Tiên Nghịch

Chương 1803: Khí tuyệt!




Bên ngoài Lục Ma Lô, sau mười năm này, hai Lục Ma sứ giả liên tục phun Nguyên Thần khí giờ Nguyên Thần đã cực kỳ uể oải, trở nên ảm đạm. Mơ hồ giống như không thể chịu đựng được nữa.
 
Sau mấy ngày, Nguyên Thần của một trong hai Lục Ma sứ giả sau khi phun ra ngụm Nguyên Thần khí cuối cùng liền tiêu tán, thân thể mất đi ánh sáng, ngã xuống một bên, hoàn toàn tử vong.
 
Hắn chết đi còn chưa được nửa nén hương thì Nguyên Thần Lục Ma sứ giả còn lại cũng ảm đạm, dần dần tiêu tán.
 
Hai người này làm bạn với lão già mặc lục bào nhiều năm nhưng chết đi cũng không khiến lão già này chú ý chút nào. Lúc này toàn thân lão già tỏa ra mùi vị xuống dốc, cả người đã tiến vào thời điểm cuối, nếu không phải có một luồng ý niệm chống đỡ thì đã ra đi từ lâu rồi.
 
Hai mắt hắn đỏ bừng, hưng phấn duy trì mười năm không hề bị năm tháng làm cho giảm bớt. Ngược lại càng ngày càng nhiều hơn. Cho tới giờ phút này mới hoàn toàn tuôn ra.
 
Thân thể suy yếu của hắn từ từ đồi từ khoanh chân thành quỳ lạy, ngẩng đầu lên, khuôn mặt già nua ẩn trong lục bào lộ ra vẻ xúc động, khàn khàn nói.
 
Lấy thân phận Tế Tự một đời của tộc ta, xin mời Lục Ma đại nhân thức tỉnh. Lão nô lấy thân hình này hiến cho Lục Ma đại nhân đoạt xá sống lại!
 
Lời nói của lão già vừa dứt, trong miệng dần dần vang lên những chú ngữ cổ xưa. Chú ngữ này nghe không rõ nhưng dần dần bao phủ bốn phía, tràn ập bát phương.
 
Từ từ, cả kiến trúc hình bọ cạp này liền run rẩy, những luồng bụi đất bay lên. Một luồng khí tức của hồn phách cực kỳ khổng lồ trên kiến trúc này khuếch tán ra, giống như đang thức tỉnh.
 
Lão già mặc lục bào ngẩng đầu, nhìn bầu trời. Chỉ thấy kiến trúc hình bọ cạp này không ngừng chấn động, có chín luồng lục khí gào thét bay tới, tiến lại phía trên Lục Ma Lô. Chín luồng khí tức này bất ngờ hóa thành một hư ảnh khổng lồ!
 
Hư ảnh này là một con bọ cạp màu lục lớn tới mấy ngàn trượng!
 
Toàn thân con bọ cạp này tràn ngập vết thương, khí tức yếu ớt nhưng lại có một luồng uy áp không cách nào hình dung nổi ầm ầm tỏa ra. Dưới uy áp này cả Lục Ma Châu cũng như run rẩy!
 
Hư ảnh này chính là một bộ phận của hồn phách Lục Ma Hạt bị trấn áp dưới Lục Ma Châu, không thể rời đi. Giờ phút này khi ngưng tụ ra chỉ là một phân hồn, lấy phân hồn này đoạt xá xong liền có được phân thân, tìm ra phương pháp để hấp thu chân hồn của mình, chính thức sống lại!
 
Hồn ảnh bọ cạp khổng lồ kia từ từ mở ra đôi mắt đã nhắm nghiền qua vô số năm. Bên trong là một vẻ lãnh khốc vô tình nhưng lại tồn tại vẻ uy nghiêm vô thượng. Ánh mắt của nó đảo qua phía dưới.
 
Là ngươi gọi bổn tôn.
 
Một giọng nói băng lãnh tới cực điểm vang vọng trong thiên địa. Âm thanh này giống như pháp tắc, sau khi xuất hiện lên vang vọng kinh thiên.
 
