Tiên Nghịch

Chương 1024: Nhận lỗi!




Cảm giác bất an từ trong lòng Liệt Vân Tử đột nhiên trở nên nồng đậm. Hắn mơ hồ cảm giác có gì đó không ổn từ trong thanh âm của vị Chu Tước Thánh Hoàng này. Nhất là bốn lão già Toái Niết bên người vị tân Thánh Hoàng này, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm lại khiến thần sắc của hắn biến hóa.
 
Người mặc áo giáp nhìn Liệt Vân Tử, dần dần cười lên. Tiếng cười càng lúc càng lớn, thiên địa hỏa nguyên lực trong đại điện dưới tiếng cười này vât chợt trở nên cuồng bạo, tác động đến toàn bộ nguyên lực bên trong đại điện.
 
Từ trong đó cũng có những điện quang hình vòng cung phát ra âm thanh bang bang.
 
Tâm thần Liệt Vân Tử chấn động manh, lui ra phía sau vài bước, nhìn chằm chằm vào người mặc áo giáp, trầm giọng nói:
 
- Lời này của Thánh Hoàng là… Nếu là tên Vương Lâm kia… Không đợi hắn nói xong, câu nói này lập tức bị cắt ngang!
 
- Tên Vương Lâm kia, theo như lời ngươi là La Thiên Chính phẩm Lôi tiên. Là ngươi muốn người này hay là Lôi Tiên Điện muốn?
 
Người mặc áo giáp chậm rãi nói.
 
Liệt Vân Tử nhíu mày, trầm giọng nói:
 
- Người này mặc dù là Chính phẩm Lôi tiên của La Thiên ta nhưng đã sớm mất tư cách Lôi tiên, lần này… Liệt Vân Tử nhìn về phía người mặc áo giáp một cái rồi nói tiếp:
 
- Lần này, mặc dù nói là lão phu muốn bắt người này nhưng đồng dạng cũng là ý tứ của Lôi Tiên Điện.
 
Người mặc áo giáp nhìn Liệt Vân Tử, trên mặt tươi cười lộ ra ngoài áo giáp, chậm rãi nói:
 
- Thật sao? Không biết tên Vương Lâm này cùng với La Thiên ngươi đã qua qua cát như thế nào?
 
Sự bất an trong lòng Liệt Vân Tử càng sâu. Sau khi trầm mặc một lúc, hắn nói:
 
- Người này có nhiều qua cát với Lôi Tiên Điện ta nhưng cũng không tiện kể ra ở đây. Nhưng với ta, người này lấy đi trọng bảo của Chiến gia ta, lão phu tự nhiên là muốn thu hồi!
 
- Hóa ra là vì như thế nên ngươi mới muốn có tên Vương Lâm này. Có thể hiểu được!
 
Người mặc áo giáp gật đầu, bốn lão già bên người thần sắc cũng càng trở nên cổ quái nhưng vẫn không nói gì.
 
- Mong Thánh Hoàng thành toàn. Dù sao La Thiên tà và Tứ Thánh Tông đều có chung kẻ thù là Tu Chân Liên Minh!
 
- Liệt Vân Tử thở ra một hơi, ôm quyền nói. Hắn đối nhân xử thế tuy ương ngạnh nhưng đối mặt với Tứ Thánh Tông thì cũng không dám đắc tội. Dù sao tuy nói Tứ Thánh Tông đã xuống dốc nhưng che giấu rất sâu, dù là La Thiên cũng không muốn trêu chọc!
 
- Chỉ có điều, ngươi nói tên Vương Lâm này đoạt đi trọng bảo của Chiến gia ngươi. Việc này vì sao ta lại không biết!?
 
Người mặc áo giáp đột nhiên mở miệng nói, lập tức khiến Liệt Vân Tử ngẩn ra.
 
Những không đợi hắn hoàn toàn kịp phản ứng, Người mặc áo giáp đã đứng lên, tay phải hắn đột nhiên đảo qua phần áo giáp che mặt, âm thanh âm trầm của hắn đột nhiên truyền ra.
 
- Ngươi muốn Vương Lâm… Liệt Vân Tử, ngươi nhìn cho rõ ta là ai?!
 
