Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 94: Động lòng




Edit: heka

Beta: mun

Tưởng Diễn vẫn bị tai nạn xe cộ, hiện giờ nằm ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh.

Nghe nói anh xảy ra chuyện vào sáng sớm, trên đường từ Tưởng trạch đến Tưởng thị, năm xe tông liên hoàn. Lúc đó Tưởng Diễn ngồi sát cửa sổ, vì đang hút thuốc nên khi xảy ra tai nạn xe cộ căn bản không kịp phản ứng. Cho dù xe hơi trải qua cải tạo đặc thù cũng không thể giúp Tưởng Diễn tránh khỏi bị thương. May mắn duy nhất là, do xe hơi trải qua cải tạo, cửa sổ xe có thể chống đạn nên không bị vỡ tan nát, thân xe cũng không bị dồn ép quá mức, thế nên anh mới không bị thương tổn thêm.

Phần đầu anh bị thương nặng, thêm hai cái xương sườn, đồng thời bị vụn kính mẻ xẹt qua cứa vào gương mặt và thân thể.

Mà người tài xế thì chỉ là nhất thời ngất xỉu, não chấn động nhẹ và bị gãy một cánh tay, không nguy hiểm tính mạng.

Vụ tai nạn giao thông liên hoàn kia trực tiếp khiến bốn người tử vong tại hiện trường, ba người bị thương nặng, một người bị thương nhẹ.

Hiện giờ có thể nhặt về một cái mạng, thật sự đã là may lắm rồi.

Tô Anh nhìn thấy tin tức là vào một ngày say. Tổng tài mới nhậm chức của Tưởng thị - Tưởng Diễn hiện giờ ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, cổ phiếu của Tưởng thị rung chuyển, nhân viên công ty hoảng sợ. Tưởng thị không thể như rắn mất đầu, thông qua hội đồng quản trị quyết định, vị trí tổng tài tạm để Tưởng Nghị đảm nhiệm.

Cô nhìn thấy bài báo có kèm theo một tấm ảnh chụp Tưởng Diễn.

Chỉ là một bên sườn mặt không quá rõ ràng, dáng người anh cao cao gầy ốm, đang hơi khom lưng, hai tay khép lại dán ở bên môi - anh đang hút thuốc, cả người toát lên cảm giác tịch mịch.

Tô Anh gọi điện thoại cho Khương Triết, có vẻ anh rất bận, gần như không có thời gian nói cái gì với cô. Thỉnh thoảng giọng điệu nói chuyện cũng cực kỳ trầm thấp, là phẫn nộ, hay có thể là một loại suy sụp bất lực.

Đa số tin tức về bọn họ mà Tô Anh biết được, đều là từ Lâm Thành Phong. Nghe nói Tưởng Diễn đã trải qua ba cuộc phẫu thuật, hiệu quả không lớn, bác sĩ đều đã bất lực.

Lực lượng bác sĩ ở đế đô đã coi như nhóm giỏi nhất cả nước, huống chi Khương Triết và mấy người Triệu Vũ còn liên hệ các bác sĩ hàng đầu của khoa não trên toàn thế giới, kết quả cuối cùng cũng chẳng khác là bao. Tưởng Diễn có thể tỉnh lại hay không, phải xem chính bản thân anh ấy, xem ý trời, xem số mệnh.

Lâm Thành Phong nói: "Bên này không an toàn, Tứ ca nói chờ tình huống của Tưởng Ngũ ổn định hơn một chút, liền đưa anh ấy về thành phố C."

Cho dù Tưởng Diễn nằm ở trên giường thì anh cũng là người thừa kế hợp pháp trong di chúc của Tưởng Nguyên, chỉ cần anh tỉnh lại, anh chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Tưởng thị. Tất cả những gì hiện giờ Tưởng Tam đang nắm giữ đều là của anh, cho nên trong mắt ai đó anh chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, đúng là không an toàn.

Tô Anh liền gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được, lại dặn dò: "Vậy các anh cũng phải chú ý an toàn đó, nghe anh nói vậy, em thật sự có chút hoảng hốt."

Lâm Thành Phong hơi cười một chút, mấy ngày nay không khí trầm trọng, tâm tình của anh cũng không chịu nổi. Tưởng Diễn cũng là anh em tốt cùng nhau lớn lên của anh, hiện giờ nằm ở trên giường không rõ sống chết, thật sự làm người sốt ruột.

"Em đừng lo lắng, bọn anh vẫn ổn mà, hơn nữa cũng không ai dám đụng đến bọn anh đâu!"

