Tiệm Quan Tài Phố Tây

Chương 65: Nhị hoàng tử Long tộc




Editor: mèomỡ (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

Bạch Doanh Chi tạm thời gác lại những phỏng đoán về người chị dâu tương lai này, quay lại với mục đích chính nàng đến đây.

“Ngày ấy huynh tới Bột Hải tìm muội,” Bạch Doanh Chi nói,“Muội liền phái người trở về Đông Hải một chuyến hỏi thăm Phụ vương và nhị hoàng huynh vài chuyện, ai ngờ người được phái đi lại trở về bẩm báo, Phụ vương lên thiên đình chưa về, nhị hoàng huynh không ở Đông Hải.”

Chưởng quầy Ly lấy ánh mắt hỏi Bạch Nham: Chàng đến Bột Hải lúc nào, sao ta không biết?

Trong lòng Bạch Nham có dự cảm không tốt, không giải thích với chưởng quầy Ly, mà quay ngay sang hỏi Bạch Doanh Chi:“Cha và Tiêu Thừa đều không ở Đông Hải? Khó trách thời tiết Đông Hải biến đổi thất thường, thì ra là không có người quản lý. Nhưng cha đến thiên đình theo lý Tiêu Thừa phải ở lại Đông Hải mới phải?”

“Nhị ca sẽ không tự tiện rời cương vị.”

Nhị hoàng tử long tộc Đông Hải Bạch Tiêu Thừa từng rất phản nghịch, giống như chưởng quầy Ly đã từng thấy trong thần thức của Bạch Nham. Khi còn trẻ, Bạch Tiêu Thừa ngỗ nghịch khó dạy, thường khiến lão Long vương đau đầu, không cách trừng phạt nào dùng được với Bạch Tiêu Thừa, người duy nhất có thể quản được Bạch Tiêu Thừa chính là đại ca Bạch Nham này. Năm trăm năm trước Bạch Nham gặp phải đại nạn, bị Ngọc đế hạ lệnh truy nã, phái Bạch Tiêu Thừa và Bạch Doanh Chi làm tiên phong mới bắt được Bạch Nham về Cửu Trọng Thiên. Cũng may Bạch Tiêu Thừa và Bạch Doanh Chi vô cùng kính yêu đại ca của mình, mới có thể giúp đỡ hắn tạo phân thân né tránh cực hình Thần Diệt. Sau đó Bạch Tiêu Thừa đột nhiên đổi tính, bỏ hết những hành vi ngỗ nghịch liều lĩnh khi xưa, dường như bị Bạch Nham ảnh hưởng, trở nên ổn trọng thành thục. Đối với mệnh lệnh của lão Long vương thì nói gì nghe nấy, đối với Bạch Doanh Chi thì yêu thương vô cùng, đối với sự vụ ở Đông Hải thì cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí năm trăm năm không hề bước ra khỏi Đông Hải một bước.

Bạch Nham nghĩ nghĩ, lại hỏi:“Muội có phái người đi tìm Tiêu Thừa không? Có kết quả không?”

Bạch Doanh Chi đáp:“Muội không yên lòng, vì thế tự mình về Đông Hải một chuyến, tạm thời thay phụ vương và nhị ca xử lý một ít chuyện ở Đông Hải, đồng thời phái người đi tìm nhị ca, cũng ở lại Đông Hải chờ phụ vương về. Đợi mấy ngày, người phái đi tìm nhị ca càng phái càng nhiều, nhưng không hề có chút tin tức nào. Muội cũng đã hỏi Thừa tướng, toàn bộ Đông Hải không ai biết nhị ca đi đâu, chỉ đành chờ phụ vương về.”

Bạch Nham nhíu chặt đôi mày, nói:“Huynh nghĩ huynh đại khái có thể đoán được Tiêu Thừa vì sao mất tích. Lúc trước khi huynh nhận mệnh kiếp tu thành Ứng Long cũng đã không nói cho ai biết, tìm nơi kín đáo bế quan tận mười năm, tính thời gian thì Tiêu Thừa cũng sắp đến lúc.”

Có thể tu thành Ứng Long hay không hoàn toàn dựa vào bản thân Bạch Tiêu Thừa, mười năm dốc lòng tu luyện thành bại chỉ trong lần này. Bạch Nham vốn nên vui mừng thay đệ đệ, nhưng lúc này hắn siết chặt nắm tay, vẻ mặt giống như muốn giết người.

