Tiên Nghịch

Chương 1436: Trận chiến kết thúc




Cây cung ở trong tay hắn chính là cây cung năm đó đã bắn rơi mắt trái của Đạo cổ!
 
Một cây cung hùng mạnh kinh thiên, khiến cho quỷ thần khiếp sợ, phá vỡ hết thảy đạo thuật thần thông của Đạo cổ, trực tiếp bắn rơi mắt trái của hắn, mang đi nỗi nhớ quê hương, mang đi ký ức nửa đời của Đạo cổ!
 
Sự đáng sợ của cây cung này, năm đó Vương Lâm ở trong vùng đất cổ mộ đã nhìn thấy. Ngay khi ngồi lên chiếc ghế kia, hắn giống như là nằm mơ, trong cảnh tượng hiện rõ ràng kia, đã nhìn thấy sự oai hùng tuyệt đối của Lý Quảng!
 
Một tiễn này đủ để làm rung chuyển tinh không. Thậm chí trong mắt Vương Lâm, nếu cây cung này bắn ra một tiễn, chỉ sợ ngay cả Phong Giới Đại Trận ở trước mặt hắn cũng sẽ lập tức sụp đổ, không có một chút sức mạnh ngăn cản!
 
Cây cung này không phải thuộc về thế giới này, mà là một bảo vật ở quê hương của Đạo cổ!
 
Vật này, ngoài Thiên Nghịch và Địa La Bàn ở vùng đất Điên Lạc, là một bảo vật mạnh nhất mà Vương Lâm đã từng nhìn thấy!
 
Loại bảo vật như thế này sao Vương Lâm có thể không kinh hãi, đồng tử trong hai mắt hắn co rụt lại, thậm chí hắn có thể cảm nhận được một luồng hàn khí không thể nào hình dung được đang điên cuồng tràn ngập toàn thân. Nhất là mi tâm giống như đã bị phá vỡ, nổi lên từng trận đau nhức!
 
Lông tóc toàn thân hắn dựng ngược lên, một cảm giác về nguy cơ sinh tử ngay lập tức hiện lên trong tâm thần hắn, mạnh mẽ khuếch tán ra.
 
-Cây cung này năm đó đã bị thất thải đạo nhân tự mình nuôi dưỡng thiên đạo lấy đi, hôm nay không ngờ lại ở trong tay người này! Người này là thủ đồ của Chưởng Tôn. chẳng lẽ lại có quan hệ với thất thải đạo nhân hay sao!
 
Vương Lâm nhìn chằm chằm thanh niên áo trắng kia, ánh mắt lóe lên hàn quang. Dung nhan của đối phương với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng héo rũ, dường như sức sống đã theo cánh tay phải đang kéo dây cung bị cây cung hấp thụ, hoặc là sức sống của hắn đã được dùng để kéo dây cung!
 
Trong thiên địa này, ngoài thất thải đạo nhân, có lẽ cũng chỉ có một mình Vương Lâm là biết được lai lịch của cây cung này, đồng thời cũng được chứng kiến uy lực của cây cung này! Lúc này ánh mắt ngưng trọng của hắn nhìn vào người kia, trong mắt hiện lên một vẻ khó hiểu.
 
Trong mắt của mọi người, thanh niên áo trắng kia tu vi đã đạt tới tầm Không Niết Sơ Kỳ, cây cung cầm trong tay lại rất là tầm thường, không có một chút dao động truyền ra, giống như là một phàm vật.
 
Vương Lâm thần sắc ngưng trọng, kìm nén sự kích động trong lòng, khiến cho bản thân bị rơi vào một trạng thái khó hiếu. Dường như tất cả mọi thứ trong thiên địa đều biến mất toàn bộ, Chỉ còn lại một mình hắn cùng với cây cung đang được chậm rãi kéo căng kia!
 
Cũng may, trên cây cung này không có mũi tên!
 
Một mũi tên duy nhất sau khi bắn rơi mắt trái của Đạo cổ, đang mang theo mắt trái của hắn phá tan hư không, không biết đã đi về nơi nào. Có lẽ cũng không có người nào biết được mũi tên kinh thiên kia hiện giờ có còn tồn tại hay không, và nó đang ở nơi nào!
 
Năm đó Vương Lâm đã suy nghĩ, nếu tìm được mũi tên này, thì sẽ tìm được chỗ mắt trái của Đạo Cổ!
 
Nhưng mũi tên này trừ phi phải ở một chỗ hoang vu không có một bóng người, nếu không một khi có người tìm được, nhất định sẽ nhờ đó mà danh chấn tinh không, thậm chí sẽ còn dấy lên một trận tranh đoạt không thua gì trận tranh đoạt Thiên Nghịch Châu năm đó! Cho đến trước lúc vừa rồi, Vương Lâm vẫn chưa hề nghe qua bất cứ lời đồn nào về mũi tên kia.
 
Mũi tên này dường như đã hoàn toàn biến mất, mất tăm mất tích không còn một chút dấu vết.
 
Cây cung đã không còn mũi tên mặc dù vẫn kinh khủng như trước, nhưng không thể đạt tới trình độ đáng sợ như Vương Lâm đã nhìn thấy năm đó. Nếu không như vậy, thì Vương Lâm dù có làm đủ mọi cách, cũng Không thể có một chút cơ hội chống cự lại cây cung này!
 
Hắn nhìn chằm chằm thanh niên áo trắng kia. Tất cả mọi hành động của người này ở trong mắt Vương Lâm lập tức trở nên chậm lại. Hắn nhìn đối phương trong lúc giơ tay lên, chậm rãi kéo dây cung, dần dần trở thành hình tròn như trăng rằm, cơn đau nhức ở trên mi tâm trong khoảnh khắc này đột nhiên bạo tăng.
 
