Tiên Hà Phong Bạo

Chương 297: Đan Đạo Tam Cảnh




Trương Phong cảm thán lên tiếng giải thích nói:

- Đông Phương gia bản tộc xuất từ Côn Vân Quốc một hai nghìn năm trước. Đông Phương đại tộc năm xưa tại thời kỳ nhất định, đối mặt nguy cơ, dần dần xuống dốc, trong đó vài tia huyết mạch phân liệt chạy ra, lặng yên ở trong Hoàng Long Thành quật khởi. Hoàng Long Đông Phương gia này truy cứu bổn nguyên của nó, có thể coi là phân nhánh của Côn Vân Quốc Đông Phương đại tộc kia. Thời gian gần đây, Côn Vân Quốc Đô thế cục đại biến, Đông Phương đại tộc lần thứ hai quật khởi. Cũng không biết Đông Phương gia từ khi nào phái ra nhân thủ mời tới Đông Phương bản tộc đáng sợ đúng lúc này!

- Ngưng Đan tiểu nhi phương nào, lại dám càn rỡ làm càn...

Một thanh âm vô tình đạm mạc tự vân tiêu phía xa truyền đến.

Ầm ầm...

Trong thiên địa phong vân cuộn trào, một thân ảnh tử hắc sắc sừng sững đám mây, lạnh lùng bao quát Ca Tông phía dưới.

- Đi mau!

Sở Đông hiếm thấy lộ ra kinh hãi cấp bách, hô hoán Từ Huyền và Trương Cuồng lập tức chạy trốn.

- Đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Thấy tình hình này, Từ Huyền cũng không do dự lui lại rời đi, nhìn chằm chằm thân ảnh tử hắc sắc trên tầng mây cuồn cuộn kia, mơ hồ có thể thấy được là một lão giả tóc tím, cả người hắc khí bốc lên.

Bang bang ầm trong thiên địa lưỡng đạo thân ảnh va chạm giao thủ, chỉ là công phu mấy lần hô hấp.< Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL/p>- A!

Một thân ảnh thanh niên từ giữa không trung rơi xuống.

Ca Tông sắc mặt tái nhợt, kinh khủng vạn phần:

- Sao có khả năng, Kim Đan đại đạo đệ nhị cường giả Nguyên Đan Kỳ?

Phốc!

Hư ảnh thiểm điện hoảng động, một đạo tử hắc sắc quang nhận dài đến bảy tám trượng Như Ảnh Tùy Hình, cắt lấy đầu hắn.

Lập tức, Ca Tông thi thể mất đầu huyết dịch chảy ra, rơi xuống đất đã khí tuyệt bỏ mình.

Mấy người Từ Huyền chạy ra một khoảng cách không khỏi hấp một ngụm lãnh khí.

Một Ngưng Đan kỳ cường giả cứ như vậy ngã xuống?

Công phu chỉ trong khoảnh khắc, Ca Tông ngạo khí lăng vân, Ngưng Đan kỳ cao nhân cao cao tại thượng kia lại ngã xuống như thế.

Đây cũng là lần đầu tiên từ Hoàng Long chinh chiến tới nay ngã xuống một vị Ngưng Đan kỳ cường giả.

Tình hình như vậy để phụ cận rất nhiều đệ tử Trương gia kinh hãi đảm chiến, tứ tán mà chạy.

- Hừ, tại trước mặt bản tọa, ngay cả Trương gia Ngưng Đan hậu kỳ lão tổ đều phải chịu thua lui lại, ngươi chính là một Ngưng Đan sơ kỳ tiểu bối cũng dám làm càn kiêu ngạo?

Trên đám mây, đạo thân ảnh tử hắc sắc kia sừng sững phía chân trời, như Viễn Cổ Ma thần, khí thế kinh thiên phóng thích ra, bao phủ phương viên hơn mười dặm.

Nhìn kỹ, lão giả tóc tím thần bí này, có chút giống với Đông Phương Bá cùng với Đông Phương lão tổ, lại hiện ra một tia thâm hắc sắc.

