Tiên Nghịch

Chương 1351: Cơ hội trị thương!




Mấy ngàn mãnh thú hình người tuy nói có lẽ không nhiều, nhưng thục tế tận mắt nhìn thấy, nhất là lúc chúng từ trong đám sương mù lao ra, những tiếng kêu chói tai cũng đủ khiến người ta cảm giác bị tấn công một cách mãnh liệt.
 
Thần sắc dữ tợn và tốc độ cực nhanh, cung với bề ngoài đáng sợ khiến những mãnh thú hình người này hình thành một khí thế cường đại, ầm ầm lao tới gần.
 
So với mấy ngàn mãnh thú, đám người Vương Lâm chỉ có hai mươi lăm người, giống như bị ném vào giữa biển cả, tất cả mọi hương đều bị bao vây.
 
Những mãnh thú hình người tu vi cũng không thấp, cao nhất cũng có thể đạt tới thiên nhân đệ tam suy, thấp nhất cũng có thực lực Toái Niết viên mãn.
 
Nếu từng con một thì không nói, nhưng lúc này mấy ngàn con tràn tới, hơn nữa tốc độ nhanh một cách quỷ dị cũng khó ứng phó. Tuy nói là khó ứng phó nhưng những tu sĩ nơi đây tuyệt không phải là những kẻ yếu, ngay khi mấy ngàn mãnh thú tràn tới, đám người này liền thi triển ra thần thông pháp bảo, biến hóa ra vô số đòn tấn công ầm ầm chém giết.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, tay phải trong lúc giơ lên, ngàn vạn kiếm khí từ trên đầu ngón tay gào thét ầm ầm xuất ra, từ xa nhìn lai hóa thành cơn lốc kiếm khí quét ngang thiên địa, đem toàn bộ những con thú đang xông tới hắn bị cuốn vào trong cơn lốc giết chết.
 
Nhưng ngay khi những mãnh thú kia tử vong, bỗng nhiên trên thân thể chúng có luồng hồng quang nhanh chóng lóe ra, mặc dù bị cơn lốc kiếm khí chém tan nát, nhưng vẫn bộc phát ra một sức mạnh hủy thiên diệt địa, nổ ầm một tiếng, tự bạo tan vỡ.
 
Uy lực do tự bạo hình thành còn lớn hơn tu vi bản thân mấy lần, nhất là số lượng lại rất nhiều, sau khi đồng thời tự bạo, tiếng nổ kịch liệt trong nháy mắt át đi tất cả các tiếng động khác, ầm ầm lan truyền bên trong đám sương mù này, tràn ngập không có giới hạn.
 
Những mãnh thú bị Vương Lâm giết ước chừng vài chục, lúc này đồng thời nổ tung, uy lực tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ thiên nhân đệ ngũ suy. Hai mắt Vương Lâm lóe lên, ngay khi lực tấn công tự bạo của mãnh thú cuốn tới, thân thể hắn có vô số bạch quang xuất hiện, trong nháy mắt hóa thành một quang ảnh lớn xuất hiện ở phía sau hắn!
 
Quang ảnh này bao phủ toàn thân, chiếu sáng vạn trượng, ngay khi lực tấn công kia ầm ầm kéo tới, hai bên đột nhiên va chạm vào nhau, tiếng nổ ầm vang thiên địa, điên cuồng vang vọng. Quang ảnh vội vàng vặn vẹo, nhưng không hề tan vỡ, mà hào quang lại tăng lên, đem toàn bộ sức mạnh hủy diệt phản xạ ra ngoài, quét ngang ra tám hướng.
 
Xung quanh Vương Lâm, đợt mãnh thú thứ hai xông lên, lập tức bị lực phản xạ này lan tới, cả đám trong tiếng kêu gào thảm thiết mà tan vỡ. Nhưng chúng tan vỡ, lại hình thành một lực tấn công tự bạo còn lớn hơn, tầng tầng lớp lớp vây lấy Vương Lâm làm trung tâm tạo nên một cơn lốc.
 
Sức mạnh tự bạo hủy diệt càng ngày càng lớn cuốn tới Vương Lâm. Thần sắc hắn bình tĩnh, quang ảnh bên ngoài thân thể càng ngày càng sáng hơn, đứng bên trong hào quang sáng ngời này khiến cho một tia lóe lên trong hai mắt hắn bị ẩn giấu đi, người ngoài không thể nhìn thấu vẻ mặt của Vương Lâm lúc này.
 
Tâm thần Vương Lâm chấn động, cũng không phải toàn bộ mãnh thú đều có cơ hội tự bạo trước khi tử vong, có một số hoàn toàn chưa kịp tự bạo đã bị Vương Lâm giết chết. Mỗi khi chuyện như vậy xảy ra,liền có một đạo bạch khí tiến vào bên trong cơ thể hắn. Đạo bạch khí này không phải Cổ Thần lực mà là một tia sức sống.
 
Sức sống này nhập vào cơ thể, lập tức hóa thành một yếu tố để trị thương mà so với cắn nuốt tu sĩ còn nhanh hơn. Liếm môi, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể bước rời khỏi đài cao của mình, lao thẳng về phía những mãnh thú.
 
