Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 127: 127: Hồi Mười Sáu Giữa Sự Sống Và Cái Chết B





Bên dưới sàn nhà là một căn hầm nhỏ, căn hầm này với căn hầm mà họ tìm thấy trước đây không tương đồng nhau về kích cỡ.

Hơi lạnh đủ để đông chết một người trưởng thành khỏe mạnh.

"Hắt xì."
Viên Thùy hắt xì hơi mấy lần mà vẫn không kiềm được cơn buồn, nên xấu hổ cáo lỗi với hai người cộng sự.

Họ bèn khuyên anh ta nên rời đi, ở đây hãy để họ lo, nhưng anh ta nhất mực không chịu.

Bất đắc dĩ, hai người kia để anh ta ở lại.

Con đường dẫn vào bên trong càng ngày càng lạnh.

Môi của cả ba bắt đầu chuyển sang màu tai tái, đôi mắt của từng người nhòe đi vì không khí khô khốc, răng của họ không ngừng đánh lô-tô, và lông tơ và gai ốc bắt đầu dựng đứng lên.

Cả ba co ro khoanh tay nhấc từng bước chân tê cóng bước vào hành lang lạnh buốt óc.

Mũi của họ đều có triệu chứng muốn chảy máu cam.

Và những cơn ớn lạnh liên tục thúc những hồi trống vào cái bao tử của họ, khiến cho ai nấy đều có cảm giác muốn nôn oẹ cho đỡ khó chịu.

Có một cánh cửa bằng thép không gỉ khép hờ, những vụn tuyết đóng đầy khắp bề mặt của nó.

Viên Thùy đeo găng tay vào mới dám chạm vô cánh cửa nặng trịch ấy.

"Két..."
Những cái xác người nằm ngổn ngang ở đấy đều mang giới tính nam, chiều cao không tương đồng, trước mắt đoán rằng nguyên nhân dẫn đến cái chết là do bị sốc thuốc hoặc tự tấn công lẫn nhau tới chết do ảo giác của thuốc gây ra.

- Hóa ra...!Mắt Quắc đã lên kế hoạch giết sạch hết đám đồng nghiệp để dọn đường cho gã và người yêu thanh tẩy quá khứ.

- Kha Ngạn sững sờ phát biểu.

Tào Việt Bân và Viên Thùy sửng sốt nhìn anh ta, rồi thở dài đồng ý.

Hèn chi mà cơ quan điều tra lại không phát hiện tung tích của kẻ nào, mặc dù đã phát lệnh truy nã một cách ráo riết suốt mấy năm nay.

Viên Thùy cau mày.

Một trận buốt đầu đã khiến cho khuôn mặt trẻ măng của anh trở nên khó coi vô cùng.

Cực chẳng đã, anh đành phải trở lên nhà trên để nghỉ ngơi một lát.

Hai người kia cũng không trụ được bao lâu.

Giống như Viên Thùy, bọn họ mang bộ mặt u ám khi rời khỏi đó.

Cả ba ngồi nghỉ chân và uống trà nóng do Bạch Lãng pha cho trong phòng khách một buổi, mới đủ tỉnh táo để làm việc tiếp.

Vài miếng mứt chuối ngào gừng và đường thốt nốt đã giúp họ khỏe lên trông thấy.

"Cạch."
Trong phòng ngủ của Downy có vô số thú nhồi bông đủ màu đủ kiểu, cùng bốn bức tường dán giấy hoa văn hình thủy cung huyền ảo.

Chiếc giường còn vương lại vài sợi tóc của hai người, và ít vụn bánh snack nhưng chẳng thấy con kiến nào bu cả.

Trên bàn viết là một chậu hoa đã héo rũ, hương thơm ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một mùi xú uế nồng nặc.

Rèm cửa sổ màu vàng nắng mốc cời vài chỗ.

Sàn nhà bám bụi dày cả lớp.

Dưới gầm giường là một bộ sách "Tam Quốc diễn nghĩa" ố vàng, đôi chỗ đã bị mọt và gián gặm nát.

Kha Ngạn xem trương mục của phần Một trong bộ sách, sau đó bỗng mở miệng tâm sự với hai người bạn đồng nghiệp:
- Tôi nói thật.

Nhiều lúc tôi không tài nào nghĩ ra được, rằng nếu tôi là một người đàn bà có thai, và bác sĩ thông báo con của tôi bị khiếm khuyết hay có vấn đề về não bộ, thì liệu tôi nên phá hay giữ lấy cái thai ấy? Các anh cũng thấy đấy, chẳng ai dám bảo đảm các trung tâm bảo trợ xã hội sẽ không xâm phạm thân thể hay lợi dụng sự thiếu hụt của con tôi để tổ chức các chương trình từ thiện hòng kiếm chác bỏ túi riêng.

Đã có rất nhiều người mẹ mắc bệnh thần kinh sau khi phá thai vì cảm giác tội lỗi, nhưng nếu sinh đứa con khiếm khuyết ấy ra thì lại khiến những đứa con khỏe mạnh phải chịu đói khổ vì chi phí thuốc men và thăm khám quá cao...!Chúng ta là đàn ông, chúng ta sẽ không bao giờ phải trải qua tình cảnh khốn khổ đó trong đời, nên tôi nghĩ chúng ta không có quyền gì mà phán xét họ cả...!
- Tôi thấy cái người cần phải bị phỉ nhổ là thằng làm ra cái thai ấy rồi phủi sạch trách nhiệm.

Rất nhiều người toàn đổ lỗi cho người phụ nữ là "Ngu" khi tin lời của thằng đốn mạt ấy.

Họ chửi cho sướng miệng và thỏa mãn cái đạo đức giả tạo của mình thôi, chứ chẳng hề xem xét thấu đáo nguyên nhân dẫn đến vấn đề đó.

Rồi rốt cuộc người bị dìm chết trong biển nước bọt của thiên hạ là người phụ nữ, còn thằng súc vật kia vẫn sống phây phây mà đi lừa gạt người con gái khác.

- Viên Thùy lắc đầu ngán ngẩm.

Nghệ sĩ Beyoncé có một ca khúc rất hay mang tên "If I were a boy".

"Nếu như tôi là một chàng trai, tôi thề tôi sẽ không bao giờ phản bội hay làm tổn thương người con gái tôi yêu, vì tôi hiểu cái cảm giác ấy kinh khủng thế nào..."
Tào Việt Bân lắng tai nghe cuộc đối thoại giữa hai người, nhưng không đưa ra bất kỳ lời bình luận nào.

Phát hiện lớn nhất trong buổi điều tra sáng nay là thi thể của đám sát nhân, có thể còn một vài tên may mắn đánh hơi được chuyện không lành nên đã tẩu thoát trước.

Cậu bắt đầu nghi ngờ về khả năng sống sót của anh bạn họ Phùng và một vài điều ẩn sau cái đám tang vội vã do...!
"Cạch."
"Ục."
Có tiếng xả nước trong bồn cầu.

Ai mà tự tiện thế nhỉ?
Ba người đưa mắt nhìn nhau thầm hội ý.

Xung quanh khu vực này đã bị cảnh sát phong tỏa, hơn thế nữa Vệ binh còn đứng gác nhiều như ri, thế thì người nào đã làm việc này? Bạch Lãng chắc chắn sẽ không hành xử tùy tiện như vậy, còn Phùng Bác Văn...!
Tào Việt Bân ra hiệu rằng cậu ta sẽ mở đường.

Sau vài phút suy nghĩ, hai người kia gật đầu đồng ý.

Hành lang không quá dài, chỉ áng chừng dưới bảy mét vuông, có mấy chậu cây lưỡi hổ héo rũ đặt dựa sát vách tường gỗ ép hôi mùi nhựa thông.

Một ngọn đèn huỳnh quang hắt chút ánh sáng mỏng manh xuống mặt sàn.

"Cạch."
"Ục."
"Lạch cạch."
Khẩu súng trên tay Tào Việt Bân đã được lên nòng sẵn sàng.

Những bước chân của cậu ta càng ngày càng chậm, như thể đang đi trên mặt hồ đóng băng vậy.

Trái tim cậu đập những tràng giòn giã trong lồng ngực.

Mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra.

"Cạch."
"Ục."
"Rầm."
"Oẹ."
Tào Việt Bân bụm miệng nôn trớ.

Cảnh tượng trước mắt thật khiến cho người nhìn cảm thấy kinh tởm tột cùng.

Một đàn chuột lông đen nhung đang xâu xé những phần còn lại của thi thể.

Hộp sọ nằm gọn trong lòng bồn cầu, nên bít lối thoát nước, mỗi bận đàn chuột di chuyển xuyên qua phần nứt vỡ trên nắp sọ sẽ tạo ra tiếng động như ban nãy.

