Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 110: Bảo hổ lột da (trung)




Trầm mặc một lát, yêu hổ cuối cùng viết:

“Ta tại sao phải giúp ngươi? Nhân loại các ngươi đê tiện, giả dối, toàn bộ chết sach ta mới cao hứng.”

- Đáng tiếc nhân loại không thể chết sạch.

Đường Kiếp trả lời:

- Ta biết ngươi giận nhân loại, dù lời ta nói là thật, ngươi cũng không thể hiểu được ta. Nhưng ta có hai lý do để cho ngươi giúp ta. Thứ nhất, ngươi không giúp ta, ta sẽ giết ngươi, ta biết ngươi không sợ chết. Nhưng không riêng gì ngươi, bao gồm cả con của ngươi.

Lời này vừa ra. Yêu hổ đột nhiên trừng mắt nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười nói:

- Không cần nhìn ta như vậy, này không kỳ lạ. Nếu ngươi không có con, núi Hổ Khiếu sẽ không mở ra, Tẩy Nguyệt phái sẽ không cho các ngươi tuyệt chủng, cho nên nếu mở ra, vậy nhất định ngươi đã có hổ con.

“Tẩy Nguyệt phái sẽ không cho phép ngươi làm như vậy…”

- Đúng là vậy, Tẩy Nguyệt phái không cho phép, nhưng ngươi đã quên ta là người thế nào? Một người có thể trở thành phạm nhân truy nã bất cứ lúc nào. Ngươi Nghĩ rẳng ta với ngươi có cái gì không dám làm sao? Uy hiếp và cảnh cáo đối với người tuân théo điều luật mới hữu hiệu, không có hiệu quả với kẻ liều mạng, mà ta… Chính là kẻ liều mạng.

Đường Kiếp ác nghiệt nói, ánh mắt nhìn về phía đỉnh núi.

Mặc dù hắn không có nhìn được cái gì, nhưng hắn biết trên ngọn núi kia, tất nhiên có một chú hổ con tồn tại.

Hắn lẩm bẩm nói:

- Tẩy Nguyệt phái không hy vọng hổ con chết, vậy ngươi cũng không hy vọng chứ? Bí bảo nhất định đối với các ngươi trọng yếu, phi thường quan trọng, quan trọng đến tình trạng nguyện lấy chịu đựng bị nhốt cùng bị giết của nhiều thế hệ, cũng muốn giữ lại một tia hy vọng… Nếu ta giết nó, hy vọng đời đời của các ngươi, liền hoàn toàn xong rồi, chịu đựng thống khổ ngàn năm, cũng uổng phí. Đúng không?

"Grraaào!"

Yêu hổ phát ra tiếng giận gầm gừ.

- Đừng rống lên, vô dụng, trận pháp này có công năng ngăn cản truyền âm thanh, ta với ngươi ở trong này đánh đến nát trời cũng không kinh động bên ngoài, Lại càng đừng trông cậy người bên ngoài sẽ đến đây nhìn người, có lẽ mấy năm trước, Tẩy Nguyệt phái còn có thể phái người quản lý chặt chẽ các ngươi. Nhưng trải qua ngàn năm chờ đợi quá lâu, Tẩy Nguyệt phái cũng dần dần buông tha hy vọng, hiện giờ tất cả, đều chỉ là thói quen mà thôi. Bọn họ không hứng thú, cũng không có khả năng để ý tới ngươi. Đừng quên ta mất một tháng, một tháng này, không chỉ thử mỗi ngươi, mà còn có Tẩy Nguyệt phái!

Nói đến đây, Đường Kiếp đột nhiên mỉm cười một chút.

- Chẳng qua ta lại muốn dùng lý do thứ hai để đả động ngươi.

“Lý do gì?”

- Ta có một kế hoạch. Kế hoạch này sẽ chết rất nhiều người, có thể bao gồm có Tẩy Nguyệt phái…

Nói xong, Đường Kiếp đã đem kế hoạch của mình rủ rỉ nói ra.

Kế hoạch rất dài, yêu hổ nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh hít một hơi khí lạnh.

Đợi cho Đường Kiếp nói hết kế hoạch.

Ánh mắt lão hổ nhìn Đường Kiếp đã hoàn toàn thay đổi.

Nó viết:

“Đây là kế hoạch tự ngươi nghĩ ra?”

