Tiên Nghịch

Chương 1720: Ngưng tụ bổn nguyên chân thân!




- Có kim ấn của ta, dù là ở Tiên Tộc hắn cũng không ngại gì. nếu đã tới rồi thì trước hết tạm thời không cần phải gấp gáp. rèn luyện một phen đối với hắn tương lai lại càng vô hạn!
 
Huyền La hơi trầm ngâm, không đứng dậy đi tới Tiên Tộc. Dù sao thân phận của hắn, nếu tới Tiên Tộc nhiều lần nhất định sẽ có nhiều rắc rối.
 
Cũng giống như mấy Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc, nếu thường xuyên tới Cổ Quốc thì nhất định sẽ bị đuổi đi, thậm chí bị liên thủ vây công.
 
Hành trình lần trước Huyền La dù rời đi nhưng vẫn có chút thương thế, cho nên phải bế quan. Mà hắn lựa chọn bế quan cũng có một nguyên nhân khác, đó là vẫn còn tiếc nuối vì không đợi được Vương Lâm.
 
Hôm nay tiếc nuối trong tâm đã không còn, thương thế của hắn cũng không đáng lo nữa.
 
Đồ nhi Vương Lâm, Tiên Cương đại lục là nhà của ngươi. Đạo Cổ nhất mạch là cố hương của ngươi. Vi sư ở nơi này chờ ngươi trở về.
 
Khuôn mặt Huyền La lộ nụ cười hiền lành, chậm rãi nhắm mắt lại, đắm chìm vào trong thổ nạp.
 
Trong Thiên Ngưu Châu, Đỗ Thanh hộ pháp, Vương Lâm khoanh chân ngồi bên cạnh hỏa cầu, hai tay không ngừng bắt quyết. Từng đạo ấn ký đánh ra, dung nhập vào trong hỏa cầu, khiến cho Chu Tước trong hỏa cầu càng rõ ràng, tiếng kêu càng vang vọng.
 
Bổn nguyên chân thân, ngưng!
 
Sau mấy canh giờ, Chu Tước bay lượn trong hỏa cầu càng lúc càng nhanh. Ý chí trong hỏa cầu lan ra càng thêm rõ ràng, trong tích tắc Vương Lâm mở bừng hai mắt, quát khẽ một tiếng!
 
Tiếng quát khẽ này rơi vào trong tai Đỗ Thanh giống như tiếng sấm sét ầm ầm, khiến hắn đang ngồi khoanh chân phải đứng vọt dậy, vẻ hoảng sợ trong mắt càng dày. Đã tới mức không thể hình dung được.
 
Đúng là chân thân! Hắn đúng là ngưng tụ bổn nguyên chân thân!
 
Trong nháy mắt khi lời nói của Vương Lâm thốt ra, hỏa cầu một trượng kia ầm ầm nổ tung. Chỉ thấy Chu Tước đang xoay tròn bên trong đột nhiên sững lại, đồng thời lông Chu Tước bốc cháy, hồng mang lóe lên, mơ hồ hóa thành một hình người.
 
Dường như chân thân đang chậm rãi ngưng tụ lại!
 
Cảnh tượng này Đỗ Thanh tận mắt được chứng kiến. Hai mắt hắn mở to, thần sắc thừ ra. Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy bổn nguyên chân thân ngưng tụ. Cảnh tượng này đã đủ để cho hắn cơ duyên lớn lao, thậm chí đã mở ra một con đường sáng cho hắn tu luyện sau này.
 
Con đường này vốn mơ hồ nhưng giờ phút này đã trở nên hoàn toàn rõ ràng.
 
Chân thân! Đây là chân thân! Ta thấy được quá trình này, loại chuyện này cực kỳ hiếm có người có thể chứng kiến nhưng Đỗ Thanh ta lại thấy được!
 
Thần sắc Đỗ Thanh lộ vẻ kích động. Tu vi của hắn còn chưa tới Không Kiếp sơ kỳ, vẫn còn ở trong bảy lần Huyền Kiếp. Đối với lần Huyền Kiếp thứ tám, thứ chín hắn không dám vượt qua. Hắn không nắm chắc có thể vượt qua nổi hay không. Nhưng cảnh tượng lúc đối với biến hóa của bổn nguyên lại có sự trợ giúp rất lớn!
 
Cảnh tượng này nhìn như đơn giản nhưng trên thực tế lúc này Vương Lâm thừa nhận áp lực rất lớn. Sóng gió ngập trời. Trán hắn toát mồ hôi hột, vừa xuất hiện liền lập tức hóa khí, lượn lờ khắp toàn thân, khiến hắn như ẩn như hiện trong sương mù.
 
Hỏa bổn nguyên của hắn căn bản là không đủ để xuất ra bổn nguyên chân thân. Nhưng hắn hôm nay hấp thu mười sáu phân mạch của Thiên Ngưu Châu, lại cắn nuốt cả một mạch con, nhất là lại hấp thu cả ý chí trong hồn mạch con.
 
