Tiên Ngạo

Chương 121: Tiên Thiên Linh Bảo




Dư Tắc Thành ra sức không ngừng học tập, tuy rằng rốt cục hắn cũng không học được thủ pháp cụ thể nào nhưng lần học tập này có ý nghĩa vô cùng trọng đại trong đời hắn. Trận chiến này đã chỉ điểm cho hắn phương hướng đi tới, là một ngọn hải đăng dẫn lối xuất hiện trên con đường tu tiên của hắn, giúp cho hắn biết rõ nên đi tới như thế nào. Kinh nghiệm này không có bất cứ pháp quyết tiên thuật nào có thể sánh bằng, dù có bao nhiêu linh thạch cũng không mua được.

Dư Tắc Thành học được ở Dương sắc thân pháp động tác tiêu sái tự nhiên, mà lần chiến đấu này khiến cho hắn học tập được về khí thế. Từ nay về sau trên người hắn có một khí thế rộng lớn mênh mông như biển cả. Tuy rằng tu vi bản thân hắn không cao nhưng khí thế này đến từ pháp thân của cảnh giới Nguyên Anh vô tình đã ảnh hưởng người khác, khiến cho không ai dám xem thường Du Tắc Thành.

Đáng tiếc Dư Tắc Thành cảm ngộ không được bao lâu, trận chiến rất nhanh đã kết thúc. Bị con rối Nguyên Anh bức bách liên tục, Chưởng giáo Linh Tôn hoàn toàn bị áp chế nguyên một chỗ, chỉ có thể dựa vào tầng tầng phòng ngự thay nhau nổi lên trên người mà cực nhọc chống đỡ. Kiếm quang con rối bổ vào lồng phòng ngự, không thể công phá phòng ngự của nó khiến cho y thở phào một cái. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhưng y thật không ngờ đó chính là con rối cố ý bày kế, kiếm quang bổ trúng y đã thu lực ba phần, chính là vì khiến y hình thành suy nghĩ sai lầm như vậy.

Bất chợt con rối thu kiếm, kiếm quang biến mất, chỉ về phía Chưởng giáo Linh Tôn, pháp bảo Song Long Tiễn trên người nó lần đầu phát uy, hóa làm hai cự long bắn về phía Chưởng giáo Linh Tôn.

Chưởng giáo Linh Tôn lập tức kinh hãi, định tránh né. Nhưng mới vừa rồi uy lực của vô số kiếm quang công kích khiến cho kỳ bảo trên người Chưởng giáo Linh Tôn vẫn đang trong trạng thái phòng ngự, không ngừng toát ra dao động phòng ngự. Dưới tác dụng của quán tính, không trung tựa như bị ngưng đọng lại, hành động của Chưởng giáo Linh Tôn lập tức bị chững lại một chút.

Bao nhiêu đó cũng đã đủ, hai cự long lập tức bắn trúng y, một đạo gọn sóng màu vàng thoáng hiện. Gợn sóng màu vàng vô thanh vô tức nhưng mắt thường có thể thấy được nơi nào gợn sóng lướt qua vạn vật đều hóa thành tro.

Sau chín đạo gọn sóng bạo phát, đại chiến giữa bọn họ đã bay lên cao khỏi sơn cốc trăm dặm, lập tức vạn vật dưới mặt đất trong phạm vi mười dặm đều hóa thành tro bụi. Cây cỏ xanh tươi, bụi rậm, từng gốc tùng thật lớn, từng tảng đá khổng lồ chậm rãi sụp đổ, sau đó hóa thành tro bụi.

Chưởng giáo Linh Tôn không kịp cất một tiếng kêu thảm thiết nào, kỳ bảo bảo vệ y cùng với thân thể y, Nguyên Anh trong cơ thể bị đánh vỡ nát, chấn động thành tro bụi. Tiếc cho một đời kiêu hùng lúc này đã hình thần câu diệt.

Lúc này giữa không trung chỉ còn lại hai vật, chính là Chân Kim Cửu Sát kiếm và Hắc Sát Huyền Âm kiếm còn chưa bị hóa thành tro bụi. Mất đi chủ nhân khống chế phi kiếm sẽ phá không mà đi, con rối Nguyên Anh chỉ tay ra quát:

-Thu!