- Ngươi không tin?

- Ngươi mới mười sáu tuổi, thật sự không giống người có thêt nghĩ ra được kế hoạch như vậy.

- Này là được rồi, chính tai ngươi nghe được, ngươi đều không tin do ta nghĩ ra, bọn họ lại sẽ càng không tin, như vậy… Bọn họ sẽ càng tin tưởng đáp án ta đưa cho bọn họ, dù sao đó mới là hợp lý, không phải sao?

“Nhưng lại quá nguy hiểm với ngươi.”

- Ngươi chừng nào thì quan tâm tới ta?

Đường Kiếp cười nói.

Yeu hổ hơi dừng lại một chút.

Một lúc sau, nó viết: “Nếu lão tổ tông có suy nghĩ như ngươi, cũng không khiến tộc của ta rơi vào kết quả như vậy.”

Đường Kiếp nói:

- Nhưng hiện tại có ta, chỉ cần ngươi nguyên ý giúp ta, tương lai một ngày nào đó, có lẽ ta có thể giúp các ngươi thoát khỏi tầng cực khổ này.

“Vấn đề là ta dựa vào cái gì để tin ngươi? Những năm gần đây, Tẩy Nguyệt phái vì muốn lấy được chí bảo từ trong tay bọn ta, dùng hết thủ đoạn, lừa giết tất cả.”

- Chí bảo Hổ tộc?

“Phải, nếu ngươi là nằm vùng Tẩy Nguyệt phái phái đến, liền đã biết chân tướng, nếu không phải, ta cũng không việc gì phải nói cho ngươi biết. Cái gọi là bí Tảy Nguyệt phái, vốn là chí bảo của hổ tộc ta, chuyện liên quan đến tồn vong hưng thịnh của hổ tộc ta.

- Ta nói, ta không có hứng thú biết chuyện của các ngươi, ta chỉ mướn biết bí pháp chống Sưu Hồn Thuật.

“Vậy chứng minh cho ta xem.”

Đường Kiếp lắc đầu:

- Có thể nói, ta đều nói rồi, có thể làm, ta cũng đã làm rổi. Ngươi có thể cho ta là người Tẩy Nguyệt phái phái tới lừa gạt ngươi, tuy nhiên ngươi có thể đem ý nghĩ này dập đi, ta làm cái gì, ngươi cũng đều cho đó là giả dối. Chỉ sợ ngay cả nếu tự tay giết vài học sinh Tẩy Nguyệt phái, ngươi cũng cho là ta đang làm bộ.

“Không cần, thả ta ra, ta liền tin ngươi.”

- Thả ngươi?

Đường Kiếp ngẩn người:

- Ta không xem ngươi là thằng ngốc, ngươi lại cho ta là thằng ngu sao? Thả ngươi…

Yêu hổ kia không kiên nhẫn viết: “Nếu ngươi không tin ta, ta dựa vào cái gì tin ngươi?

Đường Kiếp tức cười.

Lão hổ đã tiếp tục viết:

“Ngươi sợ? Ta nghĩ đến khi ngươi dọa giết con tam khi ngươi nói cho ta biết kế hoạch của ngươi, ngươi đã không sợ sống chết!”

Trong mắt Đường Kiếp lóe lên hào quang mãnh liệt:

- Ngươi đây là đang kích ta?

“Chỉ có điều ngươi nói như đang chứng thật, nếu ngươi nói kà thật, nên có trả giá cho tất cả… Bao gồm cả giác ngộ sinh mạng!”

Đường Kiếp thật không ngờ yêu hổ sẽ nói ra lời như vậy.

Mà đối mặt với lý do này, hắn phát hiện mình đúng là không thể nào phản bác.

Ánh mắt yêu hổ lạnh như băng nhìn hắn, giống như đang châm biếm.

Tựa như nói cái không tiếc mạng sống mà ngươi gọi, chính là hô hô ngoài miệng, nước đến chân rồi do dự lùi bước sao?

Vẫn là phép khích tướng!

Nhưng lại dùng rất tốt!

Bởi vì nó nói không sai, Đường Kiếp không có lý do lùi bước.

Đi đến hiện tại, Đường Kiếp đã làm sống bước vứt đi sự sống.

Nhưng, một từ vứt bỏ tính mạng sao lại chỉ nói ngoài miệng?

