Tiệm Bánh Bao Âm Dương

Chương 71-2




Tối hôm nay, Cố Cảnh đi tắm rửa trước. Sau khi tắm xong, anh mặc chiếc áo T-shirt dài tay mà hôm nay bọn họ vừa mới mua về. Chiếc áo T-shirt trắng tinh, ở giữa in hình con chuột mickey thật lớn cực kỳ đáng yêu, đằng sau còn in hình một cái tai mickey, bên dưới là một dòng chữ tiếng anh. 

Mộc Tử Dịch không nhịn được bật cười khanh khách rồi cầm điện thoại chụp cho Cố Cảnh một tấm. Sau đó cậu mới cười nói: “Sao chưa giặt đã mặc rồi?”

“Chủ quán nói không cần giặt, có thể trực tiếp mặc lên người.” Cố Cảnh nói rất tự nhiên.

“Vậy hả? Sao em không nhớ chủ quán có nói câu này nhỉ?”

“Có.” Cố Cảnh khẳng định chắc nịch, không hề cảm thấy chột dạ chút nào. 

Mộc Tử Dịch nghi ngờ nhìn anh chằm chằm. Kết quả không đến hai giây sau, cậu đã phát hiện mặt của Cố Cảnh dần dần đỏ bừng lên. Đôi mắt của anh cũng bắt đầu nhìn ngó xung quanh tránh né ánh mắt của cậu.

Cậu không khỏi cười thầm trong lòng. Rõ ràng là anh muốn mặc quần áo gia đình với cậu đến mức không thể chờ đợi thêm, vậy mà còn làm ra vẻ như vậy nữa! Thôi vậy, người mình thích mà, chiều anh ấy một lần cũng được!

Mộc Tử Dịch nói: “Được rồi, để em bế nhóc mập vào tắm cùng rồi mặc áo cho nó. Em cũng sẽ mặc.”

Cố Cảnh khoát tay lia lịa: “Ông Trần đã đưa nó đi tắm rồi, áo cũng ở chỗ ông ấy.” Dứt lời, anh chợt ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Quần áo của em ở trong phòng tắm.”

Vốn dĩ anh còn tưởng người này sẽ đồng ý mặc bộ quần áo gia đình này với anh nhanh như vậy. Bởi vì hình vẽ ở trên áo thực sự có hơi…

Dù sao thì Mộc Tử Dịch cũng là một chàng thanh niên trai tráng mạnh mẽ. làm sao cậu có thể thích kiểu quần áo in hình vẽ hoạt hình như thế này cơ chứ? Lúc đầu khi bọn họ đòi mua bộ quần áo này, Mộc Tử Dịch đã tỏ vẻ bất đắc dĩ rồi. 

Kì thực Cố Cảnh cũng không muốn mua kiểu áo trẻ trâu như vậy đâu. Thế nhưng bọn họ đã đi rất nhiều cửa hàng quần áo mà chỉ tìm được mỗi nơi này có bán quần áo tương tự với đồ tình nhân, cũng có thể coi như là quần áo gia đình. Anh nghĩ thầm, trẻ trâu cũng chẳng sao.  Anh đã đọc được bao nhiêu bí kíp theo đuổi tình yêu như vậy, chắc sẽ không đến nỗi không lừa được Mộc Tử Dịch mặc quần áo gia đình với mình đâu! 

Anh nghĩ, mình cứ chủ động đi tắm trước, mặc bộ quần áo mới này lên người, lại nhờ ông Trần thay quần áo cho nhóc mập. Còn về phần Mộc Tử Dịch, anh đã treo sẵn đồ trong phòng tắm rồi. Có lẽ đến lúc đó người này cũng sẽ tự giác mặc vào thôi. 

Vậy mà anh không hề ngờ được rằng, không cần anh lừa gạt mà Mộc Tử Dịch đã ngoan ngoãn đồng ý. Cái người này thực sự quá tự giác, tự giác đến mức Cố Cảnh sung sướng không thôi. 

Mộc Tử Dịch hơi ngẩn người rồi lập tức bật cười: “Cố tiên sinh tiến bộ hơn rồi! Xem ra, anh đã cố ý sắp xếp đầy đủ cho bọn em từ trước!”

Cố Cảnh cười nhẹ đáp: “Nhờ người làm thầy giáo như em dạy giỏi.”

“Không tệ không tệ, tiếp tục cố gắng!” Mộc Tử Dịch cười lớn vỗ vai anh rồi bước vào phòng tắm. 

Đợi đến khi cậu ra khỏi phòng tắm thì thấy Cố Cảnh đang ngồi trên chiếc giường lớn của cậu, cầm gậy đồ chơi của mèo chơi đùa với nhóc mập nhà cậu. Khóe môi của anh còn khẽ cong cong mỉm cười. 

Hình ảnh này khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp. Mộc Tử Dịch lặng lẽ cầm điện thoại lên chụp lại một tấm. 

Chụp xong, cậu mới giơ tay vẫy vẫy với với bọn họ, cười nói: “Đi thôi, tranh thủ lúc tiệm bánh bao còn chưa đến giờ bán hàng, một nhà ba người chúng ta đi tìm ông Trần chụp ảnh với nhau đi nào.”

Cố Cảnh mỉm cười đứng dậy. Nhóc mập thì nhào tới chỗ Mộc Tử Dịch, bám vào bắp chân cậu một cách vững vàng mà chuẩn xác. 

Mộc Tử Dịch khom người bế nó lên ôm vào lòng. Cậu đang định vùi mặt vào bộ lông mềm mại của nó theo thói quen thì chỉ cảm thấy sự thô ráp của vải may.  theo thói quen muốn vùi mặt vào trong đám lông mèo, nhưng dán lên lại là vải. Cậu vẫn tiếp tục cọ mặt vào lớp vải đáng ghét này, buồn bực lên tiếng: “Thơm thật đấy, không tệ!”

Nhóc mập vui vẻ giơ móng vuốt vỗ vào người chủ nhân của mình. Rõ ràng nó rất thích được người khác khen nó thơm. Ừm, nó chính là con mèo ham hư vinh như vậy đấy, chỉ thích được khen ngợi mà thôi!

Mộc Tử Dịch với Cố Cảnh lập tức ôm theo mập đi xuống tầng, đúng lúc đồ đặt mua ở quán đồ dùng dành cho thú cưng được gửi tới. Thế nhưng nơi gửi đến là ở trước cửa. Mộc Tử Dịch chỉ đành tạm thời bỏ qua ý định chụp ảnh, chạy ra ngoài cửa vận chuyển đồ đạc với ông Trần và mấy người cấp dưới. 

Đợi đến khi chuyển đồ xong xuôi, cậu quay lại sân sau. Còn chưa kịp gọi mấy người ông Trần thì cậu đã nghe thấy tiếng gõ cửa gỗ ở sân sau. 

Cậu chạy ra mở cửa, nhíu mày nhìn hai người đang đứng ở bên ngoài rồi hỏi: “Xin hỏi hai người là?”

Một trong hai người đó trông có vẻ phải bảy tám mươi tuổi, trên người mặc áo đạo, toàn thân toát ra khí chất thanh cao của người tu tiên. Người còn lại nhìn không quá ba mươi bốn tuổi đang mặc một bộ quần áo thời Đường màu đen, dáng dấp nho nhã lịch sự. 

Cậu chỉ nghe thấy người đàn ông trung niên nho nhã kia dò hỏi: “Xin hỏi, Mộc Tử Dịch có ở đây không?”

Vừa nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Mộc Tử Dịch lập tức tối sầm lại.