Tiên Ngạo

Chương 515: cố nhân Kỳ Thuẫn môn




Cũng nhờ Bảo Ẩn Chân Nhân đưa ra liên tục các thủ đoạn, cục diện hỗn loạn ở Đan môn dần dần trở nên bình ổn, sự chú ý của mọi người giờ đây đã tập trung vào đại hội thưởng hoa.

Rốt cục dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đại hội thưởng hoa đã mở màn. Hôm đó Dư Tắc Thành đại diện cho Hiên Viên kiếm phái tham gia. Thật ra hiện tại hắn đã không còn chút hứng thú nào với đại hội thưởng hoa này, nhưng dù sao cũng đã tới đây, cứ đi xem nhiệt náo một chuyến vậy.

Rốt cục đại hội thưởng hoa lần nữa mười mấy ngày trời cũng đã mở màn, tức thì tất cả những người tu tiên có mặt nơi này đều tụ tập lại, tham gia thịnh hội.

Bảo Ẩn Chân Nhân không có ở sơn môn, mà là chạy vào núi Lục Bàn, khai phá núi non, san bằng vô số ngọn núi chỉ còn cao tới thắt lưng, sử dụng các loại pháp thuật tiến hành điều chỉnh chế tạo, hình thành một bình đài thật lớn, diện tích rộng chừng ba mươi dặm vuông, để làm hội trường đại hội lần này, mới đủ sức chứa số lượng khách nhân đông như vậy.

Bình đài này hình thành chỉ sau một đêm, đệ tử Đan môn gặp núi phá núi, gặp sông ngăn sông, làm ra bình đài dài ba mươi dặm. rộng ba mươi dặm. Chuyện này cần vài trăm Kim Đan Chân Nhân đồng loạt ra tay mới có thể làm được.

Thủ đoạn lôi đình này đã biểu hiện ưu thế nhiều Kim Đan Chân Nhân của Đan môn, một chiêu này đã khiến cho một số kẻ muốn gây chuyện sau khi Đan môn mất đi Phản Hư Chân Nhất, rốt cục từ bỏ âm mưu.

Dư Tắc Thành quyết định cũng tới quan sát thịnh hội này một chút. Cho nên hắn cùng Hồng Lăng và hai vị Nguyên Anh Chân Quân tổ sư của Liệt Thiên kiếm phái tới nơi này tham gia đại hội thưởng hoa.

Sau khi tới nơi đây, Dư Tắc Thành gật gật đầu. Xem ra khí số Đan môn chưa tận, Thiên Mục tông muốn độc bá Liễu châu là không có khả năng.

Bình đài này cũng không phải là bình đài đơn giản, ngoại trừ bố trí vô số trận pháp cấm chế, bọn họ còn xây dựng bình đài vô cùng xinh đẹp, điêu khắc đủ các loại phù điêu. Thậm chí chuyện kể về các nhân vật trong truyền thuyết, chỉ cần điêu khắc trong một đêm là thành. Năng lực như vậy, có thể thấy căn cơ Đan môn dày nặng tới mức độ nào.

Bình đài này cứ cách một dặm bố trí một khu vực riêng biệt, trong khu vực có ghế đá bàn đá, bố trí khéo léo linh hoạt, ở trung tâm còn có một ảo trận có thể hiển thị hình ảnh đang diễn ra trên đài chính ở trung tâm. Khu vực bên ngoài dành cho tán tu các lộ.

Trên bình đài cứ mỗi năm khu vực lại mở một cửa hàng, trong cửa hàng buôn bán đủ các loại tiên tửu, đan dược, thức ăn. Thậm chí còn có một số phàm nhân bán hạt dưa, đậu phộng, cùng các loại thư tịch mới ra gần đây nhất, giá cả rẻ như cho, dùng cho người tu tiên ở đây giết thời gian.

Vào sâu bên trong một chút là khu vực của các đại môn phái, bên ngoài là khu vực của các môn phái thuộc ba ngàn tả đạo, kế đó là khu vực của tám trăm bàng môn, tận cùng bên trong là vị trí dành cho một trăm lẻ tám thượng môn. Hơn nữa những vị trí này đều căn cứ theo quan hệ xa gần, là bạn hay địch mà bố trí rõ ràng, tuyệt đối không khiến cho người ta cảm thấy bực mình. Có thể chỉ trong một đêm thăm dò hảo hữu và cừu nhân của khách tới đây, chỉ nội điểm này đã đủ để biểu hiện thực lực Đan môn.

