Tiên Ma Biến

Chương 755: Kiếm phá ma khúc




Trong các quan viên, quân đội Vân Tần ở Thiên Diệp quan có rất nhiều người tu hành, trong sứ đoàn Đại Mãng cũng có rất nhiều người tu hành, mà các thần quan núi Luyện Ngục trên quan đạo lại càng là người tu hành cường đại.

Nhìn đại trưởng lão núi Luyện Ngục đi xuống xe người kéo, khói đen ngoài thân dày đặc như một miệng núi lửa chuẩn bị phun trào, trong lòng bọn họ vô cùng khẩn trương.

Bất kỳ người tu hành nào cũng biết đại trưởng lão núi Luyện Ngục không phải là Thánh sư bình thường. Vào lễ thu tế năm ngoái, có một đại trưởng lão núi Luyện Ngục đã bị chưởng giáo núi Luyện Ngục phế đi, được phái tới hoàng thành Trung Châu. Khi đấy tên đại trưởng lão đã bị phế đi của núi Luyện Ngục gần như là vô địch, nếu như không có một Nghê Hạc Niên ở hoàng thành chặn lại, sợ rằng sẽ không có ai ở hoàng thành Trung Châu đối địch được.

Trong trận chiến giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt, Cố Vân Tĩnh và Hồ Trầm Phù cũng chết đi trong lúc chiến đấu với đại trưởng lão núi Luyện Ngục.

Người tu hành trên thế gian càng lúc càng biết mỗi một tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục không chỉ có tu vi hồn lực đã đạt tới cực hạn Thánh giai, mà còn biết mỗi người bọn lão còn có thủ đoạn riêng mình mà ngoại giới không biết rõ.

Đồ vật mà mình không biết rõ luôn luôn đáng sợ.

Nhưng điều khiến cho tất cả người tu hành triều đình Vân Tần và Đại Mãng khẩn trương không phải vì tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này sẽ sử dụng thủ đoạn kinh thế nào đấy, mà là vì bọn họ biết rõ lần nghị hòa tại núi Thiên Hà này, sợ rằng chính là thịnh hội lớn nhất của thế gian này trong vòng mười mấy năm nay, kể từ sau chiến dịch lăng Trụy Tinh của Trương viện trưởng năm xưa.

Ngoại trừ những cường giả đã xuất hiện như Trạm Thai Thiển Đường, Hồ Ích Dịch và Diệp Vong Tình, thật sự không biết hiện giờ trong dãy núi trùng trùng điệp điệp của núi Thiên Hà, còn có bao nhiêu cường giả đang ẩn mình.

Chỉ sợ sức mạnh của các cường giả này cũng đạt đến mức khiến cho tên Thánh sư cung phụng của triều đình Đại Mãng phải im lặng đứng yên.

Trận chiến giữa Diệp Vong Tình và đại trưởng lão núi Luyện Ngục chính là trận mở màn cho thịnh hội này.

...

Tất cả thần quan núi Luyện Ngục đều quỳ sát xuống đất, không phải là vì uy nghiêm to lớn được tích lũy qua bao nhiêu năm của đại trưởng lão núi Luyện Ngục, mà là vì hiện giờ trên người tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này bắt đầu tản phát một khí tức vô cùng to lớn, mạnh đến mức khiến người ta phải run sợ.

Đây là một dạng nguyên khí dao động mang theo khí thế núi lửa chuẩn bị phun trào và vô cùng quỷ dị, cột khói đen dày đặc ngất trời cũng không tiếp tục bành trướng, không có thay đổi bao nhiêu, nhưng loại nguyên khí dao động đó lại khiến cột khói như bị xé ra thành hàng ngàn mảnh.

Diệp Vong Tình nghiêm mặt lại, cầm chặt trường kiếm màu trắng trong tay mình, thủ thế chờ đợi.

Đại trưởng lão núi Luyện Ngục đi qua tất cả thần quan mặc áo bào hồng đang quỳ rạp dưới đất.

