Tiên Nghịch

Chương 1685: Vân Đạo càn khôn nghịch!




Cơn mưa như trút đổ xuống, tiếng mưa rơi lộp bộp cũng đột nhiên vang lên nhanh chóng. Chỉ thấy cái lư hương giữa sân lúc này có chín cây hương nhưng lại không hề có dấu hiệu bị dập tắt. khói xanh vẫn bốc lên nghi ngút như trước. Nước mưa dù có dày đặc hơn cũng không thể khiến khói xanh tiêu tán.
 
Được nước mưa phụ trợ, khói xanh này hợp với cơn mưa tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, mây khói như mộng.
 
Trong tích tắc khi nước mưa trút xuống, trên đỉnh đầu Vương Lâm liền được một người cầm ô che. Người này chính là thanh niên theo phía sau hắn. Người này sắc mặt hơi xấu hổ. không dám nhìn ai, che ô cho Vương Lâm, theo bước hắn.
 
Gần trăm tu sĩ ở nơi này ánh mắt đều ngưng tụ lại. Trong đó có một người thanh niên mặc hắc bào cầm đầu mấy người đang định cất giọng khiển trách thì lúc này đột nhiên tiếng chuông thứ ba vang lên.
 
Trong tiếng chuông ngân, khói xanh bốc lên trong lò vặn vẹo, nhanh chóng ngưng tụ lại một chỗ, cuối cùng hóa thành một dòng xoáy khổng lồ. Dòng xoáy nọ ầm ầm chuyển động, trong tích tắc đẩy bật nước mưa bốn phía. Bên trong dòng xoáy mơ hồ hiện ra một thân ảnh.
 
Thân ảnh này bước từng bước về phía trước, đứng trong thiên địa!
 
- Cung nghênh sư tôn xuất quan!
 
Giờ phút này gần trăm tu sĩ bốn phía liền đồng loạt hướng về phía thân ảnh kia ôm quyền vái một cái.
 
Đây là một nam tử trung niên, mái tóc đen tùy ý để bù xù phủ trên vai. Tướng mạo hắn cũng không phải anh tuấn nhưng lại có một khí phách kỳ dị, trông rất tiên phong đạo cốt.
 
Hắn đứng trên bầu trời, ánh mắt đảo qua đám đệ tử, cuối cùng rơi lên người Vương Lâm. Nhất là sau khi nhìn thấy thanh niên đang cầm ô phía sau Vương Lâm thì hắn không khỏi nhíu mày, nhưng sau đó liền nở nụ cười.
 
- Tô Đạo, Chu Lập, hai người các ngươi theo vi sư tới đại điện. Những người còn lại lui ra đi.
 
Giọng nói của nam tử trung niên này rất nhu hòa, nói xong liền đạp không bước đi. Thân thể bay trong mưa, bước vào trong cánh cửa đại điện.
 
Thanh niên mặc hắc y vừa rồi khiển trách Vương Lâm thần sắc lúc này rất nghiêm túc, vội vàng vâng dạ. Liếc nhìn Vương Lâm một cái rồi xoay người đi thẳng về phía đại điện.
 
Thần sắc Vương Lâm bình thản. Trong trí nhớ của Thất Thải Tiên Tôn, sư tôn đối với hắn không tồi. Nếu không phải là vì hàng năm bế quan không xuất ngoại thì hắn cũng không phải chịu đãi ngộ bất công trong tông phái.
 
Thất Thải Tiên Tôn năm đó tính cách nhu nhược, không nói những chuyện này ra.
 
Còn về Chu Lập này thì chính là đại sư huynh của Thất Thải Tiên Tôn, thiên tư tuyệt hảo, ngày thường rất ôn hòa nhưng trên thực tế lại rất khinh thị Thất Thải Tiên Tôn, đối với những người khi nhục Thất Thải Tiên Tôn đều không thèm để ý.
 