Có một con dao còn vương lại vài vệt máu khô đen nơi phần lưỡi nằm trên sàn nhà cách bồn cầu ước độ bảy bước chân.

Trên tường ốp gạch và dưới sàn nhà còn khá nhiều chỗ lốm đốm máu khô.

- Ưm...!
Người bịt miệng Tào Việt Bân là Huỳnh Mẫn Trạch - Công tố viên của địa hạt Thành Thái.

Anh ta xách chiếc cặp táp giả da rắn màu đen, trông có vẻ khá nặng.

Và trên mặt đeo một mặt nạ phòng khí độc.

- Cẩn thận với xyanua.

- Sau khi kéo Tào Việt Bân ra khỏi phòng, anh ta mới lạnh lùng nhắc nhở.

- Cảm ơn anh.

- Quả thật cậu đã sơ ý khi không chú ý đến chuyện này.

Để kéo dài thời gian chạy tội, một số tay tội phạm đã bố trí sẵn khí độc trong phòng kín, chỉ đợi các điều tra viên bước vào là sẽ xả xuống.

Công tác khám nghiệm và dọn dẹp hiện trường giao lại cho đám học trò của Bạch Lãng.

Họ là những tân pháp y, nên kinh nghiệm lẫn độ "bền gan" chẳng có bao nhiêu, khi xử lý còn xảy ra nhiều chuyện hết sức buồn cười, nhưng thật may không có gì nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến quá trình điều tra - phá án.

- Ai phái anh tới vậy? - Kha Ngạn đăm chiêu hỏi trong lúc giúp các đàn em lấy kết quả khám nghiệm tử thi.

Rõ ràng người này chỉ mới chết cách đây không quá một tháng, nên xác chưa phân hủy hoàn toàn.

Viên Thùy dùng thước đo lỗ thủng trên nắp hộp sọ, rồi đọc to số liệu cho một nữ pháp y để cô ta ghi lại.

Đoạn nâng cánh tay chỉ còn mấy mẩu thịt vụn lên xem xét.

"Chít."
Dù đã bị mấy cậu tân pháp y cật lực đuổi đi, nhưng vẫn còn vài con chuột ngoan cố lẩn quẩn trong phòng kiếm ăn.

Dáng hình của chúng bỗng khiến cho những ai đang ở trong phòng liên tưởng đến bầy quỷ nhỏ ở Ngục Tối.

Mãi đến lúc gần ra về, Huỳnh Mẫn Trạch mới trả lời câu hỏi của Kha Ngạn:
- Về đồn trước đi rồi hãy nói sau.

Nhưng anh ta nói láo!
Sau khi kết thúc buổi khám nghiệm trường, Huỳnh Mẫn Trạch đã lên xe riêng và biến mất.

Không về thẳng cơ quan anh ta đang làm việc, cũng chẳng ghé qua đồn cảnh sát Diệp Trầm.

Hỏi han các đồng nghiệp của anh ta, thì họ cũng chẳng biết được chút tin tức gì.

Ngay cả quán cà-phê mà anh ta thường uống cũng ái ngại bảo, "Không biết."
Phạm Đình Vân cho phép cả ba được nghỉ xả hơi một buổi, nên họ bèn ghé quán cà-phê cóc mà Huỳnh Mẫn Trạch là mối quen của chủ quán uống nước.

Biển tên đề "Nắng Xuân", nghe đâu cái tên này được đặt theo nhan đề nhạc phẩm "Nắng xuân" do nhạc sĩ Phạm Duy viết lời Việt từ ca khúc gốc "Solenzara".

Người hát thành công thì có nhiều lắm, nhưng đa phần là nữ giới, điển hình như Ngọc Lan, Kiều Nga, Như Quỳnh,...!Bên nam thì có Tuấn Ngọc, Duy Quang, Elvis Phương, Anh Khoa,...!
Trong quán cà-phê cóc vẳng ra ca khúc "Em gái ngày xưa" do ca sĩ Thái Châu trình bày.

Phía trước quán trồng một cây sanh già cỗi, một bồn hoa mắt huyền tươi tắn ôm vòng lấy gốc cây thô ráp.

Những chiếc ghế xếp có phần mặt ghế mang kiểu dáng hai sợi đan vào nhau tạo thành những sọc ca-rô lạ mắt, ai đã từng biết về nó ắt hẳn cũng đã ôm trong mình kha khá tuổi đời.

Tào Việt Bân gọi một ly hồng trà sữa trân châu, còn hai người kia thì kêu sinh tố cà-phê.

Những năm tháng thiếu niên cúp học đi phá làng phá xóm chợt ùa về trong tim mỗi người, cái mùi sân cỏ hăng hăng những ngày nắng gắt, cái mái đầu đẫm mồ hôi dơ hầy, và những lần xao động trước một ánh mắt hay nụ cười của ai đó xinh xinh...!
- Kỳ này bà định bỏ phiếu cho ai?

- Tôi theo cậu Hác.

Ai nói gì thì nói.

Tôi vẫn tin rằng cậu ta vô tội.

Đám súc sinh bán nước hại dân ấy nên chết quách cho rồi.

Án oan của dân thì lờ tịt đi.

Án oan của chúng thì nằng nặc đòi làm cho ra lẽ...!- Bác gái vừa "kéo" trà sữa, vừa trả lời ông chồng.

- Cho tôi biết lý do được không?
- Ông không thấy hả? - Thấy bác trai nhún vai, bác gái liền trề môi nói.

- Mà ông thì biết gì về tôi chứ? "Nhớ nước đau lòng, con quốc quốc.

Thương nhà mỏi miệng, cái gia gia."*
Tào Việt Bân tưởng đâu mình sẽ "được" uống ly trà sữa "tràn đầy tinh hoa nghệ thuật", ai ngờ bác gái biết điều nên làm ly khác cho cậu bằng bộ dụng cụ mới toanh.

Ly trà sữa ban nãy bác gái pha uống để nếm thử mùi vị.

Và lần này thì bác ấy giữ im lặng một cách tuyệt đối trong quá trình pha chế.

- Chỗ này bán hàng sạch sẽ lắm.

- Kha Ngạn hiểu ý nên vội trấn an cậu bạn đồng nghiệp kỹ tính.

Tào Việt Bân nghe thế, chỉ mỉm miệng cười mà không nói thêm gì.

oOo
Uông Trác gửi lại cho Thẩm Ý Hiên ca khúc "Trai độc thân" do nhạc sĩ Phạm Duy chuyển thể từ bài hát "Mon je voudrais bien me marier" của ca-nhạc sĩ Claude Francois, người trình bày là ca-nhạc sĩ Duy Quang.

Mua xong một gói xôi mặn, Uông Trác ra ghế đá trong công viên vắng khách ngồi ăn.

Một con chó giống Collie từ đâu bỗng chạy tới dụi cái đầu đầy lông vào đầu gối của Uông Trác, dường như là để xin ăn.

Uông Trác đút cho nó một miếng chả lụa.

Nó hớn hở "chắp tay" xá anh một cái, đoạn ngoắc đuôi chạy lại phía chủ.

Chủ của nó là một cậu trai trẻ măng cao khoảng mét tám, đeo kính mát tròng xanh than, mặc áo thun ba lỗ và quần short trắng.

Cậu ta đang đứng đợi món đá bào rưới si-rô.

Uông Trác không thấy Thẩm Ý Hiên hồi âm, nghĩ bụng chắc anh ta giận lẫy rồi, nên bất giác cười tủm tỉm một mình.

Rồi bỗng dưng mơ màng tưởng đến cái cảnh hai người khi về già không biết sẽ thế nào đây ha?
- Này, tặng anh.

Triều Dương đưa cho Uông Trác một ly đá bào, rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh.

Chú cảnh khuyển Phelan được anh ta mua cho một hộp thịt nướng thơm phức, hiện nó đương chờ chủ mở hộp ra cho ăn.

Uông Trác cất giọng cảm ơn.

Đoạn ném hộp xôi mặn rỗng không vào trong sọt rác đặt kế bên cạnh băng ghế.

- Lý do gì khiến anh bị tước quân hàm và chức vụ vậy? - Mặc kệ ánh mắt "rưng rưng" của Phelan, Triều Dương bỏ qua việc xoa đầu nó trước mỗi bữa ăn.

Bởi lẽ bây giờ là giờ ăn của gã, gã không thể vì vẻ ngoài đáng thương của nó mà rước "tập đoàn sán lãi" vào bụng mình được.

- Tôi chỉ là một sĩ quan dự bị.

Có cũng được, không có cũng chẳng sao.

