Tiệm Quan Tài Phố Tây

Chương 70: Nhạt như mấy trôi, nhẹ như gió thổi




Editor: mèomỡ

(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)

Vẫn là quần áo màu đen, vẫn là người dịu dàng như trước, giờ phút này Vân Nhai chỉ nhìn chưởng quầy Ly khe khẽ thở dài.

Thiên Khê bỗng nhiên thấy cứu binh, trong lòng vô cùng vui vẻ, lắc mình đến bên Vân Nhai vỗ vỗ vai hắn:“Vân Nhai, đến đúng lúc lắm!”

Vân Nhai gật đầu:“Đúng vậy, thật đúng lúc.”

Thiên Khê biết trong lòng Vân Nhai vẫn còn sót lại tình cảm nào đó với Ly Du Dao, hơi nhíu mày:“Nếu ngươi không muốn ta giết Ly Du Dao thì giữ chân bọn họ, đừng để cho bọn họ cản trở ta bắt hậu nhân của Nữ Oa.”

Vân Nhai lại gật đầu một cái:“Được.”

Thiên Khê nở nụ cười một tiếng, bóng trắng chợt lóe qua rồi không thấy người đâu nữa.

Bạch Nham một tay túm Tòng Tố, nhìn Vân Nhai, một bên hỏi chưởng quầy Ly:“Làm sao bây giờ?”

Chưởng quầy Ly không đáp, trái lại hỏi:“Chàng đến núi Vân Đài điều tra được cái gì?”

Bạch Nham trầm giọng nói:“Mười năm qua, đệ tử Minh Dục sủng ái nhất là Thành Đàm, cũng chính là Vân Nhai, mà hắn rất ít xuống núi, thậm chí rất ít gặp người, luôn ở trong kinh thư các núi Vân Đài nghiên cứu đạo sĩ.”

Chưởng quầy Ly nhìn Vân Nhai, nói với Bạch Nham một câu:“Ta muốn đánh cược một phen.”

“Ừ.” Bạch Nham cũng đang nhìn Vân Nhai, gật đầu đáp ứng chưởng quầy Ly.

Chưởng quầy Ly mỉm cười, Bạch Nham quả nhiên là người hiểu nàng nhất.

Tòng Tố nhìn không hiểu cũng nghe không hiểu rốt cuộc Bạch Nham và chưởng quầy Ly đang nói cái gì, cầm Kính Côn Luân trong tay cũng không biết có nên chiếu vào Vân Nhai hay không.

Vân Nhai di hình nháy mắt liền đứng trước mặt ba người, ánh mắt của hắn đảo qua chưởng quầy Ly và Bạch Nham cuối cùng rơi xuống trên người Tòng Tố, than nhẹ một câu:“Ta ở núi Vân Đài mười năm, không ngờ người phải đợi lại là hòa thượng mà không phải đạo sĩ.”

Lời này làm cho Tòng Tố hoàn toàn choáng váng, có ý gì?

Lời Vân Nhai cũng làm cho chưởng quầy Ly và Bạch Nham kinh ngạc. Chưởng quầy Ly vốn luôn tin Vân Nhai sẽ không giúp Thiên Khê làm chuyện xấu. Theo như lời Bạch Nham, lão đạo Minh Dục này pháp lực thâm hậu, tất nhiên đã sớm phát hiện Vân Nhai mượn thân thể Thành Đàm, nhưng hắn lại giữ Vân Nhai ở bên mình, chứng tỏ bọn họ có ước định hoặc hiệp nghị nào đó. Lấy thân phận và đạo hạnh của Minh Dục, hắn không đến mức nhập ma đạo, bằng không cũng không thể thăng tiên ở Phong Đô. Mà thần dụ thiên hạ đại loạn cũng xuất phát từ Minh Dục, rốt cuộc thần dụ này có phải do Vân Nhai tiết lộ hay không thì bọn họ chưa biết, nhưng Bạch Nham và chưởng quầy Ly suy nghĩ giống nhau, Vân Nhai không cùng phe với Thiên Khê, hắn có kế hoạch và mục đích của hắn. Nhưng bọn họ không thể ngờ Vân Nhai nhốt mình trong thân thể người phàm, tra tấn mình hơn mười năm, lại vì chờ người có thể khống chế Kính Côn Luân xuất hiện. Nếu không phải sức mạnh của Tòng Tố đột nhiện bộc phát khiến chưởng quầy Ly và Bạch Nham đoán ra thì chắc bọn họ cũng sẽ nghĩ là một đạo sĩ Huyền Tôn Giáo cực có thiên phú nào đó, mà không phải tiểu hòa thượng trước mắt này.

