hốt hoảng. Sô pha kê dọc theo tường dán giấy tỉ mỉ, trên sàn phủ thảm lông dê thật dày, nhân viên pha chế mặc váy kiểu Tây Ban Nha ra sức điều chế cocktail ở quầy bar. Anh ngồi thoải mái trên chiếc sô pha cũ, qua cửa sổ nhìn ánh đèn ne-on trên đường Hoài Hải, ánh mắt lại ngưng tụ như ánh sáng ấy xuyên thấu tận trong lòng.

“Lý nhị sao thế, một mình uống rượu giải sầu không giống tác phong của cậu a?” Hứa Tuấn Hằng vừa vào thấy anh chợt sửng sốt, ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay với ly rượu, viên đá nhỏ va vào thành ly kêu lanh canh. Anh ta vô cùng đau đớn chỉ vào chai rượu trước mặt nói, “Tiểu tử người thật đúng là không có suy nghĩ, mở rượu này cũng không kêu bạn hữu đến nếm thử.”

Sâm panh màu phấn hồng 59 năm của Pierre Pérignon, tháng trước William lấy 84.700$ đấu giá ở New York chụp được hai chai. Nghe nói William cuồng sâm panh như mạng, lấy về là để trưng bày tại tư gia, không ngờ một trong hai chai đó lại phiêu dương quá hải đến đây. Tuy gần đầy MRG gợn sóng không thôi, phong vân động khởi, nhưng thực tế lợi nhuận đã ngóc đầu trở lại, trọng chấn hùng phong. Châu Á trở thành khu vực tăng trưởng nhanh nhất trong số toàn bộ các khu vực trên thế giới, công trạng của Lý Tịch vài năm nay lại bay thẳng tận trời khiến người người đều ngả mũ kính phục. Người đứng đầu như Lý Tịch chắc chắn chịu rất nhiều áp lực.

“Hôm kia Dương Miễn ở trong này mở một chai White Gold khoản đãi Johnson Clinton…” Lý Tịch một tay gối đầu, một tay giơ ly sâm panh chân cao lên, lúc đầu có thể ngửi thấy hương hoa nồng đậm, tiếp sau lại có mùi chanh ngọt thơm ngát cùng ít nước hương, giống như hương cây cỏ mùa thu. Vào đến miệng thật sự tuyệt vời, hương thơm phức tạp đẫy đà tản ra ấm áp, thật lâu không tiêu tan.

Tam triều nguyên lão S&D? Hứa Tuấn Hằng bảo phục vụ châm rượu, nhấp cái miệng nhỏ lại nhìn anh nói, “Một trận cậu nắm chắc được bao nhiêu phần?”

"Ai biết được?" Lý Tịch cười cười nhíu mày hỏi lại một câu, làm như không có gì.

“Vô nghĩa, cậu không biết thì ai biết. Buổi chiều không phải cậu đi Wass sao? Thiệu Vũ phản ứng thế nào?” S&D cùng Wass vô cùng thân thiết, có quan hệ hợp tác sâu rộng trên nhiều lĩnh vực, Tống Thiệu Vũ đối với MRG quả thật có nhiều tác dụng.

Anh nâng ly giơ lên trước mặt, lẳng lặng quan sát ánh sáng thay đổi trong đó, chỉ thấy thay đổi từ sắc hổ phách sang màu cam tao nhã, rồi lại sắc đồng thau cùng kim hoàng đẹp đẽ quý giá đan xen vào nhau, ánh sáng độc nhất vô nhị không gì sánh kịp, lần lượt thay đổi sắc độ trên tay anh vô cùng mê hoặc. “Vừa mới tát ra ngoài, tưởng một lưới bắt hết, còn phải chậm rãi thu.” Di động để trên bàn liên tục chấn động, mọi người đều nhìn về phía anh chờ đợi, anh lại tỏ vẻ không quan tâm cũng không thèm liêc mắt một cái, để mặc nó kêu, khoé miệng khơi mào ý cười.