Tô Anh: "Hừ, vậy sao lần trước còn xảy ra tai nạn xe cộ?"

"Đó là ngoài ý muốn thôi..." Lâm Thành Phong nói, di động bị người ở phía sau đoạt đi, anh vừa quay đầu lại: "Triệu Nhị, anh làm gì đó?"

Triệu Vũ đã đưa điện thoại di động lên bên tai, cực kỳ tự nhiên: "Tô Anh."

Tô Anh chớp đôi mắt, a một tiếng: "Anh Triệu Vũ?" Có chút buồn bực.

Triệu Vũ rũ mắt, ừ một tiếng, khóe miệng hơi hơi cong lên một chút, vẻ mặt thì vẫn lãnh khốc, anh trầm giọng: "Gần đây bọn anh đều không ở thành phố C, một mình em đừng chạy lung tung."

Tô Anh đáp rất ngoan: "Vâng, em biết rồi, em sẽ không chạy lung tung đâu. Cảm ơn anh Triệu Vũ, anh cũng phải chú ý an toàn." Cô nhấp nhấp môi, lo lắng: "Em cứ cảm giác bên đó rất nguy hiểm, không quá yên tâm, khi nào các anh mới trở về?"

Lời Tô Anh nói khiến đôi mắt Triệu Vũ híp híp, anh hơi hơi dừng một chút, lấy hộp thuốc từ túi quần ra, cắm một điếu vào trong miệng, bình tĩnh đáp: "Qua mấy ngày nữa."

Tô Anh truy vấn: "Là mấy ngày?"

Tách, bật lửa mở ra, ngọn lửa nho nhỏ nhảy lên, điếu thuốc màu trắng bắt đầu phả những sợi khói quẩn quanh, tựa như có thể dụ hoặc lòng người, giống hệt giọng nói của người đàn ông: "Cái này khó mà nói được, bé hoa nhài, sốt ruột à?"

"... Thật xin lỗi, hình như là em quá sốt ruột rồi."

Triệu Vũ khẽ cười một chút, thấp giọng: "Trở về rồi gặp." Anh nghe thấy giọng cô bé nhẹ nhàng lại dịu dàng đáp "được".

Không nói nữa, anh ném điện thoại lại cho Lâm Thành Phong, xoay người nhanh chóng rời đi.

Lâm Thành Phong gãi gãi đầu, thật là có chút không hiểu nổi Triệu Vũ, anh ta làm gì phải đặc biệt nói chuyện với Anh Anh chứ? Không thể hiểu được. Huống chi Anh Anh cũng không có thân với anh ta nha! Nghĩ tới nghĩ lui, đại khái chắc là Triệu Vũ lo lắng bọn họ đều không ở thành phố C, không ai trông nom Tô Anh, Tề Duyệt sẽ nhân cơ hội xuống tay với cô, cho nên không yên tâm?

Ừm, có chút lương tâm.

Lâm Thành Phong trở lại ngoài phòng bệnh, Tưởng Diễn còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, thời gian thăm bệnh có hạn, đa số thời gian bọn họ cũng chỉ có thể ở bên ngoài nhìn.

Khi anh quay lại, ngoài ý muốn thấy được hai người phụ nữ quen thuộc lại xa lạ.

Tề Duyệt và Tưởng Hiểu Hiểu.

Lâm Thành Phong không có cảm nhận tốt cho lắm về hai người này. Một người bắt nạt Tô Anh của anh, một người khinh thường Tưởng Ngũ - anh em tốt của anh, hai người này tụ vào cùng nhau, vừa nhìn liền biết không phải chuyện tốt.

Tưởng Hiểu Hiểu ghé vào sát cửa kính, mắt rưng rưng nhỏ giọng nức nở: "Anh Năm, tại sao lại như vậy? Sao anh còn chưa tỉnh chứ?"

Tề Duyệt vỗ lưng cô ta, an ủi: "Hiểu Hiểu, em đừng quá khổ sở, cát nhân tự có thiên tướng, Tưởng Diễn sẽ không có việc gì đâu."

Tưởng Hiểu Hiểu: "Ừ! Em tin là nhất định anh Năm sẽ tỉnh lại!"

Tề Duyệt: "Sẽ mà."

Lâm Thành Phong vỗ vỗ ngực, thiếu chút nữa nôn ra, hai con diễn đứng chung một chỗ làm bộ làm tịch, hiệu quả gây buồn nôn đúng là gấp bội!

