Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 175: 175: Tương Lai Đáng Giá






Hoàng đế bệnh tình nguy kịch?
Lâm Sơ nhìn sang Lăng Phượng Tiêu, chỉ thấy y nhíu mày lại, nhìn áo gai màu trắng lộ ra dưới áo giáp của binh lính truyền tin.
Cẩm thư màu trắng, khôi giáp cũng màu trắng, hắn nghĩ, e rằng bệnh tình hoàng đế không chỉ nguy kịch đơn giản như vậy.
Hắn vẫn còn nhớ, ngày hắn và Lăng Phượng Tiêu cùng nhau rời khỏi Cẩm Quan thành, lão hoàng đế đã hôn mê bất tỉnh hơn 3 năm, tuy mệnh vẫn còn đó, nhưng ngày ngày đều nằm trên giường, tất cả quyền lực đều do Thái Tử Tiêu Linh Dương đảm nhiệm trên danh nghĩa, Hoàng Hậu nhiếp chính, mà thực tế thì Tiêu Linh Dương chơi bời lêu lổng, Hoàng Hậu thâm cư cung điện, toàn bộ triều chính đều do Lăng Phượng Tiêu một tay che trời.
Vẫy lui lính liên lạc và vệ binh xung quanh, Lăng Phượng Tiêu hạ một kết giới cách âm: “Bệnh tình phụ hoàng chắc chắn không ổn.”
Lâm Sơ gật đầu.
Lăng Phượng Tiêu nói tiếp: “Mẫu hậu ngăn chặn tin tức, chỉ bảo phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, thế cục trong kinh bất ổn.

Nếu phụ hoàng thực sự…… Tiêu Linh Dương đăng cơ, còn phải cần ta bảo vệ.”
Lâm Sơ hỏi: “Bây giờ về Cẩm Quan thành?”
Lăng Phượng Tiêu: “Về ngay bây giờ.”
Lâm Sơ “Ừm” một tiếng: “Ta theo huynh.”
Lăng Phượng Tiêu: “Đa tạ.”
Lâm Sơ nhìn Lăng Phượng Tiêu.
Tân đế đăng cơ, hoàng quyền thay đổi, triều đình sẽ không còn thái bình nữa, nhưng trong tay Lăng Phượng Tiêu đã có binh quyền, lại có Tạ Tử Thiệp cùng với thế lực đại diện cho thế gia sau lưng Tạ Tử Thiệp, y bảo vệ Tiêu Linh Dương đăng cơ, là sách lược vẹn toàn nhất, hơn nữa còn nắm chắc trong lòng bàn tay.
Tuy nhiên …… Lâm Sơ biết, mọi việc chỉ sợ không đơn giản như vậy —— bởi vì mẫu hậu Lăng Phượng Tiêu đã từng tìm hắn trường đàm một phen.
Thứ Hoàng Hậu muốn là gì?
Nàng là người mẹ thân sinh của Lăng Phượng Tiêu, nguyện cầu của nàng là muốn Lăng Phượng Tiêu trở thành hoàng đế.
Mà Lăng Phượng Tiêu lên làm hoàng đế, Tiêu Linh Dương sẽ bị đặt ở đâu?
Hoàng Hậu còn từng nói, nàng vì mở đường cho Lăng Phượng Tiêu, đã đem Tiêu Linh Dương nuôi dưỡng dưới gối, ngày ngày tra tấn, để hắn biến thành một kẻ vô dụng.
Lăng Phượng Tiêu cho rằng hồi kinh để giúp Tiêu Linh Dương ổn định thế cục …… Nhưng thực tế, chẳng biết thế nào mà lần.
Cho nên Lâm Sơ nhất định phải đi theo Lăng Phượng Tiêu.

