Tiên Ma Biến

Chương 370: Kiếm tới, đầu rơi




Có những lúc tuy trong người có cảm xúc mãnh liệt, nhưng con người không dám thực hiện.

Nếu không, thế gian này sẽ không xuất hiện hai từ "thầm mến".

Cũng như vào lúc này, tại một nơi khác ở lăng Bích Lạc, Trương Bình đang nhìn dung nhan một nữ tử vô cùng hoàn mỹ, trong lòng có tình cảm mãnh liệt dâng trào, nhưng cuối cùng hắn ta lại không dám nói.

Thật ra từ trước đến nay không có bao nhiêu người thanh niên trẻ tuổi có thể lạnh nhạt trước dung nhan đẹp như tranh vẽ của Tần Tích Nguyệt.

Trước khi rời khỏi học viện Thanh Loan, Trương Bình vốn không có cảm tình với Tần Tích Nguyệt, hắn chỉ là một Thổ Bao đến từ lăng Thủy Long hành tỉnh Tiêu Tương, mà Tần Tích Nguyệt ngoại trừ là một Kim Chước danh giá ra, trong học viện Thanh Loan có rất nhiều người nói rằng Tần Tích Nguyệt có tình cảm với Lâm Tịch. Tuy nhiên, sau một đám cháy giữa đêm khuya ở khoa Ngự Dược, Lâm Tịch công khai chuyện tình cảm với Cao Á Nam, Trương Bình bất giác nảy sinh tình cảm với Tần Tích Nguyệt, tựa như những cây cỏ xanh nảy nở sau cơn mưa.

Đây là một cảm giác khó nói rõ.

Thậm chí ngay cả lúc nhắm mắt lại Trương Bình cũng nghĩ tới Tần Tích Nguyệt, nhưng bởi vì cảm thấy Tần Tích Nguyệt luôn xem hắn là một bằng hữu, thậm chí nếu như không có Lâm Tịch, rất có thể Tần Tích Nguyệt cũng không biết hắn là ai, nên mặc dù hình bóng của Tần Tích Nguyệt luôn xuất hiện trong đầu, Trương Bình cũng hiểu rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương. Cho nên, có thể nói cảm giác của hắn tựa như một chén nước bị đóng băng giữa mùa đông...đó là một cảm giác vô cùng khó chịu.

Bởi vì hiểu rõ mặc dù học viện đã vô tình sắp xếp hai người ở chung một đội ngũ tới lăng Bích Lạc, nhưng quan hệ giữa hai người lại không vì điều này mà thân cận hơn, nên vào lúc này Trương Bình chỉ có thể trầm mặc nhìn dung nhan hoàn mỹ của Tần Tích Nguyệt.

Cho dù không có bánh xe màu xanh đặc biệt trong đầu mình, có rất nhiều việc cách nghĩ của Lâm Tịch khác với con người ở thế giới này.

Sau khi trải qua một cuộc sống tràn đầy hối tiếc ở thế giới trước, khi tới thế giới này hắn không muốn mình phải tiếc nuối nữa, khi muốn làm việc gì hắn sẽ cố gắng thực hiện được việc đó.

Trong mắt hắn ta, viên tướng khoác áo bào màu đen đang đứng trên đỉnh đồi kia thật rất giống một cao thủ. Nhưng điều quan trọng nhất là ánh mắt của hắn ta lại quá lạnh lùng, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả Từ Sinh Mạt.

Chính thái độ lạnh lùng với cả những thuộc hạ luôn tuân theo mệnh lệnh, sẵn sàng tiến công mà không sợ hi sinh này của hắn ta khiến Lâm Tịch không thích.

Cho nên, Lâm Tịch quyết định mình phải giết chết viên tướng này.

Ngay nháy mắt quyết định xong, hắn hít một hơi thật sâu, cẩn thận cảm giác hồn lực trong cơ thể. Sau khi cảm thấy hồn lực trong người mình mới chỉ tiêu hao hơn một nửa, hắn bắt đầu điều chỉnh hô hấp, tụ thế chuẩn bị.

