Tiên Nghịch

Chương 1741: Phân thân trấn áp!




Thiên địa bát hoang run rẩy. Cầu thang khổng lồ vừa huyễn hóa ra, giống như thông lên trời cao. Đứng ở bậc thang thấp nhất, Vương Lâm giống như thiên thần, mái tóc bạc tung bay. Thoạt nhìn phiêu dật không nói lên lời.
 
Hắn cúi đầu, hai mắt giống như đảo qua mặt đất, rơi vào ngọn núi của Viêm Loan, dừng lại trên người đệ tử bị thần thức của Viêm Loan thay thế kia. Một cái nhìn này khiến thân thể đệ tử này run lên, ánh mắt lộ vẻ khó tin. Ánh mắt của Vương Lâm khiến cho Viêm Loan có cảm giác thần thức như muốn ầm ầm bị đánh bật ra khỏi thân thể đệ tử này.
 
Giống như chỉ cần ánh mắt của Vương Lâm nhìn thêm chốc lát thì thần thức của nàng sẽ bị đánh bay.
 
Loại cảm giác này nàng chưa bao giờ gặp phải. Dù là Thanh Ngưu lão tổ có thể làm được điều này nhưng loại khí thế này khiến cho Viêm Loan có cảm giác không giống.
 
Trong tích tắc này, Viêm Loan cảm thấy Vương Lâm không còn là Vương Lâm mà nàng từng thấy nữa!
 
Loại ảo giác này rất kỳ dị, rõ ràng là một người nhưng lại khiến nàng có hai cảm giác khiếp sợ bất đồng.
 
Rung động không chỉ có nàng mà còn có tất cả tu sĩ trong Đại Hồn Môn lúc này. Những người bị ánh mắt của Vương Lâm nhìn tới đầu óc đều ầm ầm chấn động, thân thể run rẩy đồng loạt lui lại phía sau. Bọn họ toàn bộ đều có cảm giác như linh hồn muốn rời khỏi thân thể, Nguyên Thần sắp bị đánh bật ra.
 
Chẳng phân biệt tu vi, đệ tử cấp thấp nhất cũng tốt, trưởng lão tu vi cao thâm cũng vậy, dù là những lão quái bế quan thì trong nháy mắt tâm thần đều chấn động, Nguyên Thần muốn chia lìa khỏi thân thể.
 
Tất cả đều bị ánh mắt này Vương Lâm khiến cho khiếp sợ!
 
Còn cả Thanh Ngưu lão tổ đang đứng bên ngoài động phủ, sau khi bị ánh mắt của Vương Lâm đảo qua liền trực tiếp quay đầu lại nhìn về phía này. Lúc này ánh mắt hắn như va chạm, khiến sắc mặt Thanh Ngưu lão tổ đại biến, thân thể bỗng nhiên run lên, phía sau tràn ngập một đám thanh khí, hóa thành bổn nguyên chân thân.
 
Ánh mắt Vương Lâm tán đi rất nhanh nhưng Thanh Ngưu lão tổ lại cảm thấy tâm thần chấn động. Ánh mắt nọ lộ ra vẻ vô tình và lạnh lùng, giống như vạn vật trong thiên địa đều ở dưới chân, đều phải cúng bái y!
 
Thanh Ngưu lão tổ còn chưa đi tới hoàng thành của Đạo Cổ nhất mạch, còn chưa nhìn thấy pho tượng Cổ Tổ chống trời trong thành trì nọ. Nếu hắn đã từng thấy thì nhất định sẽ có cảm giác rất rõ ràng.
 
Giống như hư ảnh khổng lồ của Vương Lâm biến ảo ra lúc này có cùng khí tức bao trùm thiên hạ, vô cùng giống với Cổ Tổ nhưng chỉ tiết lại khác biệt!
 
Chuyện. Chuyện này. Trên người hắn đã xảy ra chuyện gì. Người này tuyệt đối không phải là Vương Lâm. Hắn là ai vậy!
 
Sắc mặt Thanh Ngưu lão tổ tái nhợt, thân thể nhoáng một cái đã ra ngoài động phủ, đứng giữa không trung, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng.
 
Hư ảnh khổng lồ của Vương Lâm trên bầu trời thu hồi ánh mắt nhìn về mặt đất, nhắm hai mắt lại. Thanh Ngưu lão tổ không biết bí ẩn của Vương Lâm. Hắn không biết giờ phút này vẫn là Vương Lâm đó nhưng luồng khí thế kinh người kia lại đến từ phân thân!
 
Trong nháy mắt khi Vương Lâm nhắm mắt lại, bàn chân hắn giơ lên, thần sắc bình tĩnh, thong dong bước ra từng bước. Một bước này hạ xuống khiến thiên địa chấn động. Chỉ thấy hư ảnh cầu thang kia giống như không thể thừa nhận một bước chân của Vương Lâm.
 
