Tiên Hà Phong Bạo

Chương 676: Đoạn cốt trọng tục




Động tác của bọn họ, đã vượt qua tốc độ của âm thanh.

- Lực lượng thật là khủng kiếp.

Cát Thu cảm nhận cánh tay của mình, đau nhức run lên, thập phần khó chịu.

Mà Từ Huyền ở bên kia, định lập hư không, cho dù bị đánh trúng trực diện, cũng không có thương tổn gì, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, trong lòng sinh ra cảm giác lạnh cả người.

Dùng tu vi cảnh giới của Từ Huyền hôm nay, đối phó cường giả Nguyên Đan trung kỳ bình thường, dù không thể diệt sát trong một hai chiêu, ít nhất cũng có thể phân thắng bại.

Nhưng thời điểm vừa giao thủ với Cát Thu kia, phát hiện đối phương công kích kỳ lạ, ẩn chứa một loại huyền ảo quái dị, co rúm vào trong huyết dịch của mình, một khắc này, huyết nhục toàn thân sinh ra cảm giác vô cùng đau nhức.

Nếu không phải khí lực Từ Huyền cường hoành, đổi lại những Nguyên Đan sơ kỳ bình thường, đã bị đối phương đánh thành thây khô.

Đinh đinh đinh...

Chính vào lúc này, một mảnh quang ảnh hắc nhận trùng trùng điệp điệp, bao phủ phạm vi trăm trượng, đánh vào trên người Từ Huyền, có hỏa tinh bắn lên tung tóe.

Hoàn toàn không tổn thương!

Từ Huyền giống như kim cương điêu khắc mà thành, không có nửa điểm thương tổn.

Sắc mặt tông chủ Hạ Nghiên phát lạnh, trong lòng vô lực chưa từng có. Tử Huyền sau khi tấn chức Nguyên Đan, chỉ sợ đủ để bễ nghễ đông hoang biên cảnh, không người có thể địch. Cho dù Từ Huyền đứng bất động tại chỗ, cho người ta đánh mình, cũng rất khó làm đối phương bị thương.

Thái độ của Từ Huyền, căn bản đã qua công kích của Tử Nghiên.

Đương nhiên, khí lượng của hắn chưa khoan dung tới mức bị người ta đánh mà không đáp trả lại, một tay vẽ một cái.

Bá!

Một khôi lỗi được ném ra ngoài, lưng đeo ba cây lao, tay cầm cái xẻng cùng cái thuẫn bạc.

- Xèo...xèo, cô nàng! Ta đến...

Khôi lỗi kêu lên một tiếng, trực tiếp thẳng hướng tông chủ Hạ Nghiên.

Tình hình như thế, làm cho mọi người đang xem cuộc chiến, cảm thấy kinh ngạc và cổ quái.

Cảm thấy trợ lực của Từ Huyền hiện tại, bất kể là khôi lỗi, hay là linh sủng, hoàn toàn không nghe theo lệnh của hắn.

Dùng thực lực của khôi lỗi, đủ để lực áp Hạ Nghiên, căn bản không cần lo lắng.

Bởi như vậy, Từ Huyền cùng Cát Thu, mới chính thức bắt đầu một chọi một giằng co nhau, không có người nào can thiệp vào.

Cát Thu hít một hơi, mặt sắc mặt ngưng trọng, mới giao phong vừa rồi, làm cho hắn hoàn toàn thu hồi lòng khinh thị, đã xác định, tên Từ Huyền này tuyệt đối là kình địch của mình.

- Ha ha, xem các hạ ra tay, không hề giống " Thất Hiền Các ' Ngược lại càng giống Quỷ Cốt Tông trong Tam Dương Thập Tông hơn.

Một tiếng cười khẽ, từ phía sau truyền tới.

Người lên tiếng, chính là Sở Đông.

Nghe vậy, sắc mặt Cát Thu đại biến, chợt sát cơ trong mắt hiện ra, đột nhiên thân thể dâng lên một cổ hỏa diễm và sát cơ cực mạnh, ngay cả bầu trời cũng biến thành âm trầm hơn trước.

