Tiên Ngạo

Chương 483: Thiên Mục tông phục hồi




Thanh Ngưng nhìn biển mây khắp bầu trời, lẩm bẩm hỏi:

- Không nghĩ gì, không hỏi gì? Chỉ hỏi bản tâm?

Đột nhiên nàng nhảy về phía trước, nhảy xuống biển mây vô tận kia, rơi tự do xuống mặt đất kia, nhất thời ở trong tầng tầng đám mây này nhẹ nhàng rơi xuống, giống như sao băng rơi thẳng xuống mặt đất.

Dư Tắc Thành ở phía sau nàng cũng nhảy xuống, trong nháy mắt đánh ra một cái Hóa Sinh Thuật, quả nhiên lần này dễ dàng phụ thể ở trên người nàng, toàn bộ suy nghĩ của nàng Dư Tắc Thành đều biết được.

Vô Thượng Ám Diệt Hóa Sinh Thuật của Kim Đan kỳ đã hoàn toàn khác trước đây, ma niệm kia giống như hồng hoang cự xà, trong nháy mắt xâm nhập vào cơ thể của Thanh Ngưng. Hiện tại Dư Tắc Thành có thể tùy ý tìm đọc ký ức của đối phương, thậm chí có thể khống chế cải biến suy nghĩ và hành vi của nàng.

Kỳ thực cũng không nhất định tra xét, ở đây nhảy xuống, Thanh Ngưng mơ hồ có lòng chịu chết, ở trong đầu nàng có loại ý niệm hận không thể ngã chết đi, miễn cho mình khó có thể lựa chọn.

Theo nàng chậm rãi rơi xuống, trong đầu nàng từ khi sinh ra hiện ra, nàng sinh hoạt ở trong thành thị, phụ nghiêm mẫu từ, sinh hoạt rất hạnh phúc, một năm kia một trận ôn dịch, phụ mẫu đều chết ở trong ôn dịch, chỉ có ba tỷ muội nàng sống sót, ở trong năm tháng sau đó, toàn bộ dựa vào láng giềng hỗ trợ, đông gia một bát gạo, tây gia một bát cơm, tiếp tục sống gian nan như vậy, mãi cho đến khi gặp được sư phụ của nàng.

Dưới sự trợ giúp của sư phụ, nàng an bài thỏa đáng cho tỷ muội, cùng sư phụ bước trên con đường tu tiên, đi tới Thiên Mục tông khổ tâm tu luyện, đồng thời nàng còn thỉnh thoảng trở về gia hương, vấn an tỷ muội của mình, vấn an những láng giềng đã trợ giúp mình, Trương đại mụ, Lý đại tẩu, Nhị Cẩu ca ca, mỗi lần trở về đều có một cảm giác về nhà.

Sinh hoạt rất là tốt đẹp, mãi đến hai mươi năm trước, Thiên Mục Chân Quân hi vọng của Thiên Mục tông, hùng tâm bừng bừng muốn khôi phục thời kỳ huy hoàng của Thiên Mục tông năm đó, bị người âm thầm hạ độc, suýt chút nữa Nguyên Anh tan vỡ, chết oan chết uổng.

Chuyện đến lúc này, nhắm mắt cũng biết ai làm, chuyện này đối với Thiên Mục Chân Quân kích động cực lớn, hắn bắt đầu giả điên, đồng thời hắn bắt đầu âm thầm bố trí, bắt đầu một kế hoạch kinh thiên.

Nguồn gốc linh cảm của kế hoạch này từ vài chục năm trước, kế hoạch điên cuồng của một chi nhánh Càn Khôn giáo Cổn Châu, cải thiên hoán địa, cắt đứt địa mạch, để hình thành linh lực dao động kịch liệt, đề thăng đệ tử bản môn từ Kim Đan kỳ đến Nguyên Anh kỳ.

Thiên Mục Chân Quân theo gợi ý này, cũng lập ra kế hoạch của mình, kế hoạch của hắn càng thêm điên cuồng, căn cứ ghi chép trên chiến lợi phẩm của Càn Khôn giáo mấy ngàn năm trước, Thiên Mục Chân Quân quyết định nổ tung Trọng Lâu Phàn Thiên Trụ, thả ra đại địa nguyên khí, để đề thăng tu vi của đệ tử bản môn.