Thương lượng xong, lập tức lên đường.
Lăng Phượng Tiêu dắt Chiếu Dạ tới, Chiếu Dạ vẫn thần tuấn đẹp đẽ như thuở ban đầu, trèo đèo lội suối như đi trên đất bằng, ngàn dặm đêm bôn, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn cả ngự gió.
Chưa đến 3 canh giờ, đã bước vào địa giới Lương Châu.
Phía trước có ai đó chặn đường.
Tựa vầng tà dương đỏ như máu, một bộ hồng y phần phật.
Phượng Hoàng trang chủ.
Lăng Phượng Tiêu ghìm cương Chiếu Dạ, xoay người xuống ngựa.
“Mẫu thân.”
Lâm Sơ cũng xuống ngựa theo, quy củ chào một tiếng: “Trang chủ.”
“Lâm các chủ.” Phượng Hoàng trang chủ trước tiên chào hỏi hắn, ngay sau đó chuyển sang Lăng Phượng Tiêu: “Tiêu Nhi, đi theo ta.”
Lăng Phượng Tiêu không nói gì, nắm tay Lâm Sơ, đi theo Phượng Hoàng trang chủ.
Lâm Sơ cứ tưởng hoàng hậu mới là chướng ngại lớn nhất trong hành trình trở về hoàng đô này, nào ngờ nửa đường đã bị Phượng Hoàng trang chủ ngăn chặn.
Phượng Hoàng trang chủ chính là tỷ muội ruột thịt của Hoàng hậu, ý của Phượng Hoàng trang chủ chính là ý của Hoàng Hậu, lời nói của Phượng Hoàng trang chủ cũng là lời nói của Hoàng hậu.
Hắn cảnh giác lên.
Phượng Hoàng trang chủ dẫn theo hai người họ, leo lên một ngọn núi cao gần đó.
Chiều hôm buông xuống, chim bay về tổ, từ núi cao vọng xuống, chỉ thấy thành Lương Châu thấp thoáng ẩn hiện.
Phượng Hoàng trang chủ không nói gì, Lăng Phượng Tiêu cũng không nói gì.
Lâm Sơ hồi tưởng ngày mà Tiêu Thiều hóa thân thành oán khí, tâm sự cùng y, từng nhắc tới chuyện huyết mạch Phượng Hoàng.
Mặc dù thoạt nhìn có thể thay đổi hình thể theo ý muốn, nhưng dòng máu chảy trong người y vẫn là Phượng Hoàng huyết mạch.
Bởi vì huyễn thân biến hóa tùy tâm mà động, mà trong tiềm thức y, ăn sâu bén rễ vẫn là người của Phượng Hoàng sơn trang, cho nên huyết mạch trong người y, vĩnh viễn là Phượng Hoàng Sơn Trang truyền thừa.
Thật lâu sau, mới nghe Phượng Hoàng trang chủ nói: “Hôm qua, vương đô Bắc Hạ đại loạn, dù tin tức chưa truyền ra ngoài, nhưng trinh sát do sơn trang gài vào vương đô báo tin, hình như có liên quan đến Đại Vu.”
“Đại Vu đã chết.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Là ta cùng Sơ nhi làm, sự tình kỳ dị, manh mối chưa rõ, cho nên chưa dám trình báo.”
“Thì ra là thế……” Phượng Hoàng trang chủ nhìn y thật sâu: “Ta thật không ngờ, con trực tiếp diệt trừ Đại Vu…… làm tốt lắm.”

Lăng Phượng Tiêu nói: “Mẫu thân quá khen.”
Một lát sau, y nhìn về phía Phượng Hoàng trang chủ: “Mẫu thân, tình hình trong kinh thế nào rồi?”
“Ta đi chuyến này chính là để thương nghị với con chuyện này.” Phượng hoàng trang chủ từ tốn nói: “Lần đi Cẩm Quan thành này, con có hy vọng rồi?”
Lăng Phượng Tiêu nhíu mày: “Mẫu thân…… Đây là ý gì?”
“Tính mạng bệ hạ một sớm một chiều, Thái Tử điện hạ nhận lệnh lúc lâm nguy.” Phượng Hoàng trang chủ vọng phương xa, đề tài lại chuyển, tiếp tục nói: “Con dùng nữ thân gặp người, đến nay đã 22 năm, đã bao giờ nghĩ về việc khôi phục tướng mạo sẵn có chưa?”
“Quả thật nghĩ tới.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Nhưng đây là ý của mẫu thân và mẫu hậu, không dám vi phạm.”
“Suốt đời như vậy, cũng không oán hận sao?”
Lăng Phượng Tiêu: “Không.”
“Nhưng chung quy con vẫn là nam tử ……” Phượng Hoàng trang chủ tựa như thở dài, “Ta thân là trang chủ, không thể nào không bận tâm đến tương lai của sơn trang, nhưng mà dưỡng dục con lớn lên, trong lòng lại thường xuyên hổ thẹn.”
“Hạ cờ không rút.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Ngày xưa mẫu thân đã hạ quyết định, hôm nay nào phải quan tâm đến nó.”
“Nhưng mà nay đã khác xưa,” Vẻ mặt vẫn luôn nghiêm nghị của Phượng Hoàng trang chủ, giờ này khắc này lại lộ ra một chút dịu dàng, “Dưới gót loạn thế, Phượng Hoàng Sơn Trang phải dùng hết toàn lực bảo vệ bản thân, hiện giờ Đại Vu đã chết, loạn thế bình định, chỉ lúc này thôi, ta mới không còn lo nghĩ một ngày mệnh tang địch thủ, sơn trang không người chống đỡ nữa.”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Ý của mẫu thân, là muốn ta khôi phục thân phận nam tử?”
“Vậy là Cẩm muội đã triệt bỏ Chân Ngôn Chú trên người con,” Phượng Hoàng trang chủ nói: “Việc này, ta cũng giống như nàng, quyết tâm để con khôi phục tướng mạo vốn có.”
Lăng Phượng Tiêu nhìn nàng: “Nhưng mà thế nhân chỉ biết Nam Hạ có trưởng công chúa, Phượng Hoàng Sơn Trang có Đại tiểu thư, trên đời này nào có Tiêu Thiều, khôi phục như thế nào?”
“Cung đình bí sự, người ngoài cấm biết, Tiêu Nhi, con biết bao nhiêu?”
Lâm Sơ lẳng lặng lắng nghe bọn họ đánh đố nhau.
Lăng Phượng Tiêu vọng thành trì nhân gian dưới chân núi, vẻ mặt trầm tư, sau đó, đột nhiên nhìn về phía Phượng Hoàng trang chủ: “Hồi ta ở trong cung, từng nghe thị nữ lớn tuổi bàn tán, mẫu hậu thuở thiếu thời từng sinh hạ trưởng tử, chỉ là ngoài ý muốn chết non.