- Thì ra thằng này vừa rồi đã ẩn giấu thực lực...

Con mắt của Từ Huyền hơi nheo lại.

Cát Thu tuyệt đối không nghĩ tới, ở đông hoang biên cảnh này, thậm chí có người tuệ nhãn như đuốc, chỉ dựa vào một lần giao thủ, đã nhìn thấu thân phận của hắn.

Những người khác trong trận, không khỏi giật mình, thì ra tên Cát Thu này giả dạng đệ tử Tam Dương Thập Tông "Thất Hiền Các", hoàn toàn không chịu trách nhiệm với những hành vi mình làm ở đông hoang biên cảnh, tát vào mặt của tông môn khác.

Thân phận bị nhìn thấu, Cát Thu đương nhiên tức giận, lộ ra thực lực chân chánh, hoàn toàn bộc phát.

- Biết rõ Cát mỗ là đệ tử Quỷ Cốt Tông, các ngươi còn dám cùng cùng ta là địch.

Cát Thu vẻ mặt âm lãnh mang theo thần sắc ngoan độc.

Quỷ Cốt Tông, nghe danh tự cũng biết là tà đạo, hoàn toàn khác biệt bới "Thất Hiền Các" là chính phái.

- Chuyện của đông hoang biên cảnh, còn không phải do một mình tông phái đầy tớ của Tam Dương Thập Tông tới nhúng tay vào, nếu như ngươi có thể đại biểu cả " Quỷ Cốt Tông' cũng không cần lén lén lút lút giả mạo đệ tử Thất Hiền Các.

Từ Huyền cười lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh lùng, hoàn toàn không chút nhượng bộ.

- Ha ha ha... Cát mỗ tại " Quỷ Cốt Tông " mặc dù không có quyền hành chủ đạo, nhưng nếu muốn một tay quyết định sinh tử tiểu quốc như các ngươi, cũng không phải việc gì khó. Muốn giết chết các ngươi là mấy tên nhà quê này, càng dễ như trở bàn tay

Cát Thu ngửa mặt lên trời cười to, bàn tay vốn trắng nõn, bỗng dưng vài phần xương trắng, tính chát giông như xương khô, mặt ngoài còn có hỏa diễm tán loạn.

- Hừ, thổi da trâu khoác lác, ai không biết. Có bản lĩnh ngươi qua cửa của ta trước đã.

Đương nhiên Từ Huyền sẽ không có chuyện chưa ra tay bị người ta hù ngã. Quốc gia tu giới tại đông hoang biên cảnh, mặc dù là nhỏ yếu, cũng không có khả năng chống đỡ không nổi một đê tử hậu bối của Tam Dương Thập Tông.

- Trước giết chết ngươi!

Lệ quang trong mắt của Cát Thu lóe lên, thân hình nhoáng một cái, lướt qua hư không.

Bá xùy --

Trong nháy mắt này, một bàn tay như xương trắng, đầu ngón tay xuất hiện hàn mang, có diễm quang phụt lên. Chụp vào đầu của Từ Huyền.

Công kích còn chưa tới, Từ Huyền cảm giác huyết khí trong thể nội bị đông cứng. Hàn ý thẳng thấu xương cách.

Ba!

Từ Huyền vẫn không nhúc nhích. Thân thể tự chủ phản kích lại, nắm đấm bắn ra một cổ tinh quang chói sáng, khí tức hỏa diễm nóng bỏng, giống như hỏa diễm phun trào.

Trong nháy mắt ra tay, cánh tay của Từ Huyền, trong kim quang chói mắt. Có một tầng viêm hỏa đang phát sáng, lực lượng huyết mạch trong thân thể, dồn dập toán loạn. Sinh ra không thể sức bật không thể tưởng tượng.

Khoe khoang băng!

Một quyền kia oanh ra. Chí cương chí nhiệt, sức bật mười phần, trong hư không có tiếng lôi đình nổ vang lên.