Cách đó không xa, những tu sĩ còn lại đang chống cự, cũng có vài người không thể trụ được, bị lực tấn công do mãnh thú tự bạo lan tới, ầm ầm phun ra máu tươi, thân thể lui về phía sau bị mãnh thú vây quanh, đang muốn kháng cự lập tức bị những mãnh thú tự bạo một lần nữa, hóa thành một đợt tấn công hùng mạnh hơn, cho đến lúc hủy diệt người này mới thôi.
 
Nhàn nhã nhất phải nói tới nữ tử áo trắng kia, nữ tử thủy chung thần sắc như thường, cũng không thấy thi triển thần thông gì,bình tĩnh đứng nơi đó, toàn bộ mãnh thú tới gần nàng liền toàn thân lập tức tỏa ra hắc khí, thất khiếu chảy máu, kêu thảm thiết lùi lại.
 
Thân ảnh Vương Lâm như điện, là người thứ nhất trong hai mươi lăm tu sĩ lao ra, xông vào đám mãnh thú. Hành động của hắn trong cuộc chém giết này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người!
 
Vương Lâm đối với hết thảy những ánh mắt này coi như không nhìn thấy, trong lúc hắn xông vào đàn mãnh thú, tay phải giơ lên, hàng vạn kiếm khí gào thét quét ngang ra, trực tiếp xé rách thân thể những mãnh thú này,nhảy vào trong cơ thể chúng, tiếng nổ vang lên, trước khi chúng tự bạo, chỉ thấy có một bộ phận bị Vương Lâm giết chết, từng đạo bạch khí lao thẳng tới Vương Lâm, bị hắn hấp thụ.
 
Những tia sức sống này bị nguyên thần của hắn hấp thụ, thương thế lập tức được hồi phục một chút. Vương Lâm tìm được chỗ tốt này, nương theo lực tấn công lui về phía sau, nhoáng một cái đã xuất hiên ở bên ngoài một đám mãnh thú ở đàng xa đang bao vây một đám người, song chỉ tay phải giơ lên thành kiếm, trực tiếp điểm lên thân thể một con mãnh thú. Ngay khi nó bị hủy diệt, thân thể Vương Lâm như một con cá bơi đi.
 
Tiếng ầm ầm nổ vang lên không ngùng, hơn mười con mãnh thú này toàn bộ bị giết, những tu sĩ bị mãnh thú bao vây vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng, lập tức trở lên phấn khích, ánh mắt nhìn về Vương Lâm tràn ngập sự cảm kích.
 
Vương Lâm không để ý tới, xoay người đi thẳng ra xa.
 
Thời gian trôi qua cực nhanh, hành động Vương Lâm khiến cho tu sĩ nơi đây không thể không nhìn kỹ. Chỗ hắn xuất hiện hễ là mãnh thú liền lập tức bị hắn giết sạch với tốc độ cực nhanh, sau đó đi tới chỗ khác.
 
Tu sĩ trung niên tay trái cầm bầu rượu, tay phải cầm kiếm kia kiếm quang lóe lên, từ một con mãnh thú rút ra, ngửa mặt lên trời cười dài, đối mặt với hơn một trăm con mãnh thú tấn công tới, tay trái cầm bầu rượu lên mép, uống một hớp lớn, tay trái đang định thi triển thần thông. Đột nhiên bạch quang hiện lên, chỉ thấy thân ảnh Vương Lâm như điện, trực tiếp tới gần, lóe lên vài cái, tiếng ầm ầm vang vọng, gần một trăm con mãnh thú tử vong hơn phân nửa, Vương Lâm sau khi hấp thụ sức sống lại bước đi.
 
Tu sĩ trung niên kia nhướng mày, nói thầm vài câu nhưng đột nhiên ánh mắt sững lại, cũng đã nhìn ra một chút manh mối. Cũng hiểu ra vấn đề có không ít người, nhưng tu sĩ nơi này đều là những người tâm cơ thâm trầm, hành động của Vương Lâm bọn họ vừa quan sát liền thấy ngay được nguyên nhân.
 
- Mãnh thú hình người chưa kịp tự bạo, trước khi chết sẽ có sức sống, sức sống này chẳng những trị được thương thế, mà còn có thể làm tăng tu vi, tương đương với ngồi thổ nạp mấy ngày!
 
Chỉ là khi bọn họ đã hiểu ra vấn đề, mấy ngàn mãnh thú dường như có gần một ngàn đã chết về tay Vương Lâm, còn có ba phần trong khi nhũng tu sĩ còn lại chém giết tự bạo, cuối cung chỉ còn lại chừng một ngàn, nhưng tụ tập thành một đám. Thân ảnh Vương Lâm như tia chớp lóe lên, vượt lên những tu sĩ còn lại, tiến thẳng tới một ngàn con mãnh thú này.
 