Chưởng quầy Ly nhìn Vân Nhai hỏi:“Huynh vẫn nên giải thích với chúng ta một chút đi, Thiên Khê không phá vỡ Tam Muội Chân Hỏa của ta nhanh như vậy đâu, trong thư các còn có Sí Hoàng bảo vệ Thanh Vũ, Thiên Khê không chiếm lợi thế được.”

Vân Nhai nghe được tên Sí Hoàng, hơi kinh hãi rồi lập tức khôi phục vẻ mặt bình thản, nói:“Từ lúc Thiên Khê toàn tâm toàn ý bôn ba tìm cách cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành Trận, ta liền sinh ra nghi ngờ đối với nguyên hình của hắn. Mặc dù Hậu Khanh là sư phụ chúng ta, nhưng ma vốn chẳng quan tâm cái gì gọi là tôn sư trọng đạo, hắn hiển nhiên có ý đồ khác thường đối với Hậu Khanh. Mà hắn tức giận không thể kìm chế được khi muội phản bội càng làm cho ta chắc chắn rằng hắn cởi bỏ phong ấn là có toan tính. Vì thế ta nghĩ, muội rời khỏi núi Ngũ Hành cũng tốt, nếu bị cuốn vào âm mưu của Thiên Khê chắc chắn không có kết cục tốt, nhưng cuối cùng muội vẫn bị cuốn vào.”

Chưởng quầy Ly nghe Vân Nhai nói vậy, cảm kích đối với hắn trong lòng lại tăng thêm vài phần, Bạch Nham nhìn thế trong lòng không thoải mái:“Nói trọng điểm!”

Vân Nhai liếc nhìn Bạch Nham một cái:“Thiên Khê là bóng của Hậu Khanh.”

“Cái gì?!” Chưởng quầy Ly, Bạch Nham và Tòng Tố ba người gần như là trăm miệng một lời.

“Nói thế này có vẻ thích hợp hơn: Thiên Khê là oán linh do thù hận của Hậu Khanh trải qua ngàn năm hình thành, hắn giống như bóng của Hậu Khanh, không thể tách rời khỏi Hậu Khanh. Nếu ý thức cuối cùng của Hậu Khanh ở phong ấn Ngũ Hành Trận hóa thành hư vô, vậy Thiên Khê cũng khó mà sống nổi, bởi vì hắn không có nguyên thần cũng không có thân thể, có Hậu Khanh mới có hắn.”

“Huynh chắc chắn?” Chưởng quầy Ly hỏi.

Vân Nhai gật đầu:“Ta đã vào Tháp Linh Lung, Thiên Khê không có lửa Vô Sinh, nhưng Hậu Khanh có, trong lửa Vô Sinh của Hậu Khanh có ký ức của Thiên Khê.”

Khiếp sợ của chưởng quầy Ly, Bạch Nham và Tòng Tố không có từ nào có thể biểu đạt, sự thật này quả thật là không ngờ, nhưng cũng hoàn toàn giải thích được vì sao Thiên Khê không tiếc bất cứ giá nào, không từ thủ đoạn cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành Trận, là vì chính hắn.

“Khó trách huynh nói Thiên Khê trời sinh là ma.” Giờ phút này cuối cùng chưởng quầy Ly cũng hiểu được ý trong lời Vân Nhai nói.

Bạch Nham hỏi:“Vậy làm sao bây giờ?” Bọn họ phải làm sao mới có thể giết chết một cái bóng không có nguyên thần lại không có thân thể?

Vân Nhai nói:“Đây là nguyên nhân thứ hai ta ẩn thân trong Huyền Tôn Giáo, ta vẫn không tìm thấy phương pháp nào có thể hoàn toàn giết chết Thiên Khê, bây giờ chỉ đành liều một chút thôi.”

“Làm thế nào?” Chưởng quầy Ly hỏi.

“Dùng Kính Côn Luân chiếu vào Thái Cực Đồ, lấy Kính Côn Luân làm mắt trận Thái Cực Càn Khôn, tìm ra linh nguyên của Thiên Khê.”

“Thiên Khê có linh nguyên?” Tòng Tố không nhịn được mở miệng hỏi.

“Hắn cũng là oán linh đương nhiên có linh nguyên, hắn có thể rời khỏi núi Ngũ Hành mà không bị hạn chế chứng tỏ hắn mang linh nguyên ở trên người. Tìm được linh nguyên là có thể giết hắn.” Chưởng quầy Ly giải thích,“Nếu Thiên Khê là oán linh của Hậu Khanh, vậy ngày nào Hậu Khanh còn chưa thoát khỏi phong ấn, hắn sẽ không thể hòa hợp linh nguyên vào thân thể mình, do có phong ấn ngăn cản. Đây cũng là một nguyên nhân khiến hắn phải cởi bỏ phong ấn.”