Tất cả mọi chuyện này khiến cho hỏa bổn nguyên của Vương Lâm có được ý chí của chính mình, có thể tranh đoạt quyền khống chế hỏa diễm của Thiên Ngưu Châu này!
 
Đủ loại biến hóa và lớn mạnh mới khiến cho Vương Lâm bắt đầu sinh ra ý niệm ngưng tụ bổn nguyên chân thân. Nhưng việc này cực kỳ gian nan. Giờ phút này Vương Lâm liều mạng dùng toàn lực cũng chỉ có thể khiến chân thân ngưng tụ được hai chân mà thôi!
 
Hỏa cầu một trượng kia theo thời gian chậm rãi ảm đạm đi, ngọn lửa đã có dấu hiệu bị dập tắt. Chu Tước mới có được hai chân bên trong vẫn không nhúc nhích, nhưng có thể thấy đang nhanh chóng héo rũ đi.
 
Đây là do hỏa bổn nguyên không đủ mà ra. Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, thân thể nhoáng lên, lao thẳng về phía mặt đất, trong nháy mắt đạp lên ngọn núi, tay phải hướng về phía mặt đất nhấn mạnh một cái.
 
Một chưởng này đánh xuống, thần thức của Vương Lâm ầm ầm lan ra, dung nhập vào mặt đất, điên cuồng tràn ra bốn phía. Ngàn dặm, vạn dặm, mười vạn dặm, trăm vạn dặm, ngàn vạn dặm. Cho tới vô tận.
 
Đây là lần đầu tiên Vương Lâm trên Tiên Cương đại lục điên cuồng triển khai thần thức, bao phủ phạm vi khổng lồ như thế. Dù là vậy thì đối với Thiên Ngưu Châu mà nói, thần thức của Vương Lâm cũng chỉ bao trùm không tới một phần, thậm chí nửa phần cũng không tới.
 
Nhưng phạm vi đó cũng đã gần bằng động phủ giới rồi. Trong phạm vi này có tổng cộng một trăm bảy mươi hai phân mạch địa hỏa mạch, có hai mạch con!
 
Một trăm bảy mươi hai địa hỏa mạch hồn, đi ra cho ta!
 
Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm lên, tay phải nhấn mạnh xuống đất một cái rồi vung lên. Cùng với động tác này của hắn, thiên địa ầm vang, mặt đất run rẩy, hễ những nơi bị thần thức của Vương Lâm bao phủ, địa hỏa mạch toàn bộ đều chấn động.
 
Cảnh tượng này nếu từ trên cao dùng thần thông chứng kiến thì có thể thấy trong phạm vi vô tận này, từng dãy núi sụp đổ, long hồn do địa hỏa mạch biến thành gào thét lao ra.
 
Còn có những vùng bình nguyên cũng xuất hiện những cái khe lớn, nham thạch nóng chảy bộc phát, long hồn lao ra!
 
Những con sông trong nháy mắt khô héo, dòng sông sụp đổ. Một long hồn bay ra!
 
Bốn phương tám hướng, trên mặt đất trong phạm vi không thể tính toán có tổng cộng một trăm bảy mươi hai long hồn do địa hỏa mạch biến thành trong tích tắc này toàn bộ lao ra, gầm thét trên bầu trời. Thân thể chúng tu sĩ tầm thường không thể nhìn thấy, chỉ có một số tu sĩ có đại thần thông mới có thể cảm thụ được.
 
Giờ phút này một trăm bảy mươi hai long hồn này gầm thét, giống như bị một lực hút khổng lồ, từ bốn phương tám hướng lao thẳng về phía Vương Lâm.
 
Quần long loạn vũ, tốc độ cực nhanh, vượt xa tu sĩ, giống như súc địa thành thốn vậy, trực tiếp xuất hiện trên bầu trời chỗ Vương Lâm và Đỗ Thanh.
 
Thần sắc Đỗ Thanh ngây ngẩn, nhìn cảnh tượng này tới quên cả hít thở.
 
Hắn chứng kiến đám long hồn rít gào dữ tợn, giống như muốn phản kháng nhưng cuối cùng không thể thoát khỏi hỏa ý chí trong u minh, không thể không tiến vào hỏa cầu sắp bị dập tắt phía trước Vương Lâm.
 
Dưới sự khống chế của luồng ý chí này, chúng ầm ầm lao tới!
 
Luồng ý chí này là sau khi Vương Lâm hấp thu mạch con mới có, là ý chí hỏa bổn nguyên thuộc về hắn, ngoài chủ mạch ra thì những phân mạch còn lại toàn bộ đều bị ý chí này khống chế!
 
Tiếng ầm ầm kinh thiên động địa vang lên. Chỉ thấy một trăm bảy mươi hai con hỏa long kia nhảy vào trong hỏa cầu, khiến cho hỏa cầu lập tức bốc cháy hừng hực, Chu Tước đã huyễn hóa ra hai chân của chân thân trong đó lại một lần nữa kêu vang.
 
