Tiên Ma Biến

Chương 476: Ta muốn chém rụng một cánh tay của hắn trước




Có rất nhiều Huyệt man đang đào xới sâu một vũng bùn trong vùng đất hoang vu.

Cũng tựa như dân chúng Vân Tần bình thường nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao núi Luyện Ngục lại có thể được đặt song song với học viện Thanh Loan, các Huyệt man này nghĩ mãi cũng không hiểu mấy tảng đá màu xanh đậm trông như tổ ong trong vũng bùn này lại có liên quan đến hồn binh có thể cắt đứt cả bách luyện cương. Nhưng khi nghĩ đến dùng những vật này có thể đổi được gạo trắng và lúa mì thơm hơn rễ sắn, nghĩ đến vị ngọt của bánh nướng và mùi thịt thơm phức, bụng của họ dường như ấm áp hơn thường ngày, mà hai tay và hai chân đang ngâm trong nước bùn lạnh như băng của họ cũng không còn rét lạnh nữa.

Gạo, mì, muối ăn, đường cát và thịt khô là những món ăn rất bình thường ở Vân Tần, nhưng đối với Huyệt man đấy lại là đồ vật quý giá, cần dùng tính mạng để đổi lấy.

Bởi vì lúc trước thiếu thốn thức ăn, Huyệt man cần phải dùng rất nhiều tính mạng trong bộ tộc để trả giá, tiến công vào các kho lương của quân đội Vân Tần, hoặc là vượt qua sơn mạch Long Xà, lặn lội đường xa tới cảnh nội Vân Tần để chém giết cướp đoạt. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mà bây giờ, bọn họ không cần nhiều tộc nhân của mình đổ máu hi sinh nữa, thậm chí còn có thể truyền tay cho nhau những thức ăn quý giá này.

Ngoại trừ nguồn cung thức ăn dồi dào ra, bọn họ còn được vài dược vật quý giá, có thể cứu sống lại những tộc nhân sắp chết.

Bọn họ không biết những thức ăn và dược vật quý giá này từ nơi nào có, các trưởng lão trong bộ lạc cũng nghiêm khắc yêu cầu mỗi người dùng tính mạng của mình để bảo vệ bí mật, không được mang theo bất kỳ đồ ăn nào rời khỏi động huyệt. Nhưng bọn họ tất nhiên cho rằng đây là đồ vật trời sanh ban tặng, nên mỗi người đều tự hứa lấy tính mạng của mình để bảo vệ, đồng thời cảm ơn trong lòng.

...

Trong lúc các đế quốc trên thế này không hề hay biết, việc thông thương giữa đế quốc Vân Tần và Huyệt man thật không ngờ đã được tiến hành.

Từ nội địa Vân Tần đến hành tỉnh Đông Lâm, rồi đến biên quan Long Xà, rửa sạch hàng hóa cũng như tiền bạc có được thông qua giao dịch chợ đen, đảm bảo lương thực có thể đột phá vòng vây biên quân Vân Tần để tiến vào vùng đất hoang vu, tất cả chuyện này đều rất phức tạp. Ngay trong quá trình vận chuyển nhóm lương thực và dược vật đầu tiên vào trong vùng đất hoang vu, Lâm Tịch quả thật đã gặp rất nhiều vấn đề, việc gặp thế lực Liễu gia cũng chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn ngủi.

Nhưng có Huyệt man mạnh mẽ phối hợp tác chiến, có người như Trạm Thai Thiển Đường và Nam Cung Vị Ương trấn giữ, nếu như muốn giải quyết các phiền toái, hoàn toàn thuận lợi thông thương được, cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Sau khi công chiếm được núi Ngao Giác, Nam Cung Vị Ương không chỉ thành công trở thành vua của giặc cỏ, hoàn toàn khuất phục mọi giặc cỏ biên cảnh phía đông, nhiều người tỏ ý trung thành, hơn nữa còn lấy được rất nhiều tiền tài và vật liệu trong núi Ngao Giác tích lũy nhiều năm nay. Nhờ vậy, Lâm Tịch căn bản không cần sử dụng tài lực từ Đại Đức Tường.

