Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 119: Thẩm vấn




Khi tỉnh lại, Đường Kiệt phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ.

Căn phòng rất đơn sơ, dọn dẹp tương đối sạch sẽ.

Từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, thấy một rừng trúc mờ mờ, hẳn là gian nhà lá ẩn giữa rừng.

Lúc này Đường Kiệt đang nằm trên giường, hắn thử cử động, nhưng phát hiện toàn thân vô lực.

Cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện có một lá bùa hơi phát sáng ở ngực.

Mỗi khi hắn thử vận khí, linh lực sẽ theo thân thể tiến vào trong lá bùa, dẫn động đốm sáng.

- Không Sơn Tân Vũ Chú.

Đường Kiệt lẩm bẩm nói.

- Đúng vậy, trên núi có mưa xuân, nước suối chảy trên vách đá, người trúng phải bùa chú này, linh lực sẽ như nước suối chảy trên đá, chảy qua mà không lưu lại dấu vết, không thể tụ tập, tất nhiên cũng không thể phát huy tác dụng.

Cùng với âm thanh đó, Cố Trường Thanh từ ngoài tiến vào, cùng đi với gã là Cao Phi và thuộc hạ Ưng đường tên là Khải Minh.

Cố Trường Thanh nói:

- Không Sơn Tân Vũ Chú chủ yếu dùng để đối phó một số tù nhân, học viên các ngươi ít người học qua, cũng không nhiều người biết, khó có người biết được như ngươi.

Đường Kiệt thản nhiên trả lời:

- Ta là thí sinh đạt kết quả cao nhất.

Rõ ràng câu trả lời này khiến Cố Trường Thanh bật cười.

Gã lắc lắc đầu nói:

- Ngươi biết không, chỉ với biểu hiện lúc này của ngươi, ta có thể xác định ngươi chính là Đường Kiệt? Chưa có ai sau khi rơi vào tay Ưng đường lại có thể điềm tĩnh như vậy.

Đường Kiệt mỉm cười:

- Nghe khẩu khí này, thanh danh của Ưng đường các ngươi không ra sao thì phải?

Cố Trường Thanh không thèm để ý:

- Phần lớn những kẻ mà Ưng đường đối phó đều là hạng người cùng hung cực ác, đối phó với người phi thường, tất nhiên phải có thủ đoạn phi thường.

- Trước hôm nay, ta cũng không biết hóa ra ta là hạng người cùng hung cực ác đấy.

- Tất nhiên ngươi không phải hạng người cùng hung cực ác, nhưng lại vô cùng giảo hoạt, ngươi có biết vì ngươi mà mấy năm nay Cung Thiên Thần đã tiêu tốn biết bao nhiêu nhân lực vật lực và tài nguyên không?

Đường Kiệt thở dài:

- Lãng phí như vậy, chẳng thà mang cho ta, ta liền nhận là Đường Kiệt thì có sao?

- Nếu như lúc đầu ngươi đồng ý giao ra Binh giám, làm sao Cung Thiên Thần có thể keo kiệt ban thưởng cho ngươi?

- Đáng tiếc ta không có, ta cũng không phải Đường Kiệt mà các ngươi tìm kiếm.

Đường Kiệt thở dài nói.

- Còn dám chối quanh!

Khải Minh quát:

- Người An Dương đã nhận ra ngươi, thức thời thì nhanh chóng giao đồ vật ra đây, tránh phải chịu nỗi đau da thịt.

- Ta không biết ngươi đang nói gì.

Cao Phi nói:

- Cái gì? Còn muốn chúng ta nhắc nhở sao? Khi ngươi làm việc ở phủ An Dương, có người đã nhìn thấy ngươi. Bọn họ đã nhận ra ngươi chính là Đường Kiệt.

- Bọn họ nhận lầm.

- Tất cả mọi người đều nhận lầm?

- Đó là bọn họ hãm hại.

- Bọn họ dựa vào cái gì hãm hại ngươi?