Vân Nhai gật đầu:“Đúng là như thế.”

“Vậy còn chờ cái gì?” Tòng Tố nhìn Bạch Nham một cái, ý bảo Bạch Nham đưa hắn đến chỗ Thái Cực Đồ.

Bạch Nham cười một tiếng:“Đi!” Một tay túm Tòng Tố phi thân lên.

Chưởng quầy Ly nhìn Vân Nhai mỉm cười:“Cám ơn.”

Vân Nhai cười khổ cười:“Ta chưa làm được gì. Thậm chí ngay cả lời hứa che chở không để muội bị thương cũng không làm được.” Vừa nói Vân Nhai vừa vươn tay chạm vào bên cánh bị gãy của chưởng quầy Ly, hào quang pháp thuật ôn hòa mông lung, bên cánh bị gãy của nàng dần dần khôi phục như thường, đau đớn cũng biến mất.

“Nếu người có thể khống chế Kính Côn Luân không xuất hiện, huynh sẽ không ra mặt sao?” Chưởng quầy Ly không tin vừa rồi hắn ẩn thân ở bên, nhìn Thiên Khê suýt chút nữa giết nàng.

Vân Nhai lắc đầu:“Mới vừa rồi bị nữ thần Bột Hải ngăn cản nên chậm trễ một chút.”

“Bạch Doanh Chi?”

“Ừ, nàng ấy vừa vào núi đã động thủ với ta, mất rất nhiều sức mới giải thích được. May rằng tới không muộn.”

“Vậy nàng ấy đâu?”

“Mang theo Nhị hoàng tử long tộc Đông Hải trở về rồi. Cuộc chiến nơi này bọn họ không thích hợp tham gia.”

Chưởng quầy Ly gật đầu, tiện đà nhắm mắt lại, chuyên tâm niệm pháp chú.

Vân Nhai yên lặng lùi xa mấy trượng, cuối cùng nhìn chưởng quầy Ly một cái. Thật ra hắn không đến muộn, khi chưởng quầy Ly mở Thái Cực Đồ, hắn đã đến rồi. Khi hắn thấy Thiên Khê từ sau lưng bất ngờ đánh một chưởng, giây phút đó trái tim hắn như nhảy ra khỏi lồng ngực, vốn muốn ra tay cứu giúp lại thoáng nhìn thấy Bạch Nham, cuối cùng hắn không hiện thân, Ly Du Dao đã không cần hắn bảo vệ nữa rồi.

Trận đại chiến trên núi Thiên Ngu, Thiên Khê vừa phá vỡ tường lửa xâm nhập vào thư các, bị Sí Hoàng cản lại, vốn định ra tay lại bị một luồng sáng vàng quây chặt, ép tới hắn không thở nổi. Trong hàng trăm quỷ ảnh màu trắng của Thiên Khê, Vân Nhai tìm được con duy nhất màu đen, linh nguyên của Thiên Khê, pháp khí nhỏ như hạt đậu trong tay bắn ra đánh tan quỷ ảnh màu đen kia, lặng lẽ kết thúc ma đầu Thiên Khê này.

Thiên Khê, còn có rất nhiều người cũng không ngờ rằng kết cục trận đại chiến này lại thành ra như vậy, phong hồi chuyển lộ, Thiên Khê chưa kịp khiếp sợ đã hóa thành khói bụi biến mất. Vân Nhai là Xu Ảm Đế Quân, là ma, hắn nhưng lại giết Huyền Kỳ Đế Quân, còn để cho đám người chưởng quầy Ly chạy mất.

Chúng yêu ma dưới chân núi Thiên Ngu đều khiếp sợ không biết làm sao, nhìn Vân Nhai yên lặng không tiếng động.

Vân Nhai đứng ở trên cao nhìn đám tiểu yêu dưới chân núi, chỉ khẽ cười nói:“Nay Ma giới chỉ có một Đế Quân.” Vì thế toàn bộ Ma giới đều nghĩ rằng Vân Nhai vì đoạt quyền mà giết Thiên Khê. Nhưng nguyên nhân thật sự thì ngay cả chưởng quầy Ly cũng không đoán ra.

Vân đạm phong khinh, đại chiến qua đi, núi Thiên Ngu tràn đầy vết máu hắc ám, dấu vết đạo pháp yêu thuật hủy diệt, suy tàn hoang vắng, chưởng quầy Ly giương mắt nhìn chỉ thấy gió thoảng mây trồi, nàng chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, cả người lâng lâng giống như đám mây.

“Du Dao!!” Giọng Bạch Nham lo lắng hoảng sợ truyền vào lỗ tai nàng, nàng lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, dù sao nàng cũng đã không thể trả lời.