Trong cơn đau nhức, thậm chí Vương Lâm còn cảm thấy như có một mũi dùi xuyên qua đầu đâm vào trong óc hắn!
 
Mồ hôi toát ra trên trán Vương Lâm. Hết thảy chuyện này nói thì dài, nhưng thực tế xảy ra chỉ ngay khi Vương Lâm quay đầu nhìn thấy thanh niên áo trắng kia kéo cây cung thành hình trăng tròn.
 
Không có bất cứ một chút do dự, ngay khi nhìn thấy cây cung này, từ trong cơ thể Vương Lâm truyền ra tiếng ầm ầm kinh thiên. Thân thể hắn hướng về phía sau bước một bước, thân thể trong nháy mắt trở nên mơ hồ, giống như muốn dung nhập vào thiên địa!
 
Cùng lúc đó, Vương Lâm nhanh chóng giơ tay phải lên, tinh điểm cổ Thần trên mi tâm điên cuồng chuyển động, bất ngờ từ trên trán hắn lóe ra. Bày tinh điểm này xoay tròn ở trước thân thể hắn, bộc phát ra một luồng khí tức cổ Thần vô biên!
 
Trong lúc khí tức của cổ Thần khuếch tán ra, trong lúc bảy tinh điểm ở phía trước Vương Lâm đang xoay tròn, đầu của Đạo cổ lập tức hiện ra!
 
Hết thảy mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt. Vương Lâm thi triển toàn bộ tốc độ, ngay khi thân thể sắp sửa tiêu tan liền bố trí tất cả mọi thứ! Phản ứng của hắn quá nhanh, ngay cả thanh niên áo trắng kia nhìn thấy hành động của Vương Lâm cũng ngẩn người ra, lập tức trong mắt lóe lên hàn quang.
 
-Chẳng lẽ hắn lại nhận ra cây cung này!
 
Ngay khi suy nghĩ này hiện lên trong đầu thanh niên áo trắng, tay phải của hắn đang kéo dây cung liền lập tức buông ra!
 
Dây cung bật lên, vang lên một tiếng vù vù. Thanh âm này mới đầu vẫn còn yếu ớt, chỉ thấy một đạo cầu vồng kinh thiên trực tiếp từ trên cây cung kia điên cuồng lóe lên vạn trượng. Tay trái của thanh niên áo trắng đang cầm cây cung vốn vô cùng mập mạp, nhưng trong thời gian ngắn đã nhanh chóng héo rũ. Chẳng những tay trái của hắn. mà sự héo rũ này còn nhanh chóng tràn ra, hơn một nửa thân thể của thanh niên này đã trở nên giống như một bộ xương khô, nhưng chẳng qua được giấu bên trong bộ quần áo nên người khác không thể nhìn rõ thôi!
 
Dường như sức sống của hắn đã có hơn một nửa ngày sau khi buông dây cung đã toàn bộ mạnh mẽ nhập vào trong cây cung này, cùng lúc với hào quang vạn trượng lóe lên, hóa thành một mũi tên hư ảo màu trắng nhũ, theo dây cung bật lên, ầm ầm rời khỏi dây cung!
 
Mũi tên này rất nhanh, trong nháy mắt đã phá khai thiên địa lao thẳng tới lỗ hổng của Phong Giới Đại Trận còn chưa tới năm mươi trượng kia! Ngay khi mũi tên hư ảo này tới gần lỗ hổng, tiếng gào thét lúc trước vẫn còn yếu ớt đột nhiên đã lên tới đỉnh điểm, hóa thành từng trận tiếng gào thét khiến cho tinh không chấn động!
 
Trong tiếng gào thét này, những tu sĩ bên trong Phong Giới Đại Trận cho dù là tu sĩ giới ngoại hay tu sĩ giới nội cũng đều đồng loạt chấn động tâm thần. Dường như toàn bộ tâm thần và nguyên lực trong thời gian ngắn giống như bị tiếng gào thét này hút đi, khiến cho vô số những tu sĩ này thất khiếu đều chảy máu!
 
Còn có một vài tu sĩ của hai bên vốn đã bị trọng thương, giờ phút này không chịu nổi tiếng gào thét kia, phun ra máu tươi, nguyên thần lập tức sụp đổ mà chết!
 
Tiếng gào thét của mủi tên này còn làm cho những cao thủ như Hồng Sam Tử và Vân Nam Tử đồng loạt ngừng chém giết, cả đám ngẩng mạnh đầu nhìn lại, thần sắc lộ ra vẻ khiếp sợ. chỉ có Tiên Phi cùng với nữ tu Tử Mộng của Triệu Hà kia ngay khi nhìn thấy cây cung này, trong mắt liền lộ ra một sự sợ hãi không thể che giấu được!
 
-Cây cung này không ngờ lại ở trong tay hắn!
 
Trong tiếng gào thét kinh thiên, mũi tên hư ảo màu nhủ bạc kia theo lỗ hổng của Phong Giới Đại Trận đang khép lại trực tiếp bay vào. Ngay khi nó xông vào, ngay cả Phong Giới Đại Trận kia cũng lập tức chấn động. Sự chấn động này không phải là trong một khu vực mà mắt thường có thể nhìn thấy, mà là toàn bộ Phong Giới Đại Trận bao phủ khắp tinh không của giới nội trong khoảnh khắc này bất ngờ chấn động kịch liệt!