- Ai biết... Có lẽ có người mua chuộc bọn họ.

- Ai lại đi mua chuộc bọn họ hãm hại ngươi?

- Đương nhiên là Đường Kiệt chân chính.

- Nói nhảm!

- Làm sao ngươi biết ta nói nhảm? Chẳng lẽ ngươi đã điều tra những nhân chứng này?

Đường Kiệt hỏi lại.

Câu này vừa nói ra khỏi miệng, trong lòng Cố Trường Thanh và Cao Phi đồng thời nhảy dựng.

Chẳng lẽ...

Lúc này Khải Minh cười lạnh nói:

- Thật thú vị, Đường Kiệt kia không hãm hại người khác, vì sao lại đi hãm hại ngươi?

- Làm sao ta biết được. Có lẽ... Có lẽ gã trà trộn vào trong đám học viên, có lẽ gã cũng nghe được tên ta. Có lẽ đối với gã, đây là cơ hội đánh lạc hướng các ngươi.

- Không thể nào!

Khải Minh hô lên:

- Ngươi xảo biện!

Đường Kiệt hỏi lại:

- Vì sao không thể? Nếu ngươi là Đường Kiệt, ngươi ẩn núp trong đám học viên, thấy cơ hội như vậy ngươi có lợi dụng hay không?

Khải Minh cười lạnh:

- Vấn đề là tất cả có quá nhiều trùng hợp!

- Có lẽ không phải trùng hợp.

Đường Kiệt lại từ từ trả lời.

- Cái gì?

Nhất thời Khải Minh không thể hiểu được ý của câu này.

Đáng tiếc Đường Kiệt lại không giải thích.

Hắn chỉ khinh miệt liếc nhìn Khải Minh, sau đó nhắm mắt lại, không thèm để ý mấy người kia.

- Khốn khiếp...

Bị thái độ coi thường của hắn khiến cho tức giận, Khải Minh nói:

- Xem ra không sử dụng thủ đoạn với ngươi thì ngươi không chịu nói rồi.

Nói xong gã đi về phía Đường Kiệt, vươn một trảo vào Đường Kiệt, trảo này liền biến thành màu đen, ngưng tụ ra khí tức âm trầm.

Đường Kiệt chỉ lạnh lùng nhìn, trên mặt không rung động.

Cao Phi nhíu mày, muốn ngăn cản Khải Minh, lại bị Cố Trường Thanh giữ chặt.

Gã lắc đầu, đi ra khỏi phòng.

Cao Phi quay đầu lại liếc nhìn Đường Kiệt, cũng chỉ có thể đi theo ra ngoài.

Bước nhanh đến sau Cố Trường Thanh, chỉ thấy Cố Trường Thanh mặt trầm như nước, như đang ngẫm nghĩ điều gì, Cao Phi không dám lên tiếng, chỉ đứng yên một bên, phòng trong truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn của Đường Kiệt, rõ ràng đã bắt đầu chịu cực hình.

Thuộc hạ của Ưng đường, mỗi người đều là chuyên gia tra tấn, tra tấn chắc chắn có thể khiến người ta sống không được, chết không xong, những người trải qua tay bọn họ, thường thường không chết cũng bị lột da.

Chính vì vậy, rất ít người có thể chịu được sự tra khảo của Ưng đường, có khi thậm chí không màng mạng sống, chỉ mong chết cho nhanh, có bao nhiêu bí mật đều khai hết.

Nhưng lúc này, Cố Trường Thanh lại không có vẻ gì là đang mong đợi điều đó.

Vẻ mặt âm trầm, lắng nghe tiếng rên nhẹ trong phòng, còn có tiếng kêu mãnh liệt của Khải Minh:

- Nói, Binh giám ở đâu?

Đột nhiên nói:

- Cao Phi, ngươi cảm thấy lời nói của Đường Kiệt có phải là sự thật không?

- Ý Ưng chủ là...

- Mấy người An Dương.