Lập tức cả hai bị nó thu về, sau đó lại chỉ về phía Nhiếp Hồn Bình và Tiên Thiên Nhiếp Hồn Thần Quang ngoài xa còn đang tranh đấu, lập tức thu cả hai món pháp bảo lại. Nó lại vươn tay ra, Ngũ Hành Na Di Mê Ma Chướng từ dưới đất bay lên, coi như tất cả pháp bảo đã được thu hồi.

Con rối Nguyên Anh nhìn quanh, hiện trường hoàn toàn bị hủy, liệt hỏa vẫn còn đang hừng hực thiêu đốt. Trong phạm vi trăm dặm, sâu xuống mặt đất mười dặm xung quanh nơi này biến thành tro bụi.

Trận chiến Thiên Chích sơn bởi vì Ngũ Hành Na Di Mê Ma Chướng bảo hộ, khí tức chiến đấu không tiết lộ ra ngoài, nhưng con rối Nguyên Anh chiến đấu cùng Chưởng giáo Linh Tôn, hai cao thủ cấp Nguyên Anh huyết chiến, phạm vi chiến trường rộng chừng trăm dặm, khí thế đã sớm vọt ra xa ngoài ngàn dặm. Lúc này xa xa có ba luồng khí tức Nguyên Anh đang tới gần nơi này.

Con rối Nguyên Anh giơ tay chỉ ra lập tức trên Thiên Chích sơn xuất hiện hai chữ "Trời tru". Hai chữ này to chừng mười trượng do ý niệm hóa thành, trôi nổi trên không trung, sẽ tiêu tan sau một ngày một đêm.

Trong hai chữ này ngầm có ẩn giấu thần thức, hễ là cao thủ Nguyên Anh kỳ, Kim Đan kỳ nhìn thấy hai chữ này sẽ biết được tin tức ẩn chứa trong đó. Chính là tất cả những gì Càn Ma Linh Tôn giáo đã làm, giải thích vì sao bọn chúng bị trời tru diệt toàn môn phái.

Sau đó thân hình con rối Nguyên Anh chợt lóe, thi triển Tiên Thiên Nhất Khí Độn, nháy mắt đã ra xa ngoài ba trăm dặm, lại lóe lên một cái trở lại Tây Lĩnh địa vực. Sau đó lại lóe lên trở về Tiên Tần động phủ tiến vào pháp trận, lần nữa truyền tống trở lại bên trong đại điện, sự tình hoàn toàn kết thúc.

Con rối Nguyên Anh trở lại trước bản thể Dư Tắc Thành, ngồi dưới đất, thần quang trong mắt biến mất, nhắm mắt cúi đẩu. Sau đó động phủ Pháp Linh bắt đầu thi triển bí pháp, hồn phách Dư Tắc Thành trở về bản thể.

Dư Tắc Thành trợn mắt nhìn bốn phía, đứng lên nhìn tay chân, lập tức có cảm giác uể oải. Cảm giác này giống như từng ngồi phi xa đi đường, hiện tại lại bắt đầu phải đi bằng hai chân, có vẻ vô cùng không thích ứng.

Nhưng Dư Tắc Thành lắc đầu, giậm chân thật mạnh một cái. Không nên tức tối, không nên đau buồn, đây chính là phương hướng mà mình đi, mình sẽ có một ngày như vậy, có được năng lực hùng mạnh chẳng khác con rối Nguyên Anh này, đánh chết cường địch, duy ngã độc tiên.

Con đường tu tiên còn dài đăng đẵng, chỉ cần mình không ngừng kiên trì, không ngừng cố gắng, nhất định có thể thành đan hóa anh vô địch thiên hạ, theo đuổi Thiên Đạo, vĩnh viễn trường sinh.

Con rối Nguyên Anh đứng nơi đó, động phủ Pháp Linh tập trung ý chí vào người nó, từng món pháp bảo và phi kiếm trên người con rối Nguyên Anh trở về chỗ cũ của nó trong đại điện.

Trong đó Nhiếp Hồn Bình bay lên trên không một góc đại điện, bắt đầu phun ra vô số linh hồn và vài viên Kim Đan. Đây là linh hồn phàm nhân yêu ma bị nó giết chết, những linh hồn này đều bị hấp thu vào trong một cung điện không biết tên. Hai thanh phi kiếm và Tiên Thiên Nhiếp Hồn Thần Quang thu được cũng bị mang đi, cuối cùng con rối Nguyên Anh hóa thành một đoàn lưu quang, cũng hoàn toàn biến mất.