Bọn Dư Tắc Thành ngự kiếm bay thẳng tới khu vực trung tâm, tới vị trí dành riêng cho các thượng môn. Từ xa đã nhìn thấy bốn chữ Hiên Viên kiếm phái lấp lánh trên bình đài.

Bốn chữ này lấp lánh khoảng mười lần hô hấp, sau đó chuyển sang chữ Liệt Thiên kiếm phái, sau đó lại chuyển sang phái khác. Cứ như vậy biểu hiện tên của mỗi môn phái trong một khu vực một lần.

Thật ra biểu hiện như vậy là có lý do, tựa như một mình Dư Tắc Thành tiến tới, cũng biểu hiện Hiên Viên kiếm phái, như vậy người ngoài nhìn vào sẽ thấy nơi đây có vô số thượng môn tới tham gia đại hội, ngay cả Hiên Viên kiếm phái cũng có người tới, nhưng bọn họ cũng không thể biết rốt cục tới bao nhiêu người. Đan môn làm như vậy là để tăng thêm thanh thế, khuếch trương thanh danh của mình.

Dư Tắc Thành ngự kiếm bay tới khu vực của mình, nơi đó nằm ngay trung tâm bình đài, chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể thấy hết thảy hoạt động trên chủ đài ở giữa, đây là vị trí tốt nhất của thượng môn.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, thầm nghĩ như vậy còn có thể chấp nhận được. Nếu xếp cho mình vị trí không tốt, mình mất mặt cũng không sao, nhưng hiện tại mình đại diện cho Hiên Viên kiếm phái, chuyện này tuyệt đối không được. Đây là chuyện liên quan tới tôn nghiêm và danh dự của môn phái, tuyệt đối không thể để sơ suất.

Dư Tắc Thành đáp xuống, ngoại trừ năm đại kiếm phái đều có mặt nơi đây, còn có một ít thượng môn khác như Diệu Hóa tông. Phương Thốn tông, Thông Huyền Thiên Cơ cốc... Có không ít thượng môn là minh hữu của Hiên Viên kiếm phái, nhưng Dư Tắc Thành không quen biết được bao nhiêu người tới đây.

Lúc này hai vị Nguyên Anh Chân Quân của Liệt Thiên kiếm phái đã tới đây, Hồng Lăng lại khôi phục vẻ lạnh lùng băng giá. Dư Tắc Thành cũng không thể trò chuyện với nàng như trước. Còn Bạch Tố trong mơ hồ dường như có cảm giác khó xử với Dư Tắc Thành, dường như có một bức tường ngăn cách, không còn đối xử với Dư Tắc Thành như trước. Cho nên rốt cục Dư Tắc Thành ngồi không nhàm chán, không có việc gì làm, cũng không có ai trò chuyện.

Trong lúc Dư Tắc Thành đang cảm thấy nhàm chán, bất chợt nghe sau lưng có tiếng người gọi:

- Dư Tắc Thành, Dư Tắc Thành, là ngươi đó sao?

Dư Tắc Thành quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở một khu vực cạnh đó có một lão nhân đang cất tiếng gọi mình. Lão nhân này dáng người thấp bé, hói đầu, phía sau lưng đeo một chiếc mai rùa thật lớn giống như lá thuẫn, khiến người ta nhìn vào có cảm giác kỳ quái.

Dư Tắc Thành định thần nhìn kỹ, đúng là Quy Tàng Chân Quân của Kỳ Thuẫn môn, lần trước quen biết trong đại lễ của Cực Nguyên Vân Hà tông. Lão nhân này không hề có uy nghiêm của một vị Nguyên Anh Chân Quân, phàm là đại sự diễn ra trên Tu Tiên Giới, Kỳ Thuẫn môn nhất định phái lão tham gia thịnh hội các loại.

Kỳ Thuẫn môn là một trong những thượng môn, sở trường của bọn họ là phòng ngự, được xưng là vách sắt cùng tường đồng, thuẫn chắc không thể phá, được Tu Tiên Giới gọi đùa là phái con rùa đánh không thủng. Bọn họ và Thánh Giáp tông, La Sát Kim Cương tông lấy phòng ngự nổi danh Tu Tiên Giới. Nhưng Kỳ Thuẫn môn này mạnh nhất không phải là phòng ngự vô địch, mà là tâm tính nhát như rùa, mọi sự lấy an toàn làm trên hết.

