Tiện Ái

Chương 44: Người thắng cuộc




Tống Khiêm đi chưa được vài ngày, cả Thiên Diệp giáo đã giăng đèn kết hoa, trông vô cùng rực rỡ. Nhưng gần đây không có ngày hội nào a?

Không chỉ như vậy, ngay cả Hồng Diệp cũng bận rộn bố trí sân bãi, có một ngày hắn mang một người đến, nói giáo chủ phân phó, muốn may lễ phục cho ta, thuận tiện may thêm vài bộ quần áo thường ngày.

Lúc trước vội vàng rời khỏi Phong Vũ sơn trang, nên ta quả thật không mang theo bộ y phục nào, bình thường cũng chỉ mặc đồ của Tống Khiêm, chỉ có điều đồ của Tống Khiêm hơi lớn, mặc không vừa người.

Thừa dịp Hồng Diệp đến đo y phục cho ta, ta liền hỏi hắn: “Các ngươi gần đây đang bận rộn chuyện gì vậy? Còn nữa, vì sao lại may lễ phục cho ta?”

Hồng Diệp vỗ vỗ cái ót: “Ai nha, ngươi xem, ta nhất thời vội vàng nên đã quên nói cho ngươi, vài ngày nữa là ngày khánh điển mỗi năm một lần, tới lúc đó sẽ có rất nhiều hoạt động chào mừng.”

“Tống Khiêm sẽ trở về chứ?” Đây mới là vấn đề ta quan tâm nhất.

“ Giáo chủ sẽ trở về.” Nhắc tới Tống Khiêm, Hồng Diệp lộ ra vẻ mặt khó khăn nhìn ta.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?” Ta hỏi hắn.

“Là thế này, lễ mừng khánh điển, giáo ta có một truyền thống…” Hồng Diệp ngừng lại, liếc mắt xem ta vài lần, cũng không nói gì thêm.

Ta cảm thấy việc này chắc chắn có liên quan đến Tống Khiêm: “ Truyền thống? Không lẽ giết một người để tế giáo sao?”

Nghe thấy ta nói, Hồng Diệp vội vàng giải thích, “Không phải, mà là có một cuộc so tài, người nào thắng sẽ được ngủ cùng với giáo chủ.” Thấy ánh mắt không tốt của ta, hắn liền bổ sung thêm: “Bây giờ trong giáo có rất nhiều nữ tử tới báo danh.”

Tống Khiêm không hổ là Tống Khiêm, một ngày lễ mừng cũng phải vì bản thân mưu chút phúc lợi: “Cho nên mỗi lần mừng lễ, đều có một người thắng trận?” Ta cố gắng kiềm chế, không để bản thân lộ ra vẻ mất hứng.

“Đúng vậy.” Hồng Diệp gật đầu, rồi lại vội vàng nói: “Đây là quy định lúc trước, bây giờ ta lập tức đi xin chỉ thị của giáo chủ, hạ lệnh hủy bỏ trận đấu hoang đường này ngay.”

“Không cần đâu.” Sao ta có thể ngăn cản nhã hứng của hắn chứ.

“Hả? Nhưng mà…” Đối với sự rộng lượng của ta, Hồng Diệp có vẻ cảm thấy rất khó hiểu.

Ta tới gần Hồng Diệp, mỉm cười nói: “Lần này ta muốn ghi danh, không có vấn đề gì chứ?”

“Có thể, đương nhiên có thể.” Hồng Diệp nghe ta nói, liền thoải mái nở nụ cười với ta. Ta sao có thể đem Tống Khiêm nhượng cho kẻ khác được.

Quả nhiên, ba ngày sau Tổng Khiêm đã trở về, ngày kế tiếp chính là khánh điển. “Thiên Diệp giáo” chưa từng náo nhiệt như vậy, người bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, phân chia công việc, còn có người tới chúc mừng, ồn ào sôi nổi.

Tống Khiêm mang một cái mặt nạ sắt đi an ủi con dân của hắn, nhưng dù có mặt nạ cũng không tổn hại gì đến bề ngoài tuấn dật của hắn, ngược lại còn gia tăng thêm vài phần thần bí, càng làm cho người ta mê muội, muốn được nhìn thấy khuôn mặt dưới lớp mặt nạ kia.

Vào ngày khánh điển, trang phục ai cũng lộng lẫy, so với ngày mừng năm mới còn rực rỡ hơn.