- Đắc tội với thằng chỉ huy thì đố mà sống nổi trong môi trường quân đội, cá lớn nuốt cá bé, ma cũ ăn hiếp ăn ma mới, còn thêm nạn xét bớt khẩu phần để bỏ túi riêng nữa, vô số tệ lậu ở đấy mà hết Bao Thanh Thiên này đến Bao Thanh Thiên nọ cũng không dẹp xuể.

Tổng thống Bàng Đông Quân vì chặt đứt vòi bạch tuộc của chúng mà mất đi đứa con trai, kế đó là mạng sống của ông ấy cùng các tướng lãnh thân ông.

- Coi bộ làm lính đánh thuê dễ thở hơn hỷ? - Vị chua của si-rô khiến mặt của Triều Dương nhăn lại, làm nổi bật đôi lông mày rậm và cặp mắt sâu.

- Sadhu! Sadhu!
- "Lành thay"? Anh theo đạo Phật à?
- Tôi ở trong chùa từ tấm bé mà.

Cho tới khi sư trụ trì viên tịch, đại đệ tử của thầy đã biến cửa chùa thành nơi buôn Thần bán Thánh, tôi ôm theo tro cốt của thầy tha phương lập nghiệp.

- Để có tiền xây mộ cho sư thầy, Uông Trác đã phải đi ghép gan cho một gia đình thượng lưu có con bị hư gan.

Việc tìm được một người cấy ghép có cơ địa "sạch" và khỏe mạnh như Uông Trác phải nói là khó hơn lên trên Trời, nên thân nhân của cô gái ấy chấp nhận trả bằng mọi giá để đổi lấy sức khỏe và tuổi thọ cho con em mình.

- Ba của anh là...!
Uông Trác chợt đặt ngón trỏ lên môi, đoạn ra hiệu cho Triều Dương đi theo mình.

Nơi mà anh ta dẫn gã đến ẩn nấp là sau một bốt điện thoại lỗi thời, vừa vặn nơi đó có thêm một bụi cây cắt tỉa hình con nai đủ cao để che chắn cho hai người.

Đằng kia, Trương Tử Kỳ đang tản bộ cùng với Huỳnh Mẫn Trạch.

Một bên thanh tra, một bên công tố viên, hai bên kết hợp lại tạo nên sức công phá tinh thần nhân dân còn khủng khiếp hơn vụ nổ hạt nhân.

Thần sắc của Trương Tử Kỳ vẫn còn rất kém, ắt hẳn lần thập tử nhất sinh ấy đã khiến sức khỏe của anh ta suy giảm đáng kể.

Nhưng cũng còn may là giữ được cái mạng, tràn dịch màng phổi và suy hô hấp cấp nếu không được cứu chữa kịp thời rất dễ dẫn đến tử vong.

Trên cổ y quấn mấy lớp khăn len giữ ấm, bàn tay gầy guộc của y thỉnh thoảng lại chỉnh sửa cái khăn choàng hoặc vuốt ngực.

Huỳnh Mẫn Trạch đôi lúc đưa tay vuốt lưng y nhằm nhuận khí, cử chỉ của anh ta trông hệt như đang dẫn em trai đau yếu đi hóng gió.

Trương Tử Kỳ chợt ngừng bước, đoạn hướng đôi mắt sáng quắc nhìn về phía bốt điện thoại.

Rồi bất thình lình giục Huỳnh Mẫn Trạch trở ra xe.

Gã liền hiểu ra ngay sự tình, nên nhanh chóng cùng y rời khỏi đây.

Điện thoại trong túi quần Uông Trác chợt rung lên, người gửi tin nhắn là Thẩm Ý Hiên:
""Demi garcon" là kiểu tóc tém chứ không phải là kiểu tóc mái ngố của nam giới."
Chỉ vẻn vẹn một câu không đầu không đuôi ấy, để lại cho Uông Trác một dự cảm không hề tốt lành.

Triều Dương thấy sắc mặt của anh ta không mấy tốt, trong lòng cũng khá tò mò, nhưng cũng chẳng muốn rước thêm rắc rối cho Triều Vương nên không mở miệng hỏi thăm.

oOo
"Em còn nhớ không em?
Chúa Nhật của hôm nào
Ngang nhà Thánh vương cung
Vô tình biết quen nhau..."
Tào Việt Bân lắng tai nghe giọng hát du dương như âm thanh của vì sao rơi xuống cung Quảng Hằng.

Đôi chân cậu không biết tự bao giờ đã lạc vào miền đất của Chúa.

"Đông về sáng hôm nay
Chúa Nhật phố mưa buồn
Anh từng bước lang thang
Qua nhà Thánh vương cung
Vô tình biết tin vui
Em làm lễ tơ hồng
Anh hàng ghế sau lưng
Nghe mặn ướt trên môi
Đưa người bước sang sông
Nghe ngập sóng trong lòng
Con nguyện Chúa thương con
Cho họ sống trăm năm..."
Tào Việt Bân dõi nhìn theo bóng lưng của vị linh mục coi sóc nhà thờ Thánh Paul.

Là một người thanh niên hãy còn rất trẻ tuổi, có thể nhận định này không đúng, bởi khuôn mặt của anh ta trông hệt như chỉ mới nhỉnh hơn mười bảy tuổi, nên đã đánh lừa thị giác của cậu.

"Con tự thú Ngôi cao
Yêu nàng mới tin Đạo
Nay nàng đã quên con
Con còn thiết tha chi..."
"Cạch."
Vị linh mục trẻ tuổi ấy thôi không hát nữa.

Anh ta quay lại nhìn Tào Việt Bân.

Đoạn nheo mắt, và đánh tiếng, giọng nói của anh ta cũng hay như tiếng hát vậy:
- Anh...!
- Xin lỗi, tôi chỉ là một khách du lịch đến từ Đại Hàn, vô tình ghé ngang qua đây thôi.

- Dẫu anh xuất thân ở đâu, Ngài luôn dang rộng vòng tay đón chào anh.

- Vị linh mục trẻ tuổi ấy cười thật tươi.

Nụ cười ấm áp tựa đóa hướng dương kiêu hãnh dưới vầng mặt trời rực rỡ.

Tào Việt Bân ngắm khuôn mặt bầu bĩnh và đầy hiền từ ấy một đỗi, mới đề cập đến chuyện muốn tìm mộ của một người bạn đồng nghiệp.

Vị linh mục thoáng buồn, anh ta bày tỏ lòng thương tiếc với nỗi mất mát của cậu, rồi khẽ khàng ra hiệu cho cậu đi theo mình.

Vị linh mục tên đầy đủ là Manuel Ngô Kỳ Anh.

Manuel có nghĩa là "Chúa luôn ở bên ta".

Nhạc chuông mà anh ta chọn là nhạc phẩm "Đêm Thánh vô cùng" do ca sĩ Elvis Phương trình bày, ca khúc này là lời Việt của bài Thánh ca nổi tiếng "Silent Night".

Xung quanh ngôi mộ của Phùng Bác Văn xếp đầy những bó hoa đẹp và tỏa hương thơm ngát.

Vài con ong, con bướm bay lượn lờ quanh đấy với mong cầu tìm được chút mật ngon cho mình.

Manuel Ngô làm dấu Amen.

Đoạn lùi về sau mấy bước, để lại một khoảng không gian cho cậu trai Đại Hàn tưởng niệm người bạn đồng nghiệp bản xứ.

Màu áo dòng mà vị linh mục ấy đương mặc trên người làm cho bản thân anh ta nổi bật hẳn giữa hàng hàng, lớp lớp ngôi mộ buồn.

- Tôi mời mục sư một món đồ uống ở Starbucks nhé?
- Được thôi.

Chiếc xe Hybrid của Tào Việt Bân mang đến một nỗi thích thú vô bờ cho vị linh mục trẻ tuổi.

Manuel Ngô hết mực khen ngợi rằng cậu ta đã góp phần bảo vệ môi trường và cứu lấy Trái Đất từ việc thay đổi lối sống của mình.

- Mục sư hiện đương sống độc thân sao? - Tào Việt Bân chợt hỏi trong lúc cài dây đeo an toàn.

- Mục sư trong Hội Thánh Tin Lành được phép lấy vợ, nhưng tôi muốn phụng sự Ngài ấy trọn đời, nên...!không muốn vướng bận chuyện hôn nhân.

- Manuel Ngô bật cười với câu hỏi của Tào Việt Bân.

Trong đôi mắt đen tuyền ấy toát lên ánh sáng của sự bác ái và khoan dung.


- Ban nãy mục sư hát bài gì thế?
- À, là "Xóa tên người tình" của nhạc sĩ Vinh Sử.

Anh có thể tìm nghe qua giọng ca của bác Elvis Phương hoặc cố ca sĩ Duy Quang.