- Từ nay về sau, Hoàng Long linh thành này thuộc sở hữu Đông Phương bản tộc phân nhánh thống trị, bất cứ Đan Đạo cường giả nào khác dám can đảm nhúng tay vào làm trái, đừng trách bản tọa hạ thủ vô tình.

Tử hắc sắc thân ảnh thanh âm bá đạo cường thế, quanh quẩn một mảnh Thiên Địa, để rất nhiều người nghe được

Trong lúc nhất thời, Tu Giả Trương gia bỏ chạy tứ tán, tựa như chim sợ cành cong.

Cũng may, hắn chỉ là đứng ngạo nghễ trên cao, chém giết Ngưng Đan kỳ cường giả, nhất cử lập uy, sau đó, không có ý tứ tiếp tục xuất thủ.

Hắn chỉ cần chém giết mũi nhọn lực lượng uy hiếp chính mình Ngưng Đan cường giả, lập tức có thể xoay chuyển thắng bại, nhất lực định càn không. Về phần tiểu lâu la khác, tự nhiên không tới phiên hắn ra tay, tự mình đi giết.

Mắt nhìn tử hắc sắc thân ảnh kia, ở trên hư không ẩn giấu tung tích, Trương Cuồng lòng còn sợ hãi nói:

- Người này rốt cuộc đạt được hạng trình tự nào, ngay cả Ngưng Đan cường giả cũng có thể chém giết.

- Ngưng Đan kỳ, chỉ là bước vào bước thứ nhất của Đan Đạo, thế nhưng người này lại bước ra bước thứ hai, đạt được Đan Đạo viên mãn, dư thừa bạo mãn, trình độ Hải Nạp Bách Xuyên. Đừng nói là Hoàng Long Thành nho nhỏ, phóng nhãn cả Côn Vân Quốc khổng lồ, loại cường giả này, đều là phượng mao lân giác, thậm chí có thể đếm được trên đầu ngón tay!

Sở Đông hít sâu một hơi, thần sắc phức tạp ánh mắt có chút lờ mờ.

Đan Đạo Tam Cảnh ở trong tiên tu càng xưng là xưng là đại đạo, bản thân đây là một trình tự đại đạo, cũng không phải một cảnh giới, hoặc một bước hai bước là có thể hoàn thành.

Xá đan đại đạo, chia làm ba cảnh giới: Ngưng Đan, Nguyên Đan, Kim Đan.

Mỗi cảnh giới chỉ là chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ nhưng mỗi một cảnh giới đột phá, so với Thoát Phàm Tam Giai cảnh giới muốn khó khăn hơn rất nhiều.

Trong đó, Ngưng Đan kỳ cường giả, sơ bộ ngưng kết đan nguyên, chú tạo Đan Đạo, đặt ở bất cứ địa phương nào của thế giới này đều là hạng cường giả, cực kỳ hiếm thấy, danh chấn một phương linh thành.

Nếu có thể ở trên cơ sở Ngưng Đan lại bước ra bước thứ hai, đạt được Nguyên Đan, có thể nói là luôn cố gắng cho giỏi hơn, sẽ sản sinh biến hóa không tầm thường, pháp lực thần thông so với Ngưng Đan hùng hậu hơn rất nhiều.

Tới Đan Đạo Tam Cảnh trình tự cao nhất Kim Đan. Phóng nhãn cả Côn Vân Quốc to lớn như vậy, tựa hồ chưa từng nghe thấy, cho dù có cũng là một ít nhân vật trong truyền thuyết được ghi chép trong cổ tịch.

- Nguyên Đan Kỳ? Thảo nào lợi hại như vậy...

Trong lòng Từ Huyền đột nhiên hiểu ra, vì sao vì sao mặc dù chiếm ưu thế rất lớn vẫn là thất bại.

Khi thực lực mạnh mẽ đến trình độ nhất định, chỉ bằng một người có thể xoay chuyển càn khôn, quyết định số phận của mọi người.

Thí dụ như Nguyên Đan Kỳ lão giả đến từ Côn Vân Quốc kia, hắn chỉ cần một người đứng ra, toàn bộ cao tầng Trương gia lập tức chịu thua.

Mặc cho phía dưới trung đê tầng Tu Giả có bao nhiêu ưu thế đều hóa thành hư vô.