Chưởng quầy Ly không cần hỏi nhiều cũng nghĩ ra, Ứng Long là Thủy linh thuần khiến, Thiên Khê muốn dùng Bạch Nham làm tế phẩm nhưng cũng không muốn vì bắt Bạch Nham mà tiêu hao quá nhiều pháp lực; mà Tiểu Tuyền thì công lực chưa đủ, khó thành tế phẩm, không bằng lùi một bước để tiến hai bước [1], dùng Bạch Tiêu Thừa làm tế phẩm Thủy linh! Mặc dù Bạch Tiêu Thừa còn chưa phải Ứng Long nhưng cũng không kém nhiều lắm. Thiên Khê nếu có thể luyện Quỷ mẫu Hỏa Linh thành Hỏa linh, vậy Bạch Tiêu Thừa đương nhiên cũng có thể. Khó trách lúc ở Phong Đô Thiên Khê chỉ lấy Đỗ Tuyền ép hỏi chưởng quầy Ly nơi giấu Thanh Vũ, chứ không có ý trực tiếp bắt Bạch Nham.

Chưởng quầy Ly suy nghĩ cẩn thận lại thì đột nhiên giật mình, bọn họ sớm biết rằng Thiên Khê là loại người như thế nào, nhưng cũng không ngờ Thiên Khê còn một chiêu như thế này.

Bạch Doanh Chi nói:“Hôm qua phụ vương trở lại Đông Hải, muội hỏi cha nói cho muội biết nơi nhị ca có thể bế quan. Phụ vương đoán nhị ca sẽ chọn nơi lúc trước huynh tu luyện bế quan, huynh cũng biết nhị ca thực sùng bái huynh mà. Trong lòng muội bất an, vì thế đi một chuyến……”

Bạch Nham thở dài, tiếp lời:“Muội tới đây tìm huynh, chứng tỏ muội không tìm được Tiêu Thừa. Muội không tìm được Tiêu Thừa nhưng không đến nơi khác tìm, chứng tỏ ở đó muội tìm được manh mối Tiêu Thừa mất tích?”

Bạch Doanh Chi gật đầu nói:“Nơi đó có dấu vết đánh nhau, còn có vảy rồng và vết máu của nhị ca.”

Bạch Nham siết chặt nắm đấm, trên người đằng đằng sát khí, chưởng quầy Ly chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, nàng chưa bao giờ thấy Bạch Nham tức giận như vậy, phẫn nộ như vậy.

“Muội trở về nói cho phụ vương, ông ấy liền bảo muội đến tìm huynh, cha nói huynh biết là ai bắt nhị ca đi.” Quả nhiên lão Long vương sớm biết rằng Bạch Nham chưa chết, mấy năm nay đều giả vờ như không biết gì thôi.

Bạch Nham thật lâu mới bình tĩnh lại, thở ra một hơi, nói:“Thiên Khê.”

Thiên Khê to gan lớn mật dám xuống tay với long tộc Đông Hải, lúc này đây Bạch Doanh Chi đến chắc chắc sẽ gia tăng một phần sức mạnh, một phần thắng cho họ, đồng thời cũng tăng một phần băn khoăn. Tiểu Tuyền, Bạch Tiêu Thừa, một người là ân nhân của Bạch Nham, một người là huynh đệ ruột thịt, nếu Thiên Khê bắt họ dùng để áp chế hắn, Bạch Nham ngoại trừ giương mắt nhìn còn có thể làm được gì? Lúc này mà quyết đấu cùng Thiên Khê chỉ sợ tràn ngập nguy cơ.

Không đợi Bạch Nham, chưởng quầy Ly và Bạch Doanh Chi nghiên cứu làm thế nào để đối phó Thiên Khê, cứu Tiểu Tuyền và Bạch Tiêu Thừa, thì bỗng một luồng yêu khí vô cùng mạnh mẽ ập tới.

Chưởng quầy Ly đứng lên đi ra cửa nhìn chân trời, nói một tiếng:“Ta đi nhìn xem.” Dứt lời liền hóa thành sương mù biến mất.

Bạch Nham cau mày không nói, Bạch Doanh Chi nói:“Yêu khí mạnh mẽ đó là ai ? Huynh để chị dâu đi một mình vậy sao?”

Vốn trong lòng Bạch Nham tràn đầy bất an, nghe Bạch Doanh Chi gọi chưởng quầy Ly một tiếng chị dâu, tâm trạng u ám bỗng nhiên lộ ra một tia ánh sáng, hắn lắc đầu:“Chỉ có thể để cho nàng ấy đi thôi.”