Tề Duyệt nhìn thấy Lâm Thành Phong trước, ánh mắt cô ta hơi lóe lên, trên mặt lại nhìn không ra bất kì cảm xúc gì. Cô ta cực kỳ tự nhiên, phảng phất như đêm đó chẳng có chuyện gì xảy ra: "Thành Phong, A Triết đâu?"

Từ sau khi bọn họ tới, ngoại trừ bảo vệ ở cửa thì chẳng gặp ai.

Lâm Thành Phong buông tay: "Tôi đâu phải con giun trong bụng Khương Tứ, sao tôi biết anh ấy ở đâu?"

Lâm Thành Phong đáp không hề khách khí làm Tề Duyệt âm thầm cắn răng, cô ta nhìn chằm chằm anh, ánh mắt giống như rắn độc. Lâm Thành Phong không thèm để ý, ả đàn bà này chẳng lẽ cho rằng anh là người bình thường có thể mặc cho cô ta xoa nắn nhào nặn chắc?

Anh hừ lạnh, đi đến một bên ngồi xuống, bắt chéo chân, cà lơ phất phơ: "Tề tiểu thư, cô tới là để thăm bệnh hay là tìm đàn ông? Nếu là tìm đàn ông, cô đi nhầm nơi rồi. Nếu là thăm bệnh, vậy hiện tại cũng thấy qua bệnh nhân rồi, có phải đế lúc rời đi rồi không?"

Tưởng Hiểu Hiểu nghe Lâm Thành Phong nói chuyện không lễ phép như vậy thấy chướng tai, cô ta thở phì phì: "Anh Thành Phong, sao anh có thể nói chuyện với chị Tiểu Duyệt như vậy? Anh biết chỉ là do chị Tiểu Duyệt thích Khương Triết thôi mà, thích một người là sai sao? Anh nói như vậy lời thật là tổn thương người khác. Hơn nữa chị Tiểu Duyệt là tới cùng em, anh muốn mắng thì mắng em đi!"

Lâm Thành Phong xì cười: "Cái gì mà thích? Là quấy rầy, lì lợm la liếm thì có! Ai không biết Khương Tứ không thích Tề Duyệt, người ta không thích, còn liều mạng đeo theo, có biết xấu hổ hay không?"

Anh cười ha ha: "Hơn nữa, cũng không thấy là thích bao nhiêu, không phải còn cùng đàn ông khác làm cái gì gì đó sao..."

Tưởng Hiểu Hiểu khó thở: "...Anh! Anh thật quá đáng!"

Tề Duyệt giữ chặt Tưởng Hiểu Hiểu, ánh mắt nhìn Lâm Thành Phong đã mang theo thù hận, tươi cười duy trì trên mặt sớm đã không còn đâu: "Anh nói chuyện chú ý đúng mực cho tôi một chút! Đừng có nói bậy linh tinh, cẩn thận bị báo ứng!"

Lâm Thành Phong cũng không thèm nói gì, chỉ đưa hai bàn tay thành nửa vòng tròn đặt trước hai mắt, rồi bóp tay lại "rắc rắc... "

Tề Duyệt suýt chút nữa bị tức điên!

Lồng ngực cô ta phập phồng dữ dội, cắn răng, xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Tưởng Hiểu Hiểu gọi hai tiếng, không có lập tức đuổi theo, cô chỉ nhìn Lâm Thành Phong, dáng vẻ không đồng tình: "Chị Tiểu Duyệt thích Khương Triết lâu như vậy, chị ấy thật sự cũng khổ sở lắm, anh đừng cố ý chọc giận chị ấy nữa."

Lâm Thành Phong khinh thường: "Thích? Đã cùng người đàn ông khác lên giường, như vậy mà còn nói thích, cho rằng tôi ngu ngốc hay là đầu đất? Thứ cô ta thích, là tất cả những gì Khương Tứ có thể mang đến cho cô ta: hư vinh, kiêu ngạo, tài phú, địa vị, quyền lợi..."

"Nếu Khương Tứ chỉ là một người thường có ngoại hình điển trai chút, cô ta sẽ theo đuổi không buông như vậy sao?"

Tưởng Hiểu Hiểu há miệng thở dốc, vẫn nói: "Đó đều là anh giả thiết, sao anh biết được chị Tiểu Duyệt sẽ không thích chứ? Còn có, tấm lòng của một người không thể bị một người ngoài tùy tiện phủ định, lần sau anh... Đừng như vậy."