Sau khi mất gần hai mươi năm không ngừng gia cố phòng ngự núi Ngao Giác, Quách Đông Thần đã cảm thấy núi Ngao Giác này như một nước độc lập. Nhưng sau khi buộc chính hắn và tất cả thuộc hạ phải quỳ xuống trước mặt Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch, sau đấy tận mắt chứng kiến những gì Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch đang làm, có thể nói là một việc trước nay chưa từng ai làm được, kể cả trước khi hay sau khi Vân Tần lập quốc, hắn mới hiểu được rằng thì ra trước đây mình chỉ là một con ếch dưới đáy giếng.

Tự cho mình là vua, kết quả phát hiện mình chỉ là một con ếch nông cạn, sự tỉnh ngộ này quả thật rất tàn khốc với một người vốn tự tin như Quách Đông Thần. Nhưng sau khi bị những gì đang diễn ra khiến bản thân phải rung động, hắn lại bắt đầu suy nghĩ với một thủ lĩnh như Nam Cung Vị Ương, liệu có đáng để mình thật lòng thần phục hay không.

Lâm Tịch có thể nhận ra được tâm tình của những tên thủ lĩnh giặc cỏ như Quách Đông Thần đang có biến chuyển.

Từ sau khi cứu Nam Sơn Mộ, dẫn dắt một đội quân Vân Tần đột phá vòng vây phong tỏa của biên quân Bích Lạc, rồi chạy đến biên giới Bàn Nhược, bắt đầu đoạt địa bàn của Tây Di thập ngũ bộ, Nam Cung Vị Ương đã thật sự làm được những chuyện khiến cả Vân Tần cũng như Lâm Tịch phải giật mình.

Nhất là khi đối phó với một người tự coi mình là thủ lĩnh giao dịch chợ đen như Cung Đình Tuyệt, thấy Nam Cung Vị Ương có thể khiến bọn giặc cỏ chế tạo ra những xe bắn đá cũng như xe bắn tên, vốn là quân giới tối mật của quân đội Vân Tần, sau đấy mạnh mẽ vận chuyển đến những địa điểm có ưu thế tuyệt đối, tạo bất ngờ khi đánh kẻ địch như vậy, hắn đã hiểu được Nam Cung Vị Ương không chỉ là một thiên tài trong vấn đề tu hành.

Một người có thể khiến cho một cường giả trên thế gian này khi đối mặt cũng phải cảm thấy bất đắc dĩ, vốn là người rất dễ dàng thuyết phục kẻ khác.

Nhất là người đấy lại là một cường giả chuyên làm những chuyện không ai có thể làm được, tạo cho người khác hi vọng khôn cùng, càng dễ dàng khiến kẻ khác phải tự động thần phục, nguyện chết đi theo.

Nam Cung Vị Ương và hắn, còn có Trạm Thai Thiển Đường, tất cả đều có năng lực ban tặng một cuộc sống chính thức cho những giặc cỏ vốn sống như chuột chết này, thậm chí để cho bọn họ cảm thấy là công việc họ đang làm tựa như mở một quốc gia mới. Từ sự biến hóa hiện rõ trong mắt Quách Đông Thần, thậm chí là Liễu Tử Tĩnh, Lâm Tịch cũng biết đối với Nam Cung Vị Ương hay Trạm Thai Thiển Đường, việc thu dùng những người này cũng chỉ là vấn đề thời gian. Dù sao, ngoại trừ Nam Cung Vị Ương ra, Trạm Thai Thiển Đường còn là một quốc quân lưu vong, so với một Liễu gia đã gần suy tàn, việc đi theo hắn tất nhiên sẽ càng hấp dẫn và đầy hi vọng hơn.

Người còn sống tất nhiên sẽ có giấc mộng của mình.

Thông thường, những ước mơ nhỏ nhoi sẽ bị ước mơ lớn hơn che lấp.

Cho nên, ở trên chỗ cao nhất núi Ngao Giác, nhìn đám mây đen dày đặc ngay trên đầu tưởng chừng như có thể đụng tay đến, lại nhìn sang chi chít lầu canh, xe bắn đá, xe lưỡi dao khắp nơi, Lâm Tịch thậm chí có cảm giác rằng mình muốn sống lâu dài ở đây, bố trí núi Ngao Giác thành một tường thành vững chắc, phát triển một đội quân mạnh mẽ ngay tại đây, sau đấy tiến vào Đại Mãng, giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt.

Có nguyên vật liệu dồi dào của sơn mạch Long Xà và vùng đất hoang vu, lấy nơi này làm căn cơ, thành lập một đội tư quân mạnh mẽ dường như là một chuyện rất hấp dẫn.