Luồng yêu khí kia mặc dù Bạch Nham không quen thuộc, nhưng hắn ngửi thấy được một chút hơi thở giống như đã từng quen biết. Trên đời này ma có yêu khí mạnh mẽ như vậy cũng không nhiều, mà có thể làm cho chưởng quầy Ly phản ứng như vậy lại càng ít, ngoại trừ Thiên Khê thì chỉ có Vân Nhai mà thôi.

Chưởng quầy Ly đi theo khí của Vân Nhai đến Hồng Hồ sơn trang, vẫn là trong nhà thuỷ tạ kia, Vân Nhai đang chờ nàng.

“Sao huynh lại tới đây?” Chưởng quầy Ly nhìn Vân Nhai đã khôi phục hình dạng thật, thật sự có chút cảm giác không nói nên lời. Bọn họ không già không chết, đừng nói ba trăm năm dù là ba ngàn năm ba vạn năm cũng vẫn là bộ dáng đấy. Hắn từng lấy thân phận và bộ dạng của Thành Đàm xuất hiện trước mặt nàng, còn bây giờ là bộ dạng thật của Vân Nhai, giống như người bạn cũ từ xa vạn dặm đến thăm hỏi, một cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng. Nhưng bọn họ đã không còn là sư huynh muội mà cũng không thể trở thành bạn bè.

Thiên Khê thích màu trắng mà Vân Nhai lại thích màu đen, giờ phút này áo bào nhung tơ màu đen mặc trên người hắn vô cùng tao nhã, nhưng cũng khiến cho làn da Vân Nhai có vẻ vô cùng tái nhợt. Da hắn vốn trắng, so với con gái còn trắng hơn vài phần, chưởng quầy Ly trước đây rất thích lấy chuyện này để giễu cợt hắn.

Vân Nhai cười nhẹ, khoát tay áo ý bảo chưởng quầy Ly ngồi xuống:“Lần trước ta bảo muội đừng đụng đến Thiên Khê, muội không nghe, bây giờ gặp nạn rồi chứ?”

“Ai gặp nạn còn không biết đâu, cho dù có huynh giúp đỡ Thiên Khê hắn cũng không nhất định có thể cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành Trận.” Chưởng quầy Ly ngồi xuống, hỏi,“Thiên Khê bảo huynh đến?”

Vân Nhai lắc đầu:“Ta nói với hắn, nếu muốn muội nói ra tung tích của hậu nhân Nữ Oa cũng không phải quá khó, huống chi trong tay hắn còn có tính mạng của Đỗ Tuyền. Ta tự mình tới tìm muội là vì không muốn muội đối nghịch với hắn. Chúng ta tốt xấu gì cũng đã làm đồng môn năm trăm năm, tội gì phải ầm ĩ đến độ một mất một còn như vậy?”

“Hắn không cởi phong ấn Ngũ Hành Trận, không giúp Hậu Khanh trọng sinh, ta đương nhiên sẽ không muốn đối địch với các huynh. Hắn làm chúa tể Ma giới của hắn, ta kiếm bạc từ người chết của ta, huynh thích ở Vân Đài bao lâu cũng chẳng ai thèm quan tâm.”

“Du Dao, muội nên nhớ Hậu Khanh chính là sư phụ của chúng ta.” Vân Nhai khoan thai rót trà cho mình và chưởng quầy Ly, giống như thật sự đến tìm chưởng quầy Ly để tán gẫu chuyện gia đình.

“Sư phụ……” Chưởng quầy Ly uống ngụm trà, cười hỏi,“Thả Hậu Khanh ra làm gì? Tam giới đã sớm xác định không can thiệp vào chuyện của nhau, hai người các huynh hoành hành ở Ma giới có gì không tốt, vì sao cố sống cố chết muốn cởi bỏ phong ấn?”

Vân Nhai thở dài:“Du Dao, muội cũng biết trên đời này không có người sư phụ nào có thể truyền hết bản lĩnh cho đồ đệ.”

Chưởng quầy Ly mơ hồ, Thiên Khê và Vân Nhai còn muốn học cái gì từ Hậu Khanh? Còn có pháp thuật gì không thể không học?

“Du Dao có từng nghĩ chúng ta tu hành ngàn năm rốt cuộc là vì cái gì không?”

Chưởng quầy Ly nghĩ nghĩ, lúc ban đầu nàng tu hành là vì thành tiên thành thần, sau này nhập ma muốn làm gì thì làm. Nay chỉ cần được ở bên Bạch Nham ngọt ngào qua ngày, nàng không tu hành nữa cũng không sao.

Vân Nhai nhìn chưởng quầy Ly trầm tư, cười cười:“Chỉ làm uyên ương không làm tiên, muội bây giờ chỉ sợ là đã hoàn toàn đánh mất ngàn năm đạo hạnh rồi?”