- Giọng nói trong vắt như màu trời ngày xuân của Manuel Ngô thổi một làn gió mát vào tâm hồn người nghe.

Quán cà-phê Starbucks nằm trong khuôn viên của một siêu thị ba tầng sang trọng.

Góc nhìn của quán hướng ra đài phun nước chạm trổ hình bông mai.

Hai người chọn chỗ ngồi ngoài trời, được cản nắng bằng chiếc dù tán tròn rất to màu xanh lơ nền nã.

Tào Việt Bân biết vị mục sư trẻ tuổi đang dần dấy lên mối nghi ngờ với mình, nhưng không hề có ý định xoa dịu tình hình.

Cậu thong thả nhấp từng ngụm Caramel Brulee Latte, rồi nhịp nhịp chân theo giai điệu của ca khúc "Last Christmas" do nhóm nhạc Wham! trình bày.

Tuy Giáng Sinh đã qua nhưng bầu không khí ấy vẫn còn, nên trong xóm Đạo và một số hàng quán hãy còn phát những bản nhạc về Thiên Chúa và Giáng Sinh đẹp đẽ.

- Anh Phùng có phải là người mộ đạo không?
- Hả? - Ngô Kỳ Anh suýt nữa thì sặc nước.

Y không nghĩ đây là chuyện nên tự tiện hỏi một cách đường đột như vậy.

- Tôi biết.

Mỗi người đều có một quy chuẩn về mức mộ đạo riêng.

Hỏi như thế chẳng khác nào muốn làm khó mục sư.

- Cậu đang muốn tìm hiểu về Nagakawa Shito? - Manuel Ngô xoay xoay ly đồ uống Mocha Hoa hồng và Quả Hồ trăn.

Tào Việt Bân nhoẻn miệng cười.

- Anh ta thường đến nhà thờ cùng anh Phùng.

Hai người ngồi ở hàng ghế sau cùng, mặc âu phục đen và đeo cà-vạt cùng màu, cùng kiểu.

Nhìn như thể là một đôi bạn thân vậy.

- Nếu Ngô Kỳ Anh không vô tình nhìn thấy họ hôn nhau ở sau gốc cây rẽ quạt thì chắc đến giờ y vẫn sẽ nghĩ vậy.

Phùng Nhật Lan ắt hẳn cũng không hài lòng với mối tình của con trai thứ, nên sau mỗi buổi lễ, ông ấy hay tránh mặt cả hai, và lầm lũi ra bãi giữ xe một mình.

Y không có ý kiến gì với mối tình đồng tính của hai người, bởi y biết, Chúa sẽ hiểu thôi.

Tào Việt Bân chạm mặt Judas ở nhà thờ, hình như anh ta đang xưng tội với Chúa, bởi dáng vẻ ấy vô cùng nghiêm trang và thành kính.

- Anh mời mục sư Manuel một ly cà-phê.

Tôi mời anh lại một bữa ăn nhé?
- Được thôi.

- Mục sư Manuel Ngô nghe câu trả lời của Tào Việt Bân mà phì cười, bởi cung cách của cậu ta giống hệt như y lúc nãy.

Judas biết thừa mức độ kén ăn của Jo Meol Bin cao đến cỡ nào, nên tìm một nhà hàng hơi hướm xứ sở cờ hoa để dẫn cậu ta tới.

- Anh nên khuyên thân chủ của mình đ-ừ-n-g mượn ai đãi khách nữa.

- Tôi không rảnh để mà khuyên, cũng chẳng rảnh để mà mời.

Mà vốn dĩ...!
"Cạch."
- Các món mà quý khách gọi đã có rồi đây.

- Cậu nhân viên mắt lé kim hớn hở thông báo.

Chắc vì khuôn miệng toét lên cao quá nên khiến hai người nghĩ vậy.

Burrito sườn bò nướng ăn với trứng chần kiểu Pháp, súp tôm hùm Ý Đại Lợi và salad Moscow là những món mà Tào Việt Bân chọn.

Judas thầm cảm tạ Đức Chúa Trời vì đã giúp mình được trải qua một bữa ăn bình an, đi ăn với những con người kén ăn, dị ứng thực phẩm và mắc bệnh trào ngược dạ dày là một trong những thử thách kinh khủng nhất đối với gã.

Đến đất nước này thì Judas mới biết ăn thịt chim cút.

Tuy phải lừa xương khá nhiều lần, nhưng vì vị ngon của nó nên gã có thể chấp nhận được.

Cũng có nhiều người rủ gã ăn thịt chuột đồng, song gã xin kiếu.

Tào Việt Bân ngó dĩa chim cút đút lò của Judas.

Cậu chợt nhớ đến cái hồi Phùng Bác Văn còn sống, mỗi bận công việc điều tra gặp khó khăn, y lại khe khẽ hát:
"Rồi ta làm đôi chim sám hối
Vào suốt canh trưa tiếng mõ bồi hồi
Hay ta làm hai con kiến gió
Nhỏ bé chung thân xa lìa nhân gian..."
Mãi về sau Tào Việt Bân mới biết tên ca khúc này, nhan đề là "Trần gian tội lỗi" do đôi song ca Nhật Trường - Ngọc Lan trình bày.

Cậu vốn là một con người vô thần, không rành các điều răn trong kinh Thánh lẫn kinh Phật.

Nhưng cậu tin một điều, rằng Chúa sẽ hiểu cho họ thôi.

oOo
Hác Đăng Khánh ghé thăm mộ của cha con Bàng Đông Quân sau khi kết thúc phiên họp với Bộ Giáo dục.

Chú mua hai bó hoa lan huệ tây trắng muốt làm quà viếng thăm họ.

Ngồi một mình trong khu mộ nhà họ Bàng trong một buổi chiều chập choạng tối.

Cái cảnh tranh tối tranh sáng ấy có thể khiến một người yếu bóng vía sợ hãi, nhưng với chú thì không, bởi lẽ cô hồn các đảng và âm binh dịch vật xung quanh chú nhiều như ri, chúng khoác lên người bộ mặt Nhân Nghĩa và khối óc của một người yêu Nước, song cách hành xử thì lại trái ngược hoàn toàn.

"Nếu em không là người yêu của lính
Em sẽ nhớ ai Chủ Nhật trời xinh
Em sẽ nhớ ai đêm sương lạnh lùng
Và giữa chốn muôn trùng
Ai viết tên em lên tay súng?"
Ai đang hát ca khúc "Người yêu của lính" do bác Anh Chương (một nghệ danh khác của ca-nhạc sĩ Nhật Trường - Trần Thiện Thanh) sáng tác thế nhỉ?
Không thấy người hát đâu cả, trong không khí phảng phất rặt mùi nhang trầm buồn vời vợi.

Một người thanh niên mặt trẻ bân đương ngồi trên mộ Bàng Vũ Quân.

Trên tay anh ta là điếu thuốc lá đang phả từng làn khói trắng đượm màu tang tóc.

- Anh bạn.

- Ơi?
- À...!- Hác Đăng Khánh đằng hắng một tiếng, rồi khẽ khàng nhắc anh ta không nên ngồi trên mộ của người đã khuất.

Rít xong một hơi thuốc lá thơm thơm, anh ta mới thủng thẳng nói:
- Mộ của tôi thì tôi ngồi.

Mắc gì anh không cho.

Nói đoạn, anh ta rọi đèn pin vào di ảnh của Bàng Vũ Quân.

Hai khuôn mặt giống nhau như đúc.

- Đừng xỉu nha.

- Hóa ra anh là Bàng Vũ Quân...!
Bàng Vũ Quân nhếch miệng cười nhạt, đoạn nghêu ngao hát ca khúc "Ai nói với em", một sáng tác của đôi nhạc sĩ Minh Kỳ - Huy Cường, những cặp đôi làm nổi bật chất thơ của bài hát thì có Nhật Trường - Trúc Mai và Duy Quang - Julie:
"Ai nói với em nếu anh là lính
Không biết nói yêu mỗi khi gần em
Ai nói với em tình mình dang dở
Vì đời lính nhiều gian khổ
Yêu chi cho lòng mong chờ..."
- Sao anh không đi đầu thai?
- Chừng nào kẻ giết tôi xuống dưới, tôi mới có thể đầu thai chuyển kiếp.

- Bàng Vũ Quân thản nhiên trả lời.

Hác Đăng Khánh thắp cho Bàng Đông Quân ba nén nhang thơm, rồi bước tới bên mộ của Bàng Vũ Quân để thắp nhang cho gã.

Nhưng đã bị gã khoát tay từ chối.