Thậm chí, người nọ không cần bất cứ binh lực gì, hắn chỉ cần một mình tới đây, có thể để Hoàng Long Linh Thành chiếm làm của mình, uy hiếp hàng ngàn hàng vạn Tu Giả, ai không phục, ai dám không theo?

- Đây là nhân vật trên đỉnh của kim tự tháp, hắn một mình quyết định số phận của vô số người, ta muốn báo thù, tiêu diệt Đông Phương gia tộc, nhất định phải trở thành loại nhân vật, chúa tể số phận của sinh linh, chứ không phải thân là một thành viên trong đám chúng sinh như con kiến hôi.

Từ Huyền trong lòng mơ hồ rung động, trong mắt ngưng hiện ra quyết tâm vô tận.

Chạy!

Rời xa Hoàng Long Thành!

Chỉ cần chính mình có đủ lực lượng cường đại, chính mình có thể là chúa tể của tất cả, chứ không phải sinh tồn dưới sự che chở của thế lực khác.

Thời khắc này, Từ Huyền rõ ràng được mục tiêu ở trong lòng.

Trên đường, Từ Huyền cũng hỏi tình huống có liên quan tới muội muội và phụ mẫu.

- Ta thân là Tiên Diễn Sư, mặc dù vô lực xoay chuyển chiến cuộc, nhưng việc này tự nhiên an bài thỏa đáng chu đáo. Trận chiến này, Trương gia mặc dù thất bại, lại có thể bảo chứng đại bộ phận tinh anh Trương gia lui lại, rất nhiều thân thuộc nữ quyến được dàn xếp đến một bí cảnh của Trương gia hầu như ngăn cách với ngoại giới. Bí cảnh này là một nơi bí mật Trương gia chuẩn bị để ẩn nấp khi cần. Chỉ có lão tổ cùng số ít người biết được, người ngoài tuyệt đối khó có thể tra ra được. Bất quá, bí cảnh ẩn nấp này, chỉ có thể chi trì hai mươi năm. Một ngày vượt lên trước hai mươi năm, sẽ có thể cùng ngoại giới triệt để ngăn cách...

Sở Đông nói xong lời cuối cùng, lại ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Từ Huyền.

- Hai mươi năm?

Từ Huyền lại không hiểu nhớ tới lúc đầu cùng Niếp Hàn đánh cuộc.

Trong hai mươi năm, ai trước tiêu diệt Đông Phương gia, tại quá khứ xem ra tựa hồ không nhỏ.

Nhưng mà hiện nay Đông Phương gia có Côn Vân Quốc Đông Phương bản tộc làm chỗ dựa vững chắc, độ khó của nó tăng thêm vài lần.

Từ nay về sau, dưới Tu Giả Đông Phương gia truy sát, rất nhiều Tu Giả Trương gia bỏ chạy tứ tán.

Từ Huyền không dám ham chiến, địch quân cường giả đã ngoài Luyện Thần trọng thỉnh thoảng gặp phải, tự nhiên cần cẩn thận.

Trước khi mọi người di tán, Sở Đông đối với Từ Huyền nói qua một câu:

- Kế sách hiện nay, chỉ có hai con đường, một là đứng ở Phương Thiên Trọng Thành, tìm kiếm che chở. Làm một phương trọng thành, dưới tình huống Côn Vân Quốc không có chân chính thống nhất cao độ, Đông Phương bản tộc kia cũng không làm gì được chúng ta. Con đường thứ hai, rời xa Hoàng Long Thành, thậm chí Côn Vân Quốc, tìm địa phương tương đối thích hợp đi đến, chính là Cửu Thành Thần Hoang trong truyền thuyết kia.

Nếu như lựa chọn con đường thứ nhất, Từ Huyền ngang với lại đi con đường như trước.

Con đường thứ hai, rời xa Côn Vân Quốc, đề thăng thực lực của chính mình trên diện rộng, chắc chắn năm sau, dùng lực lượng cường hoành bễ nghễ, quét ngang tất cả.

- Cửu Thành Thần Hoang?

Trong lòng Từ Huyền khẽ động, lông mày cũng khẽ nhíu lại.