Ở phía sau hắn, ngoài nữ tử Phong Diệt Tộc thủy chung vẫn không dám rời khỏi đài cao, còn có nữ tử áo trắng kia thần sắc vẫn bình tĩnh, không có hành động gì, còn những người khác đều biến sắc. Gần một ngàn con mãnh thú này trong mắt bọn họ đã trở thành những đan dược đại bổ, giờ phút này vội vàng xông ra, hóa thành hơn hai mươi đạo cầu vồng muốn tranh giành với Vương Lâm ở phía trước!
 
- Vị đạo hữu áo trắng này, chúng ta có duyên với nhau, vì thế một ngàn con mãnh thú này hiển nhiên không thể để cho một mình ngươi đối mặt được, hãy đứng qua một bên đi!
 
- Đạo hữu hãy từ từ, một ngàn con mãnh thú này mà tự bạo, uy lực sẽ rất khủng khiếp, hãy cẩn thận một chút!
 
- Tu sĩ áo trắng, hãy để cho lão phu ba trăm con!
 
Tiếng hò hét nhanh chóng truyền đến, hơn hai mươi tu sĩ kia tốc độ bạo tăng, đuổi theo Vương Lâm.
 
Vương Lâm thần sắc như thường, cười lạnh, ngay khi đến gần đám mãnh thú ngàn con kia, tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm hắn đột nhiên lóe lên, từ bên trong một tinh điểm chợt có một đạo u quang lóe ra.
 
Vương Lâm hai tay bấm quyết, hướng ra phía ngoài vung lên. Thiên Hoàng Lô trong tiếng ầm ầm xuất hiện giữa thiên địa, đem gần một ngàn con mãnh thú đang gào thét tới gần bao phủ toàn bộ bên trong. Thiên Hoàng Lô khổng lồ kia biến ảo hiện ra, còn có một luồng khí tức tang thương vờn quanh hóa thành một cơn lốc xoáy kinh thiên, cuốn động tám phương!
 
- Luyện!
 
Ngay khi những tu sĩ kia tới gần, Vương Lâm gầm lên. Một chữ vùa phát ra, Thiên Hoang Lô kia ầm vang, gần một ngàn mãnh thú bên trong kêu lên thảm thiết, chưa kịp tự bạo đã bị bao phủ vào trong cái lò này. Từng trận khí tức Cổ Thần tràn ngập, trong nháy mắt, khi hơn hai mươi tu sĩ kia đang há hốc miệng trợn mắt. Thiên Hoàng Lô khổng lồ này giống như là thực chất, ở giữa thiên địa, trong tiếng ầm ầm chợt thu nhỏ lại, hóa thành một đạo u quang, biến mất trên mi tâm của Vương Lâm.
 
Hết thảy chuyện này đều diễn ra trong nháy mắt, dường như chỉ trong chốc lát, Vương Lâm đã đem toàn bộ gần một ngàn con mãnh thú này toàn bộ hấp thụ, không để lại một con nào!
 
Trong lúc xoay người, thần sắc Vương Lâm lạnh lung, nhìn lướt qua đám người đuổi theo. Trong thân thể những người này, hắn nhìn được sự dậy song trong lòng, tùng bước tiến tới, trở về đài cao của mình. Vương Lâm phất tay áo, một tu vi cường hãn chấn át bốn phương.
 
Hơn hai mươi tu sĩ kia cả đám ánh mắt khó chịu, nhưng kiêng kỵ tu vi của Vương Lâm, trong lúc trầm mặc còn chưa người nào dám ra tay. Thiếu nữ Phong Diệt Tộc ở đằng xa tâm thần chấn động, nhìn ra được cơ hội này, sắc mặt lập tức tái nhợt, dừng bước chân lại, không dám có một cử động nào.
 
Một lát sau, hơn hai mươi tu sĩ kia lần lượt trở về đài cao của mình, tạm thời bỏ qua việc này, nhưng ánh mắt nhìn về Vương Lâm cũng cực kỳ khó chịu. Chỉ có nữ tử áo trắng kia trong mắt lộ vẻ tán thưởng, hướng về v gật đầu tỏ ý.
 
Đúng lúc này, đài cao mà mọi người vẫn đứng ầm ầm chấn động, sau khi dừng lại trong thời gian ngắn ngủi,lại hướng về phía trước bay nhanh đi. Tiếng ầm ầm vang vọng bên tai, hơn hai mươi đài cao này tốc độ cực nhanh, trực tiếp đi vào đám sương mù phía trước, biến mất không thấy.
 
- Những mãnh thú hình người này có tác dụng trị thương rất lớn, sao ta có thể để cho các ngươi tranh đoạt!
 
Vương Lâm bình tĩnh đứng trên đài cao, thần sắc không lộ ra chút tâm tu nào, nhưng hai mắt cũng lóe lên hàn quang, Thiên Hoàng Lô bên trong mi tâm bộc phát từng trận sức sống vô biên, không ngừng chảy vào trong cơ thể, khiến cho thương thế của hắn được hồi phục với tốc độ cực nhanh.
 
- Đến lúc lập uy rồi… … Ngọn lửa hư ảo trong mắt trái bỗng nhiên bùng lên, dần dần bốc cháy.