Trong ngọn lửa đang phất phới bên ngoài thân lão ta tựa như vô số con bướm màu đen kia, đột nhiên có một vật hình dạng như trường côn muốn xé toác ngọn lửa màu đen để lao ra ngoài. Trong nháy mắt này, một tiếng động lớn vang lên, có một sợi xích màu đen gào thét bay ra ngoài, nhắm thẳng tới chỗ Diệp Vong Tình.

Ánh mắt của những người tu hành trong Thiên Diệp quan tựa như ngừng lại, tất cả bọn họ đều muốn biết sợi xích màu đen này của đại trưởng lão núi Luyện Ngục rốt cuộc có gì đặc biệt.

Những phù văn tinh xảo và to như ngón tay cái trên thân sợi xích đột nhiên lóe sáng, phát ra một ngọn lửa màu đen, nhanh chóng lao qua không trung.

"Phốc!"

Ánh kiếm màu trắng chợt lóe lên, chuẩn xác đâm trúng những đoạn xích đầu tiên của sợi xích màu đen này, phát ra một âm thanh trầm thấp, đồng thời khiến sợi xích này phải bật lui về sau, tựa như một con rắn độc bị đẩy lùi.

"Vèo!"

Lại có một sợi xích khác từ trong ngọn lửa và khói đen dày đặc đánh ra ngoài, tất cả đều nhắm tới Diệp Vong Tình.

Sau đó là sợi thứ ba, sợi thứ tư, sợi thứ năm...

Tiếng xé gió rít rợn người và âm thanh trầm thấp do đánh trúng không ngừng vang lên, tiết tấu càng lúc càng nhanh.

Có hơn trăm sợi xích màu đen đang bừng cháy từ trong cột khói và ngọn lửa màu đen dày đặc quanh người tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục phóng ra ngoài, hoặc là thẳng tắp, hoặc là vòng quanh, hoặc là từ trên trời đánh xuống, hoặc là sát đất bay thẳng lên, từ khắp bốn phương tám hướng đâm thẳng tới Diệp Vong Tình.

Người tu hành Vân Tần và thần quan mặc áo bào hồng trên Thiên Diệp quan đang quỳ rạp dưới đất đều cảm thấy gần như hít thở khôn thông.

Hơn trăm sợi xích này cũng không phải là một vật chết đi trước đó đã bị chấn động rồi bay lên không trung, mà là giống như những con rắn độc giết mãi không chết, liên tục lượn lờ quanh không trung, rồi tìm cách cắn lấy Diệp Vong Tình.

Cho nên, mỗi một sợi xích này đều giống như một thanh phi kiếm màu đen!

Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này tựa như là đang một mình khống chế hơn trăm thanh phi kiếm, liên tục tấn công Diệp Vong Tình!

Dĩ nhiên, thế gian này không có người tu hành nào có thể cùng lúc ngự sử hai thanh phi kiếm, nên trong thế giới cảm giác của người tu hành, tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này tựa như đang đánh một ma khúc, mà những sợi xiềng xích này chính là dây cung của hắn.

Mặc dù đoạn ma khúc này nhất định phải có tiết tấu cố định, nên những sợi xích màu đen đang bay múa tấn công kia cũng có quy luật, nhưng bởi vì tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này chưa từng xuất hiện trên thế gian, chưa từng chiến đấu với ai, nên không có ai biết được quy luật tấn công của lão ta.

Diệp Vong Tình phòng ngự vô cùng gian khổ.

Nếu như chỉ đối phó với một thanh phi kiếm, cho dù đó là một thanh phi kiếm đi theo con đường tốc độ cực hạn như thanh phi kiếm màu xanh nhạt khi nãy, hắn cũng có thể chặn lại mũi kiếm khi thanh phi kiếm đó tấn công thẳng tới mình, sau đó tận dụng cơ hội để hồi phục lại khí lực cho đợt tấn công tiếp theo. Nhưng trong hơn trăm sợi xích này, trong cùng một thời gian lại có không ít sợi đồng thời tấn công thẳng tới hắn, phi kiếm của hắn phải liên tục bay nhanh mới có thể ngăn cản được.

Cách phòng thủ như vậy không chỉ khiến hồn lực tiêu hao nhanh chóng, mà còn khiến tinh thần vô cùng mỏi mệt.

Trạm Thai Thiển Đường ở sau Diệp Vong Tình cách đấy không xa cũng bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.

