Tiêm Bạch Thâm Uyên

Chương 35: Bạch liệp ưng Ⅱ




Mike nhìn chim ưng màu trắng, dùng ngón tay vuốt nhẹ nó.

Allen không cách nào hòa vào trong cuộc sống của y, vậy thì bây giờ đổi lại y đến gần bên Allen, Mike muốn mình sống trong thế giới của Allen.

____

Đội tìm kiếm buổi sáng hôm đó đến vùng núi Maxine.

Oscar đích thân chỉ huy thành viên tiểu tổ tìm kiếm tiến hành trải thảm lục soát toàn bộ khu vực, bọn họ nhanh chóng phát hiện căn nhà hẻo lánh của Andrew Keith và Johnny Donald, kiến trúc bề mặt nơi đó đã hoàn toàn bị thiêu trụi.

Sau khi dọn dẹp hiện trường, cảnh sát phát hiện ra tầng hầm.

Nơi này vẫn còn tương đối nguyên vẹn, hỏa hoạn và vụ nổ không ngờ không kích nổ bom xung quanh căn hầm, ngay cả chuyên gia chống cháy nổ cũng cảm thấy khó hiểu, qua điều tra, căn hầm này từng giam ít nhất hai con tin.

Tim Oscar thắt chặt lại, từ tình hình trên mặt đất có thể thấy, mức độ ngược đãi con tin phải chịu đựng, phát hiện ít nhất tinh dịch của ba người trở lên, qua kiểm nghiệm cùng đối chiếu DNA, trong đó một chính là Mike, một là Andrew, còn lại bởi vì không lưu giữ ghi chép trong kho tư liệu gien, nên không thể đối chiếu.

Suốt cả buổi trưa, đội tìm kiếm bắt đầu vào trong rừng Sylvia.

Bọn họ phát hiện Johnny Donald bị trọng thương, sau đó tìm thấy thi thể Andrew Keith trong sơn động gần đó.

Sơn động kia trông như trường đồ tể, khắp nơi đều là máu tươi cùng dấu vết ngược đãi.

Oscar nôn nóng chỉ huy đội tìm kiếm chia nhau tìm kiếm tung tích của Mike, nhưng tìm kiếm suốt mười tiếng đồng hồ cũng không phát hiện được tung tích của y, vừa không tìm được người, cũng không tìm thấy thi thể.

Mike Elvis giống như bốc hơi khỏi thế giới này.

Oscar tràn đầy niềm tin có thể tìm được Mike, dù rằng hắn vẫn rất sợ tìm thấy thi thể Mike, nhưng bây giờ hắn ngay cả người cũng không nhìn thấy.

Không ai biết chuyện gì xảy ra, Andrew Keith đã chết, Johnny Donald trên đường đưa tới bệnh viện cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà mất mạng, không ai có thể nói rõ tình hình lúc đó, Mike đã đi đâu.

Oscar chưa gượng dậy nổi mượn rượu giải sầu, liên tục qua mấy tháng, hắn khẳng định mình đã mất một cộng sự cùng vào sinh ra tử với mình.

Nếu Mike còn sống, nhất định sẽ liên lạc với hắn.

Hắn không muốn quên chuyện này, nhưng lại liều mạng làm việc hi vọng khiến mình quên đi nó.

Trên hồ sơ máy tính của vụ án liên hoàn ngược sát gõ dòng chữ “CASE CLOSED” (vụ án đã được khép lại), mọi người sẽ nhanh chóng quên vụ án này, cảnh sát hi sinh vì nhiệm vụ rất nhiều, Mike không phải người đầu tiên, vĩnh viễn cũng không phải người cuối cùng.

Oscar ở trong phòng làm việc của mình xem tài liệu vụ án mới.

Buổi tối một ngày nào đó, một cuộc điện thoại xa lạ gọi đến, Oscar đang tăng ca thâu đêm suốt sáng. Hắn pha một tách cà phê cho chính mình, từ trong đống lộn xộn trên bàn nhấc điện thoại.

“Alo!”

