Tiện Ái

Chương 34: Đêm kinh hoàng




Buổi tối hôm nhận được lá thư báo Âu Dương Sơ Tuyết đã bình an, Tống Khiêm đến tìm ta, hắn không nói một lời liền đẩy ta ngã xuống giường, xé rách áo quần của ta. Tống Khiêm lúc này đã không còn vẻ đạo mạo ban ngày, không khác gì một dã thú phát cuồng. Ta dốc lòng nghênh đón hắn, làm hắn nguôi đi cơn giận.

Có lẽ chính bản thân hắn cũng không hiểu vì sao mình tức giận.

Một lát sau, trong phòng chỉ còn lại những tiếng rên rỉ không kìm nén cùng tiếng thở dốc nặng nề.

Từ khi hai người ở chung, tự nhiên sẽ biết điểm mẫn cảm của đối phương, chúng ta mặc cho tình dục chi phối, điên cuồng kích động người kia.

Có lẽ bởi kìm nén rất lâu, có lẽ là thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, Tống Khiêm đêm nay đặc biệt nhiệt tình, đặc biệt nóng bỏng, giống như muốn ép ta nhập vào thân thể hắn. Hắn vừa một bên đều đều luật động, một bên giận dỗi nói: “Đôi khi thật muốn một chưởng đập chết ngươi.”

Ta cười nhẹ: “Ai rồi cũng phải chết, giờ phút này, ta nguyện chết trong tay ngươi.” Không hiểu sao những lời này lại hiện trên môi ta lúc đó.

Hắn không hề đáp lời, chỉ cúi đầu hung bạo che lấp đôi môi ta.

Vận động kịch liệt qua đi, hắn dịu dàng hôn lên trán ta, giống như một người yêu vô cùng sâu đậm. Đây là Tống Khiêm, mặc kệ ban ngày như thế nào, chỉ cần hắn ở bên ngươi, hắn sẽ đối xử với ngươi thật dịu dàng, vị ngọt trong ánh mắt có thể tích lại thành mật. Đây là lí do vì sao ta không muốn buông tay, ta muốn chiếm hắn cho riêng mình.

Hắn muốn đứng lên rời đi, ta dùng hai tay kéo hắn xuống nằm lại bên ta, giọng điệu nài nỉ nói: “Ở lại với ta một lát được không. Mỗi lần xong ngươi đều rời đi ngay, làm ta có cảm giác giống như mình là tiểu quan trong kỹ viện vậy.” Có lẽ trong lòng hắn, ta cũng chỉ dạng dạng như vậy, chính là ta không muốn thừa nhận thôi.

“Hảo.” Hắn nheo mắt cười.

Ta vươn hai tay vòng quanh thắt lưng rắn chắc của hắn, phòng hắn rời đi. Hắn đặt đầu ta dưới cằm, ôm chặt ta vào lòng, sau đó dùng chăn bao lấy chúng ta.

Nếu thời gian ngừng lại ở giây phút này thì hay biết mấy.

Cảm thụ được độ ấm từ cơ thể hắn, nghe tiếng tim đập đều đều, ta dần chìm vào giấc ngủ.

Qua 12 giờ đêm, cô bé lọ lem sẽ trở về nguyên hình, giống như cô bé bị ức hiếp đó, ma thuật của ta sẽ biến mất khi mặt trời lên. Ta tỉnh dậy khi ánh nắng sớm đầu tiên len vào buồng ngủ, người bên cạnh đã biến mất không một dấu vết. Cứ như ngay từ đầu, trong phòng này chỉ có mình ta, và cảnh tượng ngọt ngào đêm qua chỉ là một giấc mộng.

Ngày trôi qua bình lặng và an tường, đã không có bức tường ngăn cách là Âu Dương Sơ Tuyết, ta và Tống Khiêm duy trì quan hệ vui vẻ. Ta không hề chủ động đi tìm hắn, mà là chờ hắn tự tìm đến ta.Qua cơn mây mưa, hắn sẽ hôn nhẹ lên trán ta rồi ôm ta ngủ. Tuy ngày hôm sau khi mở mắt sẽ không thấy hắn tươi cười bên cạnh và có lẽ một lúc nào đó Âu Dương Sơ Tuyết sẽ lại đến chắn ngang giữa chúng ta, nhưng vào giờ phút này, ta hạnh phúc. Ta bằng lòng với chút hạnh phúc nho nhỏ này.

Ta biết loại hạnh phúc như vậy sẽ không tồn tại vĩnh viễn, sẽ rất nhanh sẽ rời xa ta. Có rất nhiều chuyện, không biết so với biết hạnh phúc hơn rất nhiều.

Tối nay, Tống Khiêm không đến, gần đây hắn luôn bận rộn, nghe nói “Thiên Diệp giáo” phát sinh nội loạn, về công mà nói, hắn là võ lâm minh chủ, phải bảo vệ hòa bình võ lâm, ngăn sóng gió lan đến nơi khác; về tư, hắn là đại ca của Hồng Diệp, có nghĩa vụ giúp đệ đệ một tay.

Mười giờ đêm, một trận tiếng gõ cửa dồn dập vang lên làm ta bừng tỉnh, người gõ cửa rất sốt ruột, rồi lại như e dè điều gì. Đây không phải phong cách của Tống Khiêm.

Ta tùy tiện khoác áo ngoài, thầm nghĩ là ai mà muộn thế này còn đến tìm ta, không lẽ lại có người bị ốm?

