Tiên Nghịch

Chương 1307: Hoàng mao nha đầu




Tốc độ sứ giả của đại đế rất nhanh, đi thẳng về phía Vương Lâm, chỉ trong chốc lát đã tới gần, khuôn mặt lộ vẻ cung kính, hướng về phía Vương Lâm đang ở phía trước mười trượng, khom người cười nói:
 
- Thuộc hạ ra mắt thiếu đế đại nhân!
 
Không chỉ có hắn đi nhanh tới, tất cả các tu sĩ từ trong thông đạo đi ra ở phía sau hắn đều vội vàng đi tới, dừng lại phía trước Vương Lâm mười trượng, thần sắc cung kính, ôm quyền đồng thanh nói:
 
- Tham kiến thiếu đế đại nhân!
 
Cả tinh không đột nhiên trở nên yên lặng. Mấy trăm tộc lạc, sắc mặt mấy vạn tu sĩ đều đại biến, ngơ ngác nhìn đoàn người Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ chấn động và không tin nổi!
 
Sự tồn tại của thiếu đế trong mấy tháng trước đã được Điên Lạc đại đế phát ngọc giản, báo cho tất cả các bộ tộc, nhưng không nói rõ là người nào. Cho nên lúc này là lần đầu tiên các tu sĩ được nhìn thấy con người này - Thiếu……. thiếu đế?!
 
Sắc mặt nam tử trung niên Hồn Xà tộc lập tức trắng bệch, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ. Trái tim hắn đập thình thịch, miệng khô lưỡi nóng, mồ hôi lạnh đầy trán, ánh mắt sửng sờ nhìn Vương Lâm, cả người ngơ ngẩn.
 
Trưởng lão thứ mười ba của Lạc Sinh hội cũng như vậy, thần sắc đại biến, theo tiềm thức lui lại phía sau vài bước, tâm thần chấn động, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi. Hắn không thể ngờ nổi suy đoán của bản thân lại trở thành sự thật!
 
- Trưởng lão Long Giáp Tộc bởi vì đác tội với người này nên mới bị thu hồi chức vụ! Ta. Không ngờ ta lại định lấy hắn lập uy.
 
Tâm thần tộc trưởng Hà tộc run rẩy, liếm liếm đôi môi khô khốc, trong thời gian ngắn trở nên hoảng loạn.
 
- Khiến thiếu đế đại nhân phải đợi lâu rồi. Thật sự là muốn mở thông đạo qua vùng lực lượng giằng xé này cần phải tốn chút thời gian.
 
Sứ giả của đại đế cuống quít ôm quyền, cung kính giải thích.
 
Hắn nói hết những lời này, mấy vạn tu sĩ bốn phía mới có phản ứng. Hiện giờ vẫn chưa tới thời gian thông đạo được chính thức mở ra. Nếu như trước kia thì đúng ra còn phải chờ thêm mấy canh giờ mới đúng.
 
Lúc này không ngờ thông đạo được mở ra sớm hơn. Thiếu đế này.
 
Ở vùng đất Điên Lạc, chỉ có hai thiếu đế. Lúc này lại xuất hiện người thứ ba!
 
Mà người thứ ba này hiển nhiên được đại đế coi trọng hơn rất nhiều. Nếu không thì sẽ vì hắn mà mở thông đạo sớm hơn. Loại chuyện này từ trước tới nay chưa từng xảy ra.
 
Hắc hắc, trưởng lão thứ mươi ba đúng là đui mù, trêu chọc thiếu đế. Để xem hắn sẽ gánh hậu quả gì!
 
Còn cả đại trưởng lão Hồn Xà tộc. Người này e là cũng bị tai vạ thôi.
 
Hai câu nói của sứ giả của đại đế khiến cho sóng gió ngập trời nổi lên trong lòng mấy vạn tu sĩ. Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, nhìn về mấy tu sĩ đang bái kiến mình, khẽ gật đầu.
 
- Thiếu đế. Xin mời vào Đại đế tinh!
 
Sứ giả của đại đế vội vàng bước sang bên cạnh mấy bước, cung kính nhường đường. Vương Lâm bình tĩnh đi về phía trước, dưới sự chú ý của mấy vạn người, được sứ giả của đại đế hộ tống, đi về phía thông đạo vừa được mở ra trong vùng sương mù từ lực.
 