Chỉ là trong vài tức ngắn ngủi, Diệp Vong Tình đã bị lâm vào vũng bùn, bị tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này áp chế hoàn toàn, mà Trạm Thai Thiển Đường cũng không thể nghĩ ra được biện pháp gì để ngăn cản ma khúc của đại trưởng lão núi Luyện Ngục.

Nhưng ngay lúc này, gió bỗng nổi lên.

Giữa trời đất đột nhiên xuất hiện một cơn cuồng phong mạnh mẽ hơn gió núi ở Thiên Diệp quan gấp trăm lần, thổi trúng khói đen và ngọn lửa màu đen quanh người đại trưởng lão núi Luyện Ngục.

Đây là kiếm phong.

Diệp Vong Tình trầm mặt lại, thân thể của hắn tựa như trở nên nặng nề hơn lúc bình thường rất nhiều lần, đất đá cứng rắn dưới chân hắn cũng bị lõm sâu xuống.

Thanh phi kiếm màu trắng thuần đang xoay nhanh trước mặt hắn tựa như đã nặng hơn rất nhiều, thanh phi kiếm này không còn nhẹ nhàng như lúc trước nữa, mà biến thành một tảng đá lớn, một cơn sóng lớn, tạo thành kiếm phong mạnh mẽ, bắt đầu đánh trả những sợi xiềng xích bên ngoài.

 

Không còn là cảnh từng sợi xích bị đánh ngược ra nữa, mà là cùng một lúc có nhiều sợi xích bị đánh bật.

Hiện giờ, Trạm Thai Thiển Đường và Hồ Ích Dịch có thể khẳng định được rằng kiếm đạo của Diệp Vong Tình đã vượt xa hai người bọn họ.

Đây là Cự lãng kích của học viện Tiên Nhất.

Diệp Vong Tình dùng kỹ thuật Cự lãng kích của học viện Tiên nhất để đánh trả, nhiều sợi xích bị đánh bật về sau, không thể tạo thành quy luật tấn công như ban đầu.

Chỉ là ngay lúc này, âm thanh của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục lại từ trong ngọn lửa màu đen truyền ra ngoài:

- Ngươi cho rằng chỉ như vậy là có thể chiến thắng ta sao?

Âm thanh này vẫn bị cắt xé và bể tan tành như lúc nãy, xen lẫn trong đó là vô số tiếng hú gọi.

Nhưng tất cả mọi người có thể nhận ra sự khinh thường bên trong đó.

Sau khi lão ta nói như vậy, những sợi xiềng xích đang bốc cháy tự động nối liền với nhau, kết thành một cái lưới tầng tầng lớp lớp, kết thành một lồng giam khổng lồ.

Mỗi một sợi xích tựa như là những phù văn màu đen được khắc thẳng vào không trung.

Ngọn lửa trên từng sợi xích cũng hợp chung lại, cùng lúc tấn công Diệp Vong Tình.

Diệp Vong Tình bị vây trong một không gian có nhiệt độ khủng khiếp, tóc của hắn bị đốt cháy khố, bắt đầu chảy nhiều mồ hôi, nhưng mồ hôi nhanh chóng bốc hơi sạch sẽ.

Tất cả người tu hành Vân Tần và người bên cạnh hoàng đế Đại Mãng đang tụ tập trên đài cao ở Thiên Diệp quan bất giác nuốt từng ngụm nước bọt, vô cùng đau đớn và khó khăn.

Bọn họ có thể cảm nhận được ý nghĩ của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục, lão ta muốn đốt cháy toàn bộ dưỡng khí trong cơ thể Diệp Vong Tình, biến Diệp Vong Tình thành một cục than.

...

Nghê Hạc Niên vẫn đang quan sát trận chiến này, tựa như lão ta chỉ là một lữ khách đi ngang qua. 

Hiện giờ lão ta là người tu hành mạnh nhất Vân Tần, nếu như chưởng giáo núi Luyện Ngục không đích thân tới, vậy lão ta sẽ là người tu hành mạnh nhất ở đây, tất nhiên lão ta có quyền uy tuyệt đối đối với trận chiến này.