...

Khoảng cách một trăm bước nhanh chóng bị san lấp.

- Lui!

Một tiếng quân lệnh từ trong miệng Lâm Tịch phát ra ngoài. Bởi vì hiểu rõ so với chính mình Mạnh Túc còn am hiểu khoảng cách an toàn giữa hai bên là bao nhiêu, nên Lâm Tịch cũng không cần phải ra dấu tay làm hiệu, hắn chỉ đơn giản lấy trường kiếm đâm vào mông ngựa mình.

Mũi kiếm đâm xuyên vào da thịt không sâu, nhưng lại khiến chiến mã hắn đang cưỡi cảm thấy đau đớn vô cùng.

Con chiến mã hiện không mặc chiến giáp trên người này điên cuồng hí lên một tiếng, trong nháy mắt chạy nhanh hơn rất nhiều. Chỉ trong thoáng chốc, chiến mã đã xông qua hàng Khinh kỵ quân đang dẫn đầu, bỏ xa đến mấy trượng.

Vào lúc Lâm Tịch phát quân lệnh ra, dù là viên tướng khoác áo bào đen đang đứng trên đỉnh gò đất hay các viên tướng đứng đằng sau ông ta cũng trầm mặt xuống, bởi vì họ hiểu rõ đối phương cũng là một đối thủ am hiểu trận mạc, họ không thể lợi dụng thời cơ được. Đồng thời, Mạnh Túc cầm quân kỳ lập tức nhận lệnh của Lâm Tịch, quát to lên một tiếng:

- Lui!

Tất cả Khinh kỵ quân thường ngày được huấn luyện nghiêm khắc lập tức giảm tốc độ của mình lại, nhằm tránh việc quân ở phía ta ở phía sau đụng phải mà tán loạn, sau đấy toàn bộ thực hiện động tác quay đầu ngựa vô cùng hoàn mỹ, bắt đầu rút xuống sườn núi.

Nhưng ngay lúc này, bất kể là quân địch hay là đội Khinh kỵ quân này, tất cả lại phát hiện Lâm Tịch đã bỏ lại quân mình rất xa, đơn thương độc mã xông lên trên đỉnh gò đất!

Cảnh tượng này khiến không biết bao người phải trố mắt đứng nhìn, bị khí thế và sát ý đáng sợ của hắn làm hoảng sợ và cảm thấy không thể tin được.

Ngay cả người tu hành trung niên tay cầm trường kiếm màu vàng đang đứng trên bình nguyên quan sát cuộc chiến, cảm thấy đã đến lúc phải thu quân về cũng biến sắc, đôi mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Cho dù ông ta được đội quân của Lâm Tịch cứu, nhưng cũng cảm thấy việc đơn thương độc mã tấn công chủ tướng đối phương như vậy là vô cùng mạo hiểm, gần như là không có cơ hội thành công.

Hiện giờ, đôi mắt của ông ta đang chăm chú nhìn thân ảnh của viên tướng trẻ đang xông lên đỉnh núi, nhưng trong lòng lại rất khiếp sợ và tức giận.

...

Dám đơn thương độc mã tấn công Tần tướng quân?

Sau một hồi kinh ngạc, không chỉ viên tướng khoác áo bào đen, mà ngay cả những tướng lãnh đứng sau ông ta cũng cảm thấy rất buồn cười.

Tướng lãnh trẻ tuổi khi nãy khiêm tốn lĩnh giáo lập tức xoay người, phát quân lệnh cho quân sĩ đằng sau.

Trong đại quân rậm rạp sau lưng hắn ta, có ba mươi thân hình lộ vẻ khổng lồ quá mức và vô cùng uy nghiêm đang trầm mặc đứng đợi, toàn thân tỏa sát khí lành lạnh làm lòng người kinh sợ. Sau khi nhận được quân lệnh, bề ngoài bộ giáp ba mươi người này bỗng nhiên phát sáng.

Đó là ba mươi người tu hành mặc hồn binh trọng khải.