- Người yêu cũ của tôi chắc giờ nàng đã lấy chồng...!
Hác Đăng Khánh vỗ vai anh ta an ủi.

Một cảm giác lạnh lẽo xuyên thẳng đến đỉnh đầu của ông chú.

Lạnh đến nỗi hai hàm răng chú va vào nhau nghe "Lập cập", "Lập cập".

Gã trai thấy thế nhích người sang chỗ khác, điếu thuốc trên tay gã vẫn khẽ khàng phả ra từng làn khói mỏng mảnh.

- Anh thích bác Trần Thiện Thanh à?
- Ừ, bác ấy "điệu" nhưng hết sức dễ thương chứ không quá lố lăng như một số ca sĩ trẻ hiện nay.

- Bàng Vũ Quân nhớ đến mỗi đêm trăng thanh gió mát, đám trai gái lại kéo nhau ra đây hẹn hò.

Họ bật những bài hát đương thời léo nhéo bên tai gã, khiến gã đồng cảm sâu sắc với tâm trạng của Tôn Ngộ Không lúc anh ta bị sư phụ niệm chú trấn áp.

Gã nghe được vài câu xong rồi phải tự hỏi bản thân rằng, "Ủa đây là tiếng Việt hả? Sao nghe một hồi y hệt như Liên Hợp Quốc hợp ca vậy?"
- Anh có thích nhạc phẩm "Người ở lại Charlie" của bác ấy không?
- Thích.

Hồi còn sống tôi thường nghe bài hát này qua giọng ca của bác ấy hoặc cô Hoàng Oanh.

Cũng có lúc là cô Thanh Lan và một số ca sĩ cùng thời với họ.

- Bàng Vũ Quân ngước mắt nhìn lên chòm sao Lạp Hộ đang mải mê đuổi theo bầy bồ câu trắng.

- "Một lần gẫy cánh bay", câu hát ấy vận đúng vào cuộc đời tôi.

- Anh có gặp sĩ quan Tâm lý chiến Mộ Duyệt Chiêu không?
- Hì, anh ta rất đẹp, nhìn cứ như hoa hậu ấy, nên ai gặp cũng ghẹo hết.

Cái hôm trước khi tôi và anh ta bị gài bom nổ banh xác, anh ta tự dưng hỏi tôi một câu rằng, "Nếu như con trai của anh ta đồng tính, thì ai sẽ lo hương hỏa cho nhà họ Mộ sau này?" Nhiều đứa ác miệng đồn thổi anh ta và thiếu tướng Phương cưới vợ che mắt thiên hạ, nhưng thực chất hai người chỉ là bạn thân chí cốt, đã từng cùng vào sanh ra tử mấy trận hỏi sao không cảm mến nhau như anh em ruột thịt được.

- Tôi không biết gì về hai người ấy.

- Không biết nhiều hay không biết hẳn?

- Vế đầu tiên có lẽ đúng hơn...!
- Ai ở ngoài đó đấy?
Giọng nói ấy truyền đến tai Hác Đăng Khánh nghe cứ như sấm rền.

Thanh quản của người này tốt một cách đáng ngạc nhiên.

- Là...!A! Tổng thống Hác Đăng Khánh! - Cây dùi cui điện trong tay người đàn ông nhanh chóng hạ xuống.

Một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt hao hao Bàng Đông Quân.

Hác Đăng Khánh được cháu trai Bàng Đông Quân mời vào nhà dùng cơm tối.

Anh ta sống độc thân trong căn nhà từ đường rộng thênh thang, ôm lấy ngôi nhà là một vườn cây trái xanh mát.

Một ao cá nhỏ không sâu gì mấy, trên mặt trải đầy xác lá khô và bèo dạt.

Mấy cây đu đủ ở mé ao trĩu quả đến nỗi oằn cây, anh ta hứa sẽ cho mỗi người một trái ăn lấy thảo.

- Mong chú sẽ không chê...!
Bữa cơm canh rau đạm bạc nhưng hết sức bổ dưỡng.

Một tộ cá lóc kho cay với tóp mỡ béo giòn, một dĩa khô cá chỉ vàng nướng chấm với mắm me chua ngọt, một dĩa đậu rồng xào thịt bò và trứng sợi, và cuối cùng là một nồi canh chua tép nấu bông so đũa và hoa điên điển.

Tay cận vệ gây gổ với con rể ông Năm hôm trước xin vào bếp chế biến vài món, hai người nghe xong gật đầu cái rụp.

Bàng Kiến Dương liệt kê tên của các loại nguyên liệu cất ở trong bếp và tủ lạnh cho anh ta hay, rồi khuyên rằng nên nấu món gì nhanh và đơn giản cho đỡ mệt.

"Xèo..."
"Cạch...!cạch...!cạch..."
- Mày nấu món gì mà thơm thế?
- Gà quay chảo và rau muống xào tỏi.

- Nguyễn Việt Hoàng vừa lắc chảo vừa trả lời thằng bạn chí cốt.

- Tao ngó mâm cơm coi bộ không đủ cho mấy đứa tụi mình nên mới lỉnh xuống đây.

- Mày mần mấy con?
- Ba con.

Gà tre có chút xíu hà.

Ba con mới đủ cho mười người ăn...!Ê, sao nhìn tao ghê vậy mậy? Bộ yêu tao hay gì?
- Nhà của cậu Bàng mà mày tưởng nhà ba má mày.

Tự tiện quá rồi đấy con.

- Đặng Tuyên Triết vỗ đầu thằng bạn.

Đoạn đi bổ dừa cho nó uống giải khát.

- Mèo chê mèo dài đuôi.

- Nguyễn Việt Hoàng tủm tỉm cười.

Rồi chờ thằng bạn làm ly nước dừa cho mình uống.

Hác Đăng Khánh và đám cận vệ ngồi ăn cơm và trò chuyện với Bàng Kiến Dương đến hơn tám giờ tối mới rời đi.

Đấy là lần đầu tiên mà các cận vệ không xem ông chú là tổng thống, mọi người thi nhau kể chuyện đời lính sương gió cho nhau nghe, đôi khi hứng chí quá lỡ miệng văng tục, nhưng ai chẳng để tâm tới.

Chảo gà quay của Nguyễn Việt Hoàng chẳng mấy chốc mà sạch bách, phần nước sốt kho kẹo cũng bị vét ăn trộn với cơm cháy.

Bản nhạc "Cọp biển" do bác Hùng Cường ca hào hùng vang lên bên tai Hác Đăng Khánh.

Mỗi lần gọi cho tay này là chú tha hồ giật mình bản nhạc chuông có một không hai này.

"Thủy quân Lục chiến đó em ơi..."
Thú thật, thà là phải ngồi hầu đồng Cấp Trên cả buổi, còn hơn là gặp "Con Cọp biển" mác-tăng-xít này.

Ấy thế mà lắm cô lại mê hắn ta như điếu đổ, à, phải bổ sung thêm là lắm chàng nữa.

Lát nữa gặp mặt không biết ông cố nội đó sẽ bày trò gì đây? Nhớ khi Mateo Nhã chưa làm thủ tướng, vẫn còn là một viên hạ sĩ quan trẻ bân và ngơ ngáo, hắn thường chặn đường y mà trêu rằng, "Em ơi suốt đêm thao thức vì em..."
Khoác trên người bộ quân phục rằn ri với hai sắc xanh lơ-trắng xóa, chân mang đôi giày bốt-đờ-sô nâu như màu đất, đầu đội mũ bê-rê nhung xanh, quân hàm và huy hiệu chỉnh tề trên ngực áo và cầu vai, Nguyễn Giai Kỳ vác khẩu súng trường bước tới chào đón Hác Đăng Khánh.

- Quân khu của chuẩn tướng lần này chơi lớn hỷ?
- Tập dượt thôi mà...!- Nguyễn Giai Kỳ gãi gãi cằm.

Cái cằm chẻ như dao khắc, điểm thêm nét rắn rỏi cho khuôn mặt chữ Điền của gã.

- Tôi muốn gặp trung sĩ Băng Dương.

Anh ta có trốn ở đây không?
Nguyễn Giai Kỳ huýt sáo một tiếng, rồi ngoắc hai thằng lính dưới trướng lại dặn dò.

Trung sĩ Băng Dương đang tập huấn cho đám tân binh về cách sơ cứu vết thương cho bản thân và đồng đội trên sa trường.

Nhưng anh ta sẽ không dạy cho họ cách lóc thịt đồng đội tử trận để lấy xương trắng gói trong ca-rô đem gửi về cho gia đình chôn cất.

Có thể là sau này, còn bây giờ thì vẫn chưa phải lúc thích hợp...!
"Suốt ngày cứ bắt binh sĩ làm tôi làm mọi bảo vệ Tổ quốc, nhưng hễ cấp tiền hỗ trợ là có một đám người ất ơ ở đâu không biết châm biếm họ là hạng "lính đánh thuê".