Thấy cảnh tượng này, trong lòng trưởng lão thứ mười ba thầm thở phào hô may mắn, cho rằng Vương Lâm không phải là loại người nhớ thù nhỏ, sẽ không làm khó mình.
 
Dù sao thì mình cũng là trưởng lão Lạc Sinh hội. Đối phương mặc dù là thiếu đế nhưng cũng sẽ nể mặt mình một chút, thậm chí là mượn sức mình cũng nên.
 
Người này trái tim nhân hậu, tuy là thiếu đế nhưng đúng là một người vẫn chịu khinh thị….
 
Hắn còn đang vui mừng thì đồng tử hai mặt đột nhiên co rụt lại.
 
Hắn thấy Vương Lâm đi mấy bước, đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn về nam từ trung niên của Hồn Xà tộc trong đám tu sĩ.
 
Ánh mắt hắn lạnh như băng, trong nháy mất khi rơi lên người nam tử trung niên khiến thân thể hắn run rẩy, mồ hôi tủa ra. Hắn cảm thấy ánh mắt đối phương như hóa thành thực chất, giống như một thanh kiếm sắc bén trong nháy mắt đã xuyên qua tâm thần mình, khiến toàn thân, hắn tràn ngập hàn ý.
 
Sứ giả của đại đế đang đi bên cạnh Vương Lâm cũng tùy ý ngừng lại, lộ vẻ nghi hoặc, cũng xoay người nhìn về phía nam tử trung niên Hồn Xà tộc, lập tức sắc mặt trở nên âm trầm.
 
- Bắt người này lại!
 
Tiếng nói của sứ giả của đại đế lạnh như băng. Lời nói vừa thốt ra, lập tức một người bên cạnh hắn thân thể nhoáng lên, bay thẳng về phía nam tử trung niên.
 
Nam tử trung niên Hồn Xà tộc kia cười thảm một tiếng, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Tộc nhân Hồn Xà tộc phía sau hắn thần sắc kịch biến, cũng lộ vẻ sợ hãi.
 
- Tội không đáng chết nhưng hủy bỏ tư cách dự tuyển chọn trưởng lão của Hồn Xà tộc các người!
 
Vương Lâm nhẹ nhàng mở miệng, tiếng nói rất lạnh lùng nhưng rõ ràng truyền vào tai tu sĩ bốn phía.
 
Người đang phóng tới nam tử trung niên sửng lại, không chút do dự lui lại phía sau Vương Lâm.
 
Sắc mặt nam tử trung niên Hồn Xà tộc tái nhợt, nghe thấy lời nói của Vương Lâm xong thân thể lại run rẩy một lần nữa, vẻ tuyệt vọng trong mắt càng đậm. Lời nói này đối với hắn so với giết hắn lại càng nghiêm trọng hơn rất nhiều.
 
Phải biết rằng dù hắn chết thì cũng chỉ là chuyện một người. Nhưng lúc này tuy hắn có thể giữ mạng nhưng lại trở thành tội nhân của toàn tộc. Cười thảm một tiếng, nam tử trung niên hướng về phía Vương Lâm ôm quyền, khổ sở cất tiếng nói:
 
- Đa tạ thiếu đế khai ân.
 
Vương Lâm vẫn chưa để ý tới người này, ánh mắt lại rơi vào người tộc trưởng Hà tộc -Trưởng lão thứ mười ba của Lạc Sinh hội.
 
Trái tim trưởng lão thứ mười ba lại đập thình thịch một cái, mặt xám như tro tàn.
 
- Hủy bỏ tư cách trưởng lão Lạc Sinh hội của hắn, đày đi tu chân tinh của Ám Hạt Tộc phạt quỳ trăm năm!
 
Tay phải Vương Lâm chỉ về phía trưởng lão thứ mười ba, chậm rãi nói với sứ giả của đại đế.
 
Sứ giả của đại đế hơi do dự một chút nhưng thấy trong mắt Vương Lâm lóe lên ánh sáng lạnh lùng thì liền gật đầu.
 
- Hủy bỏ tư cách dự tuyển trưởng lão của Hà tộc!
 