Trọng Lâu Phàn Thiên Trụ này cũng không đơn giản, chính là thiên trụ dựng lên từ thời đại Tiên Tần, mục đích tác dụng không rõ, ở đại lục Thương Khung tổng cộng có chín cây, mục đích thành lập của Thiên Mục tông chính là vì bảo hộ trụ này, từ thời đại Tiên Tần, cho tới bây giờ đều là nhiệm vụ này.

Dựa theo tính toán của Thiên Mục Chân Quân, dựa theo bí pháp của Càn Khôn giáo, nổ tung thiên trụ, thả ra linh lực dưới lòng đất, có thể khiến mình trong nháy mắt đắc ngộ đại đạo, trở thành đại đạo Phản Hư Chân Nhất, hơn nữa cũng không phải một người, mà có thể khiến ba gã Nguyên Anh Chân Quân đồng thời trở thành Phản Hư Chân Nhất, đồng thời còn có thể làm cho ba mươi sáu Kim Đan Chân Nhân trực tiếp trở thành Nguyên Anh, có thể làm cho ba trăm sáu mươi năm đệ tử Trúc Cơ tấn thăng đến Kim Đan Chân Nhân. Đệ tử Thiên Mục tông chỉ cần chịu đựng linh khí trùng kích này không chết, toàn bộ có thể từ Luyện Khí kỳ đạt tới Trúc Cơ kỳ.

Nếu như kế hoạch này thành công. Thiên Mục tông sẽ trở thành môn phái siêu cấp của Sở Tây, thậm chí toàn bộ tu Tiên Giới, tái hiện phong thái năm xưa, trở thành thượng môn thiên hạ nghe danh.

Vì vậy Thiên Mục tông bắt đầu bố trí, từng chút thực hiện kế hoạch, bày ra pháp trận vô tận, bao quát đủ tám trăm dặm, thiên trụ những năm này bị hủ thực (ăn mòn) từng chút một, đã có mười vạn bậc đá mất đi pháp lực bảo hộ trước đây, Nguyên Anh điêu khắc cái gì, đó đều là gạt người, còn thiếu một vạn bậc đá là có thể ăn mòn toàn bộ, vậy có thể nổ tung thiên trụ, thả ra linh lực vô tận dưới lòng đất, đắc thành đại đạo.

Đương nhiên, thiên trụ sập tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, dựa theo tính toán, có thể nói toàn bộ đại lục Liễu Châu bị phá hủy khi thiên trụ sập, mặt đất chấn động mạnh, biển rộng nổi sóng, núi lửa bùng phát, cuối cùng Liễu Châu sẽ biến thành hơn trăm đảo nhỏ, đứng trong biển rộng kia.

Gần trăm triệu bách tính trên Liễu Châu, vô số sinh linh đều triệt để tử vong, chẳng qua như vậy cũng tốt, Đan tông và Diệt Tuyệt tông kia cũng triệt để tiêu vong, không còn thiên địch giám thị hãm hại Thiên Mục tông nữa, có lẽ như vậy môn phái đã có thể chấn hưng.

Mấy năm nay bố trí từng chút một, thực hiện từng điểm, quả nhiên hiệu quả rõ ràng, theo thiên trụ chậm rãi bị ăn mòn, linh khí tiết lộ từng chút, Thiên Mục tông hiện tại đã có bảy người đạt tới Nguyên Anh kỳ, có một trăm sáu mươi người tiến vào Kim Đan kỳ, đệ tử Trúc Cơ hơn ba ngàn người.

Hơn nữa ở trong quá trình này, đã tìm được mười tám loại Mục thuật của Tiên Nhân Thiên Mục tông ẩn giấu, trong đó có tiên thuật Phi Lễ Vật Thị, sử dụng Mục thuật này có thể hoàn mỹ ẩn giấu tu vi của mọi người, cho nên cho dù Dư Tắc Thành đến đây cũng không phát hiện thực lực thực sự của Thiên Mục tông hiện nay.

Đương nhiên linh khí tiết ra ngoài không chỉ là ở đây, toàn bộ Liễu Châu đều như vậy, thiên địa dị biến, vạn vật sống lại, cây khô nảy mầm, yêu vật diệt sạch sống lại, toàn bộ Liễu Châu trở nên không bình thường, thậm chí Đan tông và Diệt Tuyệt tông không ngờ bởi vậy mà luyện chế ra tiên đan trong truyền thuyết, có thể nói hoàn toàn là xu thế gió thổi mưa giông trước cơn bão.

