Tiên Nghịch

Chương 1744: Bổn nguyên thứ tám!




Trong Không Gian trữ vật của Vương Lâm có rất nhiều vật phẩm hắn muốn lấy ra, nhưng giờ phút này cơ hội mở Không Gian trữ vật mà không tổn hao gì chỉ có một lần. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nội tâm đã có phán đoán.
 
Trước mắt đối với hắn mà nói, một khôi lỗi có tu vi tiếp cận gần vô hạn với Không Kiếp sơ kỳ mới là vật có tác dụng nhất!
 
Dĩ Ti khôi lỗi lấy được sâu trong vùng đất cổ mộ hiện lên trong tâm thần Vương Lâm. Hắn không chút nghĩ ngợi, không do dự chút nào nữa, trong tích tắc liền nắm lấy Không Gian Thạch, thần thức tràn vào trong đó, ở bên trong Không Gian Thạch nhanh chóng mở Không Gian trữ vật của hắn ra!
 
Trong tích tắc khi Không Gian trữ vật được mở ra, Không Gian Thạch lập tức chấn động, một cái không gian trong đó thay thế Không Gian trữ vật của Vương Lâm ầm ầm sụp đổ.
 
Ngay trong khoảnh khắc khi nó sụp đổ,một luồng sát khí ngập trời từ trong Không Gian trữ vật của Vương Lâm tràn ra, u quang chợt lóe lên. Bên cạnh Vương Lâm có thêm một thân ảnh đầu lưỡi đỏ lòm, tứ chi chồm hổm trên mặt đất, lộ vẻ vô cùng dữ tợn.
 
Đó chính là Dĩ Ti khôi lỗi trông gầy gò như con khỉ kia!
 
Những luồng khí tức hung ác gào thét tràn ra từ cơ thể Dĩ Ti. Đôi mắt nó đỏ rực, sau khi xuất hiện liền nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, vừa gào thét vừa tựa như đang nhớ lại thân phận của Vương Lâm, hung quang khôn cùng trong mắt không tiêu tán chút nào.
 
Dĩ Ti, hộ pháp cho ta!
 
Vương Lâm lạnh lùng nhìn thân ảnh hung tàn dữ tợn đầy sát khí kia, chậm rãi mở miệng.
 
Rống!
 
Hung quang trong hai mắt Dĩ Ti lại càng nồng đậm. Mạnh mẽ xoay người, nhìn chằm chằm vào cửa động phủ gầm khẽ, đầu lưỡi đỏ lòm quét trên mặt đất, không ngừng vặn vẹo, thoạt nhìn mà giật mình. Giờ phút này nếu có bất luận kẻ nào bước vào động phủ này lập tức sẽ bị Dĩ Ti này điên cuồng công kích.
 
Vương Lâm vẫn chưa yên tâm. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua ấn ký như mực do Văn Vương biến thành trên cánh tay mình. Trong chớp mắt khi hắn nhìn lại ấn ký Văn Thú như mực kia hai mắt chợt lóe lên hàn quang, tựa như nhìn Vương Lâm vậy.
 
Văn Thú chính là sự phòng hộ cuối cùng Vương Lâm chuẩn bị cho mình trong khi bế quan!
 
Đến tận lúc này Vương Lâm mới yên tâm, khoanh chân ngồi trong động phủ, nhìn giọt nước trong tay, ánh mắt lộ vẻ kích động. Hắn hít sâu một hơi, cầm lấy giọt nước đó, trong nháy mắt đặt lên mi tâm.
 
Trong nháy mắt khi giọt nước này tiến vào mi tâm của Vương Lâm, máu huyết toàn thân hắn ầm ầm sôi trào lên, thủy bổn nguyên ẩn bên trong thân thể hắn lập tức dung hợp với giọt nước mới tiến vào này, tạo nên biến hóa kinh người.
 
Trong sự biến hóa này, thân thể Vương Lâm dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khô héo đi, tựa như tất cả máu và nước trong cơ thể hắn trong nháy mắt này đều ngưng tụ lại với nhau.
 