Giống như một bước chân này của Vương Lâm từ trong hư vô xa xôi truyền tới. Đừng nói là Tàng Hồn Các, dù là Đại Hồn Môn, thậm chí cả Thiên Ngưu Châu cũng không thể thừa nhận một bước chân này!
 
Trong tiếng ầm vang, Vương Lâm lại một lần nữa bước tiếp. Chân hắn không dừng lại, nhưng cũng không có chút cảm giác lo lắng mà khá thong dong, giống như bước trên cầu thang nhà mình, từ từ đi lên.
 
Bậc thang thứ ba, thứ tư, thứ năm. Trong khi người Đại Hồn Môn bốn phía đang trầm mặc nhìn lên, họ thấy Vương Lâm nhắm mắt đi liền mười lăm bước!
 
Vương Lâm đi qua mười lăm bậc thang không chút đình trệ, giống như cấm chế trên cầu thang này đối với hắn mà nói không chút quan trọng.
 
Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt đệ tử của Đại Hồn Môn tái nhợt, khiến cho quái ánh mắt tất cả các lão đều lộ vẻ rung động, khiến cho Thanh Ngưu lão tổ phải hít sâu một hơi!
 
Thần thức của Viêm Loan trên người đệ tử kia cũng ầm ầm chấn động, giống như muốn tan rã. Nàng nắm chặt bàn tay, móng tay bấm sâu vào thịt, nhỏ cả máu tươi!
 
Thiên địa ầm vang. Vương Lâm nhắm hai mắt, cất bước đi lên bậc thang thứ mười sáu, thứ mười bảy, thứ mười tám. Trong tích tắc này, hắn đột nhiên mở mắt.
 
Một luồng uy áp như của thiên địa từ trong hai mắt hắn lan ra. Bao phủ mặt đất, khiến tất cả những người nhìn thấy theo tiềm thức đều phải cúi đầu không dám nhìn. Đệ tử có thần thức của Viêm Loan lúc này thân thể run rẩy, khiến thần thức của Viêm Loan lúc này giống như sắp bị đánh bật ra.
 
Viêm Loan, ta thắng rồi!
 
Giọng nói của Vương Lâm bình thản vang lên trong thiên địa. Vương Lâm bước ra một bước cuối cùng, đạp lên bậc thang thứ mười chín, tiến vào tầng tám của Tàng Hồn Các!
 
Trong nháy mắt khi lời nói này truyền ra, thân thể đệ tử chứa thần thức của Viêm Loan run mạnh, thần thức trong cơ thể nàng liền tiêu tán. Nữ đệ tử này lui lại phía sau vài bước, ánh mắt lộ vẻ mê mang.
 
Cũng trong tích tắc này, cả Đại Hồn Môn hoàn toàn yên tĩnh, nhưng rất nhanh liền nổi lên tiếng xôn xao ngập trời, ầm ầm vang dội.
 
Hắn. thành công rồi!
 
Liên tục xông lên hai tầng, Vương trưởng lão này không ngờ tiến vào tầng tám thật!
 
Ánh mắt của hắn thật đáng sợ. Ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt của tu sĩ nào đáng sợ như vậy!
 
Trong Thanh Thiên Phong, Thanh Ngưu lão tổ nhìn hư ảnh khổng lồ từ từ biến mất trên bầu trời, thần sắc biến hóa bất định, lộ vẻ phức tạp.
 
Trong Tàng Hồn Các, tại tầng thứ sáu, Viêm Loan sắc mặt tái nhợt như không còn huyết sắc, đứng ở lối vào tầng thứ bảy, trầm mặc không nói.
 
Hồ lô trong tay nàng lúc này giống như có một lực hút mạnh, muốn mang nó đi. Nhưng lúc này Viêm Loan cắn răng, mạnh mẽ giữ chặt lại, nắm hồ lô nọ trong tay.
 
Hả. ngươi muốn lật lọng sao?
 
Trong tích tắc khi Viêm Loan giữ lại hồ lô. Đột nhiên giọng nói của Vương Lâm từ trong tầng tám truyền xuống. Cùng lúc, tiếng bước chân xuống cầu thang đột nhiên vang lên.
 
Vương Lâm trong chớp mắt tiến vào tầng tám liền xoay người trở lại, đi về phía tầng bảy. Sau khi đã thành công tiến vào tầng tám, lần thứ hai dù là trên hay dưới thì trong Đại Hồn Môn đều không xuất hiện thiên biến nữa. Chuyện trong này người ngoài cũng không cách nào biết được. Nhưng Viêm Loan lúc này lại cảm thấy hình như có một tiên nhân vô thượng đang từ tầng tám đi xuống.
 
Lạch cạch, tiếng bước chân vang khắp Tàng Hồn Các. Vương Lâm từ từ đi xuống, rất nhanh đã tới tầng bảy.
 
Nếu đánh cuộc rồi mà muốn lật lọng, Viêm Loan, lần đánh cuộc này không phải Vương mỗ đưa ra mà là ngươi tự nhắc tới!
 