Trong khoảnh khắc, phần áo giáp che mặt đột nhiên tiêu tan, hóa thành một mảnh sóng gợn tràn ra bốn phía. Bên trong sóng gợn này rõ ràng chính là Vương Lâm!
 
- Ngươi… Vương Lâm!
 
Lấy định lực của Liệt Vân Tử mà lúc này cũng phải hít một hơi thật sâu, ánh mắt lộ ra sự chấn động đến cực hạn. Dưới sự việc khó có thể tin nổi, theo bản năng hắn lui về sau mấy bước.
 
- Không có khả năng! Ngươi sao có thể là Chu Tước Thánh Hoàng. Tuyệt đối không có khả năng!
 
Liệt Vân Tử hô hấp dồn dập, đồng tử trong hai mắt co rút lại. Hắn căn bản không thể tin chuyện này là thật. Dưới con mắt của hắn, Vương Lâm căn bản chỉ là một con kiến, một con côn trùng mà năm đó chỉ cần tùy ý là hắn có thể bóp chết!
 
Lúc này sự tương phản mãnh liệt, vượt xa khả năng tưởng tượng của Liệt Vân Tử. Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm Vương Lâm, vẻ không thể tin đã cực kỳ sâu đậm. Nhưng nhiều hơn là sự kinh hãi và khiếp sợ!
 
- Lớn mật! Dù ngươi đại biểu cho Lôi Tiên Điện nhưng cũng không có tư cách bình luận Thánh Hoàng của Chu Tước Thánh Tông!
 
Một trong bốn lão già bên cạnh Vương Lâm bước tới một bước, cất lên giọng điệu âm trầm!
 
Một bước này bước ra lập tức có một cỗ khí tức Toái Niết ầm ầm tản ra, hóa thành một đạo công kích vô hình lao thẳng về phía Liệt Vân Tử. Liệt Vân Tử vốn đang ở trong sự khiếp sợ, lúc này bị công kích do khí tức Toái Niết lao tới gần, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân mình lại lui về phía sau mấy bước. Dưới sắc mặt tái nhợt này cũng vẫn lộ ra vẻ mặt mà đến nằm mơ hắn cũng không thể tin đây là một sự thật!
 
- Ngươi nhất nhất nhất… - Liệt Vân Tử ngươi rốt cuộc là đại biểu cho La Thiên đến chúc mừng Vương mỗ trở thành tân Thánh Hoàng hay là vì đến để nhục mạ Vương mỗ. Không ngờ ở trong Chu Tước Thánh Tông ta mà ngươi dám bình về bản Thánh Hoàng! Việc này cũng quá mức hoang đường đi!
 
Thần sắc Vương Lâm âm trầm, thanh âm lại như hàn phong từ Cửu U truyền tới!
 
- Việc này nhất định Vương mỗ sẽ cho người đi La Thiên các ngươi, đòi lại công đạo trước Lôi Tiên Điện Viêm Lôi Tử. Nếu ngươi không cho ta một lời giải thích vừa lòng thì hôm nay ngươi mà thoát khỏi Chu Tước Thánh Tông thì ngày mai La Thiên các ngươi sẽ phải trả một cái giá cực lớn! Việc này cũng không phải bổn Thánh Hoàng đổ oan cho ngươi, Mặc Trí đạo hữu của Xuất Vân Quốc có thể làm chứng!
 
Vương Lâm căn bản không cho Liệt Vân Tử một cơ hội nào, nói ra một câu giống như lôi đình nhất kích! Tâm thần Liệt Vân Tử đang chấn động, lúc này nghe vậy lại phun ra một ngụm tiên huyết! Sắc mặt hắn không còn chút huyết sắc, đang muốn mở miệng nói thì Mặc Trí cũng trầm giọng nói:
 
- Việc này Mặc mỗ có thể làm chứng, là do Liệt Vân Tử vô lý trước, ở trong Chu Tước Thánh Tông mà lại nhục mạ Thánh Hoàng! Lời nói của Mặc mỗ có thể đại biểu cho Xuất Vân Quốc!
 