Quyền trảo giao kích, bỗng dưng sắc mặt Cát Thu ngưng trọng, chợt thân hình "Phanh" một tiếng, bị đánh lui vài dặm bên ngoài. Thân thể của hắn đụng mạnh vào trong ngọn núi, truyền đến một tiếng vọng "Ầm ầm" to lớn.

- Điều này sao có thể... Lực lượng cùng công kích của tiểu tử kia. So lại cường đại hơn trước kia?

Mặt mũi của Cát Thu tràn đầy rung động, thật sự khó có thể tiếp nhận sự thất trước mắt này.

Dùng tu vi Nguyên Đan trung kỳ của hắn, thân phận đệ tử chân truyền của Quỷ Cốt Tông, nếu như nói trước đó có che dấu thực lực, đánh cân tài ngang sức với Từ Huyền, còn nói qua được đi.

Thế nhưng mà lần này, thân phận của hắn bị nhìn thấu, đã buông tay buông chân, lại bị một quyền tầm thường của đối phương đánh bay ra ngoài.

Một quyền vừa rồi của Từ Huyền, có uy năng và lực lượng bốc phát không thể tưởng tượng nổi, khủng bố tuyệt luân.

Nửa cánh tay của Cát Thu, cơ hồ mất đi trực giác, lại có một cổ khí tức cực nóng và cuồng bạo, tiến vào thể nội, làm hắn chịu một ít nội thương

Trái lại thanh niên kia vẫn đứng bế nghễ trên hư không, nhìn hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng thực chất gì bởi vụ va chạm kia.

Lúc này, thắng bại còn là không biết bao nhiêu, nhưng cao thấp đã phân!

Bọn người Sở Đông áp trận ở phía sau, cũng cảm thấy tâm huyết dâng trào.

Sau khi tấn chức Nguyên Đan kỳ, thực lực của Từ Huyền gia tăng, so với tưởng tượng còn đáng sợ hơn. Ngay từ đầu, đệ tử của Tam Dương Thập Tông Chân, cũng bị một quyền đánh bay, loại cường thế bễ nghễ này, làm cho người của Tinh Phong Quốc sinh ra tự hào.

Trong hư không.

Thân hình của Từ Huyền hơi nhoáng qua một cái, chỉ cảm thấy một cổ tà khí âm hàng, đang quấn quanh cánh tay của mình, cũng may hắn sớm có chuẩn bị, cánh tay có hỏa diễm lưu chuyển, khu trừ lực lượng này ra ngoài.

Bá xùy!

Hư ảnh đỏ sậm lóe lên, xoẹt qua giữa hư không, khó lòng phân biệt thật giả, một cổ hàn ý âm lãnh, từ phía sau lưng truyền tới.

- Tốc độ của tên này quá nhanh!

Trong lòng Từ Huyền ngưng trọng, biểu hiện ra trấn định như trước, sau lưng có con mắt mở to ra, "Ba" trở tay một chưởng đập tới, thế như lôi đình!

Ầm ầm ầm ầm...

Trong tiếng va chạm nặng nề, Cát Thu kêu rên một tiếng, khí huyết sôi trào, móng vuốt sắc bén bị đánh tan nát, thân thể bị đẩy lui vài chục trượng.

Lúc này đây, mặc dù Cát Thu có chỗ chuẩn bị, tích lũy sức lực, nhưng kết quả càng thảm hại hơn, ngón tay bẻ gẫy một cái, cưỡng chế máu huyết trong lồng ngực không phun ra ngoài.

- Thì ra... Ngươi còn ẩn dấu thực lực a.

Cát Thu nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm tình bất định.

Trên mặt Từ Huyền giống như cười mà không phải cười, có một loại ý tứ trào phúng nghạo nghễ.

Nhưng chính là như vậy!

Sắc mặt Cát Thu trầm xuống, hít sâu một hơi, trên thân có hỏa diễm đỏ sậm đang lưu chuyển, một bộ phận trong đó, chuyển hóa thành từng đạo hỏa diễm sắc bén, kế tiếp là móng vuốt sắc bén.

Lập tức, ngón tay bị bẻ gãy lúc trước, hợp lại đầy kỳ tích.