Lâm Thành Phong lạnh giọng cười nhạo: "Được rồi được rồi, cô cũng đi đi, đều không phải thứ tốt lành gì."

Tưởng Hiểu Hiểu: "......"

Mặt cô ta đỏ lên, lã chã chực khóc: "Cứ cho khi còn nhỏ em không hiểu chuyện bắt nạt anh năm, nhưng ta hiện giờ em trưởng thành, hiểu chuyện rồi, em đã rất hối hận!"

Lâm Thành Phong: "......" anh bực bội: "Cô khóc cái gì chứ hả?"

Tưởng Hiểu Hiểu nói: "Khi còn nhỏ anh năm đột nhiên bước vào gia đình em, em cho rằng anh ấy muốn phá hỏng gia đình của em. Mẹ em thường xuyên bởi vì anh ấy mà khóc, đương nhiên em không thích anh ấy. Em muốn đuổi anh ấy đi, bảo vệ gia đình của em để nó không bị phá hỏng, là sai sao?"

Lâm Thành Phong trừng mắt: "Liên quan gì đến tôi? Đừng nói nữa, đầu tôi đau, tôi vẫn nên gọi hoa não nướng [1] đến ăn để bồi bổ não thôi!"

[1] hoa não nướng: Hoa não nướng là một món ăn truyền thống ở Trùng Khánh, được làm từ não lợn và trộn với hạt tiêu biển, bột tiêu và các loại gia vị khác. Mùi thơm dịu, mềm, thơm nhưng không ngấy dầu không béo. (hình ảnh đính kèm)

Tưởng Hiểu Hiểu: "............"

Cô thật sự chưa từng gặp qua đàn ông không biết thương hương tiếc ngọc như Lâm Thành Phong! Thật là đầu heo!

Cô không dây dưa với Lâm Thành Phong nữa, đứng ở cửa sổ nhìn một lát, còn tính đi vào nhưng bác sĩ lại nói hôm nay đã hết thời gian thăm hỏi, phải đợi ngày mai. Cô chỉ có thể bất đắc dĩ lùi bước, lại chuẩn bị đi hỏi thăm bác sĩ điều trị chính cho Tưởng Diễn về tình huống của anh, thoạt nhìn đúng là một em gái lo lắng cho anh trai.

Có điều ở chỗ bác sĩ, cô gặp Triệu Vũ.

Triệu Vũ mặc một bộ áo quần đen khoác áo gió dài, khuôn mặt tuấn lãng nghiêm túc, mắt hơi hơi nhíu lại, hàm dưới căng chặt, thân hình cao to đứng ở phòng y tế, khiến cho vị bác sĩ có ngoại hình khá ổn khi không có anh nháy mắt bị hạ thấp đến mức không thể nhìn.

Triệu Vũ là một người đàn ông rất nam tính, da thịt màu đồng cùng thân thể cao lớn của anh khiến người ta muốn vùi vào trong lồng ngực anh, một cái ôm thôi cũng sẽ khiến người ta thỏa mãn rồi.

Hiện giờ một cái nghiêng người của anh, đã khiến cho cô phải động lòng.

Tưởng Hiểu Hiểu cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh, cô thở phào một hơi, lễ phép gõ cửa.

Lập tức, Triệu Vũ cùng bác sĩ mặc blouse trắng đều nhìn qua.

Ánh mắt sắc bén của người đàn ồn làm cô có chút khẩn trương.

Đôi mắt cô vẫn đo đỏ, giọng cũng có chút khàn khàn sau khi khóc: "Chào anh Triệu Vũ, chào bác sĩ."

Bác sĩ đã từng gặp qua Tưởng Hiểu Hiểu, biết cô là em gái người bệnh, nói: "Tưởng tiểu thư tìm tôi có việc?"

Tưởng Hiểu Hiểu lộ vẻ lo lắng: "Tôi muốn hỏi một chút về tình trạng của anh năm như thế nào? Có chuyển biến tốt đẹp không?"

Triệu Vũ chỉ liếc nhìn Tưởng Hiểu Hiểu một cái liền dời ánh mắt đi, nói: "Lần sau bàn lại."

Bác sĩ gật đầu.

Triệu Vũ nhấc chân bước ra, vài bước đã rời khỏi văn phòng của bác sĩ.

Anh sải bước với tốc độ nhanh, mang đến một trận gió nhẹ khẽ gợi lên lợn tóc nho nhỏ của Tưởng Hiểu Hiểu.

Cô ngửi được một mùi nước hoa dễ chịu của đàn ông, làm người ta mê muội.