Thân thể của hắn nhanh chóng héo rũ khiến chỉ trong thời gian nửa nén hương. Vương Lâm liền giống như biến thành một cái thây khô, mái tóc khô héo, toàn bộ làn da tràn đầy nếp nhăn giống như một cái xác ướp đã tử vong nhiều năm rồi vậy!
 
Bên trong thân thể hắn lúc này, giọt nước ngưng tụ thủy bổn nguyên kia hấp thu nước và máu toàn thân Vương Lâm, trong suốt lấp lánh nhưng lại ần trong thân thể, từ bên ngoài không cách nào thấy được.
 
Thủy bổn nguyên ngưng tụ và hấp thu chính là như vậy, thoạt nhìn cực kì khủng bố. Bởi vì bên trong thân thể tu sĩ tất nhiên tồn tại nước, thậm chí máu cũng có một bộ phận là nước.
 
Trong nháy mắt khi ngưng tụ thủy bổn nguyên này, thân thể hiển nhiên sẽ phải chịu ảnh hưởng, vì thế mới xuất hiện cảnh tượng hắn biến thành hình dạng giống như thây khô này.
 
Thời gian từ từ trôi qua, chớp mắt đã qua bảy ngày. Trong bảy ngày này, Vương Lâm khoanh chân ngồi không nhúc nhích, giống như thật sự đã tử vong vậy. Nếu không phải là khí tức của hắn chẳng những không tiêu tán, ngược lại càng ngày càng đậm thì sợ là cho dù ai cũng sẽ nghĩ Vương Lâm đã xảy ra biến cố.
 
Hai ngày sau, trong động phủ Vương Lâm, thân thể khô héo kia đột nhiên chấn động, hai mắt bỗng nhiên mở ra. Đôi mắt này hoàn toàn mở đục. Tựa như mà ngay cả thành phần nước trong mắt cũng đều đã biến mất.
 
Tán, thủy bổn nguyên.
 
Giọng nói hàn khàn từ trong miệng Vương Lâm truyền ra. Đôi tay như xương khô của hắn giơ lên, bỗng nhiên bấm quyết. Trong nháy mắt khi hắn bấm quyết, bên trong thân thể héo rũ của Vương Lâm, giọt nước thủy bổn nguyên kia tựa hồ đã ngưng tụ đến cực hạn, ầm ầm bộc phát. Thân thể Vương Lâm run rẩy, thật giống như tỏa ra sức sống thanh xuân, nhanh chóng khôi phục.
 
Tốc độ khôi phục này trong nháy mắt đã hoàn thành. Giờ phút này Vương Lâm không còn cái vẻ khô héo kia nữa mà làn da lại mềm mại lấp lánh, bên ngoài thân thể như có ánh sáng kỳ dị lưu chuyển.
 
Trạng thái như vậy duy trì chín ngày. Trong chín ngày này giọt nước dung hợp trong cơ thể Vương Lâm nhanh chóng xoay tròn, độ lớn rõ ràng đã giảm hơn so với chín ngày trước một chút.
 
Giống như là hai lần thời gian chín ngày này một ngưng một tán, tạo thành một vòng tuần hoàn. Lúc này vòng tuần hoàn thứ nhất qua đi. Lập tức bắt đầu vòng tuần hoàn thứ hai!
 
Vương Lâm bế quan tới ngày thứ mười chín, thân thể lại một lần nữa xuất hiện biến hóa quỷ dị. nhanh chóng héo rũ đi, trong nháy mắt biến thành thây khô. Giọt nước trong cơ thể hắn không ngừng lóe sáng.
 
Thời gian khôi phục tiếp sau đó lại rất nhanh. Thân thể Vương Lâm sau khi khô héo lại bão hòa, tuần hoàn hơn bảy lần. Giọt nước trong cơ thể hắn đã lớn không bằng hai phần so với trước Thời gian đã trôi qua mấy tháng!
 
Trong mấy tháng bế quan, Vương Lâm đối với mọi chuyện bên ngoài của Đại Hồn Môn ngoảnh mặt làm ngơ, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong việc hấp thu thủy bổn nguyên. Hắn hiểu rõ lúc này hấp thu có thể khiến thủy bổn nguyên đại thành viên mãn, như vậy tu vi của hắn sẽ lập tức gia tăng!
 