Trong đại quân khí thế mạnh mẽ này, không chỉ có riêng ba mươi thân hình khổng lồ và cường đại như vậy, mà còn có sáu mươi thân hình khác trông nhỏ hơn, nhưng khí thế tỏa ra cũng rất khủng khiếp.

Ngay lúc hắn muốn phát lệnh, để cho ba mươi người tu hành mặc hồn binh trọng khải khởi động, chuẩn bị hóa thành một dòng nước lũ giết chết viên tướng địch trẻ tuổi lúc trước vô cùng xuất sắc, nhưng hiện giờ lại đang ngốc nghếch xông lên kia, thì ba tướng lãnh khác đang đứng cạnh hắn bỗng nhiên hắng giọng một cái, tỏ vẻ không đồng ý mà liếc mắt nhìn hắn.

Tướng lãnh trẻ tuổi này nhất thời biết mình sai lầm rồi.

Hiện giờ đội quân đang đứng cạnh hắn không phải là biên quân Bích Lạc bình thường, mà là thiết quân trong biên quân Bích Lạc - Thiết sách quân. Viên tướng thống lĩnh bọn hắn cũng không phải là tướng lãnh bình thường, mà chính là Tần tướng quân có uy danh hiển hách, được mọi người gọi là "Bất tử tướng quân".

Mặc dù khi trước hắn được mọi người gọi là người dũng cảm, nhưng sau khi đến đây được mười ngày, hắn lập tức hiểu rằng mình không thể nào so sánh với vị "Bất tử tướng quân" của biên quân Bích Lạc.

Với tu vi của Tần tướng quân, bên cạnh lại có những tướng lãnh khác, vậy khi đối mặt với viên tướng trẻ không biết sợ chết đang xông lên kia, còn cần sử dụng quân lực sao?

...

Viên tướng khoác áo bào đen thậm chí không lui một bước.

Đối với một tướng lãnh biên quân Bích Lạc, ông ta biết trên chiến trường không có chỗ cho hai chữ kiêu ngạo, nhưng thân làm một danh tướng ở Vân Tần, hắn biết khí thế lại là một vũ khí lợi hại trên chiến trường.

Đối phương chỉ là một tướng lãnh trẻ tuổi, nhưng lại dám xông lên tấn công hắn, điều này khiến sĩ khí quân địch bỗng nhiên tăng cao.

Tuy nhiên, nếu như viên tướng lãnh trẻ tuổi này bị ông ta dễ dàng giết chết, nhất định sĩ khí đối phương sẽ mất hết, thậm chí là tán loạn bỏ chạy, khi đấy ông ta có thể xuất binh tấn công, hoàn toàn vãn hồi được trận chiến thảm bại vừa rồi.

- Chỉ là một Đại hồn sư trung giai mà thôi...từ nhiều năm trước, ta đã là một Đại hồn sư cao giai...

Nhìn thấy chiến mã kia càng lúc càng gần hơn, ánh mắt ông ta khẽ híp lại thành đường nhỏ, lạnh lẽo tự nói với chính mình.

Không có người nào có thể ngăn cản trận chiến giữa ông ta và Lâm Tịch.

Khi còn cách danh tướng này khoảng vài thước, hai chân Lâm Tịch lập tức đạp mạnh lên yên ngựa, cả người hắn nhảy ra ngoài như một con sói chụp mồi.

Vào lúc này, viên tướng khoác áo bào đen rút yêu đao ra, chém tới Lâm Tịch đang bay về phía mình.

Thanh yêu đao của ông ta hơi cong, phát ra ánh sáng chói mắt, trên thân đao có những hoa văn hoa sen màu hồng nở rộ, yêu dị mà cuồng bạo.

Các tướng lãnh đằng sau ông ta tiến lên một bước, giữ vững khoảng cách nửa thước với viên tướng này, không hề xuất thủ, bọn họ làm vậy là muốn đề phòng bất trắc. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Là Tần Kình Hoàng!