Cuối cùng phải trước một lần sống chết, trải qua một hồi, mới thể thừa nhận được.

Ngay lúc này, trong long Đường Kiếp nghĩ rất nhiều.

Hắn cuối cùng hiểu được bản thân kỳ thật cũng không có chuẩn bị sẵn sàng.

Chiến đấu chân chính, cái chết chân chính, trước này chưa từng có chân chính, chân chính được ăn cả ngã về không, hắn cũng không có chân chính trải qua.

Bởi vì hắn đều vì chính mình chuẩn bị nhiều đường lui lắm.

Cho tới khi gặp được nguy cơ chân chính, lúc bước vào lựa chọn chân chính, hắn sẽ do dự, sẽ bàng hoàng, sẽ lùi bước.

Có lẽ nguyên nhân chân chính là đây, hắn mới có thể lĩnh ngộ chân chính cảnh giới của Binh chủ?

Cảnh giới cách quá xa, hắn còn quá xa, quá xa!

Tuy nhiên hiện tại phát hiện, cũng không phải là quá muộn.

Đường Kiếp nhìn yêu hổ, gật đầu nói:

-Ngươi nói không sai. Ta do dự, kỳ thật ta cũng không có chân chính chuẩn bị chết thật tốt. Nhưng giống như lời ngươi nói, những chuyện ta làm vậy, kỳ thật cái chết đang nhảy múa bên người ta. Ta nếu có tâm đi tính làm những việc này, phải sớm có chuẩn bị. Nếu sớm muộn thất bại, cùng với trước thất bại khóc rống một phen, không bằng hiện tại thử một lần… Ít nhất có thể chết cương liệt một chút, cũng là ngu xuẩn một ít. Chẳng qua ngươi dũng cảm chân chính, vốn là tình nguyện chết ngu xuẩn, cũng muốn chết một cách cương liệt.

Nói xong Đường Kiếp chính mình nở nụ cười.

Hắn nói:

- Ta đồng ý!

Hắn không có lập tức thả hổ, mà trước hết là thả Y Y ra khỏi trận, để tránh cho yêu hổ này trở mặt đánh người.

Tiểu Y Y khóc đến chết đi sống lại, chính là không muốn, cuối cùng vẫn là Đường Kiếp cưỡng ép bắt nàng đưa ra ngoài.

Trở lại trong trận, Đường Kiếp nhìn yêu hổ.

Thở dài.

Hắn biết rõ, đây là canh bạc nguy hiểm nhất hắn đánh từ lúc mình chào đời đên nay.

Nếu như thua, mạng sẽ mất.

Ngàn vạn lần đừng nghĩ đễn nói chuyện hợp lý hợp tình sẽ dễ dàng đả động ai đó, ích lợi và cân nhắc chỉ dùng cho những người bình tĩnh, thù hận đọng lại sau ngàn năm sẽ thiêu đốt hết mọi lý trí.

Nếu như nói yêu hổ sau khi có được tự do đánh chết hắn, hắn cũng không có nửa điểm kỳ quái.

Nhưng mà hắn không có sự lựa chọn khác.

Đúng như lời yêu hổ nói, mình đã đi trên con đường chết, càng ngày càng lún sâu, hắn cũng không thể tiếp tục đi con đường này.

Ngay giờ phút này nhìn yêu hổ, Đường Kiếp hít sâu một hơi, dứt khoát phất tay bỏ đi trận pháp.

Ngọn núi biến mất, lực lượng trấn áp yêu thú đến không thể nhúc nhích hoàn toàn biến mất!

"Rống!"

Tiếng rống long trời lở đất vang lên.

Ngay trong nháy mắt yêu hổ khôi phục tự do, nó mãnh liệt vồ lên.

Đường Kiếp theo bản năng lui về phía sau, vung đao đón đỡ.

Hổ trảo ba một tiếng chụp được, một lực lượng hùng mạnh phát ra, một cái tát đánh bay Đoạn Tràng Đao, thuận thế đánh về trước, đánh ngã Đường Kiếp trên mặt đất.

Đường Kiếp dùng cánh tay chống đỡ, hổ trảo uy vũ ép xuống, ấn trên ngực Đường Kiếp, móng của nó sắc bén như thế, chỉ đụng một chút vào trên người Đường Kiếp đã hiện ra năm lỗ màu, nếu dùng lực liền có thể móc tim của hắn ra.