Bước vào trong cơn mưa, bốn phía còn thấy được những ánh mắt ghen ghét, Vương Lâm đi vào trong đại điện. Nam tử trung niên đang ngồi trên ghế cao nhất ở đại điện, Chu Lập cung kính đứng bên cạnh.
 
- Vi sư lần này xuất quan thời gian không lâu, sau khi giao một sự tình cho các ngươi sẽ lại bế quan lần nữa.
 
Nam tử trung niên từ từ nói, ánh mắt đảo qua người Vương Lâm, có vẻ hơi trầm xuống.
 
Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc trong trí nhớ của Thất Thải Tiên Tôn. Hắn biết lúc này sư tôn sau khi giao cho hai người này một chuyện sẽ truyền thụ thần thông.
 
Thần thông này chính là một trong tam đại tối cường thần thông của Đông Lâm Tông, là khẩu quyết nhập môn của Vân Đạo Thiên Thuật. Nếu luyện tập khẩu quyết này chuẩn xác thì có thể đạt tới cực trí.
 
Khẩu quyết nhập môn này không dài nhưng kỳ dị ở chỗ không phải ai cũng có thể tu luyện. Một khi nhớ kỹ rồi, khi vận chuyển thì trong thân thể sẽ có mây mù bao phủ. Mây mù này nếu mỏng manh thì chứng tỏ không thể học thuật này. Còn nếu mây mù mà nồng đậm, có hư ảnh biến ảo ra thì là tốt nhất.
 
Mặt khắc thời gian vận chuyển của thuật này cũng là một khảo nghiệm. Trong Đông Lâm Tông trước đây. qua vô số năm người vận chuyển khẩu quyết này nhanh nhất là bảy nhịp thở, chậm nhất thậm chí lên tới mấy canh giờ.
 
Thất Thải Tiên Tôn năm đó khi học thuật này, bởi vì ánh mắt lạnh lẽo của Liên Đạo Phi khiến trong lòng khiếp đảm, do dự vận chuyển khiến cho tốc độ không khỏi chậm lại, cuối cùng phải mất hai mươi nhịp thở mới hoàn thành một vòng trong thân thể.
 
Mà Chu Lập kia thì chỉ trong mười một nhịp thở đã hoàn thành.
 
Hơn nữa sau khi vận chuyển xong, bên trong thân thể hắn còn dâng lên mây mù. Hắn cũng bởi vì ánh mắt của Chu Lập khiến cho phân tâm, không thể đặt toàn bộ tâm lực lên đó, cho nên mây mù rất ít. Tất cả đều là bởi Chu Lập đàn áp. sau đó bị hư ảnh của hắn hút luôn hư ảnh do mây mù của Tô Đạo hóa thành.
 
Cảnh tượng đó đều bị sư phụ của Thất Thải Tiên Tôn nhìn thấy, than nhẹ một tiếng liền không truyền tam đại thần thông của Đông Lâm Tông cho Tô Đạo nữa mà truyền Thất Thải Tiên Thuật bậc nhất.
 
Tất cả mọi chuyện đều ở trong trí nhớ của Vương Lâm, giống như không có cách nào thay đổi.
 
Hôm nay cảnh tượng khi xưa lại xuất hiện. Vương Lâm đứng ở nơi này, trầm mặc, trong lòng trầm tư. Hắn không biết là mình nên thuận theo trí nhớ, lựa chọn như Thất Thải Tiên Tôn năm đó hay nên nghịch chuyển ký ức, thay đổi hết thảy.
 
Dựa theo đạo lý mà nói thì hắn nên thuận theo trí nhớ của Thất Thải Tiên Tôn. Như thế sẽ dung hợp càng sâu với Thất Thải Tiên Tôn. Sau đó hắn sẽ biết được mọi chuyện của Thất Thải Tiên Tôn.
 
Nhưng tất cả nếu như thế thì đã không có gì đáng nói. Quan trọng là Vương Lâm không muốn hoàn toàn dung hợp với hồn thứ ba. Nếu như vậy thì Tạ Thanh sẽ không thể nào thức tỉnh được nữa. Trong nháy mắt khi hắn dung hợp. Tạ Thanh sẽ tan thành mây khói, còn Vương Lâm lại trở thành tân Thất Thải Tiên Tôn.
 