Hắn đợi trong chốc lát, ước chừng một phút.

Oscar cảm thấy nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, hắn lớn tiếng hỏi: “Alo, ai đó?”

Giọng nói hắn mong chờ truyền đến từ đầu ống nghe bên kia: “Oscar, là tôi.”

“Mike!” Hắn quả thực cả người đều nhảy dựng khỏi ghế dựa: “Mike! Mike anh đang ở đâu?”

“Đừng hỏi tôi đang ở đâu, Oscar, tôi có chuyện mong anh giúp đỡ.”

“Chuyện gì? Nói tôi biết anh đang ở đâu trước, tôi tìm anh rất lâu, tưởng rằng anh đã chết.”

“…” Giọng Mike dừng một chặp, y nói: “Tôi muốn anh giúp tôi tìm một người.”

“Hắn là ai?”

“Một người đàn ông tên Rex Nicolas, từng phục vụ quân đội trong thời kỳ chiến tranh, thuộc tiểu đội A-STA, ảnh tôi sẽ gửi vào hộp mail của anh, sau khi anh tìm được lập tức cho tôi biết địa chỉ hiện tại của hắn ta.”

“Tôi làm sao liên lạc với anh?”

“Tối mai tôi sẽ gọi điện cho anh.”

“Mike, xảy ra chuyện gì? Tại sao anh không trở về? Chúng tôi đều đang đợi anh.”

“Oscar…” Giọng nói phẳng lặng của Mike không ngừng truyền đến, y nói: “Tôi phải cúp máy rồi.”

“Mike! Mike…”

Trong ống nghe vang lên tiếng tút tút gác máy.

Oscar cầm điện thoại, mờ mịt thờ người tại chỗ.

Địa chỉ Rex Nicolas được copy trên góc tấm poster quảng cáo, Mike ở buồng điện thoại công cộng gọi cho Oscar, từ chỗ Oscar lấy được địa chỉ này.

Bất luận Oscar hỏi y thế nào, Mike nhanh chóng kết thúc điện thoại.

Y bây giờ có chuyện quan trọng cần làm, y nhất định phải nhanh, nhanh hơn cả Oscar.

Mike bắt taxi trên đường, trực tiếp đến địa chỉ kia.

Y hi vọng tốt nhất Rex có ở nhà.

Đó là căn biệt thự nhỏ rất tráng lệ, xem ra Rex sống cũng không tệ

Mike đập vỡ cửa sổ lầu dưới, nhảy vào trong phòng, lên lầu.

Cửa phòng ngủ bán mở, tiếng thở dốc cả nam lẫn nữ từ bên trong vọng ra ngoài.

Bọn họ lăn lộn giao hợp trên giường, phát ra âm thanh dâm loạn, không mảy may phát hiện khác thường.

Âm thanh Mike đột ngột đá mở cửa phòng hù bọn họ một trận.

“Mày là ai? Ai cho mày vào đây, biến mau, bằng không tao báo cảnh sát.”

Gã đàn ông kia thoạt nhìn vô cùng tức tối, chuyện tốt bị cắt ngang, miệng tuy nói báo cảnh sát, nhưng lại rút khẩu súng lục từ dưới gối.

“Păng” một tiếng, Mike bắn rơi khẩu súng gã còn chưa kịp giơ lên, tiếp đó họng súng chĩa thẳng vào đầu gã, trên cổ gã có một vết sẹo.

Người phụ nữ hét lên chói tai.

Mike không để ý đến cô ta, chậm rãi hỏi: “Ông là Rex Nicolas?”

“Tao không quen mày? Con mẹ nó rốt cuộc mày là ai?”

Mike dời súng sang người phụ nữ quấn chặt trong chăn kia: “Còn cô? Cô có chồng chưa?”

Người phụ nữ sợ đến lạnh run, cô ta khóc lóc nói: “Là Evan bảo anh đến sao? Không, không, đừng giết chúng tôi, tôi sẽ giải thích tất cả với anh ấy.”

