Tiên Môn

Chương 487: Nỗi lòng lăng thanh trúc




Tại núi Ngũ Đài hôm ấy, một trận nội chiến đã nổ ra. Mặc dù nó đã không kéo quá dài, kết cục cũng chẳng ai thương vong, nhưng mối quan hệ thì... sứt mẻ cả rồi. 

Hôm ấy, Lăng Thanh Trúc đã đoạn tuyệt quan hệ cùng Thiên Kiếm Môn, công bố với thiên hạ rằng Trúc Kiếm Phong của nàng từ đây về sau sẽ chỉ là Trúc Kiếm Phong, sẽ không liên hệ gì với Thiên Kiếm Môn nữa. 

Gắn bó mà làm gì kia chứ?

Thiên hạ chính giáo hôm nay đã khác quá xa so với những gì nàng từng tin tưởng, từng kỳ vọng rồi. Hành vi, cách làm của bọn họ, Lăng Thanh Trúc nàng không làm sao chấp nhận được. 

Thử nghĩ, nếu Lăng Thanh Trúc nàng vẫn tiếp tục đứng trong hàng ngũ "thiên hạ chính giáo" kia, như vậy, nàng chẳng phải sẽ hổ thẹn lắm ư?

Lăng Ngọc Yến chết rồi. Nghĩa muội của nàng chết rồi. Đồ nhi của nàng thì cũng đã...

"Tiểu Ngư Nhi, xin lỗi...".

Trên đỉnh cô phong, tại mỏm đá cheo leo quen thuộc thuở nào, Lăng Thanh Trúc đứng nhìn màn đêm sâu thẳm, thều thào buông tiếng. 

Bây giờ, nàng đang hồi tưởng, và tự trách. Về chuyện đã xảy ra của hơn mười năm trước...

Thuở ấy Lăng Thanh Trúc nàng đã rất hoài nghi, không cách nào hiểu được. Nàng không biết tại sao một người tính tình trung hậu, vốn dĩ thiện lương như Lăng Tiểu Ngư lại bỗng nhiên ra tay sát hại đồng môn, lại bỗng nhiên cúi đầu thừa nhận bản thân có quan hệ cùng giới tà đạo, để rồi phải bước lên Hình Đài, bị người phế bỏ tu vi...

"Tại sao?", "Vì cái gì?", đó là câu hỏi mà hơn mười năm qua Lăng Thanh Trúc chưa bao giờ trả lời được. Mãi đến hôm nay...

Hiện tại thì Lăng Thanh Trúc nàng đã hiểu rồi. Sở dĩ đứa đệ tử kia của nàng xuống tay sát hại đồng môn, cúi đầu nhận tội, hết thảy đều là bởi muốn bảo vệ cho Chu Đại Trù. Chu Đại Trù là Thao Thiết đầu thai chuyển thế, Lăng Tiểu Ngư hắn khẳng định đã sớm biết...

Vì nhân diện Thao Thiết - mối đại hoạ của thương sinh - mà nhất quyết bao che, cam gánh tội tình, nén chịu hàm oan, đấy là đúng hay sai?

Với Lăng Tiểu Ngư hắn chắc chắn là đúng. Chu Đại Trù là người huynh đệ thân thiết của hắn kia mà. 

Còn Lăng Thanh Trúc nàng? Năm đó nàng đã làm đúng hay sai?

Nàng rõ ràng biết hắn có nỗi khổ, đoán biết phải có ẩn tình bên trong, vậy mà...

Mắt nhắm lại, thần tình đượm vẻ ưu thương, Lăng Thanh Trúc bỗng cất tiếng: "Đã tới rồi thì xuống đây đi".

Phía bên trên, Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều - những người vừa mới đến - nghe vậy thì thoáng đưa mắt nhìn nhau, rồi y lời thả mình đáp xuống mỏm đá cheo leo, dừng ở phía sau Lăng Thanh Trúc. 