Vương Lâm không thích phương pháp này!
 
- . Thuật này là một trong tam đại tối cường thần thông của Đông Lâm Tông chúng ta, tên là Vân Đạo Thiên Thuật. Nhưng tu vi của các ngươi không đủ. Trước tiên hãy học thuật nhập môn đã. Nhưng ngay cả thuật nhập môn cũng có yêu cầu. Mỗi một thế hệ Đông Lâm Tông chúng ta chỉ có một người được học thuật này. Hôm nay ta sẽ chọn ra từ hai người người thích hợp nhất để học nó.
 
Giọng nói của nam tử trung niên vang vọng trong đại điện. Hắn cũng nói ra phương pháp lựa chọn về sự nồng đậm của mây mù và thời gian vận chuyển.
 
Chu Lập cúi đầu, hai mắt khó nén được khát vọng.
 
- Thiên chỉ đạo hữu tổn, trường dư tắc bất bồ (1)
 
Nam tử trung niên thong thả nói, cẩn thận đọc xong khẩu quyết liền giơ tay phải lên, điểm về phía trước hai cái. Lập tức có một đám mây mù gào thét bay ra, rơi lên thân thể Chu Lập và Vương Lâm, dung nhập hoàn toàn vào bên trong.
 
(1): Câu này chắc tác giả chỉnh sửa từ Đạo đức kinh thiên chỉ đạo tốn hữu dư nhi bố bất túc: Đạo trời lấy ở chỗ thừa bù vào chỗ thiếu.
 
- Vân khí nhập thể, hai người các ngươi lập tức khoanh chân ngồi xuống, dùng tốc độ nhanh nhất vận chuyển một vòng. Người đạt viên mãn trước là người ưu tú hơn! Trong quá trình này hai ngươi không nên để ảnh hưởng bởi bên ngoài, tĩnh tâm vận chuyển!
 
Nam tử trung niên nói xong, Chu Lập không chút do dự, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
 
Vương Lâm cũng ngồi trên mặt đất, trong nháy mắt đang chuẩn bị thổ nạp vận chuyển vân khí trong thân thể thì Chu Lập bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, ánh mắt âm trầm, đầy tính uy hiếp.
 
Nam tử trung niên hiển nhiên thấy cảnh tượng này. Đôi mày nhíu lại nhưng không nói gì mà nhìn về phía Vương Lâm.
 
Nội tâm Vương Lâm thầm than. Chính vì một cái nhìn này khiến cho Tô Đạo năm đó nhút nhát mà mất đi tư cách. Nhưng hôm nay hắn không phải là Tô Đạo. Hắn là Vương Lâm. Trong tích tắc khi ánh mắt của Chu Lập trừng lên, hàn quang trong mắt Vương Lâm cũng bùng phát, tùy ý nhìn Chu Lập một cái.
 
Một cái liếc mắt này khiến cho thân thể Chu Lập run lên. Hắn cảm nhận rõ ràng trong mắt Vương Lâm nhìn như có một luồng sát khí tràn vào tâm thần hắn, khiến tâm thần hắn chấn động.
 
Mà vào giờ phút này, Vương Lâm đã nhắm hai mắt lại, vân khí trong thân thể nhanh chóng vận chuyển. Chu Lập vội vàng nhắm mắt, cũng vội vận chuyển vân khí.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, một nhịp thở, hai, ba nhịp thở.
 
Trong tích tắc khi tới tám nhịp thở, thân thể Vương Lâm đột nhiên có một lượng lớn mây mù tràn ngập ra. Hai mắt nam tử trung niên bừng sáng, thân thể đứng vọt lên.
 
Mây mù bên ngoài thân thể Vương Lâm càng ngày càng đậm. Bao phủ gần phân nửa đại diện này. Mây mù quay cuồng, từ bên trong mơ hồ truyền ra tiếng gầm thét.
 