Sau khi ta nghe được, liền phạt các nàng vào Tẩy Y phòng.”
“Vọng nghị* quý nhân, quả thật nên phạt.” Phượng Hoàng trang chủ từ tốn nói: “Bất quá, chuyện các nàng đồn, cũng không phải vô căn cứ.


Trước khi con ra đời, Cẩm muội từng sinh hạ một người con trai cho bệ hạ, đáng tiếc hài tử kia vô duyên trần thế, chưa đầy tháng đã bị bệnh chết non, Cẩm muội vì quá thương tâm, bệnh nặng một trận.

Để tránh nàng thấy cảnh sinh tình, bệ hạ liền đuổi hết những người có liên quan đến hài tử đó đi, còn hạ lệnh từ nay về sau, trong cung cấm được nhắc đến một chữ.

Cho nên, giờ đây đã không còn ai biết đến đứa trẻ đó nữa.” (vọng nghị: xằng bậy)
“Có phải mẫu thân muốn Tiêu Thiều làm hài tử kia?” Lăng Phượng Tiêu hỏi.
“Người khác mặc dù không biết, nhưng trong lòng bệ hạ biết rõ hài tử kia đã rời xa trần thế, mà Phượng Hoàng Sơn Trang che giấu thân phận thật sự của con, nếu tùy tiện vạch trần, cũng là tội khi quân.”
“Hiện giờ tính mạng phụ hoàng một sớm một chiều, vì vậy có thể suy xét?” Lăng Phượng Tiêu trầm ngâm.
Phượng Hoàng trang chủ nói: “Hài tử năm đó, mọi người đều cho rằng chết non, kỳ thật, là được tiên nhân bên ngoại cứu giúp, nhận nuôi hơn hai mươi năm, bây giờ mới trở về.”
Nói tới đây, nàng nhìn sang Lâm Sơ: “Huyết mạch Phượng Hoàng trên người con không thể giả được, huyết mạch hoàng thất càng là thiên chân vạn xác, nếu lại có các chủ Kiếm Các làm chứng, trên đời sẽ lập tức có thêm một người Tiêu Thiều…… Nếu con nguyện ý, ta sẽ lập tức báo tin cho Cẩm muội, chuẩn bị ngay tắp lự.”
“Ta……” Lăng Phượng Tiêu nhíu mày, hiếm thấy mà có chút do dự: “Ta phải suy nghĩ đã.”
“Không vội.” Đôi mắt Phượng Hoàng ánh lên vẻ dịu dàng, “Thư con gửi, ta đã đọc.

Nếu kẻ có dã tâm thu thập đủ 8 quyển bí tịch, quả thực sẽ gây thành đại họa, không bằng cứ theo ý con, dùng thiên hỏa trong Đài rèn đao thiêu rụi.

Chỉ là khí vận Thiên Đạo không thể coi khinh, cho dù là Đài rèn đao, sợ rằng chỉ có thiên hỏa tháng 7 mạnh nhất mới có thể thiêu hủy, phải cần chút thời gian.”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Đa tạ mẫu thân cao thượng.”
“Không có gì,” Phượng Hoàng trang chủ đáp: “Vậy bây giờ hãy giao cho ta 3 quyển bí tịch, ta sẽ niêm phong chúng trong mật thất, đợi tháng 7, sẽ vào Đài rèn đao thiêu hủy.”
Lâm Sơ liền giao phó 3 quyển bí tịch cho Phượng Hoàng trang chủ.
Phượng Hoàng trang chủ thu bí tịch vào trong ống tay áo: “Các chủ yên tâm.”
Lâm Sơ: “Đa tạ.”
Phượng Hoàng trang chủ gật đầu với hắn, lại nói: “Tiêu Nhi từ nhỏ đến lớn, phải chịu không ít ủy khuất, đa tạ các chủ không bỏ rơi nó, Phượng Hoàng Sơn Trang khắc ghi mãi trong lòng.”
“Không cần.” Lâm Sơ vẫn chưa quen giao thiệp với người khác ngoài Lăng Phượng Tiêu, chỉ nói: “Ta…… cũng cảm tạ y đã không bỏ rơi ta.