- Ưng chủ cảm thấy việc này còn có chỗ khả nghi?

- Không!

Cố Trường Thanh lắc đầu:

- Đúng là Đường Kiệt, việc này không có gì khả nghi. Ngươi xem biểu hiện hôm nay của hắn thì biết, điềm tĩnh như thế, học viên bình thường không thể làm được. Điều này chứng tỏ hắn đã chuẩn bị tâm lý cho ngày hôm nay, thậm chí... Không chỉ chuẩn bị tâm lý.

Cao Phi ngạc nhiên:

- Vậy tại sao...

- Bởi vì không bình thường! Một thiếu niên bị oan uổng, cho dù không gào thét kêu oan, cũng sẽ cảm thấy kích động. Còn nhớ lời ta nói không, nếu như đúng là Đường Kiệt, thì suy nghĩ của người thiếu niên này chắc chắn đã vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta! Hiện tại hắn rơi vào tay chúng ta, nhưng không hề ngụy trang. Hắn luôn miệng nói không phải là Đường Kiệt, nhưng biểu hiện, cách nói chuyện của hắn như thể nói cho chúng ta biết hắn chính là Đường Kiệt... điều này quá mâu thuẫn, cũng quá bất thường!

- Đúng là có chút không bình thường, nhưng bất kể thế nào, lúc này hắn đã rơi vào tay chúng ta, hắn nghĩ gì, tất nhiên sẽ từ từ tra hỏi ra được.

- Ta sợ không thể tra hỏi được gì, trên đời này vẫn còn có một số kẻ rất cứng đầu.

Cố Trường Thanh thở dài.

- Có cứng đầu hơn nữa, dưới thuật Sưu Hồn cũng sẽ không có đất dụng võ.

Cố Trường Thanh thản nhiên nói:

- Nếu có chuẩn bị trước, ta sợ thuật Sưu Hồn cũng vô dụng.

Cao Phi nghe mà trong lòng cả kinh.

Cố Trường Thanh nói:

- Lúc này ta có cảm giác bất an, Cao Phi, mấy người An Dương đâu rồi?

- Đã để bọn họ đi rồi.

- Đuổi theo điều tra một chút, xem rốt cuộc bọn họ có thu tiền hay không.

- Nếu đã xác định hắn chính là Đường Kiệt, cần gì phải điều tra lại?

- Có rất nhiều chuyện, trước khi có đáp án chính xác, chỉ dựa vào suy đoán sẽ không ý nghĩa, chung quy phải điều tra ra manh mối mới có thể làm rõ. Mặt khác, sau khi ngươi điều tra xong không cần trở về ngay, cứ ở ngoài đợi tin tức.

- Không cần nhanh chóng trở về?

- Đúng. Ta có cảm giác chuyện lần này tiến triển quá thuận lợi, thuận lợi đến mức không bình thường, biểu hiện của Đường Kiệt lại cổ quái. Có thể có cạm bẫy, trong lòng ta cảm thấy rất bất an, giống như tai họa có thể ập đến bất cứ lúc nào, để ngươi ra ngoài, cũng là lưu lại chuẩn bị sau này, lưu lại hy vọng.

- Ưng chủ!

Cao Phi kích động nói.

Cố Trường Thanh đã ngăn gã:

- Sự việc Trang Thân lần trước đã khiến ngươi chịu oan ức. Lần này hãy để Cố Trường Thanh ta lập công chuộc tội, ngươi lưu lại ở bên ngoài, mặc kệ trong này xảy ra chuyện gì cũng không được hành động. Tóm lại, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tất cả cứ theo lẽ thường, nếu như xảy ra bất ngờ, ngươi hãy khôn ngoan giữ mình, hiểu chưa?

Cao Phi ngơ ngác nhìn Cố Trường Thanh, Cố Trường Thanh đã chỉ ra bên ngoài, quát lên:

- Nhanh đi đi, đây là mệnh lệnh!