Tiếng kêu này mang theo vẻ vui sướng, nhanh chóng hấp thu hỏa bổn nguyên lực của một trăm bảy mươi hai hỏa long kia. Đôi cánh của Chu Tước chậm rãi hóa thành hai cánh tay tràn ngập ấn ký ngọn lửa.
 
Tứ chi xuất hiện. Chỉ còn lại thân và đầu là hỏa bổn nguyên chân thân của Vương Lâm có thể hoàn toàn ngưng tụ ra! Thân thể Đỗ Thanh vội vàng lui lại phía sau. Hắn tuy là người ngoài cuộc nhưng cũng có thể cảm nhận được sự khó khăn khi ngưng tụ chân thân. Bổn nguyên lực mênh mông như thế không ngờ vẫn chưa đủ để ngưng tụ chân thân.
 
Cảnh tượng này khiến hắn sợ hãi.
 
Khó trách bổn nguyên chân thân lại hiếm thấy như vậy. Ngưng tụ chân thân thể này quá mức gian nan, càng về sau khó khăn lại càng lớn. Mà mới chỉ có như thế này đã thể hiện được rung động của bổn nguyên chân thân!
 
Người này có bảy đạo bổn nguyên, hắn. nếu cuối cùng toàn bộ ngưng tụ ra bổn nguyên chân thân của bảy đạo bổn nguyên thì người này.
 
Đỗ Thanh hít sâu một hơi, không dám tượng tượng tiếp nữa.
 
Vương Lâm đứng trên ngọn núi, thở hổn hền. Hắn ngẩng đầu nhìn hỏa cầu một trượng kia. Chu Tước đã ngưng tụ ra tứ chi, nhưng khoảng cách tới lúc hoàn mỹ vẫn còn rất xa.
 
Long hồn lưỡng mạch, xuất cho ta!
 
Vương Lâm cắn răng, hai tay đồng thời ấn xuống mặt đất. Một cái nhấn này khiến mặt đất chuyển động, truyền ra những tiếng nổ ầm ầm. Cùng lúc đó, trong phạm vi thần thức của hắn bao phủ, ở hai phương hướng bất đồng liền truyền tới tiếng gầm thét cực kỳ cường hãn.
 
Ở phía đông Vương Lâm có một vùng tuyết sơn vạn năm không tan. Lúc này ngọn núi chấn động, băng tuyết trong nháy mắt bị hòa tan, hình thành một cơn sóng như sóng biến, tràn xuống mặt đất. Nhưng nó còn chưa kịp chảy xa thì đã vang lên những tiếng xèo xèo, hóa thành một vùng khí trắng bay lên. Bên trong bạch khí, long hồn do địa hỏa mạch biến thành ngửa mặt lên trời rít gào, bay thẳng về phía Vương Lâm ở rất xa!
 
Ở phía tây của hắn là một vùng biển trong lục địa. Vùng nước biển này bị Thiên Ngưu Châu vây quanh, lòng biến lúc này ầm vang, ở sâu trong đáy biển có một vùng núi non. Dãy núi này thoạt nhìn trông giống như một con rồng!
 
Vào lúc này dãy núi ầm ầm chấn động, nước biển hóa thành một dòng xoáy khổng lồ nhưng chóng chuyển động, khiến cho sóng biển ngập trời bốc lên. Một luồng dao động linh hồn truyền ra từ dãy núi, ngưng tụ vô số nước biển, hóa thành một con hải long, lao ra khỏi biến rộng.
 
Hải long này nhìn như không có quan hệ chút nào với hỏa diễm nhưng trên thực tế, mỗi giọt nước biển đều ẩn chứa hỏa bổn nguyên vô tân. Hải long sau khi bay lên không trung, toàn thân rung lên, lập tức thân thể do nước biển màu lam tạo thành liền nháy mắt biến thành màu đỏ, bất ngờ hóa thành dung nham!
 
Con rồng dung nham này gầm thét lao thẳng tới Vương Lâm xa xa trong thiên địa.
 
Tất cả mọi chuyện nói thì chậm nhưng thực tế lại chỉ trong nháy mắt. Trong tích tắc khi hai cánh tay Vương Lâm giơ lên từ mặt đất, từ hai phương hướng liền phát ra tiếng gầm thét kinh thiên. Long hồn lưỡng mạch gào thét lao tới.
 
Dường như thiên không bị thiêu đốt hai đường dài. Hai long hồn dữ tợn kia làm cho sắc mặt Đỗ Thanh đại biến!
 
Vương Lâm ngẩng đầu, hai mắt lộ hàn quang, thân thể vọt lên, lao thẳng về phía hai long hồn.
 
Đỗ Thanh, cho ngươi một cơ hội, kiềm chế một long hồn trong nửa canh giờ!
 
Lời nói của Vương Lâm vừa thốt lên, hắn đã lao thẳng về phía long hồn do nước biển hóa thành.
 
Sắc mặt Đỗ Thanh liên tục biến đổi, cắn răng lao lên, toàn thân tràn ngập tử quang, bất ngờ hóa thành một thân hình khôi lỗi gỗ, hướng về phía long hồn còn lại lao tới.