Tiên Ma Biến

Chương 172: Tâm không thẹn




Từ sau khi đoàn kỵ binh Vân Tần lạnh lẽo xuất hiện, tất cả mọi người đang suy đoán những người này là ai, lúc nghe được Ngụy Hiền Vũ nói, toàn bộ dân chúng vây xem đều ngẩn ngơ, bàn tán xôn xao.

Vụ án này đã sáng tỏ, dưới khả năng phá án tài tình của Lâm Tịch, mọi người đã hiểu rõ mọi ngọn nguồn, lúc này đột nhiên xuất hiện đoàn kỵ binh Vân Tần này, đòi Lâm Tịch phải giao án, thật sự không thể nào làm mọi người yên tâm được.

Lâm Tịch cau mày, ngẩng đầu nhìn Ngụy Hiền Vũ - một quân nhân Vân Tần oai hùng lạnh lùng đến lạ thường.

Từ Ngụy Hiền Vũ, Lâm Tịch cảm nhận được khí tức dũng mãnh và thiết huyết đặc trưng của quân nhân Vân Tần, hắn có thể tưởng tượng được nếu như một quân nhân như Ngụy Hiền Vũ xông trận, nhất định là một người lính không màng sinh tử, trước nay chưa từng có. Hơn nữa, dựa vào khí tức mạnh mẽ và rất trầm ổn, Lâm Tịch có thể khẳng định Ngụy Hiền Vũ là một người tu hành.

Nhưng càng nghĩ tới những điều này, nghĩ đến thủ lĩnh đám sát thủ, nam tử mặc áo tơi màu đen, Lâm Tịch càng xúc động hơn.

Hắn nghĩ tới bạn tốt Lý Khai Vân của mình.

Một người thiếu niên bề ngoài gầy yếu nhưng nội tâm nhiệt huyết như thế, có lẽ sau này sẽ trở thành một quân nhân càng thiết huyết hơn Ngụy Hiền Vũ chứ?

Nhưng một quân nhân như vậy, nếu như không phải chết trên chiến trường vì bảo vệ quê hương và người thân mình, mà chết bởi vì những lợi ích nhỏ nhen của vài quan viên, những quan viên đó thật sự rất đáng chết. Mà đã biết rõ chân tướng, nhưng vẫn cam tâm để người ta lợi dụng, những quân nhân đó cũng rất đáng chết.

- Vì sao phải đưa đến doanh trại Giám quân điều tra?

Lâm Tịch nhìn vị võ quan Vân Tần cả người toát khí tức dũng mãnh và thiết huyết trước mặt, lạnh nhạt hỏi.

Đối diện với ánh mắt sáng ngời như kiếm của Lâm Tịch, Ngụy Hiền Vũ lại không biểu lộ gì, lãnh đạm giải thích:

- Đổng trấn đốc đã nghi ngờ những sát thủ này là quân nhân, sớm phái người vẽ chân dung bọn họ và đưa tới Giám quân, bây giờ đã điều tra xong, trong đấy có hai người là quân nhân. Nếu như quân nhân đã có tham gia vào án mạng này, vậy việc này rất nghiêm trọng, theo luật Vân Tần thì phải đưa cho Chính vũ ti Giám quân và Luật chính ti phối hợp điều tra. Hơn nữa, Lâm đề bộ cũng đã biết Từ Thừa Phong này là công tử của đại nhân Từ Trữ Thân Tướng liên doanh tam trấn, trên người cũng có quân tịch, nên phải đưa về Giám quân điều tra kết án.

Sau khi giải thích xong, Ngụy Hiền Vũ lấy một công văn có dấu ấn ra, đưa tới trước mặt Lâm Tịch, nói:

- Đây là công văn Giám quân phát ra, thỉnh Lâm đề bộ y theo chuyển giao.

- Án mạng đã được điều tra rõ ràng, chỉ cần báo lên trên sẽ lập tức định ngày trảm tấu, thậm chí là lăng trì xử tử! Bây giờ lại áp giải hắn đi, ai biết mấy người điều tra sẽ như thế nào.

- Án mạng như vậy mà điều tra lại sao? còn thiên lý nữa sao?

