Tiên Hà Phong Bạo

Chương 112: Sơ lộ thân thủ (2)




Năm người phía dưới đồng tử không khỏi co rút lại, mắt thấy thân ảnh kia bao phủ một tầng kình khí cường đại cùng tiếng gió gào thét, ở trong tầm mắt từ nhỏ biến thành lớn, lướt đi mà đến, giống như thiên nhân.

- Phanh!

Như vật nặng rơi xuống đất, tại chỗ đột nhiên chấn động, tro bụi nổi lên bốn phía, sức gió cường đại phóng tới tứ phương.

Áo bào năm người phía dưới chấn động, Dương Tiểu Thiến tu vi thấp nhất, thân hình thậm chí lắc lư một cái, khuôn mặt có chút trắng bệch, mặt mũi tràn đầy hồi hộp cùng không thể tưởng tượng nổi.

Ở bên trong bụi bậm, dáng người cao ngất cân xứng, sừng sững như bàn thạch, khí tức sôi trào thiêu đốt giống như cuồng phong, sinh ra một cổ áp lực làm cho người hít thở không thông, nhưng lại lóe lên tức thì, lập tức thu liễm.

- Du sư muội, Huyết Mặc Hoa này trước do ngươi đảm bảo, không nên làm tróc thổ nhưỡng, tốt nhất tưới thêm một ít linh dịch...

Thẳng đến khi Từ Huyền đưa Huyết Mặc Hoa về phía Du Cầm, mấy người mới kịp phản ứng.

Lâm sư huynh một hồi ngốc trệ thất thần, ánh mắt chậm rãi chuyển tới Từ Huyền, lộ ra kinh hãi khó nói lên lời.

Nhạc Phong cùng Cổ sư huynh hơi lộ ra kinh ngạc, cũng rất nhanh thu liễm, âm thầm dò xét Từ Huyền.

Nhưng khí tức trên người Từ Huyền rất nhanh quy phục bình thường, nhìn về phía trên cũng chỉ là một Phàm sĩ bình thường, khó có thể tưởng tượng vừa rồi bộc phát ra lực lượng đáng sợ như thế sẽ là hắn.

- Khó trách ở trong nội môn thường xuyên không thấy Từ sư đệ, nguyên lai đúng là khổ tu bực này, đã tu luyện đến bát trọng.

Nhạc Phong sợ hãi thán phục nói, lời nói này là phát ra từ nội tâm. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Luyện Thể bát trọng!

Mấy người Dương Tiểu Thiến, trong nội tâm cũng một mảnh kinh đào bắt đầu khởi động.

Sau Luyện Thể thất trọng, mỗi lần tấn chức nhất trọng, đều là từng bước duy nan, nếu không có đại nghị lực khổ tu, tuyệt khó có thể thành công.

- Xem tình thế vừa rồi, tu vi của Từ sư đệ, không phải vừa bước vào Luyện Thể bát trọng, chỉ sợ đã tiếp cận Luyện Thể cửu trọng rồi...

Cổ sư huynh hơi ngạc nhiên nói tiếp.

Lời vừa nói ra, Lâm sư huynh cảm thấy càng thêm hoảng sợ, khó trách sư tôn cho phép người này cùng một chỗ tiến vào Bí Cảnh không gian.

Mà Dương Tiểu Thiến bên cạnh Nhạc Phong, trong lòng ngoài kinh hão, cũng có vài phần đắng chát cùng tự giễu.

Nàng vốn cho là, đi đầu một bước bước vào Luyện Khí kỳ, hơn nữa dựa vào núi lớn Chân truyền đệ tử Nhạc Phong này, ngày sau chỉ có thể để cho Từ Huyền ngưỡng mộ, bỏ hắn càng lúc càng xa.

Song đến khi sự thật chính thức vạch trần, trong nội tâm nàng thất lạc cùng đắng chát có thể nghĩ.

Vô luận xuất thân, thiên phú, nàng đều hơn xa Từ Huyền, thậm chí lợi dụng mỹ mạo bản thân thắng được ưu thế thêm nữa, nhưng cuối cùng như cũ thắng không nổi.

Độ khó Luyện Thể bát trọng, so với tấn chức Luyện Khí tứ trọng còn lớn hơn, huống chi tu vi của Từ Huyền, càng là tiếp cận Luyện Thể cửu trọng.

- Hai vị sư huynh khen nhầm, chỉ là ngu dốt luyện thể thuật mà thôi, so sánh với Luyện Khí tiên sĩ, chưa đủ nhắc tới.

Từ Huyền rất khiêm tốn nói, đồng thời khí tức trong cơ thể theo bí quyết thổ nạp khôi phục bình tĩnh.

Vừa rồi kinh hồng nhảy lên kia, có thể thấy được tạo nghệ của hắn đối với Phiêu tự quyết, càng phát ra tinh tiến, lại thêm lực lượng cuồng bạo của Phiêu tự quyết, cùng với lực lượng cơ thể gần Luyện Thể cửu trọng, càng lộ ra thong dong tự nhiên. Nếu như là Phàm sĩ bình thường, cho dù là cường giả Luyện Thể cửu trọng, cũng rất khó có thể làm được điểm ấy.