Vừa nhìn thấy loan đao chói sáng và quỷ dị này, có rất nhiều người trong đội Khinh kỵ quân của Lâm Tịch, thậm chí là viên tướng cầm trường kiếm màu vàng đang đứng trên bình nguyên lập tức biết viên tướng khoác áo bào đen này là ai, ai ai cũng biến sắc.

Nhưng ngay lúc này, danh tướng Vân Tần tên Tần Kính Hoàng tựa như một chiến tướng khổng lồ được rèn từ sắt thép kia bỗng nhiên nghe Lâm Tịch nói hai chữ vô cùng khó hiểu:

- Cát Tường!

- Cát Tường gì?

Danh tướng biên quân Bích Lạc này không hiểu, nhưng thế đao của ông ta lại không vì thế dừng lại.

Trong cảm giác của ông ta, đao của mình sẽ nhanh hơn đối phương, sẽ chém trúng hông của đối phương. Trừ khi đối phương né tránh hoặc ngăn cản.

Nhưng cũng ngay lúc đó, ông ta không chú ý tới một việc, đó là có một cái móng vuốt nho nhỏ bỗng nhiên xuất hiện ngay trong lồng ngực Lâm Tịch.

Một luồng hồn lực từ móng vuốt này phóng ra bên ngoài, hóa thành sức mạnh cuồng bạo, biến thành một luồng khí lạnh khó xua tan trong đêm đen.

"Răng rắc!"..."Răng rắc!"...

Thanh yêu đao của danh tướng Tần Kính Hoàng bỗng nhiên phát ra vô số âm thanh băng đông kết lại, có một tầng băng rất dày được tạo thành ngay trên thân đao. Danh tướng biên quân Bích Lạc này cảm thấy toàn thân mình đang bị hãm vào một tầng băng lạnh lẽo, đôi ngươi vốn rất lạnh lùng bỗng nhiên xuất hiện thần sắc khiếp sợ và không thể tin được.

Mấy tướng lãnh đang ở cạnh ông ta bỗng cảm thấy trời đông giá rét đang phủ xuống. Trong lúc nhất thời, mấy tướng lãnh này cảm thấy hồn lực trên người mình bị dao động, theo bản năng phải rút hồn binh ra, nhưng khí trời lạnh lẽo lại khiến động tác bọn họ chậm hơn lúc bình thường khoảng nửa phần.

Chỉ trong một tíc tắc đó...

Thanh đao của Tần Kính Hoàng không ngừng phá băng tiến tới, thân thể cứng ngắc. Mà ánh kiếm của Lâm Tịch lại như một tia chớp bắn ra, từ trên cao chém xuống cổ Tần Kính Hoàng.

Đầu Tần Kính Hoàng bay lên cao.

Máu tươi trên cổ ông ta nhất thời bị đóng băng, không thể phun trào được.

Hai chân Lâm Tịch tung mạnh ra ngoài, đá bay thi thể không đầu của danh tướng biên quân Bích Lạc.

Thanh loan đao trong tay danh tướng biên Quân Bích Lạc này mất đi sức mạnh vốn có, không thể uy hiếp đến Lâm Tịch được.

"Ầm!"

Các tướng lãnh đứng trên sườn gò đất bỗng cảm thấy trái tim mình thật lạnh lẽo. Sau khi đá bay thi thể không đầu của danh tướng Tần Kính Hoàng, Lâm Tịch mượn phản lực bật ngược về phía sau, vững vàng rơi xuống đất, bắt đầu chạy xuống bên dưới.

Đến bây giờ con chiến mã hắn cưỡi lúc này mới xông lên đỉnh núi, mấy tướng lãnh đang ngơ ngác kia không thể phản ứng kịp, theo bản năng né tránh sang hai bên!

Mà đối với những người ở bên dưới, cảnh tượng vừa rồi càng rung động và kinh hãi không thể diễn tả được!

Một đường hướng đỉnh, chỉ tung một kiếm liền chém bay đầu Tần Kính Hoàng. Sau khi đá bay thi thể Tần Kính Hoàng, lạnh lùng xoay người bước đi!