Mà thủy bổn nguyên này là thực bổn nguyên, trong cơ thể Vương Lâm cũng sẽ tồn tại vấn đề như hỏa bổn nguyên, cần phải dung hợp và cắn nuốt ý chí.
 
Chẳng qua thủy bổn nguyên của Vương Lâm trước mới chỉ là tiểu thành, cho nên khi dung hợp thủy bổn nguyên của Tiên Cương đại lục này lực bài xích không quá lớn, hắn có thể chịu được.
 
Thời gian lại tiếp tục trôi đi, chớp mắt đã lại qua mười tám ngày nữa. Lúc này thân thể Vương Lâm héo rũ và bão hòa đã qua tám lần. Sau tám lần tuần hoàn, giọt nước thủy bổn nguyên trong cơ thể Vương Lâm giờ đã cực kỳ mở nhạt, thậm chí nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy rõ.
 
Trong khi Vương Lâm liên tục duy trì bế quan, bổn nguyên chân thân của hắn ở bên ngoài động phủ hộ pháp chu đáo. Bên trong động phủ lại có Dĩ Ti khôi lỗi, bảo vệ cẩn thận.
 
Dĩ Ti khôi lỗi đã lâu không nếm máu tươi, giờ phút này rất nóng nảy. Đứng trong động phủ không ngừng gầm nhẹ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt vẫn mang hung quang. Chẳng qua trong ý thức của hắn, Vương Lâm là chủ nhân. Ý niệm này tuy cũng không khắc sâu trong đầu nhưng vẫn có chút tác dụng, khiến hắn nhịn được cảm giác khát máu.
 
Mà một mặt trọng yếu nhất chính là Dĩ Ti khôi lỗi này cảm giác chủ nhân của nó không giống năm xưa. Dường như trên người người này lúc này tồn tại một luồng khí tức khiến nó sợ hãi. Khí tức này dù rất nhạt nhưng lại dung hợp với hồn phách, không thể phân biệt được.
 
Đây cũng chính là nguyên nhân Vương Lâm cho nó làm hộ pháp. Khi triệu xuất vật này, cho dù nó có sát khí ngập trời nhưng ý chí của Vương Lâm lại có tác dụng như vậy, không phải thời gian quá dài thì sẽ không có chuyện gì. Mà tu vi Vương Lâm càng ngày càng cao, luồng ý chí đó lại càng mãnh liệt, đủ để khống chế khôi lỗi hung tàn này!
 
Càng không nói tới nguyên nhân phân thân của hắn, bên trong thần thức có ẩn chứa một luồng khí tức mà người ngoài rất khó phát hiện nhưng Dĩ Ti khôi lỗi lại có thể cảm thấy.
 
Phàn San Mộng cũng ở bên trong ngọn núi này. Nàng quan sát địa phương Vương Lâm bế quan thật lâu. Đã mấy tháng rồi, ý niệm trong nội tâm nàng càng thêm mãnh liệt, từ trong động phủ đi ra, chậm rãi đi về phía đỉnh núi.
 
Khi tới phạm vi trăm trượng, Phàn San Mộng dừng lại, nhìn hỏa bổn nguyên chân thân ở bên ngoài động phủ của Vương Lâm. Ánh mắt nàng lộ vẻ vô cùng kiêng kỵ.
 
Nàng cũng không phải to gan muốn thừa dịp Vương Lâm bế quan mà ra tay, chẳng qua chỉ muốn quan sát gần hơn, nghĩ biện pháp tìm ra manh mối hoàn thành lệnh của sư tôn, từ từ khắc chết Vương Lâm.
 
Nhưng ngay trong nháy mắt khi nàng dừng lại cách đó trăm trượng, lại thấy động phủ ngoài bổn nguyên chân thân của Vương Lâm, đột nhiên bừng hai mắt, liếc nhìn Phàn San Mộng một cái.
 
