Tiên Nghịch

Chương 1008: Tháp Sơn hiện thân




Tay phải Thiên Vận Tử tê rần, sát khí trong mắt càng đậm. Mãi cho đến hôm nay hắn mới chính thức biết được Vương Lâm này khó giết thế nào. Nhưng lúc này hắn cũng hạ quyết tâm nhất định phải giết chết Vương Lâm. Diệt Thần Mâu mặc dù tiêu tan nhưng cũng tranh thủ cho Vương Lâm được giây lát. Ánh mắt hắn lộ vẻ điên cuồng, giận dữ hét:
 
- Muốn giết ta người phải trả một giá lớn!
 
Trong tiếng rống, con mắt thứ ba bỗng xuất hiện trên mi tâm Vương Lâm, mở ra hướng Thiên Vận Tử. Hai thầy trò bọn họ năm xưa, hôm nay là lần thứ hai từ sau khi ở Thiên Vận Tinh triển khai trận chiến sống chết! Một người muốn giết, một người muốn phản kháng giãy dụa, thủy hỏa bất dung. Khoảnh khắc con mắt thứ ba mở ra, lập tức lóe hồng quang, căn nguyên lực không nhiều ở bên trong bất chợt lóe ra trực tiếp bao phủ, tràn ngập toàn thân Thiên Vận Tử.
 
Mạnh mẽ như Thiên Vận Tử trong nháy mắt này thân hình không khỏi chấn động, thất thanh:
 
- Bổn nguyên!
 
Thân thể hắn ở trong Bổn nguyên lập tức tiêu tan nhanh chóng. Sau Thiên Vận Tử xuất hiện mấy ngàn phân thân. Những phân thân trong giờ phút này phảng phất giãy dụa, truyền ra từng tiếng rống giận.
 
Phảng phất một loại cân bằng mơ hồ trong lúc này bị lực Bổn nguyên làm rối loạn. Khoảnh khắc thân hình Thiên Vận Tử ngừng lại, một lão già trong sáu người Chu Tước Thánh tông bị thương nặng, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng kiên định. Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Vương Lâm bình an. Nhưng lúc này Vương Lâm gặp nguy cơ sống chết, nếu Vương Lâm chết trước mặt bọn họ chẳng khác nào diệt đi hy vọng của Chu Tước Thánh tông bọn họ.
 
Không phải người của Chu Tước Thánh tông vĩnh viễn không thể cảm nhận được bi ai và không cam lòng mà bọn họ tích lũy vô số vạn năm qua. Lúc này lão già cười thảm, thân hình bỗng nhiên duỗi ra ánh mắt lộ vẻ điên cuồng. Nguyên thần trong cơ thể lão bất chợt dẫn bạo từ bên trong! Tu sĩ Toái Niết tự bạo! Tự bạo này đủ khiến long trời lở đất, phát huy lực lượng hủy diệt. Lão già này không tiếc liều mạng, thậm chí ngay cả tên của lão Vương Lâm cũng không biết. Nhưng lão lại vì hy vọng của Chu Tước Thánh tông cam tâm tình nguyện lựa chọn hủy diệt! Tiếng nổ "ầm ầm" đột ngột vang ra từ mặt đất, thân thể lão già này điên cuồng vỡ nát. Nguyên thần hình thành một cỗ trùng kích không thể tưởng tượng, quét ngang. Hai mắt Thiên Vận Tử lộ tinh quang, tay phải cào lên mi tâm. Ngay lập tức ở mi tâm hắn xuất hiện ba đạo ấn ký, một đạo ngay lập tức bị hắn mạnh mẽ mở ra. Trong khoảnh khắc, tu vi Thiên Vận Tử điên cuồng tăng lên. Khí tức hùng mạnh tạo thành một cơn gió lốc ngăn cản lực Bổn nguyên ở con mắt thứ ba của Vương Lâm. Đồng thời ngăn cản lực trùng kích do tu sĩ Toái Niết tự bạo ở bên ngoài.
 
Mượn cơ hội lão già Toái Niết tự bạo, Vương Lâm lập tức lui về phía sau kéo dãn khoảng cách với Thiên Vận Tử. Thiên Vận Tử một đầu tóc dài phất phơ, sau khi phá vỡ một đạo phong ấn lập tức trẻ tuổi rất nhiều. Thoạt nhìn hắn như một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi.
 
Trong thân thể hắn, khí thế tản mát ra khiến đám người bốn phía hít sâu một hơi. Ngay cả Cổ Ma Tháp Già kia, ánh mắt đọng lại.
 