Nòng súng Mike lại chuyển trở về, nhắm ngay vào đầu Rex, trả lời gã: “Tôi hi vọng ông còn nhớ, con trai của người anh ruột ông, đứa trẻ tám tuổi bị ông hủy hoại gia đình và cuộc đời.”

Trong mắt Rex lập tức lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “Chúa ơi, mày —— mày sao có thể là Allen, các người hoàn toàn không giống nhau, đôi mắt, màu tóc…”

Gã nói còn chưa nói xong, tiếng súng đã vang lên, tất cả viên đạn toàn bộ đều bắn vào trong cơ thể Rex Nicolas, tiếng thét chói tai của người đàn bà kia nhanh chóng đứt quãng bởi vì quá mức hoảng sợ dẫn tới ngất xỉu, Mike chậm rãi bước qua, lật tấm chăn trên thi thể gã, lồng ngực trần trụi.

Mike dùng tay thấm máu tươi của gã, trên ngực gã viết một hàng chữ.

“Lie in state” (dâng người kính ngưỡng)

Luppy rung đùi trong tầng hầm của hắn, hôm nay hắn mặc một chiếc áo ngủ mỏng viền hoa, mái tóc được kẹp bằng chiếc kẹp sặc sỡ, vài sợi tóc tản mác rũ xuống hai bên tai. Hắn không thích mặc nội y, cũng không thích mang giày tất, thân thể khó tin này chính là dâng người kính ngưỡng.

Luppy vừa rung đùi vừa đợi người đàn ông trên mặt đất tỉnh dậy.

Quentin ra tay càng lúc càng nặng, mỗi lần mang người ủy thác đến đây đều bắt hắn đợi lâu thật lâu mới có thể bắt đầu bàn chuyện giá cả. Hắn rất không kiên nhẫn xoay bút chì trong tay, hồi lâu sau, trên mặt đất mới phát ra tiếng rên khẽ.

“Xin chào.”

Đây là lời mở đầu kinh điển.

Người ủy thác ôm trán bò dậy, khi hắn thấy Luppy rõ ràng rất ngạc nhiên.

“Tôi gần đây tâm tình rất kém, không muốn phí lời, chúng ta trực tiếp nói chuyện chính được chứ, thưa ngài.”

Luppy mặt lạnh nhìn hắn nói: “Anh muốn giết người nào?”

“Đối tác của tôi.”

“Hắn làm gì?”

“Nhất thiết phải hỏi rõ ràng như thế sao? Tôi cho thể trả tiền, các người chỉ cần giết hắn là được.”

Luppy không kiên nhẫn nói: “Tiên sinh, bây giờ không như lúc trước, anh nhất định phải cho tôi biết hắn đã làm gì, tôi cần xác định anh là người bị hại, mới có thể cho người động thủ thay anh, như vậy quả thật có chút rắc rối, nhưng hết cách rồi.”

Hắn cười nhạt một tiếng nói: “Tân cách mạng của tổ chức sát thủ.”

“… Hắn lừa tiền tôi.”

“Thế thôi?” Luppy lắc đầu: “Anh tốt nhất nên đổi cách nói, hắn lừa tiền của anh còn lừa vợ anh lên giường, sau đó gian phu dâm phụ cùng nhau bỏ trốn, cả tiền lẫn người anh đều mất trắng, bây giờ lưu lạc đầu đường xó chợ.”

“… Nhưng tôi chưa có vợ.”

“Được rồi, nếu anh thực sự muốn đối tác của anh chết, thì nói như vậy, không chỉ với tôi, mà còn với White Falcon cũng phải nói vậy hiểu chứ?”

Luppy đứng dậy mở cửa: “Đặt cọc 20 vạn, 30 vạn còn lại đợi sau khi hắn chết thì chuyển vào tài khoản của tôi, sáng mai tôi sẽ cho người liên lạc với anh, bảo đối tác của anh nắm chặt cơ hội tạm biệt lần cuối đi, Quentin, tiễn quý ngài đây ra ngoài!”