Chưởng quầy Ly bị Vân Nhai nói trúng tâm sự, mặt không khỏi đỏ lên, không trả lời.

“Muội nhập ma bởi vì trong lòng muội có oán có hận có tham có si có dục niệm, mà Thiên Khê khác muội, hắn thành ma là vì hắn không thành được thần tiên, đừng nói tu ngàn năm, cho dù tu vạn năm hắn cuối cùng cũng vẫn thành ma.” Vân Nhai thở dài,“Lẽ trời bất công, lấy tính tình của hắn sao có thể chấp nhận số mệnh, chỉ có sư phụ mới có cách giúp hắn.”

Chưởng quầy Ly không hiểu ý của Vân Nhai, hỏi:“Sư phụ có cách giúp hắn? Giúp thế nào? Ma chính là ma, nếu hắn trời sinh đã là ma, vậy bỏ đi ma tính chẳng phải là muốn mạng của hắn sao? Đợi chút, nguyên hình của Thiên Khê là cái gì? Vì sao không tu được thành thần tiên?”

Chưởng quầy Ly lúc này mới nhận ra, cho tới bây giờ nàng cũng không biết nguyên hình của Thiên Khê và Vân Nhai là cái gì. Nguyên hình đều là bí mật riêng, bởi vì nguyên hình sẽ làm lộ nhược điểm của bọn họ. Nàng cùng Thiên Khê và Vân Nhai ở chung năm trăm năm, chưa bao giờ thấy bộ dáng nào khác của bọn họ ngoại trừ hình người, nàng cũng không để ý. Cho dù là yêu hay là quỷ, chỉ cần tu hành đúng phương pháp, một lòng hướng thiện thì từ quỷ đạo nhập tiên đạo cũng không phải không có khả năng, vì sao chỉ có mình Thiên Khê là không được?

Vân Nhai lắc đầu nói:“Đừng nói ta không biết nguyên hình Thiên Khê là cái gì, cho dù biết ta cũng sẽ không nói cho muội. Nếu muội muốn đối phó hắn thì tự mình nghĩ biện pháp đi. Nhưng ta đã sớm nói cho muội, bằng muội và Bạch Nham thì không phải đối thủ của hắn.”

“Huống hồ còn có huynh ở bên giúp đỡ, có phải không?” Chưởng quầy Ly cắt đứt lời Vân Nhai, hỏi,“Hôm nay huynh dẫn ta tới đây rốt cuộc là vì cái gì? Nếu chỉ muốn cảnh cáo ta thêm lần nữa thì thôi đi.”

Vân Nhai lặng lẽ cười:“Nha đầu muội…… Thôi, tùy muội đi, ta biết thể nào muội cũng sẽ không nghe ta khuyên. Ta đến là vì Thanh Vũ, nói cho ta biết nàng ta ở đâu, Đỗ Tuyền đương nhiên có thể trở lại.”

“Ta không tin, Thiên Khê xưa nay thủ đoạn độc ác lòng dạ nham hiểm, nói cho huynh chỗ Thanh Vũ ẩn thân, Tiểu Tuyền sẽ lập tức mất mạng, ta không tin Thiên Khê sẽ thả hắn.”

“Muội cũng biết muội chọc Thiên Khê tức giận, Đỗ Tuyền cũng sẽ gặp nạn chứ?” Vân Nhai thở dài,“Đỗ Tuyền chẳng qua là một tiểu linh, Thiên Khê có bóp chết hắn cũng sẽ không hết giận, nếu muội rơi vào tay hắn, ta nghĩ có lẽ hắn sẽ vặt hết lông chim trên người muội, chém bốn cánh của muội rồi đưa cho Bạch Nham làm lễ vật.”

Chưởng quầy Ly nghe Vân Nhai nói vậy, cả người nổi da gà, chuyện tàn nhẫn hơn Thiên Khê còn làm được, rút lông chim của nàng, chặt đứt cánh của nàng đối với hắn mà nói cũng chưa là gì. Những thủ đoạn tra tấn làm cho người ta sống không bằng chết này nàng đã thấy không ít cũng học không ít, nên nàng không muốn có một ngày lại dùng trên chính người nàng.

Vân Nhai nhìn chưởng quầy Ly có chút sợ hãi, không tiếp tục hù dọa nàng nữa, ngược lại nói:“Muội không tin Thiên Khê cũng nên tin ta chứ? Ta cam đoan Đỗ Tuyền sẽ trở về không thiếu một sợi tóc nào, nhưng muội phải nói thật cho ta biết, Thanh Vũ ở đâu.”