Một là bởi vì Cửu Thành Thần Hoang quá mức xa xôi, không dễ dàng tới đó.

Hai là, Cửu Thành Thần Hoang hỗn loạn hung hiểm, so với cả Côn Vân Quốc lớn hơn gấp trăm lần, thậm chí trừ nhân loại Tu Giả ra còn có rất nhiều dị tộc.

Lấy tu vi Luyện Thần chỉ là vừa mới đủ tư cách tiến nhập nơi đó mà thôi.

Trong quá trình bay nhanh bỏ chạy, Từ Huyền rốt cục làm ra một quyết định. Muốn đề thăng tu vi trên diện rộng, cũng chỉ có lựa chọn con đường thứ hai, càng là địa phương hung hiểm có khiêu chiến, sẽ đại biểu kỳ ngộ và đề thăng tương ứng.

Từ Huyền tin tưởng, trong quá trình tu hành, không ngừng mở ra ký ức kiếp trước, nhất định có thể ở trong bất hoàn cảnh nào đặt chân.

Ba ngày sau, ở trong chém giết chạy trốn, Từ Huyền Từ Huyền tiến nhập Phương Thiên Trọng Thành.

Trọng thành tại cả Côn Vân Quốc, cũng chỉ có bốn tòa mà thôi, địa vị của nó gần với quốc đô.

Trong một quán trà tại Phương Thiên Trọng Thành, hắn cùng với Sở Đông chạm trán.

- Trương Phong huynh muội không có đến sao?

Từ Huyền thoáng ngoài ý muốn.

- Đông Phương gia truy sát rất lợi hại, hơn nữa Hoàng Long Thành thế lực khác đều phản chiến, truy sát lùng bắt Tu Giả Trương gia. Trương gia huynh muội hai người làm trọng điểm bị truy sát, chạy về phía trọng thành khác trong Côn Vân Quốc, để phân tán hấp dẫn địch nhân, lấy đó bảo toàn càng nhiều tinh anh trong tộc.

Sở Đông thở dài nói.

Từ Huyền nghe vậy, trong lòng thoáng có chút cảm động và áy náy, không nghĩ tới Trương thị huynh muội tại thời khắc mấu chốt lại trượng nghĩa như vậy.

- Ha hả, bọn họ không dự định rời khỏi Côn Vân Quốc, tự nhiên không cần đến Phương Thiên Trọng Thành.

Sở Đông cười thần bí.

Từ Huyền trong lòng khẽ động:

- Ý của ngươi là?

- Ngươi theo ta đến.

Sở Đông đứng dậy, mang theo Từ Huyền lần thứ hai tiến nhập Phương Thiên Học Phủ.

Lần trước kinh lịch để Từ Huyền minh bạch, thế lực chủ tể chân chính của Phương Thiên Trọng Thành, không phải gia tộc, cũng không phải môn phái, mà là Phương Thiên Học Phủ!

- Sở Đông, đã lâu không gặp...

Trong học phủ không ít người Tu Giả, bao quát chấp pháp Luyện Thần Tiên Sư cư nhiên đều nhận thức Sở Đông, thái độ rất thân thiết.

Sở Đông đối với học phủ thập phần quen thuộc, không bao lâu đã dẫn theo Từ Huyền đi vào một tòa cung điện ngầm.

Trong cung điện hôn ám, đứng lặng mười tám pho tượng cổ đồng cổ xưa, muôn hình muôn vẻ.

Mỗi một pho tượng, chí ít cao tới mười trượng, trong trầm trọng lộ ra vẻ tang thương, vả lại phía dưới mỗi pho tượng có một truyện tống trận.

- Làm một phương Trọng Thành, Phương Thiên Thành cũng nắm giữ một ít truyện tống trận cự ly xa từ xưa. Trừ có thể truyền đến tam đại Trọng Thành khác của Côn Vân Quốc, còn có thể truyền tống phụ cận mười lăm dặm xung quanh Côn Vân Quốc. Trong này đã có một tòa truyền tống trận cổ xưa, có người nói có thể đi đến sát biên giới Thần Hoang.

Sở Đông dứt lời, đem Từ Huyền đưa đến trước một pho tượng giao long dữ tợn tà ác, giao long kia da như hắc sắc nộ liên, khí thế hung tàn bạo, khiến người không dám nhìn thẳng vào.