Hứa Tuấn Hằng nhìn thần thái của anh như vậy, tự nhiên hiểu ra anh đã tính toán hết cả, cười to thành tiếng, sau lại liếc liếc mắt nhìn di động vẫn réo vang, thấy lạ liền hỏi, “Ai, Dung muội muội gần đây không thấy đâu nhỉ? Chẳng lẽ cậu đã bỏ rơi người ta sao?” Chẳng lẽ gần đây đã chán thức ăn chay? Nháy mắt ra dấu cho mỹ nữ chân dài vẫn đứng bên cạnh, thuận tay quay sang cô gái ngoại quốc cao gầy mặc đầm ren đen trong suốt bên cạnh, hung hăng cắn cắn tai ả.

Anh chỉ thản nhiên cười mà không nói, không phải anh bỏ rơi người ta mà là bị người ta quẳng sang một bên.

Cô nàng lai Tây ngũ quan rõ nét hương vị cực nùng đoạt đi ly rượu Lý Tịch đang cầm trên tay, một tay nắm lấy tay anh đưa vào trong váy mình, du lịch một chút ở bên trong. Chính mình nhấp một ngụm rượu, cũng không nuốt vào, khẽ cúi mình, miệng kề sát môi anh nhưng không chạm vào, rượu ở trong khoang miệng cô ta vòng vo một hồi mới từng giọt từng giọt rơi vào miệng anh.

Anh cũng không kháng cự, thản nhiên để cô ta dẫn dắt, cuối cùng chóp mũi chạm vào cổ cô ta, ngửi thấy mùi nướt hoa ngọt ngấy, bỗng nhiên nhớ tới người nào đó thân thể sạch sẽ, thơm tho. Nàng không dùng nước hoa, trên người thản nhiên toả ra hương sữa, cùng nhiệt độ cơ thể dung hợp lại một chỗ, tinh tế cắn cắn, anh vẫn cười nàng “Chưa dứt sữa”… Ảo giác biến mất, mùi hương trong thực tại làm anh đột nhiên cảm thấy bực mình, hứng thú bay đi. Bàn tay đang đặt trên vòng eo mềm mại của cô nàng xinh đẹp kia chậm rãi buông ra, ý cự tuyệt rõ ràng, cô ta cũng không dám đắc tột, tuy rằng dục vọng đã phát động cũng chỉ dám phẫn nộ tránh ra.

Trong đường hầm, đèn đường cùng đèn pha của ô tô đi ngược chiều tạo nên khoảng sáng màu da cam, vốn không muốn về, lại nhớ tới mấy ngày nay về muộn đều ngủ lại nhà trọ, ngày mai muốn dùng tư liệu ở đó, lại đi trở về. Gần đây anh vẫn cảm thấy buồn, đối với mọi thứ mình có đều cảm thấy thiếu thiếu, có thể là do thời tiết lạnh lùng, trước đây anh vẫn ghét mùa đông, lúc cả đám trẻ con trong đại viện chuồn đi ném tuyết trượt băng, chỉ còn lại mình anh vì bị bệnh mà mặt mày méo mó nhìn từng bông tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Anh tự lái xe, tình hình giao thông cũng tốt lắm, nhưng không có tâm tình với tốc độ nên đi thật chậm, bình thường chỉ mất 10 phút là về đến nhà nhưng hôm nay mất đến 20 phút. Đảo quanh đầu xe lại giương mắt sửng sốt một chút, trước mặt là một người mặc quần áo đơn bạc, hai tay xách hai túi to của siêu thị, gió cũng lớn, trong ánh đèn mờ nhạt vẫn nhìn thấy lạnh run, trong lòng tự nhiên co rút gắt gao.

Ngồi trong xe bật máy sưởi ấm áp, nàng đóng cửa lại xong lại ngứa ngứa mũi muốn hắt xì, một cái khăn tay đưa đến trước mạt, nàng chỉ lo nhìn xương ngón tay thon dài của anh, ngơ ngác tiếp nhận lại đụng vào, giật mình một chút, anh ở trong xe nhưng tay còn lạnh hơn cả nàng, nhất thời lăng lăng đến quên cả hắt xì.

“Sao em lại tới đây?” Anh mở miệng hỏi, cũng không phải lãnh đạm, chỉ là ngữ khí có phần khách sáo.