- Cảm ơn!

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Cầm hiện hồng, lóe ra kinh hỉ cùng vui mừng, đem Huyết Mặc Hoa sửa sang lại tốt, lại thấp giọng nói:

- Đây là ngươi lấy được, trở về trả lại cho ngươi.

Trong lúc bốn phía toàn là kinh ngạc, phảng phất chỉ có nàng là cảm thấy vui vẻ vì Từ Huyền.

- Chúng ta là một tiểu đoàn thể, sau khi trở về lại chia đều.

Sắc mặt Từ Huyền bình thản, không quan tâm hơn thua nói.

- Đúng đúng, chia đều.

Lâm sư huynh liên tục đồng ý, kinh hãi trong mắt dần dần thu lại.

Trong lòng của hắn thầm nghĩ: cho dù Luyện Thể bát trọng thì như thế nào, so sánh với Luyện Khí tam trọng như hắn, căn bản không phải một tầng thứ.

- Ha ha, chúng ta lại chia nhau hành động. Du sư muội, nếu có nguy cơ gì, đừng quên sử dụng linh phù thông tri.

Lúc này Nhạc Phong cũng cảm thấy xấu hổ, mỉm cười chuẩn bị cáo từ.

Du Cầm vừa mới chuẩn bị nói chuyện.

XIU....XIU...

Phương xa vài dặm, đột nhiên xông lên một mảnh hỏa hoa thanh, hồng, tím quang rực rỡ xinh đẹp, bay thẳng đến chân trời, cho dù ở thật xa, cũng có thể chứng kiến.

- Không tốt, là tín hiệu ở bên trong tông môn xin giúp đỡ.

Nhạc Phong cùng Cổ sư huynh, sắc mặt đều biến đổi.

Quang mang ba màu thanh, hồng, tím xẹt qua thiên không, trong phương viên mười dặm cũng có thể thấy được vô cùng tinh tường.

- Đi.

Nhạc Phong cùng Cổ sư huynh liếc nhau, vội vàng tiến đến phương hướng tín hiệu cầu cứu.

Đồng môn đệ tử xin giúp đỡ, một tổ Từ Huyền tự nhiên cũng không thể bó tay mặc kệ, chần chờ một chút, cũng đuổi theo tiến đến.

Khoảng cách hai ba dặm, không tính rất xa, một chuyến sáu người, khinh thân bay vọt tới, rất nhanh tới gần một vách núi tử sắc phía trước.

Cách thật xa, tất cả mọi người có thể chứng kiến giữa không trung hình thành từng mảnh điểm đen giống như mây đen.

- Đó là cái gì!

Yên quang ba màu kia, còn bao phủ ở trên không động quật, hiển nhiên xin giúp đỡ đến từ nơi đây.

Tập trung nhìn vào, một nhóm sáu người giật nảy mình.

XIU....XIU... XÍU...UU!

Chỉ thấy ngàn vạn con dơi, đông nghịt một mảnh, bao phủ ở giữa không trung, vây quanh hai gã đệ tử tiên môn, đang tiến hành công kích điên cuồng không sợ chết.

Hai đệ tử bị vây quanh, đúng là Vạn Phúc Sơn cùng Phí sư huynh, linh quang trên người chớp động, dưới chân không ngừng có thi thể con dơi rơi xuống, nhưng cũng lộ ra chật vật không chịu nổi.

Đặc biệt là Vạn Phúc Sơn, trên người còn có chút ít vết thương.

Thời điểm mấy người Từ Huyền đuổi tới, phát hiện những con dơi này liên tục không ngừng lao ra, là đến từ một động quật bên trong vách núi.

- Cứu chúng ta!

Vạn Phúc Sơn kinh hô cầu cứu nói.

Bốn phía hai người đông nghịt ngàn vạn con dơi, số lượng càng ngày càng nhiều, phát ra sóng âm quỷ dị chói tai, lay động bốn phương.

Lúc sóng âm kia truyền đến, làm cho khí huyết nhân thể sôi trào, trong đầu sinh ra đủ loại ảo giác.

-Những con dơi này không phải bình thường, có chút đã yêu hóa... Các ngươi phải cẩn thận!

Thần sắc Nhạc Phong ngưng trọng, cái thứ nhất xông lên phía trước, linh quang trong tay lóe lên, một mảnh ánh sáng màu xanh giống như vẩy cá thẳng lướt mà đi, lập tức đánh rớt vài chục con dơi phía trước, một mảnh huyết nhục mơ hồ.

Cổ sư huynh cũng xông lên phía trước, tay áo vung lên, một mảnh quang mang hồng sắc lóng lánh đi ra ngoài, con dơi như mọc thành phiến bị cháy sạch.

Có hai vị Luyện Khí tứ trọng tương trợ, áp lực của Vạn Phúc Sơn cùng Phí sư huynh giảm nhiều, tạm thời được cứu trợ.

Nhưng mà trong động quật trên vách núi kia, còn liên tục không ngừng bay ra càng nhiều nữa con dơi, cơ hồ khiến một mảnh bầu trời lâm vào u ám.