- Đạo phong ấn thứ nhất này của lão phu đã gần hai vạn năm không mở ra… Vương Lâm! Ngươi có thể làm cho lão phu mở ra đạo phong ấn thứ nhất, thả ra toàn bộ tu vi Thiên Nhân nhất suy. Có đệ tử như ngươi, lão phu sống không uổng!
 
Giờ phút này, ở ngoài tinh không bên ngoài vùng đất Yêu Linh, đại quân hơn vạn tu sĩ gào thét xông tới. Đi đầu là một lão già mặc áo trắng. Lão già này thân thể tràn ngập tiên khí thoạt nhìn rất tiên phong đạo cốt. Ở phía sau hắn có gần trăm tiên nhân.
 
Bọn họ là những người còn sót lại của Vũ Tiên Giới năm xưa. Lão già áo trắng kia là người mạnh chỉ sau Thanh Thủy Tiên quân, đồng thời cũng là người trong Liên minh trưởng lão đoàn chỉ dưới Trọng Huyền Tử! Ở một phương hướng khác, một thân hình hư ảo bước đi trong tinh không. Tốc độ nhìn như thong thả nhưng thực tế lại cực nhanh. Thường thường chỉ một bước mà dường như vô tận. Hắn đúng là nguyên thần của Chu Tước Thánh Hoàng! Còn có hai ngươi cũng đồng dạng đi trong tinh không tới vùng đất Yêu Linh. Hai ngừoi này là lão già trong Côn Hư Cảnh và… Mộc Băng Mi!
 
Một tinh vực vô biên vô hạn, cũng là cấm địa của Tu Chân Liên Minh.
 
Sở dĩ nói nó kỳ dị là bởi vì nơi đây nhìn từ xa giống như một vùng đất huyền ảo, bầu trời như mọc lên từ đất, cỏ xanh tràn ngập vô cùng vô tận vừa nhìn có cảm giác không chân thật.
 
Đây vốn hẳn là cảnh đẹp rừng cây trong tinh cầu mà lại xuất hiện trong tinh không. Vả lại cũng không phải một chỗ mà là một phiến liên miên không dứt phảng phất như một khu rừng muôn thuở tồn tại tới vĩnh cửu trong tinh không cho tới nay.
 
Một cỗ nguyên lực thuộc tính Mộc tràn ngập trong tinh vực này hình thành một đám sương màu xanh bao phủ cả tinh vực hồi lâu không tiêu tan… Bất kỳ một tu sĩ nào nếu tới gần nơi này toàn thân nguyên lực đều xuất hiện sự đình trệ. Thậm chí cũng có người nguyên lực lập tức lặng im biến mất.
 
Cho dù là Tu Chân Liên Minh cũng có chút kiêng kị nơi đây, coi là đất cấm.
 
Chỉ có một số không nhiều lão quái sống đã lâu, ở trong sâu trong trí nhớ vẫn còn có hồi ức về màn sương màu xanh này. Hồi ức này tuy mơ hồ nhưng thủy chung chưa từng bị quên lãng.
 
Vùng đất của Thanh Long Thánh tông trong Tứ Thánh tông lúc này ở xa xa tinh vực này một người chậm rãi xuất hiện. Người này thoạt nhìn tuổi trung niên, vẻ mặt lộ ra một tia hồi ức và phiền muộn, thở dài nhìn Thanh Long Thánh tông ở phía trước.
 
Hắn nâng tay phải lên chỉ về phía trước. Lập tức liền có bóng Chu Tước hư ảo biến ảo ra kêu vang một tiếng nhảy vào trong màn sương xanh, lượn lờ thiên địa.
 
Chỉ khoảng nửa khắc, trong màn sương xanh kia có mấy thân hình lóe lên bay ra. Ba người đi đầu tóc đều trắng xóa trên người đầy dấu vết của năm tháng, phía sau theo sát sáu lão già.
 
- Ra mắt Chu Tước Thánh Hoàng.
 
Chín lão già đi từ trong màn sương xanh ra sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên kia đều ôm quyền, mặt lộ vẻ cung kính.
 
- Xuất hiện người thức tỉnh Chu Tước, cần mượn thánh khí thái cổ của Thanh Long Thánh tông các vị dùng một chút. Sau đó cũng cần các vị đi theo!
 
Người đàn ông trung niên đúng là nguyên thần Chu Tước Thánh Hoàng. Vì để việc này tuyệt đối không xảy ra sai sót, hắn liên tiếp đi đến Huyền Vũ Thánh tông, Bạch Hổ Thánh tông. Cuối cùng là Thanh Long Thánh tông này.
 
