Tiên Hồng Lộ

Chương 86: Sát khí báo trước




Dương Quang và Lý mập mạp (Lý Bàn Tử) phất áo rời đi. người trước mặt không đổi sắc. người sau sắc mặt âm trầm. cực kỳ thất vọng. Không lâu sau. Hồ Bán Tiên cũng ỉu xìu rời đi. Ba người đang hội họp ở một góc khuất của Vụ Liễu Trấn.

- Hồ Bán Tiên, đây là kế hoạch của ngươi sao? Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo!

Lý mập mạp hung hăng xông lên. nắm lấy cổ áo của Hồ Bán Tiên, không chút kiêng nể cho hắn một cái bạt tai.

Bốp!

Thanh âm cực kỳ rõ ràng.

Khuôn mặt Hồ Bán Tiên vốn đã tái nhợt giờ càng thêm xanh mét. Trên mặt hắn in hẳn dấu tay rất sâu. thân hình khẽ run lên. vẻ âm lệ trong mắt chợt lóe lên rồi mạnh mẽ bị đè ép xuống, cười làm lành nói:

- Lý công tử! Việc này cũng không thể hoàn toàn trách ta được. Y thuật của tên Dương Phàm nàv quả thực vượt xa dự đoán của ta. Ngay cả con bé đê tiện Lưu Mạn Hương cũng lật lọng. vứt bỏ ước định với ta trước đó!

Hừm!

Cơn tức giận của Lý mập mạp vẫn không tiêu tan. hung hăng nhìn vào mặt hắn cười lạnh nói:

- Lúc trước người nào thổi phồng lên là kế hoạch này không có chút sơ hở? Hiện tại ngay cả ta cũng không đẹp mặt được. trở về Dương Gia Bảo nhất định phải chịu sự châm biếm của tên tiểu tử Dương Lỗi kia!

- Lý mập mạp! Tạm thời buông hắn ra đi. Việc này đích xác cũng không ngờ tới được. Hai tên huynh đệ họ Dương này cũng không phải là gà mờ! Dương Phàm trước đây thì không cần phải nói, Dương Lỗi hiện tại cũng hoàn toàn kiêu căng ngạo mạn. không coi ai ra gì! Nhưng trước mặt các bậc trường bối lại cực kỳ nhu thuận. Đúng là giảo hoạt!

Dương Quang thản nhiên nói. Khi hắn nhắc tới cái tên Dương Lỗi thì trên mặt hoàn toàn hiện rõ vẻ căm hận. Lý mập mạp buông Hồ Bán Tiên ra. bộ dáng cũng cực kỳ căm hận nói:

- Việc này khẳng định có tên Dương Lỗi kia tham gia. Bằng một mình Dương Phàm thì không thể có bản lĩnh như thế được.

- Tạ ơn Dương công tử. hiện tại chúng ta làm thế nào đây?

Hồ Bán Tiên hơi sợ hãi nói.

Đối vơi Lý mập mạp. mặt ngoài thì hắn nịnh hót. sợ hãi với bối cảnh của đối phương nhưng sau lưng thì cực kỳ khinh bỉ và thống hận. Nhưng đối mặt với Dương Quang nhân tài kiệt xuất của Nam Lĩnh Dương gia lại cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình. Hắn cực kỳ kính sợ. sợ hãi thực lực chân chính của đối phương.

- Đại cục đã mất. chỉ có thể tạm tránh đi mũi nhọn. tìm cơ hội khác. Hiện tại thanh thế hai huynh đệ hắn không tầm thường, đại ca thì có y thuật cao minh. đệ đệ lại là thiên tài quật khởi.

Dương Quang trầm ngâm nói.

- Chúng ta có nên xuống tay với người nhà bọn chúng không? Hoặc chờ thời cơ xử lý Dương Phàm?

Hung quang trong mắt Lý mập mạp lóe lên.