Vương Lâm nói xong lại nhìn về phía tộc trưởng Vân Độn tộc ở cách đó không xa, chậm rãi nói:
 
- Tự chặt một tay, kẻ dưới trướng ta cũng không phải ngoại lệ!
 
Tộc trưởng Vân Độn tộc sửng sốt, trán toát mồ hôi lạnh. Hắn biết Vương Lâm cường đại thế nên vừa rồi mới cố tình nhìn về phía Vương Lâm, hướng mũi dùi về phía Vương Lâm, để cho người khác đi chọc vào hắn, lại không ngờ rằng hành động bí mật này bị Vương Lâm phát hiện ra.
 
Giờ phút này khi nghe vậy, hắn cắn răng giơ tay phải lên, song chỉ như kiếm không do dự điểm lên vai trái. Ẩm một tiếng, cánh tay trái lập tức nhũn ra, kinh mạch ở nơi đó đã đứt rời.
 
- Đa tạ thiếu đế khai ân. Vãn bối biết sai rồi.
 
Sắc mặt tộc trưởng Vân Độn tộc tái nhợt, thấp giọng nói.
 
Thần sắc Vương Lâm bình thản, xoay người đi về phía thông đạo được mở ra từ sương mù. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Ánh mắt mấy vạn tu sĩ đều tập trung trên người Vương Lâm. Tâm thần cả đám người này đều chấn động, nổi lên lòng kính sợ. Nhưng cũng có một số người đối với lời nói và hành động của Vương Lâm lại rất khinh thường, cho rằng Vương Lâm là hồ giả hô uy.
 
- Hừ, người này nếu không phải là thiếu đế thì có thể kiêu ngạo như thế chắc!
 
- Thiếu đế không phải chỉ có mình hắn. Lần này hắn đi tới Đại đế tinh, tất nhiên là muốn tham gia thí luyện của thiếu đế. Chỉ có sau khi thành công thì mới có thể trở thành thiếu đế chính thức!
 
- Không sai, thí luyện thiếu đế cực kỳ khó khăn, những năm gần đây hễ là người có tư cách tham gia, tuy không phải được đại đế lựa chọn nhưng cũng chẳng có ai thành công. Người này mặc dù được đại đế lựa chọn nhưng e rằng cũng rất khó thông qua!
 
- Chức trách của thiếu đế rất lớn, thậm chí có thể thay mặt đại đế thống lĩnh tu sĩ vùng đất Điên Lạc, dù là Trưởng Tôn hội của Thái Cổ Tinh Thần cũng rất khách khí với thiếu đế.
 
Sứ giả của đại đế đi sau Vương Lâm, dần dần tới gần thông đạo. Vừa mới bước vào, Vương Lâm liền lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng giằng xé tràn ngập bốn phía thông đạo, còn có từ lực như muốn hút nguyên lực trong cơ thể ra ngoài, khiến nguyên lực tan rã.
 
Chẳng qua lực hút trong thông đạo cũng không phải là quá mạnh. Nếu ở trong sương mù ngoài thông đạo thì cực kỳ kinh khủng. Thần thức tản ra xem xét một chút, Vương Lâm cất bước đi về phía trước.
 
Nhưng ngay lúc Vương Lâm mới đi được mười trượng thì thần sắc hắn đột nhiên biến đổi, quay đầu nhìn lại phía xa xa. Tiếng gào thét kinh thiên động địa trong thời gian ngắn từ xa ầm ầm lao tới.
 
Tiếng gào thét này cực kỳ kinh người, lập tức phá tan sự yên lặng bên ngoài Đại đế tinh, thu hút ánh mắt của mọi người. Ngay cả sứ giả của đại đế cũng biến sắc.
 
Chỉ thấy xa xa trong tinh không, có một đồ hình bát giác khổng lồ ầm ầm lao tới. Đồ hình này tới mấy trăm trượng, tỏa ra ánh sáng chói mắt, còn có rất nhiều ký hiệu lóe sáng, tăng thêm vài phần khí thế.
 
Tấm đồ hình bát giác này chỉ trong nháy mắt đã tới gần Đại đế tinh, bên trên đó có hai người! Người đứng trước là một nữ tử tóc dài quá vai, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, hai mắt như trăng sáng, tỏa ra ánh sáng kỳ dị mê lòng người.
 