Trong tư thế quay lưng, Lăng Thanh Trúc nói: "Tất cả đệ tử Trúc Kiếm Phong đều đã đi hết rồi, tại sao các ngươi vẫn còn ở lại?".

Trước Lâm Chí Viễn, sau đến Mộng Kiều, cả hai lần lượt quỳ xuống. 

Lâm Chí Viễn nói: "Sư phụ, xin hãy cho phép đệ tử được lưu lại Trúc Kiếm Phong".

Tiếp đấy, Mộng Kiều cũng nói: "Sư phụ, đệ tử chỉ muốn được ở lại bên cạnh người, xin người toại nguyện".

"Ở lại đây ư?". 

Lăng Thanh Trúc hồi âm: "Trúc Kiếm Phong bây giờ đã không còn là chi mạch của Thiên Kiếm Môn, cũng không còn nằm trong chính giáo nữa. Hai đứa các ngươi ở lại đây sẽ chẳng có tiền đồ gì đâu".

"Sư phụ, chúng con không cầu danh vọng tiền đồ." - Mộng Kiều bày tỏ - "Chúng con chỉ muốn được tiếp tục làm đệ tử của sư phụ, được ở lại bên cạnh người".

"Để làm gì chứ?".

Lăng Thanh Trúc nở nụ cười chát đắng: "Ta đâu phải một sư phụ tốt. Đệ tử của mình, ta nào bảo hộ được. Thậm chí ngay đến lời hứa với nó Lăng Thanh Trúc ta còn chẳng thể giữ tròn...".

"Lăng Thanh Trúc ta chỉ là một kẻ thất bại, không xứng để làm sư phụ của các ngươi đâu. Đi đi".

"Sư phụ...".

"Sư phụ...".

"Hãy để ta yên tĩnh một mình".

Lăng Thanh Trúc đã không muốn nói thêm, Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều há đâu còn dám tiếp tục làm phiền, đành đứng dậy rời đi. 

Dù vậy, bọn họ đã chẳng hề rời bỏ Lăng Thanh Trúc. Ngày tháng sau này, hai người bọn họ như cũ vẫn tiếp tục ngụ tại Trúc Kiếm Phong, bất kể nơi đây bây giờ đã rất vắng vẻ tiêu điều...

...

Tầm một khắc sau.

Vị trí thì vẫn như cũ, tại mỏm đá cheo leo nọ, tuy nhiên hiện diện, lúc này đã không riêng mình Lăng Thanh Trúc nữa rồi. Trừ bỏ Lăng Thanh Trúc nàng ra thì đã có thêm một nữ nhân khác nữa. 

Là thần điểu Chu Tước.

Đối với sự xuất hiện của Chu Tước, Lăng Thanh Trúc cũng không có vẻ gì là bất ngờ, kinh ngạc. Xem ra đây chẳng phải lần đầu tiên hai người gặp mặt. 

...

Chậm rãi xoay người lại, Lăng Thanh Trúc nhìn kẻ đứng phía sau, nói: "Thần linh các người đều là rảnh rỗi như vậy sao?".

"Lăng Thanh Trúc, ngươi vẫn không muốn tiếp nhận Long Tru?".

Đáp lại Chu Tước, Lăng Thanh Trúc nhàn nhạt mà rằng: "Chu Tước ngài đã nhận lầm rồi. Ta là Lăng Thanh Trúc, chẳng phải Tử Lan tiên tử nào kia".

"Chiếu theo dự ngôn thì rất có khả năng ngươi chính là vị ấy chuyển thế đầu thai".

"Rất có khả năng, nói vậy nghĩa là ngài cũng không chắc?".

Lăng Thanh Trúc xoay mặt đi, tiếp ý: "Một thần linh như ngài mà cũng tin vào mấy lời tiên đoán của phàm nhân chúng ta ư?". 

"Ta tin vào những gì đáng tin".