“Giữa thiên thanh trong màn mưa bụi, em đang đợi anh…” Nàng ẩn tình đem câu ca cổ đưa tình, nhưng liếc liếc mắt lại thấy Lý Tịch ra vẻ không quan tâm, ngượng ngùng cúi đầu nhìn chằm chằm túi đồ đặt trên đui,f thật ra là tới xin lỗi, đi siêu thị một chuyến mua đồ ăn, cũng không về nhà mà đến thẳng đây. Anh có nói mật mã cửa vào cho nàng, nhưng nàng lại quên, lại không hay đến đây nên bảo vệ thấy nàng nhập mã vài lần vẫn không được đã nhìn với ánh mắt khác thường, nàng cũng chỉ dám quay ra ngoài đứng chờ. Thực ra nàng cũng không biết đêm nay anh có về không, gọi điện thoại cho quản gia bên kia thấy bảo mấy ngày nay anh đều ngủ ở nhà trọ, đành phải thử thời vận lại đây.

Anh không nói gì, chỉ chăm chú lái xe, nàng chỉ có thể tự mình giật dây, mắt xem mũi, mũi nhòm miệng, miệng ngó tâm. Chỉ là không ngờ lúc xuống xe anh cởi áo khoác đưa cho nàng, lại không đợi nàng, đi thẳng vào thang máy, toàn bộ hành trình cũng không liếc nhìn nàng một cái. Áo khoác của anh thật dài, nàng mang theo hai túi to đi theo sau anh trông như tiểu con dâu bị mắng.

Thang máy bắt đầu hiển thị con số từ 1 đến 40, anh vẫn không mở miệng nói chuyện. Thang máy đến nơi kêu đinh một tiếng, trước khi đi ra ngoài nàng nhân cơ hội nhìn anh nói, “Lần trước rượu hồng làm bít tết lại lãng phí một chai hảo tửu, lần này em sẽ rút kinh nghiệm.” Kỳ thật lần trước không phải lỗi của nàng, đang làm bít tết anh lại lôi nàng vào phòng khách quấn quýt, cuối cùng ngửi thấy mùi khét đi vào bít tết đã cháy đen, làm hỏng nửa bình Latour 82 năm.

Anh còn chưa kịp nói gì, di động lại vang, lúc đi ra thản nhiên nói, “Anh ăn rồi!”. Nàng nhìn anh đi thẳng vào thư phòng còn lưu lại câu “Cứ tự nhiên”, vai chợt chùng xuống, cũng chỉ biết cầm đồ ăn đi vào bếp.

Ba ba chạy tới, vẫn phải ăn tối một mình, trong lòng không phải không nghẹn khuất. Nhìn ánh sáng trước mặt, phòng bếp màu sắc đơn điệu, nhất thời không có hứng thú.

Tuy anh nói khiến nàng nóng mặt cũng như vẻ lạnh lùng làm người ta khó chịu, nhưng ai bảo nàng dám làm tổn thương tâm linh mảnh khảnh yếu ớt của Lý nhị thiếu chứ. Dung Ý quyết định bưng bát canh đến thư phòng, kiên quyết tin tưởng thực hiện 16 chữ vàng của Mao gia gia (Mao Trạch Đông): “Địch tiến ta lui, địch trú ta nhiễu, địch bì ta đánh, địch lui ta truy.”

Cửa mở, nàng hít sâu một hơi, gõ cửa, xâm nhập doanh trại của địch. Anh ngồi ở ghế dựa quay lưng về phía máy tính trên bàn làm việc, đã tắm rửa xong, tóc còn chưa khô, vẫn ẩm ướt. Nhìn nhìn anh nói chuyện điện thoại, thanh âm trầm thấp, ngữ tốc hơi mau, như là tiếng Việt, nàng nghe không hiểu. Anh liếc qua bóng người đang đứng đó, cũng không ngắt điện thoại, ngẩng đầu hỏi “Chuyện gì vậy?”. Không biết vì vừa nói chuyện công việc hay vì nguyên nhân nào khác mà khuôn mặt mang theo vẻ lạnh thấu xương, ánh mắt thanh lương như nước.