Chẳng qua dù là thế nó cũng không thể dấu được sự suy yếu của Hạt Hồn lúc này. Uy nghiêm vô thượng nó giống như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cho tan nát!
 
Thân thể lão già mặc lục bào lập tức run rẩy, hướng về phía hồn ảnh bái lạy.
 
Lão nô bái kiến Lục Ma đại nhân! Lục Ma đại nhân, lão nô đã chuẩn bị cho Lục Ma đại nhân một thân thể hoàn mỹ, dâng cho người đoạt xá sống lại. Trong cơ thể người này không còn chút thần trí hay Nguyên Thần nào nữa, sẽ không ảnh hưởng chút nào tới đại nhân!
 
Thần sắc lão già lộ vẻ vô cùng hưng phấn, giọng nói cũng không còn khàn khàn nữa.
 
Hắn biết Lục Ma Hạt sau khi bị trấn áp cực kỳ suy yếu, nhất là lúc này lại chỉ là phân hồn, càng không thể sai sót, cho nên lúc trước mới dò xét nhiều lần như vậy chính là lo lắng nếu trong thân thể này còn tồn tại Nguyên Thần thì Lục Ma Hạt đoạt xá sẽ gặp biến cố!
 
Biến cố như vậy rất có khả năng khiến hắn thất bại trong gang tấc, thậm chí khiến Lục Ma Hạt vốn đã suy yếu bị trọng thương.
 
Lời nói của lão già mặc lục bào vang vọng khiến thân thể hồn ảnh khổng lồ của Lục Ma Hạt hơi chuyển động, hai mắt nhìn về phía Lục Ma Lô kia, ánh mắt như thực chất, trực tiếp thấy Vương Lâm trong lò.
 
Ánh mắt nó liên tục đảo qua trên người Vương Lâm chín lần, cũng xâm nhập cả vào trong cơ thể. Nhưng hiển nhiên dù là nó cũng không cảm thụ được sự tồn tại của Thiên Nghịch Châu, càng không thể thấy được Nguyên Thần đang ẩn đi của Vương Lâm.
 
Hồi lâu, Lục Ma Hạt Hồn thu hồi ánh mắt.
 
Lục Ma đại nhân, thân thể này lão nô đã cải tạo, phù hợp với yêu cầu trước đây của đại nhân, không còn chút Nguyên Thần nào tồn tại!
 
Lão già mặc lục bào quỳ ở nơi đó, chủ động nói.
 
Ngươi. Rất không tồi. Bổn tôn sau khi sống lại sẽ có tặng phẩm cho ngươi.
 
Lục Ma Hạt Hồn trên bầu trời truyền tới một loạt dao động, thân thể bỗng nhiên nhoáng lên, hóa thành một luồng u quang bay thẳng tới Lục Ma Lô, xuyên thấu vào bên trong, nhằm thẳng hướng Vương Lâm, trong phút chốc đã tới gần.
 
Nguyên Thần Vương Lâm ẩn trong Nguyên Thần lúc này vẫn chưa hành động!
 
Thời gian mười năm này hắn vẫn đợi. Hắn đợi không chỉ là cơ duyên với thân thể này mà hắn còn có một ý niệm lớn mật trong đầu. Lão già mặc lục bào này cẩn thận như thế, tâm tư tinh tế, nhiều lần dò xét đủ để nói lên một khi trong thân thể có Nguyên Thần tồn tại thì sẽ khiến đoạt xá thất bại, Lục Ma Hạt sẽ không thể sống lại!
 
Đã vậy thì hắn đánh cuộc lần cuối. Hắn chờ tới khi Lục Ma Hạt Hồn tới, khi chuẩn bị cắn nuốt hắn thì hắn sẽ cắn nuốt Lục Ma Hạt Hồn này!
 
Hồn phách của nó nhìn thì như cường đại nhưng nó chẳng những đã sớm bị trọng thương và trấn áp, hơn nữa là chỉ là một phân hồn. Trong nháy mắt khi Lục Ma Hạt Hồn này tới gần, lại không lập tức tiến vào chiếm thân thể Vương Lâm mà tràn ngập bên ngoài, thần thức lại quét qua mấy lần nữa, lúc này mới yên lòng từ bốn phương tám hướng bay thẳng vào thân thể Vương Lâm!
 