Giờ thử thời các người đi làm mà không được nhận lương xem tâm trạng lúc ấy vui hay buồn? Tới lúc họ tử nạn thì chỉ cấp cho cái huân chương danh dự và một mớ bằng khen không mài ra được một hột cơm hạt gạo nào.

Ai muốn phản đối sắc lệnh của tôi thì hãy chứng minh bản thân và gia đình có thể sống bằng không khí, đói thì chỉ cần hít khí trời một phát là no, đi mua đồ chỉ cần mở miệng van xin là người ta cho, mỗi khi đau ốm hê lên là có bệnh viện lo mà không cần phải cậy đến tiền bạc...!Mà tôi nói cho các người biết, ngay cả các nhà tu hành của Công Giáo và Phật Giáo còn chưa chắc gì được hưởng hai điều sau cùng, nên khỏi đem họ ra làm ví dụ chống chế."
Nhờ sắc lệnh của cố tổng thống họ Bàng ấy mà đời sống binh sĩ được cải thiện rõ rệt, người thân của họ được miễn giảm bảo hiểm y tế suốt đời, học phí của con cái họ được tài trợ một trăm phần trăm, còn bạn đời của họ thì được giới thiệu vào những chỗ làm tốt nhất.

Song điều đó cũng khiến cho một số ông "quan văn" chán ghét, và bắt đầu giở thói cà khịa, hậu quả là hai trong số mấy trăm người bị đấm gãy răng ngay sau khi kết thúc bài diễn văn luận tội tổng thống và Bộ trưởng Quốc phòng.

Con nhà võ mà, không thèm động khẩu, chỉ thích động thủ.

Băng Dương chụp lấy bàn tay toan vỗ vai mình.

Nếu như anh ta không kịp nhận ra người sau lưng mình là ai, ắt hẳn đất Mẹ thân yêu đã chào đón Hác Đăng Khánh rồi.

- Tôi muốn nói chuyện riêng với anh một lát được không?
Trong lòng Băng Dương vô cùng kinh ngạc, song nét mặt của anh ta lại giấu nhẹm điều ấy.

Chuẩn tướng Nguyễn Giai Kỳ biết mình đã thoát chết, nên vui vẻ vác súng đi tuần tiếp cùng hai thằng lính dưới trướng.

Băng Dương sóng vai Hác Đăng Khánh.

Anh ta thấp hơn ông chú một chút, nhưng về vóc dáng thì đường bệ và mạnh mẽ hơn nhiều.

- Mẹ Dung hiện đang ở đâu?
- Trong một ngôi chùa trên đường Phan Bội Châu.

- Băng Dương thuận miệng đáp mà không hề nghĩ rằng tại sao tổng thống lại biết đến người mẹ kế của mình.

- Ngày tôi còn ở cô nhi viện, mỗi năm tới sinh nhật, mẹ Dung lại đem đến một cái bánh kem nho nhỏ để làm quà.

Có năm thì mẹ tự làm, có năm thì mẹ đi mua.

Sau này vì bị phơi nhiễm HIV/S nên mẹ không còn ghé thăm tôi nữa.

Tôi đã...!suy sụp trong suốt mấy năm trời, vì nghĩ rằng mình đã bị bỏ rơi.

- Cho tới ngày chú gặp được mối tình đầu đời, sự cứu vớt của chị và những xúc cảm thuở thanh xuân đã se lại vết thương nơi đáy lòng dạt dào kinh khổ của chú.

Và rồi chị ấy bay theo đàn chim di trú tới một miền đất hứa xa xôi, để lại một đứa con giống chú như sao y bản chính, nhưng tâm tính của nó lại rặt khuôn mẹ ruột.

Băng Dương ngẩng mặt nhìn lên vòm trời giăng đầy mây mù.

Cảnh vật chung quanh phản ảnh rõ nét tâm trạng rối bời của anh ta.

Không dưng mà mẹ Dung bị phơi nhiễm căn bệnh thế kỷ ấy, rõ ràng đã có kẻ cố tình rắp tâm sắp xếp để ám hại mẹ anh, nhằm mục đích bịt đầu mối.

- Mateo Nhã...!Trong mắt anh là một thủ tướng tốt phải không?
- Tôi nói thật, khi người dân đã đề cử anh lên làm một trong những người lãnh đạo Quốc gia thì đương nhiên anh phải làm tốt nhiệm vụ một cách hết mình, chứ chẳng có chi gọi là đáng tuyên dương hay ngưỡng mộ cả.

Giống như giáo viên giao bài tập về nhà thì anh phải hoàn thành vậy.

Lão Tử đã từng nói, "Trị Quốc sao cho không một ai xiển dương anh khi anh làm việc tốt thì đó mới là cách trị Quốc đúng đắn.

Bởi lẽ đó là chuyện thường ngày ở huyện, nên chẳng còn mấy ai ngạc nhiên nữa.

Còn lâu thật lâu anh mới làm việc tốt, người dân rất bất ngờ nên mới khen ngợi anh cố gắng phát huy thêm, thì điều đó chứng tỏ con người anh trước đây vô cùng tệ hại." Cho nên Lão Tử và Trang Tử bị các nhà cầm quyền thời cổ đại rất căm ghét, vì tư tưởng dân chủ tiến bộ của các ngài có thể khiến cho chế độ phong kiến mà bọn họ đánh đổi bằng máu xương đồng bào sẽ bị lung lay và biến mất.

Vì thế mà họ đề cao tư tưởng Nho giáo của Khổng - Mạnh, với cái cốt lõi là quân thần phải trung hiếu với vua, ai không làm như thế sẽ bị kết tội đại nghịch bất đạo.

Trái ngược lại với Nho giáo, Đạo giáo của Lão - Trang cho rằng mọi người sinh ra trên cõi đời này đều bình đẳng như nhau, nam hay nữ đều phải được bình quyền, vua quan phải lo cho dân như những người bạn, chứ không phải đối dân như cỏ rác hay cha mẹ của họ.

Hác Đăng Khánh chợt nhớ đến mẩu chuyện vua nước Sở nhờ Trang Tử tư vấn về việc có nên đánh các nước lân bang để mở rộng bờ cõi hay không, nhờ một câu chuyện ngụ ngôn của ngài ấy mà nhân dân nước Sở thoát cảnh binh đạo loạn lạc được một thời gian.

Câu chuyện ấy đại để kể về việc mỗi bên mắt của con ốc sên có một nước nhỏ, hai nước ấy không ngừng đánh nhau để chiếm cho bằng được bên mắt còn lại, hậu quả là khiến cho con ốc sên ngày càng mỏi mệt, mà số thương vong của hai bên càng lúc càng tăng nhiều.

Câu chuyện chỉ kể đến đấy, bỗng Trang Tử hỏi vua Sở một câu rằng, đất trên mỗi con mắt của ốc sên nhiều hay ít, có bằng mảnh đất mà ông ta đang cai trị không, vua Sở phá lên cười, đáp rằng không bằng một góc.

Trang Tử bắt đầu ướm sang chuyện khác, vậy mảnh đất mà ông đang cai trị có bằng tất cả đất đai trong thiên hạ không, vua Sở bắt đầu rơi vào thế trầm ngâm, ông ta bực bội đáp "Không".

Trang Tử lại hỏi đất đai trong thiên hạ có rộng lớn bằng đất đai trong cõi vũ trụ không, vua Sở không đáp, chỉ thở dài một tiếng.

Trang Tử thấy thế, mới nhẹ nhàng hỏi, "Vậy khi ngài từ giã cõi đời, có mang theo được những mảnh đất đã lấy được không?" Vua Sở đổ quạu và bảo rằng con cháu ông ta sẽ hưởng lấy điều ấy.

Trang Tử nhếch miệng cười, đoạn buông xuống một câu, "Vạn vật trên cõi đời này không có gì gọi là vĩnh cửu cả.

Chẳng lẽ ngài muốn con cháu của ngài phải nhọc tâm dốc sức ra gìn giữ những thứ ấy sao?"*
Thấy Hác Đăng Khánh im lặng một lúc lâu mà vẫn không lên tiếng đáp lại, Băng Dương hơi đảo mắt sang nhìn.

Anh sống đơn độc một mình, họ hàng thân thích có cũng như không, nên chẳng sợ ông chú phật lòng mà đi trù dập đám người ấy.