Một trảo này không có xuống nữa, mắt hổ trừng Đường Kiếp, mang theo sát ý cuồn cuộn.

Dáng vẻ độc ác khí thế ngập trời!

Răng nhọn như đao!

Nó mở lớn miệng, lộ ra đầy răng nanh, chậm rãi tới gần cổ họng Đường Kiếp.

Nó quả nhiên vẫn là lật lọng rồi!

Yêu hổ này thù hận với nhân loại làm cho nó hoàn toàn không xem đề nghị của Đường Kiếp, nó thầm nghĩ giết chóc.

Hơn nữa lần này, nó trước lúc giết chết Đường Kiếp, để hắn cảm thụ thống khổ giãy dụa một phen sống chết, khiến hắn cảm thấy hối hận vì việc đã làm, khiến tên nhân loại đáng chết này, vì tất cả hành vi của mình mà trả giá thật nhiều!

Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu nó!

Cũng là trí nhớ trăm ngàn năm qua được tương truyền qua huyết mạch!

Cũng ở trong vô tận không ngừng biến lớn, khiến cho thù hận thâm nhập xương cốt, không thể hóa giải!

Ăn no uống đủ máu nhân loại!

Ngay trong một khắc răng nanh chạm vào người, Đường Kiếp nói:

- Giết ta, chẳng nào hiện tại ngươi đã nhận mệnh.

Yêu hổ kia chấn động toàn thân, ngay tình thế này đúng là không thể lại cắn tiếp.

Đường Kiếp nói tững chữ:

- Ngươi có thể không tin ta, nhưng ta là cơ hội duy nhất hiện nay của ngươi! Giết ta, chẳng khác nào buông tha cho cơ hội cuối cùng!

Yêu hổ vẫn như cũ không nhúc nhích.

Đường Kiếp tiếp tục nói:

- Không thể khắc chế cảm xúc, dã thú vĩnh viễn vẫn mãi là dã thú!

Thân thể yêu thú hơi run lên một cái.

Cuối cùng, răng nhọn của nó thoáng rời xa cổ họng Đường Kiếp, nhưng không có lơi lỏng.

Nó trừng mắt nhìn Đường Kiếp, Đường Kiếp không chút nào yếu thế nhìn lại nó.

Trên trán, mồ hôi chảy ròng ròng xuống.

Mặc dù đã giác ngộ rõ cái chết, nhưng đối mặt với mãnh thú hung ác, đối mặt với cái chết uy hiếp trong gang tấc, bản năng trong lòng Đường Kiếp vẫn là dâng lên một ít sợ hãi cái chết.

Nhưng mà hắn vẫn kiên trì, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm yêu hổ.

Cho dù kế sách này có khiến đối phương muốn móc nó hay không, tuyệt đối không nháy mắt chút nào.

Mồ hôi vẫn còn đang chảy, một người một hổ căng thẳng thẳng giằng co.

Ngay lúc này một hổ trảo mạnh mẽ hạ xuống, tất cả sức mạnh đều phí công, chỉ có ý chí tinh thần mới có đẳng cấp.

"Rống..." Yêu hổ phát ra tiếng rít gào, thân thể phập phồng kịch liệt, như đang mâu thuẫn cái gì, do dự cái gì.

Đột nhiên hổ trảo nó giương lên, ba một tiếng vỗ trên người Đường Kiếp, đem Đường Kiếp quăng ra bên ngoài, một trảo này xé rách mấy vết trước ngực Đường Kiếp, sâu đủ thấy xương.

Đường Kiếp quay cuồng trên mặt đất vài cái, ho ra máu vừa muốn ngồi dậy, yêu hổ lại một lần nưa nhảy lên người hắn, một lần nưa đè trên người hắn.

Đầu hổ thật lớn đốt mặt với hắn, trong mũi và miệng phun ra mùi máu dày đặc.

Hai mắt xanh mượt của nó nhìn chằm chằm Đường Kiếp, Đường Kiếp chỉ thấy hai điểm sáng màu xanh trước mắt ngày càng gần, chiếm cả tầm nhìn của hắn, trước mắt trời đất quay cuồng, tâm thần đong đưa, vô số ý nghĩ xa lạ bỗng hiện ra trong đâu, trong phút chốc lại như sông dài chảy qua…