Chín lão già của Thanh Long Thánh tông nhìn nhìn nhau, không chút do dự, một trong ba lão già tang thương phía trước cung kính gật đầu nói:
 
- Chu Tước Thánh Hoàng có lệnh, chúng ta xin nghe theo!
 
Lại nói đến trong vùng đất Yêu Linh, mượn cơ hội một trong sáu lão già Chu Tước Thánh tông tự bạo Vương Lâm nhanh chóng thoát khỏi Thiên Vận Tử lui về phía sau. Hai mắt hắn đỏ bừng, thương thế trong cơ thể bởi vì động tác kịch liệt lập tức truyền đến từng cơn đau nhức như xuyên tim.
 
Năm lão già Chu Tước Thánh tông còn lại ở xa xa cũng không kịp tới thủ hộ hắn. Năm người họ tu vi cũng không phải là Toái Niết viên mãn, phần lớn ở vào sơ, trung kỳ nghênh chiến Cổ Ma Tháp Già vốn có chút gian nan. Hơi chút phân thần sợ là sẽ bị đòn nghiêm trọng.
 
Bên ngoài thân thể năm lão già này tràn ngập ngọn lửa, mỗi người đều có pháp bảo lượn quanh. Pháp bảo của bọn họ đều không phải tầm thường mà là pháp bảo cấp "Không" được Chu Tước Thánh tông cất giữ vô số năm qua. Tuy nói không so được với Thứ Không Niết nhưng dưới sự phối hợp của năm người, thêm vào người lửa khổng lồ do phương thức kỳ dị biến thành, lại thêm Hoa Phi mạnh hơn vật hình người. Bọn họ tham gia đối kháng với Cổ Ma Tháp Già cũng miễn cưỡng chống cự được. Nhưng hiển nhiên theo thần thông Cổ Ma biến ảo, bọn họ bị rơi vào thế tuyệt đối hạ phong.
 
Vẻ mặt Thiên Vận Tử bình tĩnh, sau khi hắn mở đạo phong ấn thứ nhất ở mi tâm, toàn thân tràn ngập một khí tức hùng mạnh khó tưởng tượng. Hắn bước về trước một bước, đến gần Vương Lâm.
 
- Chết dưới Thiên Nhân nhất suy của lão phu, ngươi có thể ngậm cười nơi chín suối.
 
Dưới một bước của Thiên Vận Tử liền có sấm gió vang lên. Người khác còn chưa phong, sấm gió đã quét ngang tới trên người Vương Lâm. Lập tức trên người hắn như bị đao cắt, trong cơ thể còn có tiếng "phanh phanh", không ngừng lùi ra phía sau.
 
Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt dữ tợn. Cả đời tu đạo của hắn nếu không có một phần giãy dụa và phản kháng không cam lòng sợ là cũng sớm tan thành mây khói. Lúc này sự mạnh mẽ của Thiên Vận Tử cũng không làm cho Vương Lâm buông tay. Cho dù là chết hắn cũng muốn liều một phen! Khóe miệng mang theo vết máu, hắn sờ túi trữ vật. Lập tức từ bên trong bay ra hơn mười thanh đại kiếm, hắn gầm nhẹ chỉ thẳng đến Thiên Vận Tử. Cùng lúc đó Vương Lâm lại lấy Xạ Thần Xa thứ ba trong túi trữ vật ra. Xạ Thần Xa thứ ba này vừa xuất hiện liền "phịch" một tiếng hóa thành con bướm, trong khi vỗ cánh liền có quy tắc huyễn hóa.
 
Thiên Vận Tử vẻ mặt bình tĩnh, bước chân không chút ngừng lại. Trên đường đi tới hắn đối mặt với hơn mười thanh đại kiếm bay tới kia, chỉ hơi mấp máy môi như là niệm chú ngữ.
 
Lập tức hơn mười thanh đại kiếm kia treo lơ lửng giữa không trung.
 
- Ầm! Ầm!
 
Hơn mười thanh đại kiếm này không ngờ sụp đổ toàn bộ hóa thành vô số mảnh vỡ bị cuốn ngược về phía Vương Lâm.
 
Trong những mảnh vỡ bay ngược này không biết Thiên Vận Tử thi triển thần thông gì, các mảnh vỡ không ngờ ngưng tụ lẫn nhau, hóa thành một mảnh kiếm vỡ tạo nên một cự long.
 
Toàn thân cự long này đầy lân phiến sắc bén, rít gào bay thẳng đến Vương Lâm, mắt thấy chính diện đâm vào con bướm phía trước do Xạ Thần Xa biến thành.