Chỉ rất hiếu kỳ rằng tại sao ông chú lại im lặng đến nhường vậy, chẳng lẽ là bị nói trúng tim đen?
- Nếu Trang Tử và Gia Cát Khổng Minh sinh cùng thời thì sao nhỉ? Ai sẽ là người thắng trong các cuộc tranh luận đây? - Hác Đăng Khánh tự hỏi bản thân, không cầu những ai khác chí hướng giải đáp.

- Trang Tử không đề cao các cuộc tranh luận, Gia Cát Khổng Minh là một con người trầm tính và cẩn tắc nên sẽ không bộc lộ sự tranh đua ra bên ngoài.

Tựu trung, hai con người này sẽ im lặng khi gặp nhau.

- Âu Dương Thuần Nhã vừa nói vừa rảo bước đến chỗ mà hai người đang đứng.

Ắt hẳn cuộc đón tiếp sứ đoàn ngoại quốc ngày mai là nguyên nhân khiến cho y phải chạy đôn chạy đáo đi tìm ông chú.

- Tai thính phết.

- Nguyễn Giai Kỳ nói đoạn, huýt sáo một tiếng.

Khẩu súng trường vẫn yên vị trên vai anh ta.

Hôm nay Mateo Nhã nên cảm thấy biết ơn vì anh ta đã thôi lải nhải ca khúc "Em là tất cả" - Hay còn có tên khác là "Thao thức vì em" - theo giọng của ca sĩ Anh Khoa, có khi bắt chước giọng của ca sĩ Tuấn Ngọc.

oOo
Vệ Lô Địch lắng nghe ca khúc "Ảo mộng tình yêu" do ca sĩ Trần Thục Hoa trình bày.

Nhạc phẩm này Cao Thắng Mỹ trình bày cũng hay, nhưng anh lại thích nghe giọng của Trần Thục Hoa hơn.

Anh hiện đương trên đường tới nhà của em Út ăn tối.

Thằng cha kia chắc qua giờ giành giường với Boo mỡ, không biết bé ú ấy có la khóc không nhỉ?
Tòa nhà của Vệ Minh vẫn rộn ràng không khí Giáng Sinh, xen lẫn chút âm hưởng đón Tết.

Một chậu mai chưa nở nằm trên đảo bếp, Vệ Lô Địch không rành về thú chơi bonsai nên chẳng hiểu hình thù khi mai nở sẽ như thế nào, nhưng anh dám khẳng định nó sẽ không hề xấu.

Nồi nước lèo đặt ở mức lửa riu riu, bánh canh đã được luộc sẵn, rổ rau ăn kèm xanh mướt đặt trên giá hong khô.

Không gian trong nhà bếp ấm cúng đến độ làm trái tim đang mệt nhoài với giông tố cuộc đời của anh được vơi bớt muộn phiền.

- Em nấu bánh canh cua với thịt viên.

Anh Ba nếu thích có thể gắp thêm tùy ý.

- Vệ Minh chỉ tay vào mâm đồ bổi phong phú.

Nói đoạn, cậu bỏ vào trong bếp dọn bàn ăn.

Vệ Lô Địch ngoắc Vệ Khương lại hỏi chuyện:
- Boo mỡ.

- Dạ?
- Con có thích chú Kỳ không?
Vệ Khương lúc lắc lúc gật.


Coi bộ bé con đang phân vân lắm thì phải?
- Baba kêu con ngủ riêng phải hôn?
- Dạ, baba nói con qua phòng của Marcus với Dante ngủ.

- Boo mỡ trả lời bằng giọng buồn hiu.

Bé vẫn không hiểu tại sao chú Kỳ lớn rồi lại vô ngủ chung với baba.

Chú phải ngủ riêng chứ?
- Curtis.

Tên tiếng Anh của con là Curtis phải không? - Để Boo mỡ không buồn nữa, ông chú tuổi trung niên bèn lái cuộc đối thoại sang hướng khác.

- Dạ đúng.

Vào thời cổ xưa bên nước Pháp, Curtis là danh hiệu dành riêng cho những nhà thông thái và bậc học thức cao trong xã hội; ngày nay nó còn nghĩa là "Phong nhã, mẫu mực".

Một cái tên rất đẹp và mang nhiều sắc thái tốt lành.

Tên của An Dĩ Mai được đặt theo tên của vị thần Chiến tranh Mars, cũng tức là Hỏa tinh.

Còn Dante được lấy theo tên của một nhà thơ lừng danh bên Ý Đại Lợi.

Hai nhân vật thuộc về truyền thuyết và lịch sử ấy đều có tính cách mạnh mẽ và bản lĩnh, nhưng kết cục thì lại không mấy tốt đẹp, đó là dưới góc nhìn của riêng Vệ Lô Địch.

Vệ Minh vò hai gò má phúng phính của con trai, rồi dắt bé con lại bàn ăn.

Vệ Lô Địch vào nhà bếp mở vòi nước rửa tay với xà phòng diệt khuẩn, rồi chuyện trò riêng với cha con An Kỳ một đỗi, mới cùng họ ngồi vào bàn ăn.

- Ai nặn chả cá hình siêu nhân Điện Quang vậy? - Vệ Lô Địch gắp miếng chả cá lên hỏi.

- Sắp nhỏ đấy.

- Vệ Minh vừa lột vỏ tôm càng vừa đáp.

- Mấy đứa đeo bao tay đàng hoàng nên ăn vô không ngộ độc đâu.

- Dạ đúng rồi đó cậu Ba.

- Vệ Khương động viên cậu Ba đang hết sức "sợ hãi".

Hai anh em họ An cũng phụ họa theo.

Đám trẻ cất lên những thanh âm hồn nhiên vô cùng đáng quý, đủ để gợi cho hai anh em họ Vệ nhớ về một thuở ấu thơ đã qua của họ, còn An Kỳ thì không.

Vì tuổi thơ của An Kỳ là những lần vạ vật kiếm sống nơi đầu đường xó chợ, nên học thức và lễ tiết chẳng bằng một góc đứa em trai cùng cha khác mẹ, nhưng về độ lõi đời chưa biết ai hơn ai.

Anh còn nhớ khi ấy một tô mỳ gói bỏ thêm cái trứng chần ngon miệng đến độ anh chấp nhận rửa chén cho chủ quán cả buổi trời để được ăn nó.

Vì vậy anh không biết cách chiều chuộng con cái như Vệ Minh, bởi với anh thiếu thốn đồ chơi không phải là chuyện quá lớn để ảnh hưởng tính cách chúng sau này.

Vệ Lô Địch gắng gượng ăn vài miếng chả cá có hình thù kỳ lạ của sắp nhỏ.

Ngon thì ngon thiệt đấy.

Nhưng mà...!
- Dạ, chú Địch ơi...!Chú bị đau bụng hả chú? Chú muốn đi vệ sinh hôn, con dẫn chú đi.

Thằng nhỏ nhiệt tình thiệt "có duyên" như cậu Út nó, Vệ Lô Địch dở khóc dở cười nhìn An Dĩ Mai, trong bụng thì thầm nghĩ như vậy.

Anh gắp cho mỗi đứa một con tôm chiên bột, rồi hạnh phúc nhìn chúng rối rít cảm ơn mình.

An Kỳ nhếch miệng cười, rồi bóp eo cục cưng.

Cậu vừa mở miệng định mắng vốn, thì đã bị anh nhét nguyên con tôm lột sẵn vào họng.

- Dạ, chú Kỳ...!chú Kỳ...!Chú làm vậy ba của con mắc nghẹn sao? - Thằng lớn chưa kịp mắng vốn thì thằng nhỏ đã ý kiến ý cò rồi.

Vệ Lô Địch che miệng cười.

Tình thương mà Vệ Khương nhận lấy nhiều nhất là từ chỗ cha ruột của nó, nên không dễ dàng gì để bé con chấp nhận ông chú kia là người cha thứ hai trong đời mình.

Đoạn đường mà An Kỳ đi hãy còn xa và gian truân lắm đa.

oOo
Bài hát ấy chuyển thể từ ca khúc "Kẻ cắp trái tim" do nam nghệ sĩ Trương Vệ Kiện trình bày.

Lời Việt do nhạc sĩ Lê Hựu Hà viết, mang tên "Kẻ bịp bợm đáng yêu" do ca sĩ Minh Thuận hát.

Vệ Hồng Sương không biết Kenneth còn định đùa bỡn mình trong bao lâu nữa.

Cô chán chường nở nụ cười nhạt thếch, đoạn tắt nguồn điện thoại.

...!
Kenneth ngồi nghiền ngẫm ca khúc "Khổ vì yêu nàng" và "Đàn bà" do ca sĩ Nguyễn Hưng biểu diễn một đỗi.

Rồi hắng giọng gọi:
- Silas! Silas...!
Silas nhanh chóng có mặt.