Đôi mắt đẹp của nữ tử xinh đẹp Thi Âm Tông kia cũng chợt lóe lên. Nàng cười khẽ nói:
 
- Việc này tiểu nữ cũng muốn tham gia vào, đồng dạng có thể làm chứng. Vị Liệt Vân Tử tiền bối này quả là cực kỳ hoàng đường!
 
Liệt Vân Tử không thể quay đầu, nghe câu nói của Mặc Trí và Thi Âm Tông thì lần nữa lại phun ra một ngụm máu tươi, nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm. Trên mặt Vương Lâm hiện lên một nụ cười lạnh, lần nữa ngồi xuống, đưa tay phải lên nhìn, phảng phất như đang quan sát những đường vân tay nơi ngón tay, không chút để ý tới Liệt Vân Tử. Bên trong Chu Tước Thánh Tông này, Liệt Vân Tử quyết không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
 
Vốn người này nếu không đề xuất ra cái yêu cầu hoang đường kia thì Vương Lâm sẽ không giáo huấn hắn như thế. Nhưng lúc này lại khác hẳn. Chẳng những là hắn, ngay cả bốn lão già bên người hắn cũng lộ ra ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm về phía Liệt Vân Tử.
 
Bốn phía là một mảnh yên lặng. Thỉnh thoảng Mặc Trí lại nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ cảm khái. Hắn không ngờ rằng người mà sư phụ bảo là cố hữu của hắn lại chính là Vương Lâm!
 
Hồi tưởng lại việc ở Chu Tước Tinh năm đó, mình và người này lần đầu tiên gặp nhau là trong một đêm mưa ở một cổ miếu. Khi đó người này mới vừa đạt được ý cảnh, đang trong giai đoạn Hóa Thần. Hai người tuy mới quen nhưng một đêm mưa luận bàn cũng khiến Mặc Trí hắn đã nhớ kỹ Vương Lâm.
 
Nữ tử Thi Âm Tông bên cạnh cũng đồng dạng không nói gì, như cười như không nhìn về phía Liệt Vân Tử, làm ra bộ dáng đang xem náo nhiệt!
 
Trong sự im lặng này, mồ hôi trên trán Liệt Vân Tử không ngừng túa ra. Trong lòng hắn hiểu rõ rằng với tu vi của mình quyết không thể chạy thoát khỏi Tứ Thánh Tông. Hơn nữa tên Vương Lâm này lại quá mức độc ác, không ngờ đưa cả Lôi Tiên Điện ra. Do đó, bây giờ dĩ nhiên không phải là sự tình của riêng hắn nữa mà đã biến thành toàn thể Lôi Tiên Điện đã làm nhục Thánh Hoàng của Chu Tước Thánh Tông! Chuyện đến nước này đã trở thành trống đánh xuôi, kèn thổi ngược đối với mong muốn ban đầu của La Thiên!
 
- Việc này là lão phu lỗ mãng, nhưng đây cũng là việc tư, không liên quan gì đến La Thiên ta!
 
Một lúc lâu sau, Liệt Vân Tử với vẻ mặt chua xót, với nội tâm cực kỳ không cam lòng nhưng không thể không hướng về Vương Lâm, ôm quyền nói.
 
Lửa giận tràn ngập trong đáy lòng hắn đủ để thiêu đốt hết thảy thiên địa! Loại cảm giác khuất nhục như thế này không ngừng cắn phá tâm thần hắn. Hồi tưởng lại năm nào, tên Vương Lâm trước mặt này phải cung kính với mình, phải xem ánh mắt của mình nếu không bản thân mình bất cứ lúc nào cũng đều có thể ra tay tiêu diệt.
 
Dù lần gặp nhau cuối cùng, tên Vương Lâm này vẫn phải khúm na khúm núm. Dưới một câu triệu tập của mình ngay lập tức phải tiến tới xem chiến cuộc. Tên Vương Lâm này lúc ấy căn bản không dám không đến. Điều này Liệt Vân Tử rất rõ ràng. Trong mắt hắn, người này nhất định bị mình hoàn toàn áp chế, phải vì mình mà không ngừng xem xét Chiến Tự Đồ!
 