Chu Tước lý giải: "Trong giới phàm nhân, có một số người sở hữu năng lực dự ngôn thiên bẩm, có thể xem thấu được thiên cơ, vận mệnh. Ví như Lý Bất Tri, những lời tiên đoán của hắn đã lần lượt ứng nghiệm... Lăng Thanh Trúc, ngươi thực sự rất có khả năng chính là vị ấy".

"Vẫn là câu cũ, Chu Tước ngài tìm nhầm người rồi. Ta không phải vị ấy, càng không muốn trở thành vị ấy".

Dứt câu, Lăng Thanh Trúc liền hướng phía trên bay lên, lui gót trở về Huyền Âm Động của mình. 

"Lăng Thanh Trúc, thiên hạ nguy nan, ngươi sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc?".

Ở phía xa xa, Lăng Thanh Trúc nghe được mấy lời ấy thì tạm ngưng bước chân. Nàng đáp: "Chuyện của thiên hạ, Lăng Thanh Trúc ta đã nhìn đủ, cũng đã nghe đủ. Ta đã mệt mỏi rồi, không còn muốn can dự vào nữa".

Trông theo thân ảnh người đi, thần điểu Chu Tước hé môi định nói thêm gì đấy, nhưng rồi cuối cùng lại im lặng. 

Nàng ngước mặt nhìn trăng, khẽ thở dài một tiếng. Sau đó, nàng lui vào hoả cảnh của mình...

...

...

Sau sự kiện Miên Thành, rất nhiều thứ đã trở nên minh bạch. Ai là Thao Thiết, ai là hung linh Thái cực - đại hoạ Song Ngư, hôm nay thế nhân đều đã biết. 

Chuyện to là vậy, riêng phần chuyện nhỏ...

Dĩ nhiên, không mười cũng bảy tám. Thế nhân làm sao lại chẳng tỏ tường.

Hung thủ đã giết Phổ Hạnh thần tăng của Lam Yên Tự, đã sát hại chân truyền đệ tử Tô Lam của Cửu Hoa Cung, kẻ nắm giữ và tinh thông các pháp môn tối thượng bí truyền của Phật - Đạo - Ma ba nhà, hôm nay đa phần đều biết hắn không phải Lăng Tiểu Ngư, vốn dĩ một kẻ nào đó khác. Cũng tức là nói tứ đại tông môn, thiên hạ chính giáo, bọn họ đã nghi oan cho Lăng Tiểu Ngư.

Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng tứ đại tông môn đã làm sai, đáng bị chỉ trích. Thực tế, ngoại trừ giới tà đạo, ngoại trừ Trúc Kiếm Phong ra thì chẳng hề có ai trong giới chính đạo đứng ra phê phán cả. Trái lại, bọn họ còn rất dõng dạc mà tự cho là chính giáo mình đúng. 

Nghĩ xem. Nếu bọn họ không bắt giữ Lăng Ngọc Yến, dùng nàng ép Lăng Tiểu Ngư xuất hiện thì Chu Đại Trù làm sao lại để lộ thân phận Thao Thiết, Lăng Tiểu Ngư làm sao lại hoá hung linh Thái cực - đại hoạ Song Ngư?

Giả sử không có chuyện đó xảy ra, cứ để Thao Thiết và Song Ngư ngày càng lớn mạnh, thế thiên hạ chẳng càng nguy nan hơn ư?

...

Danh môn chính phái chính là như vậy, luôn có lý lẽ "hợp tình hợp lý" để biện minh cho mình. Kẻ khác bảo bọn họ sai? Dễ thôi. Bọn họ sẽ chỉ vào hắn và phán rằng: "Tà đạo".

Vậy là xong. Lời của "tà ma ngoại đạo", chính giáo bọn họ cần gì để tâm. 

Tất nhiên, giới chính đạo không phải ai cũng đều như vậy, là những tên đạo đức giả. Thật ra vẫn có một số là quân tử đúng nghĩa. Chỉ có điều là... ngụy quân tử thì nhiều hơn.