Kỳ thực Liễu Châu này ngoài lỏng trong chặt, các môn phái tu tiên lớn đều đang tìm kiếm nguyên nhân. Thiên Mục tông có thể nói trong một tháng sẽ bị người ngầm hỏi mấy lần.

Thế nhưng ở dưới bảo hộ của Mục thuật mới đạt được, Thiên Mục tông đều hữu kinh vô hiểm vượt qua nguy cơ, mãi đến khi Dư Tắc Thành đến đây, cho nên bọn họ mới chiêu đãi nhiệt tình như vậy, chính là sợ Dư Tắc Thành phát hiện chân tướng sự việc, dẫn đến sự tình lộ ra, thất bại vào phút chót.

Trong nháy mắt Dư Tắc Thành hiểu rõ tất cả sự tình, hai vạn bậc đá còn lại này chỉ là giai đoạn kết thúc công việc, dựa theo thời gian tính toán chỉ cần mười lăm tháng tám đại hội thưởng hoa bên kia bắt đầu, bên này có thể nổ đứt thiên trụ, chế tạo hạo kiếp kinh thiên, chấn hưng Thiên Mục.

ở trong quá trình không ngừng rơi xuống này, tâm tư của Thanh Ngưng đang chậm rãi chìm đắm, cuối cùng nàng đã kiên định tín niệm của mình, đó chính là vì Thiên Mục tông, có thể bỏ qua tất cả, có thể chặt đứt tục duyên.

Ý chí kiên quyết, tín niệm củng cố, trong nháy mắt ma niệm của Dư Tắc Thành xâm nhập trong cơ thể nàng không ngờ bị tín niệm của nàng đánh nát, khu trừ ra bên ngoài cơ thể, ở trong không trung nàng không rơi tự do xuống nữa, mà nhẹ nhàng điểm lên vân khí, quán tính cực lớn kia toàn bộ biến mất, nàng lơ lửng trên không trung, chậm rãi hạ xuống, bảy đệ tử đạt thành Nguyên Anh của Thiên Mục tông, thì có một người là nàng.

Nhìn thấy một màn này, Dư Tắc Thành nội tâm băng lãnh, trong nháy mắt hắn cũng hạ quyết tâm, cho dù chết trận nơi này, cũng phải ngăn cản bọn họ hủy diệt thiên trụ, phá hủy đại lục Liễu Châu.

Hiện tại mình phải tìm cớ rời khỏi nơi đây, đi tới Diệt Tuyệt tông hoặc là Đan tông, lập tức liên hợp bọn họ, giết đến Thiên Mục tông, triệt để phá hủy đại kế phục hồi của bọn họ.

Mặc dù điều này đối với Thiên Mục tông có chút không công bằng, thế nhưng công bình đối với toàn bộ bách tính của Liễu Châu, các ngươi có thể quật khởi, thế nhưng các ngươi không thể lấy tính mệnh của bách tính thiên hạ làm đá lót đường để quật khởi, hi sinh vì các ngươi.

Hai người khống chế thân thể của mình, chậm rãi rơi xuống, toàn bộ rơi xuống trong động phủ của Thiên Mục tông, mỉm cười với nhau. Dư Tắc Thành vừa lúc mở miệng nói mấy câu khách khí, tìm một cơ hội cáo biệt nơi này, tìm kiếm viện quân.

Đột nhiên Dư Tắc Thành cảm giác toàn thân một tia lạnh giá, quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy Viễn Vọng ngoài trăm mét lạnh lùng nhìn mình, hai mắt lớn như trứng gà, nàng cao giọng hô:

- Hắn đã phát hiện bí mật của chúng ta, hắn muốn đi tìm Diệt Tuyệt tông và Đan tông hủy diệt chúng ta, mọi người mau tới, đừng cho hắn chạy...

Lời này vừa hô lên, nhất thời bốn phía toàn bộ trở nên yên tĩnh, vô số người ở đây lạnh lùng nhìn Dư Tắc Thành. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Thanh Ngưng gần Dư Tắc Thành nhất, chậm rãi quay đầu lại nhìn Dư Tắc Thành, nói:

- Vì sao ngươi phải như vậy? Vì sao phải hủy diệt hi vọng của chúng ta?

Dư Tắc Thành hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua hai bên, nói:

- Hi vọng của các ngươi chính là tuyệt vọng của người khác.

Thanh Ngưng nói:

- Ta còn tưởng rằng chúng ta là bằng hữu chứ?

Dư Tắc Thành nói:

- Chúng ta là bằng hữu, thế nhưng... Ài...