Ta tự tay giúp Tống Khiêm mặc một bộ lễ phục màu đen, sau đó ngây ngốc nhìn hắn. Xiêm y được thiết kế tinh mỹ mà hoa lệ, khoác lên người hắn, cộng thêm chiếc mặt nạ, càng làm hắn phẩng phất như một thiên thần.

Hắn quơ tay qua lại trước mặt ta: “Đừng nhìn nữa, hôm nay còn nguyên một ngày cho ngươi nhìn đó, nhanh đi thay lễ phục đi, cũng sắp bắt đầu rồi.”

Lúc này, ta mới hồi phục lại tinh thần, dưới sự trợ giúp của hắn, ta mặc bộ lễ phục của mình. Cũng là một bộ lễ phục màu đen, đường viền được khảm màu đỏ, so với Tống Khiêm thì kém một phần long trọng, nhưng cũng mang một loại hương vị, dù sao ta cũng rất thích.

Mặc xong, ta xoay người cho Tống Khiêm xem, hắn cười nói: “Không sai, đẹp lắm.”  Sau đó đem ta kéo ra ngoài.

Buổi khánh điển đại khái được sắp xếp thế này: Ban ngày thì mọi người chuẩn bị biểu diễn, còn có một trận luận võ, đặc biệt nhằm vào việc phân chia giai cấp chúng đệ tử, áp dụng phương thức ai còn đứng trên đài cuối cùng sẽ thắng cuộc, nhưng bởi vì lễ mừng nên không được đả thương đối thủ quá lớn. Nếu thắng cuộc, sẽ được thăng ba cấp. Vì thế, mọi người ai cũng xoa xoa tay, nóng lòng muốn được tranh tài.

Tóm lại, vừa có thể xem biểu diễn các tiết mục, vừa có thể nhìn võ đài, nhưng ta không thích, nên đã đi tham quan chung quanh một vòng.

Sau đó, ta đi theo Tống Khiêm ngồi ở chỗ cao nhất quan sát trận đấu trên võ đài.

Hiển nhiên việc ta theo Tống Khiêm mọi người ai cũng biết, nên vẫn đưa ánh mắt trộm quan sát ta, chờ lúc ta quay đầu thì lại chuyển sang hướng khác. Ta biết, trong mắt bọn họ, ta cùng quái vật không khác nhau là mấy, nhưng chỉ cần có Tống Khiêm bên cạnh, ta chẳng thèm quan tâm.

Hôm nay, người thắng cuộc là một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, Tống Khiêm đi đến trước mặt hắn, vươn tay vỗ vỗ bờ vai, khích lệ hắn tiếp tục cố gắng, thiếu niên cảm thấy vui mừng, lệ nóng đã đảo quanh.

Buổi tối, lễ mừng chính thức bắt đầu, ai cũng đều vì Tống Khiêm mà ra sức thi thố thể hiện bản lĩnh của mình. Mỗi người biểu diễn một vũ khúc, nam nhân thì có thể ngắm các vị mỹ nữ mà cao hứng không ngớt, còn các vị nữ tử thì đều tỉ mỉ chuẩn bị tiết mục của mình, những ai không tham gia thì tâm tình chế giễu đám người đang tranh nhau đầu rơi máu chảy kia.

Tống Khiêm cũng không biết ta đã ghi danh tham dự, còn cảm thấy có lỗi nhìn ta nói: “Cái này trước kia là truyền thống của giáo, từ nay về sau ta sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.”

Ta mỉm cười. Hắn còn có thể theo ta giải thích, như vậy là đủ rồi.

Trận đấu bắt đầu, mọi người xuất ra tất cả vốn liếng. Đến dự thi đều là những nữ tử dung mạo xinh đẹp, đối với bản thân vô cùng tự tin. Có lẽ các nàng đều ôm hy vọng sau khi thắng, giáo chủ sẽ nhìn trúng các nàng, và các nàng sẽ một bước trở thành giáo chủ phu nhân.

Trên đài có múa kiếm, khiêu vũ, đánh đàn, đa tài đa nghệ, tàng long ngọa hổ, “Thiên Diệp giáo” quả nhiên là nơi tập trung đủ các anh tài.