Nàng đứng ở đó giống như tiên nữ, quần áo nhẹ nhàng cùng mái tóc tung bay.
 
Bên cạnh nàng là một nam tử trung niên. Thần sắc người này âm trầm, thân ảnh như núi, tỏa ra một cỗ uy áp cực kỳ đáng sợ, trào ra tràn ngập. Uy áp này như gió lốc, khuếch tán ra khiến sắc mặt tất cả tu sĩ đều đại biến, đồng loạt lui lại.
 
Bên ngoài thân thể nam tử này còn có một làn khói mơ hồ vờn quanh. Trong làn khói này ẩn chứa một đám người hư ảo vặn vẹo, phát ra tiếng gào thét vô thanh. Những khuôn mặt hư ảo kia rất nhiều, không dưới mấy trăm vạn.
 
- Lực lượng hương hỏa! Tu sĩ bước thứ ba!
 
Tu sĩ bốn phía lập tức nhận ra nhân vật có làn khói này là người thế nào, thần sắc nhất thời kịch biến.
 
- Tiểu nữ Vân Lạc, thay mặt Trường Tôn hội tới bái kiến đại đế, đáp ứng lời mời của Lạc Sinh hội, tới xem tuyển chọn trưởng lão, xin ra mắt các vị đạo hữu vùng đất Điên Lạc.
 
Lời nói của nữ tử tóc dài êm ái, nở nụ cười nhu nhược, nhẹ nhàng mở miệng.
 
- Tư Mặc Tử, bái kiến đại đế!
 
Nam tử trung niên đứng bên cạnh nữ tử, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt nhìn về Đại đế tinh, trong nháy mắt lập tức sát khí bùng lên!
 
Hắn thấy được Vương Lâm đang đứng trong thông đạo vào Đại đế tinh!
 
Vương Lâm cũng thấy Tư Mặc Tử!
 
Ánh mắt hai người chạm vào nhau giống như hai thanh kiếm sắc bén có thể hủy thiên diệt địa, ầm ầm va chạm giữa không trung!
 
- Tiểu tạp chủng!
 
Ánh mắt Tư Mặc Tử lộ vẻ dữ tợn, tiếng nói rít qua kẽ răng, ẩn chứa sát khí nồng đậm.
 
- Bại tướng dưới tay ta! Chỉ giỏi nói mà thôi, chẳng có khả năng gì!
 
Thần sắc Vương Lâm bình thản, từ từ mở miệng.
 
- Ngươi! Ngươi có dám đánh một trận với ta không!
 
Tư Mặc Tử hận nhất là chuyện phân thân bị giết, lúc này Vương Lâm nhắc tới, sát khí liền bốc lên ngập trời.
 
Vương Lâm nghe vậy cười dài, ánh mắt châm chọc, mở miệng nói:
 
- Ngươi dám tiến vào sương mù đầy từ lực này, tự hủy đi tu vi thiên nhân ngũ suy, đánh một trận với ta không!
 
Lời này nói ra khiến bốn phía liền xôn xao hẳn lên!
 
Tư Mặc Tử sững lại, nói không ra lời, nhưng sắc mắt lại âm trầm tới cực điểm!
 
Hắn không dám!
 
- Vị đạo hữu này nói năng rất sắc bén, không biết tên là chi, có thể vui lòng cho Vân Lạc biết chăng?
 
Nữ tử tóc dài mĩm cười, ánh mắt như ánh trăng nhìn về Vương Lâm. Chẳng qua vẻ tươi cười này theo Vương Lâm thấy lại hoàn toàn là vờ vịt, khiến người ta lạnh người.
 
- Đại ti Trường Tôn hội, không kể tu vi, từ đời xưa đã được truyền thừa. Ngươi chỉ là một con bé ranh miệng còn hơi sữa, tu luyện chỉ sợ còn chưa tới ngàn năm mà cũng dám bằng vai phải lứa gọi ta là đạo hữu sao? Không phân lớn nhỏ! Sư phụ ngươi dạy dỗ ngươi hỏi tên tiền bối thế sao?
 
Thần sắc Vương Lâm lạnh lùng, lời nói lại càng lạnh lùng hơn.