Diệp Vong Tình đang bị vây trong nhiệt độ vô cùng khủng khiếp, hầu hết người tu hành đều cho rằng Diệp Vong Tình này đã bị đại trưởng lão núi Luyện Ngục dùng dây thừng trói lại, sau đó bị nướng thiêu như một con súc vật, chắc chắn phải chết.

Nhưng lão ta lại thấy một đường sống.

Nếu như Diệp Vong Tình có thể bắt được, hắn ta sẽ sống, nếu như không bắt được, chắc chắn phải chết.

Sau đó, sâu trong ánh mắt lạnh lùng của lão ta, thần sắc than thở một lần nữa được tái hiện.

- Rất tốt!

Lão ta chậm rãi nói.

Sau khi lão ta trở thành đại cung phụng triều đình Vân Tần, xem qua vô số trận quyết đấu giữa những người tu hành bên trong thành Trung Châu, rất hiếm khi lão ta nói chữ "tốt".

Ngay khi lão ta nói ra hai chữ "rất tốt'', tiếng kiếm rít gào một lần nữa vang lên khắp quan đạo Thiên Diệp quan.

Trường kiếm màu trắng hoàn toàn thoát khỏi Diệp Vong Tình, mạnh mẽ đâm vào chiếc lồng lửa trước người hắn.

Đại trưởng lão núi Luyện Ngục đã hoàn toàn xem thường Diệp Vong Tình, dùng thủ đoạn độc ác này để giết chết đối thủ, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Có rất nhiều kiếm khí từ bên trong thân kiếm màu trắng phát ra ngoài, bên trên thân kiếm tựa như xuất hiện một hồ nước trong vắt bị cắt thành vô số mảnh.

Đây là kiếm ý của Lam đại tiên sinh.

Tuy bây giờ kiếm ý này bị Diệp Vong Tình sử dụng, nhưng nó càng thêm nhuần nhuyễn, càng thêm hung hiểm.

Hiện giờ đại trưởng lão núi Luyện Ngục cảm thấy người mình đang đối mặt không phải là một hậu bối kiếm sư nữa, mà đó là một đại kiếm sư đã tìm hiểu kiếm đạo rất nhiều năm, thậm chí còn đạt tới cảnh giới hơn lão.

Điều càng khiến lão ta sợ hãi hơn chính là một kiếm này của Diệp Vong Tình đã hoàn toàn không để ý đến bản thân mình nữa, mà cứ kiên trì đâm thẳng tới trước người lão ta.

Tuy những sợi xích của lão ta đã kết thành lưới, nhưng nếu như đó chỉ là lưới, vậy tất nhiên phải có lỗ thủng.

Thanh trường kiếm màu trắng của Diệp Vong Tình chuẩn bị dựa vào những lỗ thủng đó để đâm ra ngoài!

Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục điên cuồng hét lên, sự uy hiếp của tử vong khiến lão ta liều lĩnh bộc phát hồn lực trong cơ thể mình. Có một sợi xích dài bỗng nhiên chuyển động, muốn co rút lại để cuốn lấy thanh trường kiếm màu trắng kia.

Nhưng đây lại là thanh Vong tình kiếm mạnh nhất của học viện Thanh Loan.

Một kiếm này của Diệp Vong Tình lại ẩn chứa kiếm ý mạnh mẽ nhất của Lam đại tiên sinh đã tìm hiểu qua vô số năm.

Kiếm khí chặt đứt cảm giác, khiến cho tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này thậm chí không cảm giác được vị trí cụ thể của thanh kiếm này một cách rõ ràng, cứ tựa như thanh phi kiếm đó chợt đã biến mất, đã bị hủy diệt, tất cả chỉ là ảo giác.

Kiếm khí trên thân kiếm chặt đứt xiềng xích, tạo thành một lỗ thủng có thể bay ra ngoài.

Trên lồng giam đang bốc cháy hừng hực kia xuất hiện một luồng khí lưu nóng rực, ánh kiếm màu trắng theo luồng khí lưu này phóng ra ngoài, đâm thẳng vào khói và cột lửa màu đen!

"Ầm!"

Tất cả khói đen và ngọn lửa màu đen dày đặc bị xé rách, để lộ ra vô số sợi xích màu đen.