Cùng giao long dữ tợn hung ác này đối mắt, khí huyết trong cơ thể Từ Huyền mơ hồ run lên.

- Đây là Hắc Giao Long trong truyền thuyết chảy xuôi huyết mạch của Viễn Cổ yêu, long, ma vật, nếu thế gian thật có loại sinh linh mạnh mẽ này, đủ để tiêu diệt một tòa trọng thành khổng lồ. Thậm chí đối với Côn Vân Quốc tạo thành tai nạn hủy diệt văn minh.

Nói đến đây, Sở Đông cười cười:

- Sinh linh bực này tồn tại, không thể chứng thực. Thần Hoang kéo dài rất lâu, truyền thuyết nhiều lắm, trong đó lấy Di Lạc Cửu Thành là nổi danh nhất, thậm chí phóng nhãn cả Tiểu Ngư Giới đều là một bí ẩn.

Dưới ý bảo của hắn, Từ Huyền bước vào truyện tống trận trước pho tượng Hắc Giao Long, sắc mặt trịnh trọng.

Kế tiếp quyết định sẽ có thể là quyết định thay đổi vận mệnh của hắn.

Hắn rất nhanh nghĩ đến, nếu như lựa chọn ở dưới Phương Thiên Học Phủ che chở tu hành, như vậy tương đương đang đi lại con đường lúc trước, khuyết thiếu mạo hiểm, càng khuyết thiếu kỳ ngộ.

- Ta đã quyết định.

Từ Huyền hít sâu một hơi, dứt khoát làm ra quyết đoán.

Sở Đông cười nhạt một tiếng, lấy ra mấy khối chính phẩm linh thạch, khảm nhập trong pho tượng, cuối cùng đơn thủ bấm quyết, một mảnh rung động hắc bạch quang hoa rót vào trong đó.

Ông!

Một mảnh xích hắc sắc hư từ trong hoa văn trận pháp cuộn trào mãnh liệt dựng lên, đem cả thân thể của Từ Huyền bao phủ.

- Ngươi phải nhớ kỹ, truyện tống trận này tối đa chỉ có thể đem ngươi đưa đến sát biên giới Thần Hoang, muốn đi vào Thần Hoang chân chính, còn cần nỗ lực của chính ngươi.

Sở Đông còn chưa có nói hết, thiếu niên anh tuấn kiên nghị kia đã biến mất trong pháp trận.

Ngay trong sát na đó, khí tức của Từ Huyền từ Phương Thiên Trọng Thành, thậm chí cả Côn Vân Quốc biến mất.

Ni!

Sau một khắc, trong một góc mật điện đột nhiên thoáng hiện một ám tử bào lão giả thần sắc hòa ái hiền lành.

Lão giả này chính là lão viện trưởng Phương Thiên Học Phủ.

- Mặc dù lúc này, Phương Thiên Học Phủ muốn cùng Đông Phương bản tộc tranh phong, phần thắng không lớn, thế nhưng ngươi thực cho rằng, một thiếu niên như vậy trong vài chục năm có thể xoay chuyển cần khôn sao? Phải biết rằng, dĩ vãng người ngoài ý muốn xông vào Thần Hoang đều là có đi không có về.

Lão viện trưởng thản nhiên nói.

- Từ mấy năm trước, ta đã biết được, Trương gia sẽ bị Đông Phương gia tiêu diệt. Thế nhưng bởi vì Từ Huyền tồn tại, ta quyết định toàn lực thử một lần. Mặc dù lần này chinh chiến vẫn là thất bại, nhưng cuối cùng Trương gia cũng không có tận diệt. Cái này chứng tỏ, bánh xe số phận đã phát sinh sai lệch!

Sở Đông thần quang chớp động, lấy ngữ điệu kỳ dị nào đó nói:

- Một người không có số phận định trước, tiến nhập Thần Hoang chi địa thần bí tối cổ xưa, ai có thể dự liệu được, sẽ phát sinh chuyện gì? Có thể, hắn sẽ cởi ra Cửu Thành Chi Mê kéo dài thiên cổ kia....