Mở cửa phòng, là Tiểu Ngọc, trông nàng rất bối rối. Tiểu Ngọc vừa thấy ta ra liền liền nhào đến, nói lắp bắp liên hồi: “Sợ chết mất, sợ chết mất.”

Thắp đèn lên, lúc này mới thấy mặt nàng tái nhợt, ta vội hỏi: “Tiểu Ngọc, ngươi làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Ngọc vẫn chưa hoàn hồn, nói năng đứt quãng: “Công tử……Công tử, ta……ta gặp quỷ.”

Ta buồn cười nhìn nàng: “Ma quỷ gì ở đây, ngươi a, nửa đêm còn không ngủ lại chạy đi đâu gặp quỷ? Ngươi không phải gặp ác mộng chứ?”

“Thật mà, không tin ngươi đi mà xem, rất đáng sợ.” Tiểu Ngọc cẩn thận kể lại cho ta những gì nàng vừa trải qua. Vì quá mót lại không kịp đến nhà xí, nàng đến một góc khuất sau núi cách phòng không xa để giải quyết, không ngờ vừa ngồi xuống liền thấy hai bóng đen bay qua, sợ quá liền cuống cuồng chạy lại đây tìm ta.

Ta cười méo xệch, là người trong “Phong Vũ sơn trang”, chẳng lẽ nàng không biết võ lâm nhân sĩ cũng có thể bay qua bay lại sao? Cũng có thể nàng hoa mắt nhìn lầm. Mà nói cũng lạ, đêm hôm khuya khoắt không ngủ lại chạy đi đâu giả thần giả quỷ, chắc chắn không phải người tốt.

Ta định khám phá xem rốt cục đó là người hay ma. Vốn muốn tìm Tống Khiêm cùng đi, nhưng hắn còn chưa về phòng, hẳn là còn đang ở thư phòng luyện công, đúng là đáng thương.

Mang theo đèn lồng, ta cùng Tiểu Ngọc bắt đầu chuyến thám hiểm. Trên đường đi, ta có rất nhiều ý nghĩ cực đoan, kiểu như, có khi nào đến rồi chẳng phát hiện điều gì không; đó có thể là kẻ xấu, vừa lúc phát hiện chúng ta liền xử lý ngay tại chỗ, hoặc bắt đi uy hiếp mọi người trong sơn trang. Ta thừa nhận ta mắc chứng bị hại cuồng.

Vừa hợp, dọc trên đường đi không hề gặp một bóng đệ tử tuần tra ban đêm, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì kêu cứu cũng không được.

Tiểu Ngọc dẫn ta đến sau núi, chỉ vào một khoảng tối nói: “Công tử, là ở chỗ này, đi vào một chút là đến.” Sau đó rất vô lương tâm nói nàng sẽ cầm đèn lồng ở đây chờ ta, vạn nhất có chuyện gì nàng sẽ chạy đi cầu cứu. Đồ nhát gan, ta khinh.

Theo ánh trăng nhờ nhờ, ta rón ra rón rén đi sâu vào trong, đây là một góc chết, bình thường không có ai qua lại, cỏ mọc rậm rạp. Ta đột nhiên nổi lên sợ hãi, quay đầu lại thấy vẻ mặt sùng bái của Tiểu Ngọc, khẽ cắn môi, ta đi tiếp về phía trước. Thế mới nói, nam nhân rất sĩ diện, không thể tỏ ra kém cỏi trước mặt nữ hài tử.

Mơ hồ truyền đến tiếng nói, ta chỉ nghe được mấy từ “giáo chủ”, “phản loạn”,… Lẽ nào là người của Thiên Diệp giáo?

Người của Thiên Diệp giáo không đi tìm Hồng Diệp lại đến đây làm gì? Không lẽ tính làm hại Hồng Diệp?

Tiếp tục đi về phía trước liền thấy hai bóng người, một người đứng, người kia thì quỳ gối vô cùng cung kính. Người quỳ gối nói: “Xin giáo chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ nghiêm trị phản đồ, giáo chúng ta không phải nơi chúng có thể làm loạn.” Ta hơi giật mình, giọng nói này…… Người đứng thẳng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Trong bóng tối, ta không nhìn rõ bộ dáng hai người, nhưng qua thân hình có thể đoán, người đang đứng kia chắc chắc không phải Vô Cực tôn giả, còn người quỳ xuống thì đúng là Hồng Diệp. Rốt cục chuyện này là sao? Ai mới thực sự là kẻ đứng đằng sau Thiên Diệp giáo?

Người ta nói, lòng hiếu kỳ có thể hại chết mèo, có một số việc biết càng ít càng tốt. Mặc kệ thế nào, chuyện của họ không liên quan gì đến ta, ta chuẩn bị rút lui về ngủ tiếp. Chính là trời không cho ta như nguyện, một tiếng “Ai?” vang lên, ta biết mình đã bị phát hiện.

Giờ thì thảm rồi, người của Thiên Diệp giáo chuyện gì cũng dám làm, ta sắp không còn được thấy mặt trời. Ta lập tức thẳng lưng chờ bọn họ bay đến, sau đó ta hoàn toàn choáng váng. Không phải vì bị dọa mà là bị kinh ngạc, ta thế nào cũng không tưởng được, giáo chủ Thiên Diệp giáo thực sự lại là hắn, đúng là mỉa mai.