Em nấu canh hạnh nhân cùng quả hạch… Dùng để bồi bổ cơ thể, nhuận phế thanh hoả, có tác dụng bồi bổ trí óc.”

Anh chỉ nhìn nhìn tô canh, tuỳ tiện nói, “Cứ ăn trước đi!” Liền rời ánh mắt đi, tiếp tục nói tiếng chim tiếng chuột gì nàng nghe không hiểu.

Có điểm thất vọng, bình thường nếu không muốn ăn anh sẽ nói “Anh nghĩ người cần cải thiện não bộ là em đấy!” Sẽ chế nhạo nàng một chút, nhưng hôm nay anh lại trầm mặc làm cho nàng không biết làm sao. Càng thêm bộ dáng tiểu con dâu trở về phòng, muốn làm cho mình cao hứng thêm một chút, cầm sách vở lên giường xem, nhưng như thế nào cũng không cười nổi, cả một ngày hao tâm tổn trí, chung quy chống cự không được mệt mỏi liền lăn ra ngủ.

Giường thật thoải mái, nhưng có lẽ là điều hoà để nhiệt độ cao quá, nửa đêm miệng khô lưỡi tỉnh, sách vở màn hình còn loé ra ánh sáng, chỉ là nhấp nháy nguồn điện. Nhìn nhìn căn phòng yên tĩnh, không gian bên ngoài cũng thật lặng im. Sờ sờ bên cạnh, đầu ngón tay lướt qua mặt giường không chút độ ấm, mông lung mặc áo khoác đi ra ngoài.

Trong thư phòng vẫn sáng đèn như cũ, hàng sách xếp ngay ngắn trên giá phản xạ ánh sáng ám trầm, màn hình máy tính không ngừng nảy sinh giao dịch mới, quang ảnh lần lượt thay đổi. Cửa ra ngoài ban công hé mở, bên ngoài gió lạnh tràn vào nhè nhẹ thấm vào da thịt. Anh mặc quần áo ở nhà mỏng manh, người gầy trong bóng đêm càng cảm thấy thon dài. Dường như anh rất thích ngẩng đầu nhìn trời, tay chống lan can thật lâu không nhúc nhích, ánh mắt bình tĩnh mà quật cường, ánh đèn rạng rỡ ngoài kia chợt trở nên nhạt nhẽo nếu so với sắc màu hổ phách trong mắt anh.

Nàng nhẹ nhàng đi qua, đứng sau lưng ôm lấy anh, hai tay vòng lên phía trước ôm eo anh, mặt gắt gao dán vào tấm lưng kiên cố. Nhớ rõ nữ tiểu thuyết gia nào đã nói, đây là kiểu ôm lãng mạn nhất, ôm anh mà khóc, không cần nhìn anh nhưng có thể cảm giác được sự tồn tại của anh, đứng phía sau để anh che chắn hết mọi mưa gió trong đời.

“Sao còn chưa ngủ?” Anh thấp giọng mở miệng, không nhúc nhích, tuỳ ý nàng gắt gao ôm.

“Ngủ không được, cảm giác rất kỳ quái. Lúc ở Nhật Bản anh hỏi em vì sao không yên lòng, em mới biết được, những gì đã qua khi nhớ lại giống như điêu linh, giãy dụa trong gió lạnh. Trước chỉ có anh ấy, vẫn thường nhớ đến, thì ngẫu nhiên càng nhớ… Nguyên lai trái tim rất nhỏ, khi có thứ mới xâm nhập vào, có vài thứ càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ… Hôm nay là em không đúng, em chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận ánh mắt ý tứ hàm xúc của người khác…” Giọng nàng càng ngày càng nhỏ, đến mức không thể nghe rõ.

“Anh như thế nào lại khiến cho em cảm thấy khó tiếp nhận như thế, ân?” Anh nở nụ cười nhẹ, giọng nói có chút châm chọc, những cô gái khác thèm muốn được ở vị trí của nàng, thậm chí anh tránh còn không kịp, có khi anh thực sự cảm thấy hoài nghi nữ nhân này đến tột cùng đầu óc được cấu tạo từ cái gì a.