Bác sĩ: "Tưởng tiểu thư, mời ngồi."

Tưởng Hiểu Hiểu nhanh chóng ổn định lại tâm tình, tiến lên trao đổi.

Cuối cùng khi rời khỏi bệnh viện, cô lại trở về trước phòng bệnh của Tưởng Diễn, đáng tiếc cô chỉ nhìn thấy Lâm Thành Phong đang ăn hoa não nướng, chẳng thấy bóng dáng Triệu Vũ đâu.

Cô rất ít khi lộ ra biểu tình không vui, nhưng nhìn Lâm Thành Phong ở bệnh viện ăn hoa não nướng như vậy, lại nghĩ đến Tưởng Diễn bị thương nặng phần não... Cô liền ghê tởm đến không chịu nổi, có chút buồn nôn muốn ói ra!

Lâm Thành Phong thấy Tưởng Hiểu Hiểu nhìn mình, lập tức: "Chia cô một miếng hả?"

Tưởng Hiểu Hiểu ọe một tiếng, vẫn ráng duy trì phong độ: "Cảm ơn, em không cần, anh ăn đi!"

Cô xoay người, dẫm giày cao gót nhanh chóng rời đi.

Khi Tưởng Hiểu Hiểu trở lại trên xe, Tề Duyệt cũng ở đó. Thoạt nhìn cô ta không còn tức giận nữa.Tề Duyệt nhìn thấy cô tới, nói: "Thế nào?"

"Bác sĩ nói, cơ hội tỉnh lại của anh năm rất thấp, đã qua 24 giờ rồi, về sau cơ hội càng ngày càng thấp, đương nhiên cũng không loại trừ sẽ có kỳ tích."

Tề Duyệt cười lạnh: "Kỳ tích? Thế giới này không nhiều kỳ tích như vậy!"

Ở trong lòng Tề Duyệt, Tưởng Tam chiếm vị trí kia sẽ tốt hơn Tưởng Ngũ nhiều.

Tưởng Hiểu Hiểu không tỏ ý kiến, bảo tài xế lái xe đi.

Lại nói thêm một hồi, Tưởng Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói: "Chị Tiểu Duyệt, chị không nghĩ tới việc kết thúc với Phạm Nghị sao? Hiện giờ cứ chuyện của các chị đã bị Khương Triết biết rồi. Thành Phong cũng biết, anh ấy còn lấy chuyện này cố ý nhục mạ chị... Chị kết thúc với Phạm Nghị đi?"

Tề Duyệt ngẩn người, nói: "Chị không nghĩ tới kết thúc."

"... Vì sao chứ?" Ở trong mắt Tưởng Hiểu Hiểu, Phạm Nghị thật sự không tính là gì. Bất luận gia thế, nhân phẩm căn bản là không xứng với Tề Duyệt!

Tề Duyệt thật sự không nghĩ tới việc kết thúc, cô và anh ta dây dưa đã lâu. Cho dù cô chắc chắn mình không yêu Phạm Nghị, nhưng cô cũng không nghĩ tới chuyện kết thúc. Thân thể của cô đã quen với người đàn ông kia, tâm cô cũng đã quen với việc những khi tịch mịch thì đi tìm anh ta. Rất nhiều lúc cô cảm thấy cô đơn tịch mịch, lúc cực kì muốn có được Khương Triết mà không chiếm được... Những khi đó cô đều có thể tìm được an ủi từ Phạm Nghị.

"Chờ một thời gian nữa." Cô ta nói.

Nhưng mà chuyện đầu tiên khi cô trở lại thành phố C, chính là đến nhà Phạm Nghị. Hiện giờ anh ta đã chuyển nhà, căn biệt thự kia đã bán lại cho người khác, chuyển đến một nới càng an tĩnh hơn.

Cô ta thích vòng ôm rắn chắc cùng những cái vuốt ve của người đàn ông, càng thích sự kích thích điên cuồng và mãnh liệt khiến cô ta quên hết tất cả.

Tưởng Hiểu Hiểu thật sự không rõ vì sao Tề Duyệt lại kiên trì như vậy với Phạm Nghị, nhưng cũng không tiện nói nhiều. Tính cách Tề Duyệt cố chấp bướng bỉnh, nếu cô ta không muốn, Tưởng Hiểu Hiểu nói cũng bằng không.

Cô nhìn cây cố đang trôi qua thật nhanh ngoài cửa sổ, nói: "Chị Tiểu Duyệt, hiện tại em có thể đến thành phố C cùng chị rồi."