Hắn “phanh” một tiếng đóng cửa lại, trong phòng đi tới đi lui, sau cùng rót một ly rượu cho mình uống một hớp, tự lẩm bẩm: “Không phải cuộc sống con người mà.”

Mike đẩy cánh cửa thủy tinh của cửa hàng mô hình Constance, treo tấm bảng “CLOSED”.

Y đẩy cửa bước vào, Judy đang gắn lông mi giả, cô sơn móng tay màu đen và màu hồng, thoạt nhìn như mới chìa ra từ trong chậu than.

“Chào buổi tối.”

Judy một bên điều chỉnh vị trí lông mi, dùng ngón tay cố định, một bên nói với Mike: “Luppy đang đợi anh bên dưới, hôm nay tâm trạng anh ấy không tốt.”

“Tôi biết tâm trạng anh ta tại sao không tốt.”

Mike đi qua nói: “Anh ta cảm thấy đơn hàng 50 vạn quá ít.”

“Đúng vậy, dựa theo thành tích của chúng tôi trước đây mà nói, đây vốn dĩ là mối làm ăn nhỏ không đáng nhận.”

“Tôi muốn biết số tiền trước đây là bao nhiêu?”

“Ồ, anh tốt nhất đừng hỏi, sẽ khiến anh rất tự ti.”

“Nói thử xem.”

Judy dán xong lông mi, dùng đôi mắt kỳ quái nhìn y: “Thấp nhất 200 vạn, cao nhất có một lần trên trăm triệu, đối tượng là bố già mafia khét tiếng —— “

Cô chằm chằm nhìn đôi mắt Mike: “—— Mau đi, Mike, đừng để Luppy đợi lâu, còn nữa, đừng có ý đồ với anh ấy, tôi sẽ giết anh.”

Mike mỉm cười: “Tôi dường như tìm được phương hướng để phấn đấu.”

Hắn xoay người bước qua, Quentin vóc người cao lớn ở cửa cầu thang mở cửa cho y: “Hôm nay có xuống tay vừa phải không?”

Quentin cười nói: “Hôm nay lỡ tay, tôi còn cho rằng tên kia chịu được, không ngờ hắn hôn mê mất hai tiếng, trong đó một tiếng Luppy đều mắng tôi.”

Lối đi xuống tầng hầm vô cùng kỳ lạ, nếu không có ai dẫn đường rất khó tìm được cửa vào bí mật.

Mike khi đi vào nhìn thấy Luppy đang không vui khóa lại két sắt của mình.

“Gần đây chuyện thông gian dường như càng nhiều.”

“Đúng vậy, nhưng chẳng kiếm được bao nhiêu.”

Mike nhìn hắn nói: “Tôi luôn tò mò, tại sao mỗi người ủy thác đều nói với tôi, ‘hắn lừa vợ tôi lên giường…’ bọn họ giao hẹn với nhau sao?”

Luppy liếc nhìn y: “Không, bọn họ không hẹn nhau, mà vì anh thích, anh thích nhận công việc như vậy, cho nên tôi chuyên chọn những việc này cho anh làm, có điều nghe này, tiếp tục như vậy không được, anh sẽ hủy hoại danh tiếng của chúng tôi, White Falcon là vương bài trong nghề này, nếu anh muốn thay thế Allen thì phải thay đổi chính nghĩa rạng ngời kia đi.”

Hắn cầm một đơn hàng trên bàn lên nói: “Đây cũng không tệ, giết kẻ rửa tiền của chính phủ, thù lao là 300 vạn, nhận chứ.”

Mike cầm lấy, đơn hàng ủy thác kèm thêm một tấm card màu lam, bề mặt là một con chim ưng màu trắng.

“Bắt đầu từ lúc này, hãy nhớ anh là White Falcon, tôn chỉ của chúng ta là ‘Loại bỏ muộn phiền cho mọi người’.”

Mike nhìn chim ưng màu trắng, dùng ngón tay vuốt nhẹ nó.

Allen không cách nào hòa vào trong cuộc sống của y, vậy thì bây giờ đổi lại y đến gần bên Allen, Mike muốn mình sống trong thế giới của Allen.