Tuy nhiên, chuyện rất hấp dẫn này chẳng qua khiến Lâm Tịch động tâm trong nháy mắt, bởi vì thế gian này đều biến hóa mỗi ngày, không phải bên ngoài đều bất biến cho đến khi hắn lập được một đội quân mạnh mẽ.

Có Nam Cung Vị Ương và Trạm Thai Thiển Đường ở đây, nếu như họ có nghĩ đến chuyện này, tự nhiên họ sẽ làm.

Hơn nữa, tuy nói biên cảnh phía đông đế quốc này hoang vu, tin tức không thể nhanh chóng truyền đi như nhiều nơi khác ở Vân Tần, nhưng những chuyện lớn xảy ra bên ngoài vẫn có thể truyền tới đây.

- Rốt cuộc là cái gì có thể khiến một tòa thành tự bốc cháy nhanh đến mức khiến đại quân không thể nào tự cứu? Không thể nào thoát đi?

Lâm Tịch đứng bên một vách núi trên núi Ngao Giác, nhẹ nhàng chấn một quyển sách nhỏ Trạm Thai Thiển Đường đưa cho hắn thành phấn vụn.

Lúc trước hắn chưa bao giờ xem mình là một quân nhân Vân Tần chân chính, nhưng hắn từng ở trong quân đội, tự trong thâm tâm luôn có sự tôn kính tha thiết và chân thành đối với những quân nhân mang trong mình niềm tự hào mà không tiếc hi sinh tính mạng để bảo vệ đế quốc. Đối với Lâm Tịch, bốn mươi vạn đại quân Vân Tần tiến vào Đại Mãng kia thật không khác gì quân tuần mục vùng núi Dương Tiêm.

Cho nên, bây giờ hắn có thể tưởng tượng được quân tình như vậy sẽ khiến hoàng đế Vân Tần bảo thủ bị đả kích như thế nào, hắn có thể tưởng tượng được sắc mặt hoàng đế Vân Tần khi đấy sẽ khó coi như thế nào, nhưng hắn lại không cảm thấy một chút hả hê nào.

Trạm Thai Thiển Đường có thể hiểu được tâm tình Lâm Tịch hiện giờ, hắn cười một cách khổ sở, chậm rãi giải thích:

- Theo như ta biết được, núi Luyện Ngục có một tài liệu dùng để luyện khí tên là Quỷ du mộc, nếu như khi chế luyện mà phối hợp vật này với Hắc lân, lập tức sẽ tạo thành một nhiệt độ cực cao, có thể nung chảy kim khí mà những ngọn lửa bình thường trên thế gian này không thể nung chảy được. Nhưng vật này rất trân quý, cho dù là núi Luyện Ngục, nếu như muốn dùng vật này cũng phải được chưởng giáo phê chuẩn, mới có thể lấy ra khỏi kho. Dựa vào liều lượng Văn Nhân Thương Nguyệt dùng lần này, sợ rằng núi Luyện Ngục phải mất rất nhiều năm nữa mới có thể tích góp đủ lại.

- Lấy hai mươi vạn quân đội Đại Mãng làm mồi nhử.

Lâm Tịch lắc đầu, nhẹ giọng than thở:

- Đây chính là sự phản công của Văn Nhân Thương Nguyệt sau một mùa đông.

Trạm Thai Thiển Đường gượng cười, nói:

- Ta không thể không thừa nhận hắn ta đúng là một thống soái kiệt xuất nhất thời đại này, đạt được thắng lợi một cách gọn gàng nhất.

- Theo như ngươi nghĩ, chiến cuộc biên cảnh phía bắc Đại Mãng các ngươi sẽ ra sao? Ngươi cảm thấy tình hình sắp tới sẽ thế nào?

Lâm Tịch hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra ngoài, quay đầu nhìn Trạm Thai Thiển Đường, hỏi. Kết quả trận chiến thành Đoạt Nguyệt muốn truyền tới hoàng thành Vân Tần sẽ cần không ít ngày, mà khi truyền tới nơi họ đang đứng, hiển nhiên phải mất nhiều ngày hơn nữa. Đã nhiều ngày như vậy, sợ rằng chiến cuộc biên cảnh phía bắc đã không còn như trong miêu tả trong phần quân tình này.