Bề ngoài thì nhìn có vẻ phục tùng Kenneth, nhưng đôi mắt y đã tố cáo vẻ xa cách rõ rệt.

Kenneth biết rất rõ điều đó, song cũng chẳng buồn lật tẩy.

- Tôi cần biết về tài liệu khám nghiệm tử thi mà tay họ Phùng ấy đã lén lút thu thập.

Có phải là chuyện này có liên quan tới mấy vụ mờ ám khác không?
- Hình như...!Thưa cậu chủ...!- Silas ngập ngừng mãi mà vẫn không nói tròn câu được.

- Các trò thí nghiệm trên cơ thể con người vẫn đang thực hiện lén lút tại một số Quốc gia trên thế giới.

Không thể nào lấy lý do vì bọn họ có đặc điểm giống hệt mẹ Mắt Quắc mà gã đâm ra cố sát được.

Phải chăng nhóm người ấy có cùng chung một đặc điểm nổi trội nào để khiến đám bác học điên ấy phải cố săn lùng cho bằng được, nhằm mục đích...!Silas! Talk to me!
Silas nở nụ cười đầy gượng gạo.

Đoạn thấp giọng xin lỗi cậu chủ họ Cruz.

"Cạch."
Trở về căn phòng ngủ hào nhoáng của mình sau buổi tán gẫu nhàm chán với cậu chủ, Silas mệt mỏi thả mình xuống chiếc giường nệm êm ái.

Một con chó sống trong nhung lụa thì vẫn hoàn là một con chó bị người ta thít cổ.

Silas đằm mình trong bồn tắm.

Nến thơm đưa mùi xạ hương quyện với xô gai nhè nhẹ tới mũi y.

Những ánh nến leo lét thi nhau nhảy múa theo một vũ điệu đặc sắc chỉ có mỗi chúng mới hiểu được.

Luân Đôn về đêm chìm trong màn sương mù và tuyết trắng tinh khôi, sao xa nhạt nhòa trên bầu trời mờ tối, trăng đêm nay không xuất hiện, để mặc cho bóng tối và đèn điện của con người chiếm lấy không gian.

Giai điệu của ca khúc "Love Love" do ban nhạc Take That biểu diễn chợt vang lên.

Silas cứ thế mình trần bước vào phòng ngủ để bắt máy.

Những lọn tóc vàng hung hãy còn đẫm nước, vài giọt rơi xuống khuôn mặt "Thiện nữ u hồn" của y, mang đến một cảm giác Liêu trai dị kỳ.

- Ai đấy? - Silas vừa lau hạ bộ vừa thờ ơ hỏi.

- À, tôi chỉ muốn hỏi rằng, anh có chán sống kiếp chó không thôi?
Silas dõi đôi mắt vô hồn vào một miền không thực trong đầu mình.

Bóng tối trong y đang gặm nhắm từng con chữ mà y soạn thảo ra.

Thằng chó đẻ nào cũng hứa hẹn với cha con bọn họ như thế, nhưng sau khi xong việc...!
- Anh là Cấp Dưới có đúng không? - Silas lạnh giọng hỏi.

oOo
Hoàng Ái Vân di chuyển xe lăn một cách khó nhọc.

Dầu rằng chiếc xe lăn mà bà đang sử dụng là xe lăn điện tử.

"Chuyện tình" do nhạc sĩ Phạm Duy chuyển thể từ ca khúc "Love story".

Đây là một trong những ca khúc của bộ phim "Romeo và Juliet".

Ngày trước bà nghe qua giọng của chồng, giờ đành phải tạm nghe qua giọng hát của Duy Quang và Andy Williams.

Dạo gần đây bà tìm được lời Hai của ca khúc "Chuyện tình" do ca sĩ Lâm Nhật Tiến trình bày; mỗi bận nghe nó, bà thường cố gắng "lắp giọng" của chồng mình vào, và mỗi bận làm như thế, bà lại bật khóc ngon ơ như một đứa bé sơ sinh đói sữa.

Cháu trai nuôi đã dời về đây sinh sống cùng bà và đứa cháu bên nội của Mộ Duyệt Chiêu - Mộ Dĩ Hoàn.

Mộ Dĩ Hoàn đang hẹn hò với một cô gái gốc Bắc, hai đứa dự tính sẽ làm đám cưới vào cuối năm nay; Hoàng Ái Vân mong rằng hai đứa sớm sinh cho mình một bầy trẻ nhỏ để vui cửa vui nhà.

Hương hỏa nhà họ Mộ coi như đã chấm dứt, bởi bà biết con trai mình là một người đồng tính và không có ý định nhờ người mang thai hộ.

Bà hy vọng con trai bà sẽ chấp nhận lời van cầu của mình để hương hồn chồng bà nơi chín suối được toại nguyện.

"Bing boong...!Bing boong...!Bing boong..."
Mộ Dĩ Hoàn chạy như bay xuống cầu thang.

Tiếng bước chân mạnh mẽ nện xuống những bậc thang tạo thành một thanh âm vô cùng lớn trong đêm hôm khuya khoắt.

Người ngoài cửa là Mộ Khuynh Chiêu.

Con trai bà đến chơi với hai ký cà na dầm muối ớt chua ngọt và mấy hũ mắm ba khía lạ miệng; hồi mang thai nó, bà thường vòi chồng mua cho bằng được hai thứ này, mỗi bận như thế anh ấy thường trêu, "Mai mốt con mình mà tính nết giống hệt vị của hai thứ này trộn lẫn thì anh bắt đền em đấy."
Mộ Khuynh Chiêu vào bếp nấu cho mẹ ông vài món ngon từ con ba khía.

Trong lúc chờ đợi bữa ăn khuya của con trai, Hoàng Ái Vân ra ngoài phòng khách xem TV và ăn cà na.

- Con nghĩ sao về đề nghị của mẹ?
- Sang năm được không ạ? - Mộ Khuynh Chiêu trầm ngâm hỏi.

Đoạn nâng ly sinh tố bơ lên uống.

- Con không muốn nuôi thì hãy để mẹ và các Sơ nuôi.

- Mẹ muốn gửi nó vào trường dòng à?
- Phải.

- Hoàng Ái Vân trệu trạo nhai con rạm chiên.

Bà phải viện đến răng giả để nhai thức ăn.

- Thôi được.

Con đồng ý với lời đề nghị của mẹ...!- Mộ Khuynh Chiêu múc một muỗng cháo hến, thổi thổi vài hơi cho nguội bớt, rồi mới cho vào trong miệng.

Mộ Dĩ Hoàn đang tiếp chuyện với người giao gà, anh ta là mối quen với chủ sạp hơn bốn năm nay nên thường được bớt tiền hàng, thỉnh thoảng còn được tặng mấy vỉ hột gà hoặc mớ lòng và trứng gà non bổ dưỡng.

Ông biết thừa rằng vợ chồng cậu ấy sẽ không bao giờ lo cho đứa con của mình, bởi chỉ tính riêng cái chuyện phải săn sóc và chăm nom mẹ mình đã đủ khiến họ đầu tắt mặt tối, huống hồ chi là còn mở quán bán cơm từ trưa tới tối nữa, bộ "ba đầu-sáu tay-mười hai con mắt" hay sao mà quán xuyến xuể?
"Két."
- Oa! Bác Ba nấu cháo hến thơm quá hà.

- Mộ Dĩ Hoàn quẹt mũi.

Khuôn mặt mới chớm sang tuổi trung niên ấy, bỗng khiến Mộ Khuynh Chiêu liên tưởng đến hình ảnh chú cún con vô lo vô nghĩ, mặc dù ngày nào cậu ta cũng đau đầu với con toán của những tờ hóa đơn.

- Tôi định trộn gỏi ba khía ăn với cơm cháy kho quẹt, nhưng thấy nửa đêm nên thôi.

- Hì, bác Ba nói làm con thèm chảy nước miếng luôn rồi nè.

- Mộ Dĩ Hoàn múc cháo vào cái tô thủy tinh sâu lòng.

Triệu Kiếm Phong uể oải bước xuống cầu thang.

Anh ta vừa mới nhận được công việc dạy võ cho một võ đường trên đường Nguyễn Trường Tộ.

Coi như tránh mặt cha ruột được ngày nào thì đỡ mích lòng ngày ấy vậy.

Chung quy, "xa mặt thì cách lòng".

Huống hồ chi, hai người đã xa nhau quá lâu rồi.

oOo
Chú thích:
1/ Trích từ bài thơ "Qua đèo ngang" của nữ sĩ Bà Huyện Thanh Quan.

2/ Trích ý từ sách "Truyện Trang Tử" của nhà văn Vương Tân Dân và một phần trong "Nam Hoa kinh" của Trang Tử..