Trang chủ cười cười: “Quả thật cũng là một đoạn kỳ duyên.”

Lời này nói ra thực nhẹ, ngược lại giống như độc thoại một mình, một lát sau, chủ đề lại chuyển, nàng quay sang Lăng Phượng Tiêu nói: “Mẫu thân tự biết hổ thẹn với con, hiện giờ chỉ mong con sớm ngày nghĩ thông suốt.”
“Đa tạ mẫu thân,” Lăng Phượng Tiêu nói: “Ta…… sẽ cho ngài một câu trả lời.”
“Được.” Phượng Hoàng trang chủ nhìn y thật sâu: “Bây giờ không còn sớm nữa, đi gặp mẫu hậu con đi.”
Lăng Phượng Tiêu “Vâng” một tiếng, cùng Lâm Sơ từ biệt trang chủ, hai người lại lần nữa tiến về phía Bắc.
Trên đường, Lăng Phượng Tiêu hiển nhiên tâm sự nặng nề.
Lâm Sơ hỏi y: “Huynh không muốn khôi phục nam thân sao?”
Hắn cảm thấy kỳ thật có thể.
Dù gì, một người có thể phân biệt được đỏ yên chi đỏ thâm thẫm đỏ nhàn nhạt đỏ đàn hương đỏ chu sa…… tuyệt đối không phải hạng người tầm thường, muốn nói y không nhiệt tình yêu thích nữ trang, thật sự là không có khả năng.
Lăng Phượng Tiêu từ sau lưng ôm lấy hắn, rầu rĩ nói: “Trước đây, ta chưa bao giờ nghĩ tới việc này.”
Lâm Sơ: “Huh?”
“Mặc dù ta là Đại tiểu thư của Phượng Hoàng Sơn Trang, cẩm y ngọc thực, phụ hoàng mẫu hậu thập toàn sủng ái, nhưng mà trong lòng luôn biết bản thân mệnh như bèo bọt, lại kiêm chiến sự chạm vào là nổ, ta nghĩ rồi cũng có ngày ta bỏ mình trên sa trường, cùng lắm sống không quá 25 tuổi.” Lăng Phượng Tiêu cười như tự giễu: “Nếu như vậy, hà tất phải bận tâm hình dáng gì túi da gì.”
“Chỉ là…… sau khi gặp được em, cảm thấy thế gian cũng coi như có điều ký thác, muốn sống lâu dài chút, nhưng lại cảm thấy, đời người tựa như sương mai [1], cho dù muốn, bất quá cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi.

Mà em lại tu Vô tình đạo, vừa lúc, ngày sau ta ly thế, em cũng không đau buồn.”
Lâm Sơ lạnh nhạt đáp lại: “Vậy sao.”
Chợt nghe Lăng Phượng Tiêu nói tiếp: “Bất quá, quả thật nay đã khác xưa, Đại Vu đã chết, hiện giờ ta lại có tu vi trác tuyệt, mấy ngày này, dần dần cảm thấy tương lai đáng giá.

Mẫu thân muốn ta khôi phục nam thân, kỳ thật cũng có chút ý động.”
Không tồi, ý động.
Lâm Sơ nghĩ, người này mặc dù trầm mê đỏ yên chi đỏ thâm thẫm đỏ nhàn nhạt đỏ đàn hương đỏ chu sa, nhưng cũng không phải không cứu vãn được.
Hắn hỏi: “Thế tại sao huynh lại do dự?”
“Thứ nhất việc này tất có kỳ quặc, hai mươi năm qua mẫu thân chưa bao giờ biểu lộ một chút hối hận, hiện giờ lại đột nhiên muốn ta khôi phục nam thân, ta không hiểu được.” Thanh âm Lăng Phượng Tiêu dần dần bất thiện: “Thứ hai, nếu ta khôi phục nam thân, thì sẽ thành đích trưởng tử, chẳng phải sẽ phải kế thừa đế vị? Tiêu Linh Dương chẳng phải được như ý muốn làm một vương gia phú quý nhàn tản? Ta tất không thể để nó ăn sung mặc sướng như vậy được.”
Lâm Sơ: “……”
Người này tình nguyện mặc nữ trang, chỉ vì muốn đệ đệ làm một hoàng đế cần lao, sự quan tâm tha thiết này, đúng là cảm động trời đất.
Đệ đệ, ngươi tự cầu nhiều phúc.