Trạm Thai Thiển Đường đã sớm nghĩ tới điều này, nên khi nghe Lâm Tịch nói, hắn bình tĩnh, nhẹ giọng đáp lại:

- Trước đây nhất định Hồ Ích Dịch cũng nghĩ như chúng ta, cảm thấy Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ phản công bằng cách trước tiên tử thủ trong thành Đoạt Nguyệt, sau đấy đợi viện quân đến, trong ngoài giáp công. Cho nên, phần lớn đại quân Vân Tần đều hành quân thần tốc, năm ngày liền hoàn thành việc chặn đường và phân bổ quân lực, vây quanh thành Đoạt Nguyệt lại, ba ngày sau đó sẽ đánh hạ thành Đoạt Nguyệt. Cho nên, hiện giờ hậu quân Vân Tần đã bị tách rời với tiền tuyến, thế cục hiện giờ hẳn phải là đại quân Văn Nhân Thương Nguyệt cố gắng hết sức không cho tàn quân Vân Tần lui về. Cho dù là ta thống lĩnh quân đội, trong tình huống đại quân chủ lực Vân Tần không còn, nhưng tổng số tàn quân lại hơn mười vận, nếu như chặn đánh ngay từ bây giờ, sợ rằng chỉ có thể giết tối đa năm vạn.

- Nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt sớm có âm mưu, một khi hắn thống lĩnh quân đội, quân đội Vân Tần nhất định sẽ bị tổn thương nghiêm trọng hơn.

Sau khi dừng lại một hồi, giọng nói của Trạm Thai Thiển Đường bỗng trở nên nặng nề hơn:

- Hơn nữa, khi trước quân đội Vân Tần nhất định không ngờ rằng sẽ bị thương vong thê thảm như vậy, quân giới và lương thực vận chuyển phía sau nhất định sẽ được cung cấp dựa theo số lượng đại quân khi trước. Nhiều năm nay Đại Mãng mưa thuận gió hòa, căn bản không sợ thiếu lương thực, nhưng thế mạnh của đại quân Vân Tần vốn là quân giới. Văn Nhân Thương Nguyệt chắc chắn sẽ nhận lấy không ít quân giới mạnh mẽ, qua nhiều ngày nữa, quân đội của Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ thu lại những vùng đất đã mất. Điều không thể khẳng định duy nhất hiện giờ chính là liệu Văn Nhân Thương Nguyệt có muốn vượt qua núi Thiên Hà hay không.

- Nếu đổi lại tướng lãnh Đại Mãng khác, chưa chắc sẽ vượt qua. Nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt muốn Vân Tần sụp đổ, nhất định sẽ vượt qua núi Thiên Hà. Hồ Ích Dịch quen thuộc núi Thiên Hà, có lẽ sẽ đánh với Văn Nhân Thương Nguyệt một trận, nhưng hắn đã mất đi đại quân do mình thống lĩnh xưa nay, mặc dù tâm thái bình ổn, sẽ không thể nào là đối thủ của Văn Nhân Thương Nguyệt.

Lâm Tịch gật đầu, nói:

- Hắn nhất định sẽ vượt qua núi Thiên Hà.

Trạm Thai Thiển Đường gật đầu, nhất thời không biết nên nói gì.

Mặc dù đối với một đế quốc khổng lồ như Vân Tần, một thất bại ở trận chiến thành Đoạt Nguyệt không thể ảnh hưởng đến căn cơ của họ được, nhưng nếu tiếp tục như vậy, Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ càng lúc càng nhận được sự ủng hộ từ Đại Mãng, đồng nghĩa hắn ta sẽ lớn mạnh hơn.

- Ta sẽ rời đi.

Lâm Tịch quay đầu nhìn Trạm Thai Thiển Đường, bình tĩnh nói:

- Ta sẽ tới núi Thiên Hà.

Trạm Thai Thiển Đường rung động, kinh sợ nói:

- Bây giờ ngươi đi...

- Ta biết hiện giờ mình không phải là đối thủ của Văn Nhân Thương Nguyệt. Ngươi yên tâm, ta không phải đến đó giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt.

Lâm Tịch bình tĩnh nói, nhưng sắc mặt lại rất lạnh lùng:

- Ta muốn giết chết Tư Thu Bạch.

- Trong quân tình ngươi vừa đưa cho ta, có nói rằng đã có hơn mười tướng lãnh Vân Tần cao cấp bị một tiễn thủ ám sát, ngươi đấy chỉ có thể là Tư Thu Bạch.

- Ta muốn giết hắn trước, muốn chém rụng cánh tay này của Văn Nhân Thương Nguyệt.