Nếu không có Thanh Thủy thì tên Vương Lâm này đã sớm trở thành khôi lỗi của mình. Nhưng lúc này, hắn lại khiến Liệt Vân Tử phải khuất nhục cúi đầu ôm quyền giả thích câu nói trước đó. Điều này khiến hắn làm sao có thể chịu đựng nổi! Nhưng nếu không cam chịu thì ở trong Chu Tước Thánh Tông này, hắn chắc chắn phải chết không chút nghi ngờ! Làm nhục Thánh Hoàng… Gần như chỉ cần bốn chữ này cũng đủ đển hắn không thể ra khỏi Tứ Thánh Tông này!
 
Đối với câu nói của Liệt Vân Tử, Vương Lâm căn bản phảng phất như không nghe thấy, vẫn tiếp tục quan sát tay phải của mình.
 
Gân xanh nổi lên trên mặt Liệt Vân Tử. Hắn áp chế lửa giận trong lòng, nhất là có sự tồn tại của bốn lão già bên cạnh Vương Lâm kia khiến tâm thần của hắn dao động. Sau khi trầm mặc thêm một chút, hắn cố gắng thể hiện ra một tia cung kính, ôm quyền nói:
 
- Mong Thánh Hoàng ngài đừng chấp việc lão phu không biết! Đích thật, những việc lỗ mãng của lão phu là không có ý làm nhục… - Lỗ mãng? Nhưng Vương mỗ đã từng hỏi lại ngươi việc này là ý của ngươi hay là của La Thiên. Câu trả lời của ngươi hiện tại ta vẫn còn nhớ. Không biết trong La Thiên Lôi Tiên Điện có đề cập quá sự tình của Vương mỗ hay không?
 
Vương Lâm vẫn nhìn tay phải, ra vẻ nhân nhượng nói.
 
- Ngươi!
 
Liệt Vân Tử ngẩng đầu lên, lại áp chế lửa giận sắp bùng nổ. Lúc này hắn không dám tức giận. Nếu không có nữ tử Thi Âm Tông kia và Mặc Trí ở đây thì hắn hoàn toàn có thể liều chết đánh một trận. Tuy nói chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ nhưng vì La Thiên mà chết thì La Thiên tuyệt đối sẽ báo thù cho hắn!
 
Nhưng lúc này đối phương đã có người chứng kiến việc vừa rồi. Do đó, dù là La Thiên cũng không nguyện khi đã biết được việc hoang đường này thì cũng không thể đồng thời khai chiến với Tứ Thánh Tông và Tu Chân Liên Minh.
 
Nhất là lúc này, ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía mình cực kỳ âm trầm. Liệt Vân Tử tin chắc rằng nếu mình không áp chế được lửa giận thì ngay lập tức sẽ bị chém giết ngay tại trận!
 
- Thánh Hoàng đại nhân, việc này… Việc này là Chiến mỗ đã sai. Ta đã biết lỗi rồi!
 
Liệt Vân Tử ôm quyền, thân mình hơi run rẩy. Cả đời tu đạo của hắn cũng chưa từng bị như thế này!
 
- Ta muốn toàn bộ Chiến Tự Thiếp của Chiến gia ngươi! Đưa cho ta thì việc này có thể nỏ qua. Ta cho ngươi thời gian nửa nén hương để suy xét!
 
Vương Lâm buông tay phải xuống, nhìn chằm chằm vào Liệt Vân Tử, thốt ra từng chữ một.
 
Sau khi nói xong, tay phải hắn vung về phía trước, lập tức hỏa nguyên lực trước người hắn ngưng tụ lại hình thành một cây hương giống như thực chất lơ lửng ở giữa không trung.
 
Theo cây hương này thiêu đốt, thời gian chậm rãi trôi qua!
 
Đáy lòng của Liệt Vân Tử tranh đấu. Khi thấy cây hương đã sắp cháy hết, thời gian nửa nén hương sắp trôi qua, áp lực vô hình bao phủ toàn thân Liệt Vân Tử, khuôn mặt hắn càng có vẻ chua xót, hơi gật gật đầu.
 
Tay phải hắn chụp một cái vào hư không, hư không phía trước hắn lập tức xuất hiện một cái khe. Từ trong cái khe này có ba họa trục bay ra. Một cỗ chiến ý nồng đậm từ ba hoa trục này truyền ra, bao phủ bốn phía.