Tình hình này quá bất ngờ, làm cho Từ Huyền, bọn người Sở Đông, sắc mặt đồng loạt biến đổi.

Đoạn cốt trọng tục, nhẹ nhõm như vậy!

Quỷ Cốt Tông, danh như ý nghĩa, là quỷ vật, cốt cách, thi hài các loại, tạo nghệ trên phương diện này nghiên cứu thâm bất khả trắc.

Nói cách khác, bất cứ bộ phận thân thể nào trên thân thể đứt gãy, cũng có thể thông qua bí thuật, trong thời gian ngắn phục hồi như cũ, trừ phi là đả kích mang tính hủy diệt.

- Khí lực và phòng ngự của người này, cũng không tính là mạnh, nhưng loại cốt cách này vẫn có đặc tính phục hồi như trước, cơ hồ bức thẳng cảnh giới bất tử bất diệt trong truyền thuyết.

Trong lòng Từ Huyền hít một hơi khí lạnh.

Mà trong lúc này, trong đầu truyền đến âm thanh của Sở Đông:

- Dùng thực lực của Tinh Phong quốc, cũng không nên kết thâm cừu đại hận với Quỷ Cốt Tông. Ngươi nên trừng phạt nhỏ làm đại giới là được, không cần thiết động tới tính mạng của hắn.

Trong lúc vô hình, mang tới áp lực cực lớn cho hắn.

Quỷ Cốt Tông, cuối cùng vẫn là một trong Tam Dương Thập Tông, cùng so sánh với tiểu quốc của đông hoang biên cảnh, không khác gì con voi so sánh với con sâu cái kiến.

Nếu như xung đột bối cảnh thì cũng thôi, chỉ là tiểu đả tiểu nháo, sẽ không khiến cao tầng Tam Dương Thập Tông chú ý, nhưng nếu suy giảm tới tính mạng đệ tử chân truyền, tiếp theo là Tinh Phong quốc, thậm chí các nước ở bên cạnh, mang đến tai hoạ ngập đầu.

Đúng lúc này, Cát Thu hóa thành tàn ảnh quỷ dị khó lường, lần này giết qua.

Trong công kích lúc này, móng vuốt khô mạnh sắc bén mang theo hỏa diễm, càng hóa thành xà hình, quấn quanh tiến lên.

Từ Huyền cảm thấy thể nội huyết dịch đông lạnh, truyền đến nhàn nhạt cảm giác nguy cơ.

Oanh!

Từ Huyền hét lớn một tiếng. Thực lực của hắn tăng vọt lên, hỏa diễm đỏ sẫm mạnh mẽ. Vận chuyển lực đạo toàn thân đầy khủng bố. Thân thể giống như trâu điên, hung hăng đụng vào người Cát Thu.

Phanh băng răng rắc --

Cát Thu kêu thảm một tiếng, trên trán đổ mồ hôi lạnh, bị một cổ lực lượng cực lớn đánh bay. Cốt cách thân thể, đứt gãy một mãnh lớn.

Lúc này thảm bại hơn. Trực tiếp bay ra hơn mười dặm.

Ầm ầm --

Thân thể của hắn, trực tiếp xuyên thủng vài toà ngọn núi, thậm chí có hai ngọn núi trong đó. Trực tiếp sụp đổ.

Trong lúc nhất thời. Tro bụi bay khắp trời, tiếng nổ ầm ầm âm quanh quẩn không thôi.

Tính tình như thế, thậm chí kinh động trong quá trình giao phong với Niếp Hàn cùng Mộ Dung Thường.

Thanh thế thật sự quá lớn, trực tiếp đánh bay người hơn mười dặm, thoáng cái không thấy.

- Còn thực lực Từ Huyền không ngờ đáng sợ như thế, liền đến từ Cát Thu Tam Dương Thập Tông. Cũng không phải đối thủ!

Trong lòng Mộ Dung Thường run lên, đáy lòng sinh ra một cảm giác bất an và lo lắng không hiểu.