Giọng nói của Vương Lâm bình tĩnh không chút dao động, từ tầng bảy Tàng Hồn Các truyền xuống, rơi vào tai Viêm Loan.
 
Đồng tử trong hai mắt nàng co rút lại. Đứng ở cuối cầu thang thông từ tầng sáu lên tầng bảy. Vương Lâm giơ chân phải lên. Ở vị trí này của nàng chỉ có thể nhìn thấy bàn chân phải của Vương Lâm, không thể thấy thân thể hắn. Trong tích tắc khi bàn chân hắn hạ xuống, Viêm Loan có cảm giác như mình đang ở trong thiên địa. Đối diện với một vầng thái dương vậy.
 
Ngươi thật sự muốn đổi ý sao!
 
Vương Lâm từ từ đi xuống cầu thang, giọng nói lộ ra một sự uy nghiêm như thiên uy, giống như điều khiển cấm chế cả Tàng Hồn Các này, giống như vượt qua cả pháp tắc của Tiên Cương đại lục, phủ xuống Đại Hồn Môn.
 
Vương Lâm không ngừng đi xuống, hai chân hắn, thân hình hắn từ từ xuất hiện trong mắt Viêm Loan.
 
Ngươi xác định phải không! Trả lời ta đi!
 
Đứng trên bậc thang thứ chín, Vương Lâm từng bước bước xuống, lộ ra cả thân thể, giọng nói bình tĩnh nhưng lại như sấm sét ầm vang, khiến cho sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, liên tục lui lại mấy bước.
 
Ánh mắt nàng lộ vẻ bối rối, trong nháy mắt này, nàng giống như quên cả tu vi của mình, thậm chí có cảm giác trước mặt Vương Lâm này mình không khác gì một con kiến hôi. Lúc này nàng nhìn thấy không phải là Vương Lâm!
 
Ngươi là ai!
 
Hai mắt Viêm Loan có tơ máu, giọng nói trở nên khàn khàn.
 
Vương Lâm giờ phút này lấy khí thế của phân thân, trấn áp Viêm Loan này, dùng tâm thần hoàn toàn trấn áp, lưu lại một khe hở trong đạo tâm, khiến cho ngày sau nàng gặp mình phải sinh ra tâm lý sợ hãi.
 
Do đó nữ tử này về sau đối với hắn không còn chút uy hiếp nào nữa!
 
Không phải có thâm cừu đại hận gì, Vương Lâm cũng không muốn phá đạo niệm của nàng. Nữ tử này về sau tu hành vẫn như thường, chỉ có với mỗi Vương Lâm mới sinh ra sợ hãi, không dám đối đầu!
 
Đưa đây!
 
Bước chân Vương Lâm hạ xuống, lại bước xuống hai bậc cầu thang, tay phải tùy ý giơ lên.
 
Trong cảm giác của Viêm Loan lúc này, hai bước Vương Lâm đi xuống giống như ầm ầm dẫm lên tâm thần này, khiến cho nàng cảm thấy thiên địa dường như sụp đổ, giống như nếu không theo lời nói của Vương Lâm mà giao ra hồ lô thì nàng sẽ bị thiên địa đè ép mà chết!
 
Run rẩy, ánh sáng trong mắt Viêm Loan như tan rã. Nàng không thể chịu nổi luồng uy áp đến từ tâm thần này. Giờ phút này khí thế trên người Vương Lâm khiến trong lòng nàng sinh ra sự sợ hãi chưa từng có.
 
Tay phải nàng từ từ buông ra. Hồ lô trong đó lập tức nhoáng lên, bay về phía Vương Lâm. rơi vào bàn tay hắn.
 
Hai mắt Vương Lâm bình tĩnh nhưng thực tế đã âm thầm lóe sáng. Đây là lần đầu tiên hắn hoàn toàn điều động khí thế của phân thân, dùng để trấn áp đối phương. Luồng khí thế này cường đại khiến hắn cũng phải kinh hãi.
 
Cầm hồ lô trong tay, Vương Lâm xoay người đi lên cầu thang, hướng về phía tầng thứ bảy, đi lên tầng thứ tám. Hắn muốn lựa chọn thần thông công pháp!
 
Cho tới khi Vương Lâm rời đi, thân ảnh biến mất trong mắt Viêm Loan thì luồng khí tức khiến nàng kinh hãi này mới từ từ tiêu tán. Thân thể Viêm Loan mềm nhũn ra, lui lại phía sau mấy bước, trong lòng khổ sờ, thần sắc phức tạp.
 
Trong tầng thứ tám, Vương Lâm từ từ bước lên. Nơi này tràn ngập tro bụi, giống như rất lâu chưa có người đi tới. Ở tầng này lơ lửng chín hồn thể, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
 
Chín hồn thể này bên trong ẩn chứa chín loại thần thông cực kỳ mạnh mẽ của Đại Hồn Môn, mỗi một cái đều có thể hủy thiên diệt địa!