Chỉ là ta thật không ngờ, tiểu Ngọc cũng đến dự thi, nàng biểu diễn một khúc Nghê Thường vũ, vũ y hoa lệ trên người nàng, đẹp đẽ tinh xảo, ta lần đầu tiên phát hiện, nàng là một đại mỹ nhân. Nàng kiều mỵ cười lên, hoàn toàn như một người khác, ta thật hoài nghi nàng có phải là tiểu muội song sinh của tiểu Ngọc hay không. Mọi người hưởng ứng vũ khúc của nàng, tiếng vỗ tay vang dội. Nàng thoạt nhìn rất đắc ý, còn hướng ánh mắt nhìn sang ta. Gần đây nàng giúp Hồng Diệp lo toan nhiều việc, cho nên không thường ở bên cạnh ta. Thì ra, nàng cũng thích Tống Khiêm, là ta đã xem nhẹ nàng.

Cuối cùng cũng đến lượt ta, ta vô cùng khẩn trương, nhưng nhìn Tống Khiêm, ta lại có động lực tiến lên. Ta từ bên người Tống Khiêm đi xuống, hắn ban đầu là kinh ngạc, sau đó nhìn ta cười nói: “Cố lên.” Những người khác thì ngây người, không thể tưởng tượng được cuộc chiến tranh giành của nữ nhân sẽ có nam nhân xuất hiện.

Ta gật đầu nhìn Tống Khiêm, rồi từng bước tao nhã tiêu sái đi xuống.

Ta không có tài nghệ gì, lúc dự thi là do ta quyết định vội vàng, cuối cùng vắt hết óc, ta mới chợt nhớ đến kiếp trước ta là một người yêu thích ca hát. Trải qua mấy ngày cố gắng suy nghĩ, ta mới nhớ ra kiếp trước ta có yêu thích một thủ ca, đó chính là bài “Tào Tháo.”

Tống Khiêm ra hiệu, đại sảnh ồn ào lập tức an tĩnh lại. Ta mở miệng:

“Không phải anh hùng không đọc tam quốc

Nếu là anh hùng sao có thể không hiểu tịnh mịch

Một mình đi xuống dốc núi dài, ánh trăng dịu dàng soi sáng

Tào Tháo, chỉ một lòng muốn đoạt Kinh Châu kia

Dùng âm mưu dương mưu công khai ý muốn chiếm đoạt

Đông Hán phân chia tam quốc, khói lửa liên miên không ngớt

Chuyện nhi nữ thường tình không câu nệ, có ai đến góp chung ly rượu

Người lừa ta gạt, đó chính là thời tam quốc, phân không rõ ai đúng ai sai

Sôi nổi hỗn loạn trăm ngàn năm, hết thảy đều làm lại từ đầu.

Một mình đi xuống dốc núi dài, ánh trăng dịu dàng soi sáng

Tào Tháo, chỉ một lòng muốn đoạt Kinh Châu kia

Dùng âm mưu dương mưu công khai ý muốn chiếm đoạt

Đông Hán phân chia tam quốc, khói lửa liên miên không ngớt

Chuyện nhi nữ thường tình không câu nệ, có ai đến góp chung ly rượu

Ngươi lừa ta gạt, đó chính là thời tam quốc, phân không rõ ai đúng ai sai

Sôi nổi hỗn loạn trăm ngàn năm, hết thảy đều làm lại từ đầu.”

Khúc giữa quên từ, nên ta dừng lại một chút rồi mới tiếp tục, tóm lại, ta tự nhận cũng không tệ lắm, dù sao giọng nói kiếp này của ta khá hay.

Hát xong, ta liền nhìn về phía Tống Khiêm, hắn vẫn mỉm cười như trước, còn đi đầu vỗ tay khiến những người khác cũng vỗ theo. Ta trở về bên cạnh hắn, ngồi một cách nghiêm chỉnh. Hắn quay đầu qua, ở bên tai ta phun nhiệt khí: “Hát rất êm tai, sau này hát cho ta nghe nhiều một chút.”

Ta vốn định nói đợi trở về ta sẽ hát cho ngươi nghe, nhưng Hồng Diệp đã đi đến cắt đứt cuộc nói chuyện của chúng ta. 

“Giáo chủ, mọi người đã xem biểu diễn xong, xin giáo chủ hãy chọn ra ai là người xuất sắc nhất đêm nay.” Cuối cùng quyết định cũng do Tống Khiêm, nói cách khác là phải xem sở thích của hắn thế nào.

Hắn kéo tay ta lên: “Đêm nay người xuất sắc nhất là người bên cạnh ta, Bàn Nhược.”

Lời này vừa ra, các vị nữ tử xinh đẹp đều lộ vẻ thất vọng, còn kèm theo tức giận bất bình. Mà ta thì lấy dáng điệu người thắng cuộc, tươi cười đắc ý, Tống Khiêm, vĩnh viễn đều là của ta