Trong lúc nhất thời, những câu nói oán hận và tiếng chửi rủa vang lên khắp nơi. Lâm Tịch nhìn Ngụy Hiền Vũ, im lặng, nhất thời không nhận lấy phần công văn này.

Mọi người đồng loạt nhìn hắn.

Phần lớn ánh mắt mọi người nhìn về Lâm Tịch đều ẩn chứa sự chờ mong và tôn kính vô cùng, hi vọng vị tiểu Lâm đại nhân tuy mới đến không lâu, nhưng từng tiếng nói hành động cử chỉ đã tạo thành những ấn tượng không thể phai nhạt trong lòng họ sẽ làm nên kỳ tích, sẽ giúp cho trấn Đông Cảng này trong sáng hơn. Nhưng ở đây cũng không thiếu người biết rõ luật pháp Vân Tần, biết quy củ triều đình, nét bất đắc dĩ và phẫn uất đã hiện lên trong mắt họ.

Bởi vì những gì Ngụy Hiền Vũ nói là sự thật, toàn bộ phải dựa vào luật pháp Vân Tần.

Nếu như Ngụy Hiền Vũ nói những sát thủ và Từ Thừa Phong này có quân tịch, vậy dù có lập tức điều tra ngay, chắc chắn sẽ có.

Chỉ cần Lâm Tịch không thể can thiệp vào, vậy cho dù quan trên có định Từ Thừa Phong tội chết, rất có thể vị công tử Tướng tam doanh này sẽ giữ được một mạng, đến một nơi khác mai danh ẩn tích. Có vài quan viên vì muốn người nhà mình an toàn nên đã bí quá hóa liều, làm những việc người khác không thể ngờ tới được.

Trong mắt bọn họ, lần này Lâm Tịch đã bị cuốn quá sâu vào vụ án này, vị Đề bộ này đang đánh cược con đường làm quan của mình với việc đưa Từ Thừa Phong ra công lý.

Cái giá này tất nhiên phải trả, nhưng kết quả lại không như mong muốn…hơn nữa đối phương vẫn có lý do là dựa theo luật pháp làm việc, khiến người ta không thể phản bác.

Thấy Lâm Tịch nhất thời không trả lời, Ngụy Hiền Vũ lại lạnh lùng nói:

- Lâm đại nhân là Đề bộ, chắc phải hiểu mọi việc phải theo nếp mà đi, luật pháp Vân Tần là cơ sở để mọi người tuân theo. Mong Lâm đại nhân yên tâm với luật pháp Vân Tần, yên tâm với Giám quân. Nếu như không có lòng tin với luật pháp Vân Tần và toàn bộ quan viên khác, dù Lâm đề bộ có lợi hại hơn, vậy có ích lợi gì?

Phải nói rằng câu nói này của Ngụy Hiền Vũ đã đánh trúng tâm trạng toàn bộ dân chúng đang vây xem. Trong lúc nhất thời, không gian lại im lặng, mọi người dân đang trầm mặc suy nghĩ: Đúng vậy, tiểu Lâm đại nhân chỉ là một Đề bộ, nếu như toàn bộ quan viên có mặt đều muốn đối phó hắn, vậy cho dù hắn kết án ngay tại đây, kết quả sẽ thế nào chứ?

- Đảo treo cổ…

Nhưng ngay lúc này, thiếu nữ toàn thân đầy máu, vì đói khát lâu ngày và quá kiệt sức nên đã ngất tỉnh từ nãy, sau khi được thầy thuốc chữa bệnh một hồi lại đột nhiên mê mang nói như vậy.

- Đảo treo cổ là gì?

Lần thứ hai nghe thấy tên này, Lâm Tịch bỗng nhiên nhướng mày, xoay người nhìn đám người Trương nhị gia.

Trương nhị gia đột nhiên trầm mặt, giải thích:

- Là một đảo nhỏ vô danh giữa trấn Đông Cảng và trấn Yến Lai, có người từng lên đó thắt cổ tự tử. Nhiều người đồn ở đó có quỷ ma, ngư dân và tiểu thương lại sợ nhất chuyện xui xẻo, nên tất cả đều không dám tới đó.

- Chẳng lẽ trên ngọn đảo Treo cổ không ai dám tới đó có chuyện gì sao?