Cao Phi nhìn Cố Trường Thanh thật sâu, rốt cục khom người rồi rời đi.

Nhìn Cao Phi biến mất trong tầm mắt, yên lặng suy nghĩ một lát, Cố Trường Thanh mới xoay người đi vào trong nhà.

Trong phòng nhỏ, Đường Kiệt còn đang phải chịu đựng cực hình của Khải Minh, lúc này toàn thân hắn đầy thương tích, rất ít chỗ còn nguyên da thịt, nhưng đau đớn thật sự lại đến từ trong cơ thể.

Một luồng năng lượng cuồng bạo đang tàn phá bừa bãi ở trong thân thể hắn, hóa thành vô số cây châm nhỏ chui vào mọi nơi trong cơ thể, khiến hắn đau đớn co giật, giống như bị điện giật. Tuy nhiên "châm nhỏ" bạo phát trong người, như thể mỗi một tế bào đều bị nổ tung, Đường Kiệt cảm giác bản thân như nổ tan thành vạn mảnh, hô hấp ngưng trệ, cả người như trên mây, trái tim ngừng đập trong giây lát.

Huyết quản nhanh chóng căng lên, con mắt lồi ra, giống như người chết, đang đứng bên bờ sống chết, nhưng không ngã xuống…

Đau đơn không thể hình dung.

Cho đến khi Khải Minh thu tay lại, Đường Kiệt cảm thấy sức mạnh cắn xé nội tạng hắn biến mất, dường như từ trên trời quay về nhân gian, rốt cục thở phào một hơi.

Trên trán từng mảng mồ hôi chảy xuống.

- Hắc hắc...

Khải Minh cười nhẹ nói:

- Mùi vị Thiên Lục Thủ của ta không dễ chịu phải không? Thành thật khai báo tung tích Binh giám, sẽ không phải chịu đau đớn như vậy.

Đường Kiệt cười.

Có lẽ do đau đớn đã tiêu hao quá nhiều sức mạnh của hắn, nụ cười này rất khó coi.

Hắn uể oải nói:

- Ngươi được ba mươi tuổi chưa?

- Hả?

Khải Minh ngẩn người.

- Ta đoán còn chưa tới.

Đường Kiệt lẩm bẩm nói:

- Ngươi sắp chết rồi, còn trẻ như vậy đã chết, cũng hơi đáng tiếc.

- Khốn khiếp!

Khải Minh giận dữ, lại tiếp tục phát động Thiên Lục Thủ.

- Ừm!

Đường Kiệt phát ra tiếng hừ lạnh đau đớn.

Nhưng hắn cắn răng không kêu.

Gần như phải trợn ngược hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, ý chí đang nửa chìm nửa nổi trong biển đau đớn, mồ hôi trộn lẫn máu loãng từ trong cơ thể chảy ra, nhuộm đỏ thân thể hắn.

Thu tay lại.

Thân thể Đường Kiệt cong như con cá nằm trên mặt đất, không ngừng run rẩy, rất lâu sau mới hết co rúm.

Khải Minh bóp cổ hắn, quát:

- Nói hay không!

Đồng thời một luồng linh khí truyền vào trong cơ thể hắn, khiến hắn khôi phục một chút tinh thần.

Đường Kiệt lại khôi phục một chút sức sống.

Hắn nhìn Khải Minh, khẽ cười nói:

- Hãy quý trọng khoảng thời gian không còn bao nhiêu của ngươi đi.

Lại là một Thiên Lục Thủ.

Khi Cố Trường Thanh tiến vào, Đường Kiệt vẫn đang nằm co quắp trên mặt đất.

Nhìn thấy Cố Trường Thanh tiến vào, Khải Minh lúng túng đứng lên bẩm báo:

- Ưng chủ, xương cốt tiểu tử này hơi cứng rắn, bị năm lần Thiên Lục Thủ mà vẫn chịu đựng được.

- Ta biết rồi.

Cố Trường Thanh không cảm thấy kỳ lạ.