Hai tay nàng càng xiết chặt, chậm rãi lắc đầu, mặt vuốt ve lưng anh, “Là em làm cho chính mình khó tiếp nhận…” Nàng sợ những gì anh mang đến cho nàng chỉ là ảo ảnh, như phù dung sớm nở tối tàn, trong nháy mắt liền sụp đổ, rốt cuộc không tìm thấy dấu vết.

Anh xoay người cúi đầu hôn lên môi nàng, đưa tay đỡ đầu nàng, đầu lưỡi tham tiến vào yết hầu của nàng, khẩn cấp, lưu luyến, gắt gao quấn quanh, lưỡi ẩm ướt linh hoat… Phòng ngủ đối diện với thư phòng, nàng không biết hai người làm thế nào đi vào, lúc chạm vào thành giường, nghe được tiếng sách vở “Oành” một tiếng bị anh gạt xuống đất, tâm gắt gao co lại một chút, đây chính là thứ lúc mới vào CCN nàng mua a, hơn một tháng tiền lương, nhất thời đau lòng tột đỉnh. Vừa đau lòng vừa đau người, ta còn phải hầu hạ nhị gia thật tốt, đây chính là chiêu an a!

Hôm sau lúc rời giường, nàng liền tiến vào phòng tắm. Mặc dù là chiêu an nhưng anh ta thật quá độc ác, nhớ lại chính mình hôm qua từ khe khẽ rên rỉ như mèo đến thống khổ khóc thét chói tai, nàng không ngừng nhắc nhở chính mình, mỹ nhân kế lần sau vẫn là hiệu quả. Trang điểm xong định rời đi, nhìn Lý Tịch vẫn ngủ say không biết gì, thở dài, ông chủ cùng nhân viên đúng thật khác nhau. Đáng thương nàng ở công ty chỉ là làm thuê, tan tầm lại bị nhà tư bản này áp bức ăn sạch sẽ.

Di động ở đầu giường liên tục rung lên, nàng nhấc lên nghe, bình thường không ai dám làm phiền ông chủ, cho nên 100% là điện thoại của nàng kêu, không ngờ lại là điện thoại của anh.

“Martin, anh dậy chưa?” Giọng nữ nhẹ nhàng từ đầu kia truyền đến.

Dung Ý thấy giọng này quen quen, nhưng vẫn lễ phép trả lời, “Thật ngại quá, anh ấy còn chưa dậy.”

Người bên kia sững lại một chút mới nói, “Hoá ra là Dung tiểu thư.” Giọng nói dường như mang chút ý cười hàm xúc.

Nàng bừng tỉnh đại ngộ, rốt cục cũng nhận ra là ai, “Tổng tiểu thư, có cần tôi gọi anh ấy dậy không?”

“Không cần, dù sao cũng là máy bay riêng… Anh ấy nếu không ngủ đủ mà bị đánh thức sẽ giống như đứa trẻ con ngái ngủ vậy. Trước kia ở Mỹ, ngủ không đủ còn có thể đau đầu cả ngày…” Cô ta nói thật tự nhiên, hiển nhiên quen thuộc thói quen của anh, làm cho Dung Ý lăng lăng không biết nói gì, cuối cùng tắt máy, trong lòng có chút áp lực, sáng sớm tinh mơ đã lắng đọng lại.

Lúc buông điện thoại đứng lên không ngờ anh lại quấn quýt lấy nàng, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào khoang miệng của nàng thật lâu không chịu buông ra, may mà nàng còn chưa đánh son môi. Cuối cùng nàng dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh mới thoáng nhả ra, hơi hơi thở phì phò nói, “Anh đi Mỹ hai tuần, em ở nhà ngoan nhé!” Còn muốn cắn lên môi nàng, nàng nhanh nhẹn tránh được, vẻ mặt giả bộ ngoan ngoãn, “Theo ý vương gia, em nhất định hàng ngày ở trong khuê phòng thêu thùa may vá, đại môn không ra, nhị môn không mại.” Nói xong hai người lại hi hi ha ha cười, nàng hôn cằm anh, môi mềm mại đảo qua yết hầu của anh, không muốn rời đi.

Hai tuần lễ, quả thật rất dài…