Trong lòng của hắn hết sức bối rối. Công kích Niếp Hàn, đột nhiên thừa cơ mà vào, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, liên tục bị thương.

Đương nhiên, trận chiến này của bọn họ có quá nhiều cường giả chú ý, đều tập trung lực chú ý lên người của Từ Huyền cùng Cát Thu.

Một bên là sao chổi kỳ tích của đông hoang biên cảnh, một là đệ tử chân truyền của Tam Dương Thập Tông, tư chất tuyệt đỉnh.

Trận này chiến đấu, càng gây chú ý ánh mắt của người ngoài.

Trong bụi bậm đầy trời, truyền đến một chuỗi âm thanh ho nhẹ, hiện ra một thân ảnh chật vật không chịu nổi.

Từ Huyền nhíu mày, một kích va chạm toàn lực vừa rồi, trọng điểm không phải đả thương ngũ tạng của đối phương, mà là đả kích cốt cách.

Va chạm vừa rồi, có thể nói bẻ gãy hơn phân nửa cốt cách của Cát Thu cùng toàn bộ các đốt ngón tay, bộ phận vị trí, càng sinh ra hiệu quả nát bấy.

Dưới loại tình huống này, đối phương còn có thể đứng lên.

- Đệ tử Quỷ Cốt Tông, tu luyện bí thuật cao thâm nào đó, dùng khung xương toàn thân, để thừa nhận những tổn thương của ngoại giới, do đó giảm bớt tổn hại bộ vị yếu hại. Bởi vì bất luận là cốt cách tổn thương như thế nào, đối với Quỷ Cốt Tông mà nói, cơ hồ có thể xem nhẹ...

Bên tai truyền tới âm thanh của Sở Đông.

Vẻ mặt Từ Huyền tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào thanh niên chật vật trong bụi bậm phương xa.

Lúc này, vẻ mặt Cát Thu âm trầm cùng không cam lòng, trong mắt lộ ra cừu thị và lửa giận, từng bước một tới gần Từ Huyền.

Trên người của hắn hiện ra một tia khói trắng, xương cốt nát gãy toàn thân, nhanh chóng đoạn cốt trọng tục.

Nếu là tu giả bình thường, đối mặt với loại tình huống này, chỉ sợ sẽ sởn hết gai ốc, thúc thủ vô sách.

- Ngươi không phải đối thủ của ta, thông qua bí thuật chữa trị cốt cách, tổn thương với pháp lực cực lớn. Nếu như nguyện ý, ta có thể đánh gãy xương cốt của người ngàn lần trăm lần.

Từ Huyền hoàn toàn không sợ hãi.

- Tiểu tử họ Từ, ngươi cho rằng, bí thuật của Quỷ Cốt Tông ta, chỉ có thể dùng để chữa trị cốt cách sao, vậy mười phần sai...

Cát Thu liếm liếm đầu lưỡi, lắc lắc bả vai, một đôi tay chậm rãi nâng lên.

Rắc rắc...

Bỗng nhiên, cốt cách toàn thân của hắn vang lên âm thanh thanh thúy, lực lượng thân thể trong vô hình, biến thành hơn vài lần, sinh ra đủ loại dị biến không thể tưởng tượng nổi, truyền tới một cổ khí tức kinh thế hãi tục...

- Coi chừng! Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Tọa trấn phía sau Sở Đông, lên tiếng nhắc nhở.

Sắc mặt Từ Huyền trầm ổn, không quan tâm hơn thua, chỉ híp mắt nhìn.

Cùng lúc đó, tầng mây trên không trung tán loạn ra mọi hướng.

- Tiểu bối Quỷ Cốt Tông, một thân tu vi không phải kém cỏi, kế tiếp, hắn có ý định thi triển " Cốt Ma Hóa Huyết Thuật" sao? Dùng tu vi Nguyên Đan trung kỳ của hắn, cũng khó có thể thi triển pháp thuật này, cũng có thể phát huy mấy thành hỏa hầu.

Một lão già mặc áo gai đầy mùi rượu trên hẻm núi, hơi vui vẻ nói.