Trên thực tế nếu lúc này Đường Kiệt khai ra, gã mới cảm thấy không bình thường.

Liếc nhìn Đường Kiệt, Cố Trường Thanh đi tới ngồi cạnh hắn, nói:

- Ta đã sai Cao Phi đi điều tra mấy người An Dương, như ngươi mong muốn rồi chứ?

Đường Kiệt nhìn gã, không thèm để ý.

Cố Trường Thanh lẩm bẩm:

- Nếu ta đoán không sai, nhất định ngươi đã cho mấy người An Dương một ít tiền. Sau khi nhận được khoản tiền này, bất luận những người An Dương đó nói gì cũng không thể tin, đúng là một biện pháp xóa bỏ dấu vết bản thân rất tốt, cho dù trực tiếp giết chết bọn họ thì càng tốt, có điều xem ra ngươi không muốn lạm sát kẻ vô tội.

Đường Kiệt không để ý đến hắn.

Cố Trường Thanh tiếp tục nói:

- Điều ta không hiểu là, nếu ngươi đã muốn tạo chứng cớ chứng minh mình không phải là Đường Kiệt, thì tại sao ở trước mặt chúng ta ngươi lại không hề ngụy trang?

Cuối cùng Đường Kiệt cũng nói chuyện.

Hắn nói:

- Ta đến đây được bao lâu rồi?

Câu hỏi này khiến Cố Trường Thanh ngẩn người, nhưng vẫn trả lời:

- Nửa canh giờ.

Đường Kiệt gật gật đầu:

- Cũng sắp đến lúc rồi, chuẩn bị sớm thì ngươi còn có cơ hội.

Hai người nghe mà không hiểu, Cố Trường Thanh cau mày nói:

- Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?

Đường Kiệt chỉ cười hắc hắc nhìn Cố Trường Thanh.

Giống như nhìn người chết.

Nghe nói như thế, trong lòng Cố Trường Thanh trào dâng hàn ý.

Đột nhiên gã nhận ra điều gì, thốt lên:

- Phái Tẩy Nguyệt! Ngươi đang đợi Phái Tẩy Nguyệt tới cứu ngươi?

Khải Minh ngạc nhiên:

- Làm sao phái Tẩy Nguyệt có thể tìm được nơi này?

Bọn họ ra tay bắt người, tất nhiên phái Tẩy Nguyệt không thể không chuẩn bị đối phó.

Sự khác biệt lớn nhất giữa lần này và trước đây chính là bọn họ ra tay công khai!

Phái Tẩy Nguyệt không dễ dàng tha thứ việc này.

Cũng bởi vậy Ưng đường không mong đợi Phái Tẩy Nguyệt sẽ bỏ qua cho bọn họ, địa điểm cất giấu Đường Kiệt chính là cứ điểm bí mật mà Cung Thiên Thần kinh doanh từ lâu, ý nghĩa tồn tại của nơi đây là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Nhưng lúc này nghe khẩu khí của Đường Kiệt, chỉ e cái nơi mà bọn họ cho rằng không một sơ hở lại không an toàn như vậy.

Cố Trường Thanh đã không còn tâm trạng suy xét vấn đề này, lấy ra một lá bùa truyền tin:

- Mọi người chú ý, mở rộng phạm vi cảnh giới, chuẩn bị rút lui!

- Ưng chủ, làm như vậy có thần hồn nát thần tính quá không?

Khải Minh vội la lên:

- Nếu thật sự phái Tẩy Nguyệt tới cứu, không có lý do gì hắn lại nhắc nhở chúng ta.

Nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của Đường Kiệt, nỗi sợ không tên trong lòng Cố Trường Thanh lại dâng tràn:

- Thà tin là có, không thể tin là không.

Vừa dứt lời, một tiếng gào thét sắc nhọn chợt phá tan sự yên tĩnh trong rừng trúc.

- Địch tập kích!

Đột nhiên âm thanh im bặt!