Bị ánh mắt của bổn nguyên chân thân ngưng tụ giống như bị Vương Lâm tự mình nhìn tới, tâm thần Phàn San Mộng run lên, vội vàng cúi đầu. Đang muốn lui về phía sau. Nhưng vào lúc này, đột nhiên một tiếng gào thét kinh người từ trong động phủ kia vang vọng ra. Một vùng sương mù đen kịt ầm ầm lao ra khỏi động phủ, biến ảo ra trong thiên địa. Trong sương mù đó lộ ra một đôi mắt hung tàn, còn có một đầu lưỡi đỏ lòm rũ xuống ngoài sương mù, vặn vẹo lắc lư. Thoạt nhìn nhìn mà giật mình.
 
Đám sương mù này chính là Dĩ Ti. Nó đã nhịn mấy tháng không thấy máu tươi, đang nóng nảy thì lại nhận thấy được có người đến gần động phủ này, lập tức gào thét lao ra. Ở giữa không trung sau khi thấy Phàn San Mộng, hai mắt quỷ Dĩ Ti này lộ ra vẻ tàn nhẫn khát máu. ngửa mặt lên trời gào thét, lao thẳng tới Phàn San Mộng.
 
Tu vi Phàn San Mộng đạt đến trình độ Huyền Kiếp lần thứ bảy, đã rất không tầm thường, nhưng dưới ánh mắt của Dĩ Ti tâm thần cũng chấn động, hơn nữa sự kiêng kỵ đối với Vương Lâm khiến cho Phàn San Mộng không cần nghĩ ngợi, lập tức lui về phía sau.
 
Nhưng tốc độ của nàng rõ ràng không bằng Dĩ Ti kia. Nó gào thét vọt thẳng tới Phàn San Mộng, trong tích tắc đã tới gần. Đầu lưỡi khổng lồ kia vung lên, cuốn về hướng Phàn San Mộng, đồng thời hắc vụ bao phủ, phong tỏa đường lui của Phàn San Mộng.
 
Tiếng nổ vang không ngừng truyền ra, vang vọng trong thiên địa. Người bên trong Đại Hồn Môn phần lớn đều nhận được lệnh của lão tổ cấm không được tới gần ngọn núi nơi Vương Lâm ở, giờ phút này phát hiện dị biến đều vội vàng ngưng thần quan sát.
 
Viêm Loan đang ngồi khoanh chân đả tọa, giờ phút này bỗng nhiên mở ra hai mắt, thần sắc biến đối. Nàng hầu như đã quên chính mình từng phái Phàn San Mộng đi khắc chết Vương Lâm, giờ phút này mắt lộ ra một tia kiêng kỵ, thân thể nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới ngọn núi Vương Lâm ở.
 
Vương Lâm ở trong động phủ, khoanh chân đang ở tiến hành lần tuần hoàn thứ chín, cũng là một lần cuối cùng. Một khi lần này thành công, thủy bổn nguyên của hắn sẽ viên mãn. Tu vi có thể đề cao.
 
Nhưng giọt nước thủy bổn nguyên trong cơ thể hắn cũng là trong tích tắc khi thân thể hắn nhanh chóng héo rũ, giống hệt một thây khô thì hoàn toàn tiêu tán, không sót lại chút nào. Vương Lâm mở bừng hai mắt, đôi mắt lóe sáng.
 
Thủy bổn nguyên không đủ hoàn thành một lần tuần hoàn cuối cùng. Còn thiếu một lần! Ta cần một lượng nước lớn!
 
Hình dáng Vương Lâm giờ phút này khá kinh khủng, thân thể khô héo, giống như một bộ hài cốt, thoạt nhìn rất kinh người.
 
Hắn đang trầm mặc, bỗng nhiên ngẩng đầu. nhận thấy tiếng nổ vang bên ngoài động phủ và khí tức của Viêm Loan đang đi tới.
 
- Dĩ Ti, trở lại!
 
Trong tích tắc khi Viêm Loan tới gần đám sương mù đang nổ vang chứa Phàn San Mộng và Dĩ Ti, giọng nói của Vương Lâm từ trong động phủ chợt truyền ra. Cùng lúc đó. Thân ảnh Vương Lâm nhoáng lên, trực tiếp đi ra khỏi động phủ, xuất hiện trong thiên địa.
 
Thân thể khô héo kia, hình dáng kinh khủng kia lập tức bị kia Viêm Loan nhìn thấy, hóa thành một tiếng thét kinh hãi.