Dư Tắc Thành lập tức bước nhanh tới, cung kính thi lễ với Quy Tàng Chân Quân:

- Tham kiến Quy Tàng sư tổ.

Lão nhân cười ha ha:

- Đúng là ngươi rồi, Tắc Thành, năm xưa từ biệt, nay gặp lại, không ngờ ngươi đã kết thành Kim Đan, tiến cảnh tăng nhanh, thật hết sức đáng mừng.

Dư Tắc Thành đáp:

- Sư tổ, ngài mới là dẻo dai hơn trước, mạnh như rồng cọp, cũng thật đáng mừng.

Hai người cùng cười, Quy Tàng Chân Quân lại nói:

- Lại đây, ngồi cùng chúng ta xem náo nhiệt đi thôi, mọi người cùng nhau hàn huyên tâm sự. Đúng rồi, sư phụ ngươi hiện tại ra sao?

Dư Tắc Thành đáp:

- Sư phụ vãn bối đã bế quan hóa Anh được mấy năm.

Quy Tàng Chân Quân nói:

- Nam Thiên là hảo hài tử, hy vọng nó có thể kết thành Nguyên Anh.

Hai người ngồi xuống, lúc này dường như một tu sĩ Trúc Cơ bên cạnh lên tiếng hỏi:

- Dư Chân Nhân, có còn nhớ ta chăng?

Dư Tắc Thành nhìn lại, chỉ thấy đúng là Khương Tử Mộc năm xưa từng gặp qua một lần, hắn bèn chắp tay thi lễ:

- Là Tử Mộc huynh đó sao, đã lâu không gặp.

Khương Tử Mộc cười, quay sang nói với vài tu sĩ Trúc Cơ bên cạnh:

- Các người có thấy chưa, ta đã nói sau khi Dư Tắc Thành trở thành Kim Đan Chân Nhân sẽ không quên bằng hữu. Các người thua rồi, hãy nhìn đây, là bằng hữu Dư Tắc Thành của ta.

Sau đó quay sang cười nói với Dư Tắc Thành:

- Trước kia ta nói là bằng hữu của huynh, bọn họ không tin, vừa rồi chúng ta đánh cuộc, bọn họ nói huynh sẽ không quen biết ta.

Dư Tắc Thành nói:

- Tắc Thành há phải hạng người vong bản, một ngày là bằng, suốt đời là hữu.

Cứ như vậy mọi người tập trung lại một chỗ bắt đầu hàn huyên tâm sự. Trong lúc nhất thời, dường như Dư Tắc Thành cảm thấy có người đang lặng lẽ chăm chú quan sát mình. Hắn bèn nhìn quanh tìm kiếm, chỉ thấy cách chỗ Kỳ Thuẫn môn không xa có một bàn đá, bên cạnh có hai người một nam một nữ đang ngồi, nữ nhân kia đang lặng lẽ nhìn mình.

Hai người này không biết là đệ tử của thượng môn nào, nhìn thấy hai người bọn họ, Dư Tắc Thành cũng có cảm giác hơi quen, nhất định mình đã gặp qua hai người này ở đâu rồi...

Nàng này da trắng như bạch ngọc, răng đều tăm tắp, mắt phượng mày ngài, dung nhan tuyệt đẹp. Nam tử kia cũng vô cùng anh tuấn, nhưng Dư Tắc Thành hoàn toàn không nhìn tới y. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trên thân hai người này đều có dị tượng Kim Đan. Nàng kia là trăm hoa đua nở, nam tử nọ là không gian biến hóa, từ núi hóa bình nguyên, thiên địa biến ảo.

Dư Tắc Thành bất giác đứng lên đi tới thi lễ với hai người:

- Tại hạ Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành xin có lễ, chẳng hay nhị vị xưng hô ra sao?

Nam tử cười nói:

- Năm xưa chúng ta từng gặp nhau ở Hoa Đô một lần, lúc ấy Huyết Ma hoành hành vô ngại, chúng ta cùng thoát được một mạng dưới tay y.

Câu đầu tiên nam tử đã lảng sang chuyện khác, không muốn trả lời câu hỏi của Dư Tắc Thành. Bất quá Dư Tắc Thành cũng không để ý tới y, chỉ nhìn nữ tử kia chăm chú. Nữ tử này mang lại cảm giác vô cùng quen thuộc, rất quen, nhất định mình đã gặp nàng ở đâu đó...