Giờ phút này đã là nhịp thở thứ hai mươi. Chu Lập mới miền cường vận chuyển được vân khí trong cơ thể, bên ngoài thân thể lúc này cũng tràn ngập sương mù. Chẳng qua nếu so với Vương Lâm thì đám sương mù này chẳng đáng là bao.
 
Cũng trong tích tắc khi sương mù từ thân thể hắn lan ra. sương mù bốn phía Vương Lâm gầm thét kinh thiên, bất ngờ hóa thành một con rồng rất lớn!
 
Con rồng này vô cùng dữ tợn. Hai mắt tràn ngập hung quang, hướng về phía Chu Lập cắn nuốt. Một cái nuốt này khiến sương mù toàn thân Chu Lập bị nhanh chóng hấp thu vào trong mồm rồng. Hắn cũng phun một ngụm máu tươi, thân thể uể oải hẳn.
 
Cải biến ký ức, nghịch chuyến trong chớp mắt. Đại điện lập tức vặn vẹo, ngay cả nam tử trung niên ánh mắt đang lấp lánh, không hề để ý chút nào tới Chu Lập mà nhìn chằm chằm vào Vương Lâm kia lúc này thân ảnh cũng vặn vẹo.
 
Cùng lúc đó, ở bên ngoài đại điện, cả ngọn núi bên ngoài, cả dãy núi, toàn bộ Đông Lâm Tông cũng trở nên vặn vẹo. Xa trong thiên địa, mọi thứ đều thay đổi, dường như trong giờ phút này tất cả đều sắp sụp đổ vậy.
 
Đây là hiện tượng kinh thiên xuất hiện sau khi ký ức bị thay đổi!
 
- Tốt! Tô Đạo, từ nay về sau ngươi chính là đệ tử thuộc hệ của vi sư, là người có tư cách học tập Vân Đạo Thiên Thuật này!
 
Thân ảnh nam tử trung niên đang vặn vẹo cười ha hả, xoay người nhìn Chu Lập đang hoảng sợ, lại nói tiếp.
 
- Chu Lập, ngươi tuy không có tư cách học Vân Đạo Thiên Thuật nhưng vi sư sẽ truyền Thất Thải Tiên Thuật cho ngươi!
 
Trong nháy mắt khi lời nói của nam tử trung niên này vang lên, trong đầu Vương Lâm liền truyền tới những cơn đau đớn như bị xé rách. Tất cả mọi thứ bốn phía dường như sắp tan nát. Thế giới do trí nhớ của Thất Thải Tiên Tôn biến thành lập tức có tám luồng khí tức của bát môn ầm ầm bốc lên, nhưng trong tích tắc khi sắp tiêu tán thì cảnh tượng bốn phía lại từ từ bình ổn lại, khôi phục vẻ bình thường.
 
Nhưng trong lòng Vương Lâm lúc này lại có sóng gió ngập trời!
 
- Ta biết rồi! Thay đổi ký ức của Thất Thải Tiên Tôn, khiến cho ký ức xuất hiện mâu thuẫn, xuất hiện hỗn loạn. Trong nháy mắt đó. Nương theo ký ức khác biệt này, ta có thể cảm nhận được vị trí của bát môn! Mâu thuẫn và hỗn loạn càng lớn thì ta lại càng cảm nhận được rõ ràng, thậm chí có thể từ đó tìm ra được cánh cửa thực sự!
 
Đây là phương pháp duy nhất của ta! Thay đổi ký ức của Thất Thải Tiên Tôn!
 
- Tô Đạo, mấy ngày này ngươi nên tu luyện thuật này nhiều hơn. Chỉ còn năm tháng nữa là tới cuộc thi đấu của Đông Lâm Tông chúng ta, mươi người đứng đầu có thể tiến vào Đông Lâm Trì tu hành. Ngươi nếu có thể vào đó thì thành tựu sau này không thể lường được!
 
Tất cả đều thay đổi rồi.
 
Vương Lâm ngẩng phắt đầu!