Lắng nghe cuộc đối thoại giữa Trương nhị gia và Lâm Tịch, phần lớn dân chúng đang vây xem đều nghĩ như vậy.

Ngụy Hiền Vũ lạnh lùng nói thêm:

- Chúng ta sẽ điều tra rõ ràng.

Tay hắn luôn đưa công văn ra, nhưng Lâm Tịch lại không tiếp nhận, việc này làm cho hắn hơi bực mình, giọng nói đã có phần hơi bức bách.

Lâm Tịch nhìn hắn, vươn tay ra trước, có vẻ như sẽ tiếp nhận bản công văn này, sẽ theo luật làm việc. Nhưng ngay lúc hắn nhận công văn, Ngụy Hiền Vũ vừa mới buông tay, bản công văn này lại rớt xuống khỏi tay Lâm Tịch, rớt xuống thuyền hoa Linh Lung đã bị hắn phá nát, theo dòng nước trôi đi.

Tất cả mọi người nhất thời hoảng sợ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Thật ngại quá, ti chức còn chưa nhận đại nhân đã buông tay rồi.

Lâm Tịch vô cùng bình tĩnh, nhìn vị quân nhân thiết huyết còn cao hơn mình một đầu trước mặt, nói:

- Nội dung công văn ti chức chưa xem được, phiền đại nhân lấy bản khác ra.

Nghe thấy Lâm Tịch nói những lời này, Liên Chiến Sơn nhất thời tức giận, đồng thời cảm thấy buồn cười đến mức gần như không thể nhịn được.

Bản công văn này tượng trưng cho luật pháp Vân Tần, dám nói đùa như vậy sao?

Cùng lúc đó, đám người đại chưởng quỹ Hành Vinh Xương đang ở trong dân chúng vây xem xung quanh cũng biến sắc, thầm hiểu Lâm Tịch đã quyết định, hạ quyết tâm đập nồi dìm thuyền.

Thấy nét mức và dấu ấn trên công văn đã bị nước sông làm lòe loẹt, không thể thấy rõ được nữa, Ngụy Hiền Vũ bỗng nhiên cau mày, nhưng trong đấy lại ẩn chứa niềm vui lạ lùng. Hắn nói:

- Đây không phải là trò đùa.

Hắn nở nụ cười lạnh lùng, nhìn Lâm Tịch và chậm rãi nói:

- Ngươi có thể không thừa nhận bản công văn này đã bị ngươi dùng hồn lực đẩy ra ngoài, nhưng không phải ngươi nói thế nào thì sẽ thế đấy…Việc ngươi vừa làm là cố tình vi phạm, kháng pháp, theo luật phải đày đi biên cương sung quân.

- Thật ra ta cũng biết nói dối là chuyện không nên.

Lâm Tịch nhìn Ngụy Hiền Vũ, đột nhiên tươi cười, cười rất kiêu ngạo.

- Ta không tin ngươi…bởi vì ngay lúc gặp nhau, ngươi luôn có sát ý với ta, một luồng sát ý ngươi đã cố gắng che giấu. Nên ta nghĩ đến một việc, nếu cho ngươi dẫn những người này về, đừng nói đến việc kết quả xử án thế nào, lỡ như trong lúc ngươi dẫn người về, trên đường lại gặp cường đạo, bọn chúng liều mạng xông tới, giết hết những người này thì thế nào? Ngươi có sát ý với ta, chắc không phải vì tên công tử ăn chơi trác táng này, là vì người khác. Là ai? Chẳng lẽ là tên thủ lĩnh đám sát thủ? Hay là tên nam tử mặc áo tơi màu đen đã chết?

Lâm Tịch mỉa mai nói:

- Dù thế nào đi nữa, ta chỉ sợ ngươi không thể nào báo thù ngay tại đây rồi, bởi vì ngươi luôn mồm nói khi làm việc phải dựa theo luật pháp. Bây giờ ta không nhận được công văn này, ngươi nhất định phải trở về và xin ý kiến quan trên, khi đó mới có thể về đây bắt ta.

Ngụy Hiền Vũ hơi khom người.