Sau đó trước mắt Dư Tắc Thành bắt đầu xuất hiện ảo cảnh, tất cả những gì mà hắn vừa trải qua hiện ra hết sức rõ ràng. Hắn phi hành như thế nào, giết người như thế nào, phá trận như thế nào, đánh tan động phủ như thế nào, đánh chết Chưởng giáo Linh Tôn thế nào... Hết thảy những quá trình này đều được chiếu lại một lần, Dư Tắc Thành xem xong, cảm giác như những chuyện đó do một người khác làm, mình cũng cảm thấy khó lòng tin được vào mắt mình.

Động phủ Pháp Linh nói:

- Nhiệm vụ hoàn thành, giải quyết xong ẩn họa ung nhọt địa mạch. Thưởng cho Dư Tắc Thành ba vạn điểm công trạng, xin Dư Tắc Thành hãy tiến hành chọn lựa mua sắm vật phẩm thưởng.

Dư Tắc Thành cười ha hả, rốt cục cũng tới lúc này rồi, đã tới thời điểm thu hoạch.

Lập tức không trung xuất hiện ảo cảnh lần nữa, vô số bảo vật lơ lửng trên không. Ánh mắt Dư Tắc Thành nhìn đến món bảo vật nào tin tức của món bảo vật đó lập tức truyền vào trong đầu Dư Tắc Thành.

Những bào vật này cũng phân ra đẳng cấp, bảo vật ở tầng thứ nhất chỉ có hai món, phía dưới hai món này có bốn chữ to: Tiên Thiên Linh Bảo.

Nhìn thấy bốn chữ này, Dư Tắc Thành sợ hãi ngây người. Tiên Thiên Linh Bảo là pháp bảo hùng mạnh nhất mà vô số tiểu thuyết truyện ký ghi lại, là bảo vật Tiên Thiên sinh ra trong truyền thuyết, là Linh Bảo mà lúc thế giới Thương Khung khai thiên lập địa đã có. Pháp bảo trải qua nhân thần quỷ yêu luyện chế, nếu trong đó có ngậm Hồng Mông tử khí đó là Tiên Thiên chí bảo.

Bảo vật này chi có hai món, trong đó có một thanh phi kiếm. Thần thức của Dư Tắc Thành vừa tiếp xúc lập tức biết được tư liệu về nó. Đây là Tuyệt Tiên Kiếm, một trong Tru Tiên Tứ Kiếm, cảnh giới Tiên Nhân mới có thể sử dụng, là vô thượng thần kiếm. Sau khi thế giới Thương Khung khai thiên lập địa hình thành, ba đạo Hồng Mông tử khí cùng Hỗn Độn Kiếm Nguyên hỗn hợp thành một trong bốn thanh bảo kiếm.

Có lời rằng:

"Tru Tiên Tứ Kiếm, thứ nhất là Tru Tiên Kiếm, thứ hai là Lục Tiên Kiếm, thứ ba là Hãm Tiên Kiếm, thứ tư là Tuyệt Tiên Kiếm. Kiếm này treo ngược trên cửa, sấm sét đánh động, kiếm quang nhoáng lên một cái, dù là vạn kiếp thần tiên cũng khó thoát khỏi nạn tai. Kiếm này không phải đồng, không phải sắt cũng không phải thép, từng giấu dưới chân Tu Nhị sơn. Không cần dùng âm dương tế luyện, không cần nước lửa rèn cạnh sắc. Tru Tiên lợi hại, Lục Tiên vong, Hãm Tiên nơi nơi khởi hồng quang, Tuyệt Tiên biến hóa vô cùng Diệu, đại la thần tiên huyết nhiễm thường.

Điều kiện để đổi cần: cảnh giới Kim Tiên, Tiên Tần Vương vị, chín ngàn chín trăm chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín điểm công trạng."

Dư Tắc Thành lập tức sững sờ, ba vạn điểm công trạng của mình là do bắt chẹt động phủ Pháp Linh mới có được, là số điểm mà động phủ này chậm rãi tích cóp từng chút một trong thời gian ba vạn năm. Mình cho rằng như vậy đã là nhiều, nhưng so với con số trên còn cách xa vạn dặm. Món thần khí này tuyệt đối chỉ có thể ngưỡng mộ; thôi thì xem thêm vài lần cho đỡ nghiền thôi...