Dương Quang quả quyết nói:

- Không được! Đây chính là điều tối kỵ của tu tiên giới. Không có thâm cừu đại hận không thể đả thương tới thân thuộc của người tu tiên ở giới thế tục. Hơn nữa. cũng không chỉ có hai tên Dương gia này có người nhà!

Thân là người tu tiên, đều có một ít thân nhân trên giới thế tục. hoặc là bằng hữu. hậu duệ. Tu tiên giới có một quy định bất thành văn đó là ân oán giữa những người tu tiên không được liên lụy tới giới thế tục. Chẳng những Dương Phàm có người thân ở giới thế tục mà ngay cả Dương Quang cũng có lão mẫu là người thế tục.

Hồ Bán Tiên cũng gật đầu nói:

- Việc này không thể làm trái được. Hai huynh đệ họ Dương này tâm tính cứng cỏi. sát phạt quyết đoán. Nếu khiến bọn chúng nóng mặt thì hậu quả cũng không thể chịu đựng nổi

Lý mập mạp nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thôi vậy, ta hận hai tên này tới chết! Ngày sau nếu có cơ hội sẽ diệt trừ hai người này, đùa bỡn con bé bại hoại Dương Tuệ Tâm xinh đẹp kia một phen mới được

Đúng lúc đó. cách đầv không xa có một tên ăn mày lấm lét đi tới trước mặt Dương Quang, cung kính nói:

- Công tử! Tiểu nhân có việc bẩm báo.

Tên ăn mày này vội vàng ghé sát lỗ tai Dương Quang thấp giọng nói nhỏ vài câu. Dương Quang nghe xong. lệ quang lóe lên trong mắt. chợt cười lạnh nói:

- Quả nhiên

***

ở nơi kia. dưới sự khen ngợi không dứt của mọi người. Dương Phàm mang theo châu báu vàng bạc mà Lưu Đức QUÝ thưởng cho rời khỏi trạch viện của y. Trước khi rời đi hắn cũng đã đáp ứng Lưu Trưởng trấn sẽ tới nhà hắn dự tiệc buổi tối.

"Việc nàv rốt cuộc cũng kết thúc!"

Dương Phàm thở nhẹ một hơi. Thiết Ngưu và Nam Cung Vũ đuổi theo hắn. cùng lên tiếng chúc mừng.

Nam Cung Vũ cười nói:

- Đại ân của công tử, lão phu suốt đời không quên Ngày sau chắc chắn sẽ giới thiệu về Phổ Ái Y Quán của ngài cho võ lâm đồng đạo!

Dương Phàm vui vẻ nói chuyện với bọn họ một lúc rồi mới chia tay. Đúng lúc này, một lão già mặc bố y, sau lưng mang dược lâu đi tới trước mặt Dương Phàm. vẻ mặt tươi cười.

- Trịnh Dược sư.

Dương Phàm có chút bất ngờ nói.

- Y thuật của Dương công tử quả không tầm thường, tương lai nhất định sẽ là một danh y của tu tiên giới. Lão phu ngày sau còn muốn tới chỗ Dương công tử thân thiết một phen. đồng thời cùng trao đổi một số y thuật!

Trịnh Dược sư cười nói rất tán thưởng y thuật của Dương Phàm.

- Trịnh Dược sư quá khen rồi. Dương mỗ cầu còn không được nữa là!

Trên mặt Dương Phàm lộ ra thần sắ rất vui mừng.

- Đúng rồi, Dương Dược sư! Ba tháng nữa. một thế hệ kiệt xuất mới nổi của Vũ Vụ Sơn trang sẽ đi QUỸ Thi Sơn. tìm kiếm bảo vật trong Thiên Niên Mộ Huyệt. Cũng coi như là một

lần lịch lãm. Lão phu và một vài Dược sư khác cũng được mời đi cùng bọn họ. phụ trách chữa thương giải độc. đề phòng bất trắc. đương nhiên cũng được trả thù lao. Dương Dược sư nếu bằng lòng thì đến lúc đó ta sẽ hết lòng tiến cử Dương Dược sư. Đây cũng là một cơ hội trao đổi y đạo thực tế hiếm có.