Người khác nhìn vào tưởng hắn khom mình hành lễ với Lâm Tịch, nhưng thật ra, hắn làm vậy là để nói nhỏ với Lâm Tịch, nhỏ đến mức chỉ hai người nghe được:

- Ta mặc kệ quá trình, quân nhân Vân Tần chúng ta luôn nói một câu: Người thắng làm vua, người thua làm giặc. Ta chỉ cần thắng lợi cuối cùng.

Lâm Tịch lắc lắc đầu:

- Chắc phải làm ngươi thất vọng rồi.

- Hãy chờ xem.

Ngụy Hiền Vũ nói câu này xong liền trở nên lạnh lùng như ban đầu, trực tiếp xoay người rời đi.

Hình ảnh Lâm Tịch ngạo nghễ đứng trong con thuyền bị phá hủy gần hết và bóng lưng lạnh lùng của vị võ quan này khi rời đi đã đọng lại trong mắt rất nhiều người.

- Bất kể an nguy bản thân, đây mới đúng là nghĩa khí.

Trong đám người, có một ông lão khom người thật sâu hành lễ với Lâm Tịch, đúng là lão Mạc ở tiểu lâu Lâm Giang. Bên cạnh lão ta còn có người nhà quê Uông Bất Bình tay cầm một ô dù màu xanh, hai tay hơi run rẩy.

- Đi tới đảo Treo cổ, điều tra rõ ràng cho ta.

Lâm Tịch đưa mắt nhìn Ngụy Hiền Vũ rời đi, sau đó lập tức cao giọng và lạnh lùng nói. Đồng thời, hắn cũng thở dài trong lòng, thầm xin lỗi với Cao Á Nam không biết đang làm gì ở một nơi khác.

Trước lúc rời khỏi học viện Thanh Loan, hắn đã đồng ý với Cao Á Nam là sẽ cẩn thận, không đắc tội với nhiều người…Nhưng hôm nay hắn đã sử dụng năng lực nghịch thiên, đối mặt với Ngụy Hiền Vũ bức bách như vậy đúng là không có lựa chọn khác, chỉ có thể cứng rắn đối đầu.

Cứng rắn đối đầu như vậy sẽ đắc tội rất nhiều người, thậm chí là để người khác biết nhược điểm của mình, khi đó làm việc trái với luật pháp Vân Tần là không thể tránh khỏi.

- Nhưng việc này không thể trách ta…chỉ là có người làm ta bất an, có việc làm ta không thoải mái.

Lâm Tịch lắc đầu thở dài, nhưng tâm lại không hổ thẹn.

Bởi vì thấy Lâm Tịch đối mặt với đoàn kỵ binh năm mươi người được võ trang đầy đủ và công văn quan trên hạ xuống nhưng cũng không thay đổi quyết định của mình, vị Đề bộ này mạnh mẽ tới mức làm cho dân chúng vây xem cảm thấy rất cảm động, cảm động đến mức đã làm cháy lên một ngọn lửa trong tim họ, nên đám người Liên Chiến Sơn cảm thấy Lâm Tịch là một người điên.

Kẻ điên không tiếc mạng, nhưng bọn hắn tiếc mạng.

Cho nên, những mệnh lệnh kế tiếp của Lâm Tịch không hề gặp phải sự phản kháng nào.

Hơn trăm ngư dân thường ngày không dám tới gần đảo treo cổ liền tụ tập lại, dọn sách đống cỏ dại vây quanh đảo treo cổ.

Đám người Đỗ Vệ Thanh không mất nhiều thời gian và công sức liền phát hiện một nơi lạ thường ở trên đảo, đất ở đấy có tính chất khác hẳn những nơi còn lại. Đợi đến khi đào bới chỗ đấy lên, những thứ được chôn giấu dưới đó được hiển lộ trước ánh sáng mặt trời, những người vây xem đột nhiên cảm thấy kinh sợ và rất phẫn nộ.

Tổng cộng có mười một bộ xương trắng, thân hình nhỏ nhắn.

Đảo treo cổ này thường ngày không có ai, bùn đất ẩm ướt hơn những nơi khác. Nếu như không có Lâm Tịch phá vụ án liên quan đến Ngân câu phường, chỉ sợ qua mấy năm nữa, những bộ hài cốt vốn là những thiếu nữ xinh đẹp này sẽ hóa thành bùn đất, không còn vết tích gì, giống như chưa từng xuất hiện trên thế gian.