Trịnh Dược sư hạ giọng nói vói Dương Phàm.

- Quỷ Thi Sơn?

Dương Phàm nao nao. trong lòng khẽ động.

- Đa tạ Trịnh Dược sư đề cử. nhưng Dương mồ cũng cần suy nghĩ đã!

- Được. việc này một lời đã định. Một thời gian nữa. lão phu nhất định sẽ tới bái phỏng Dương công tử!

Trịnh Dược sư sau khi nói rõ chuyện này liền tự mình rời đi.

"Vũ Vụ Sơn trang? QUỷ Thi Sơn?"

Trong lòng Dương Phàm thầm lo lắng. cũng lộ ra vẻ suy tư.

Vũ Vụ Sơn trang là một thế lực tu tiên khá gần với Dương Gia Bảo. Hai nhà này thế lực tương đương, sàn sàn như nhau nhưng về chỉnh thể thực lực thì Vũ Vụ Sơn trang lại trội hơn Dương Gia Bảo một chút.

Các thế hệ Trang chủ của Vũ Vụ Sơn trang đều thuộc hạng người hiếu chiến, đề xướng việc huấn luyện thực chiến cho các đời hậu bối. Cách một vài năm. bọn họ đều để đệ tử đời thứ ba đi ra ngoài thực chiến. Đây đã trở thành một thông lệ!

Còn QUỷ Thi Sơn là một nơi còn có rất nhiều bàn cãi. Tục truyền nơi nàv có không ít quỷ hồn lảng vảng, dưới lòng đất có Thiên Niên Mộ Huyệt, cất giấu một số trân bảo hiếm có. Cả Dương Gia Bảo và Vũ Vụ Sơn trang đều xem đây là một khu vực cấm địa nho nhỏ.

Chỉ một lúc sau. Dương Phàm đã đưa số vàng bạc châu báu kia về nhà. thưởng một ít cho người hầu rồi cho họ rời đi. Vừa mới vào nhà. Dương Phàm đã thấy trong phòng có một thiếu niên ngạo nghễ đứng đó. mặc một bộ huvền y. khí vũ bất phàm. trên mặt cũng mang theo vài tia kiêu ngạo. Chính là Dương Lỗi.

- Đệ đệ

Dương Phàm hơi kinh ngạc.

- Chẳng lẽ đệ không thể trở về sao?

Trên bộ mặt góc cạnh tuấn tú của Dương Lỗi hiện lên vẻ tươi cười. nhìn qua giống như một thiếu niên mười sáu tuổi. Hắn lại chậm rãi nói tiếp:

- Dương Quang và Lý mập mạp đã tới Vụ Liễu Trấn. đệ sao lại không tới được. Lại nói đệ và mẫu thân. muội muội cũng đã lâu chưa gặp nhau.

Dương Phàm thông qua thần thức đã biết được mẫu thân và muội muội đang ở dưới bếp liền kéo ghế ngồi xuống, hạ giọng nói:

- Đệ về thật đúng lúc!

- Đại ca. huynh nói là có ý gì? có gì cần đệ hỗ trợ sao?

Dương Lỗi khó hiểu nói

Dương Phàm đưa tay lên. trong mắt bắn ra quang hoa mãnh liệt. nói từng chữ một:

- Giúp ta giết người!

- Không thành vấn đề! Đại ca quả nhiên vẫn như trước, tế thế cứu nhân cũng không phải là phong cách của huynh!

Dương Lỗi như cười như không nói không chút do dự đáp ứng yêu cầu của đại ca. Bộ dạng còn có chút hưng phấn nữa!

Dương Phàm ngạc nhiên hỏi lại:

- Đệ không muốn biết người ta muốn đệ giết là ai sao?