Trong nháy mắt khi Lục Ma Hạt Hồn tiến vào trong cơ thể Vương Lâm nhưng nó không lựa chọn đoạt xá luôn mà sau khi tiến vào lại một lần nữa cẩn thận quan sát.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong chớp mắt đã qua ba ngày. Lục Ma Hạt Hồn quan sát ba ngày lúc này mới dần dần yên tâm, đưa một ít Hạt Hồn tiến vào trong cơ thể Vương Lâm, chậm rãi khuếch tán ra. Nhìn vẻ cẩn thận của nó thì giống như nếu có chút không ổn thì lập tức nó sẽ nhanh chóng bỏ chạy vậy.
 
Nó không thấy Nguyên Thần của Vương Lâm nhưng Vương Lâm lại có thể thấy nó. Vương Lâm nhìn Hạt Hồn này chậm rãi khuếch tán ra trong thân thể mình nhưng thủy chung vẫn không đoạt xá, hiển nhiên là sự cẩn thận của con bọ cạp này đã tới cực hạn rồi.
 
Cũng có thể từ đó mà thấy rõ, nó đã suy yếu tới cực điểm rồi!
 
Nguyên Thần của Vương Lâm chưa hành động. Hắn vẫn đang đợi. Giờ phút này nếu hắn ra tay, Hạt Hồn này vì chưa đoạt xá nên vẫn có thể dễ dàng rời đi. Nhưng một khi nó tiến hành đoạt xá thì không thể dễ dàng rời đi nữa. Lúc đó mới là cơ hội tốt nhất!
 
Trong mắt Nguyên Thần Vương Lâm lộ hàn quang. Hắn không biết sau khi cắn nuốt Hạt Hồn này tu vi bản thân sẽ tăng tới mức nào nhưng hắn có cảm giác lần này cũng là một cơ duyên cực lớn đối với hắn!
 
Hắn cũng có đủ kiên nhẫn dùng thân thể của mình làm mồi nhử để đổi lấy cơ duyên này!
 
Bên ngoài Lục Ma Lô, lão già mặc lục bào cũng đang đợi. Hắn đang đợi Lục Ma Hạt Hồn sau khi đoạt xá xong sẽ sống lại. Nếu có thể chứng kiến cảnh tượng đó thì hắn có thể ngậm cười nơi chín suối.
 
Lục Ma Hạt Hồn kia sau bảy ngày cuối cùng giống như mất đi sự nhẫn nại, hồn ảnh khổng lồ dung nhập một lượng lớn vào trong cơ thể Vương Lâm, chiếm phạm vi ngày càng nhiều, hầu như đã chiếm bảy phần thân thể hắn.
 
Dần dần nó giống như đã yên lòng, bắt đầu đoạt xá, hồn ảnh chui vào trong cơ thể Vương Lâm. Trong nháy mắt này hồn ảnh như sôi trào, điên cuồng khuếch tán, lao thẳng tới não hải của Vương Lâm. Trong nháy mắt khi tiến vào nơi này, nó không thấy chút dấu vết nào của Nguyên Thần, lập tức hưng phấn.
 
Nó đã chờ đợi nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đợi được thân thể hoàn mỹ này, rốt cục cũng có thể tiến hành đoạt xá! Phải biết rằng tu sĩ trên Tiên Cương đại lục dù không có Nguyên Thần những nó cũng không thể nào đoạt xá được. Bởi vì họ sinh ra ở nơi này. Chỉ còn những thân thể tu sĩ giống như nó, tới từ thiên ngoại mới được!
 
Giờ phút này nó không còn giữ lại chút nào nữa, rất nhiều hồn ảnh dung nhập vào trong não hải của Vương Lâm. Từ từ một thân ảnh bọ cạp ngưng tụ ra, hoàn toàn thành hình. Nó sắp hoàn thành đoạt xá rồi!
 
Nhưng ngay lúc hư ảnh này vừa ngưng tụ ra thì đột nhiên trong thân thể Vương Lâm, Nguyên Thần của hắn ẩn trong Thiên Nghịch ầm ầm tuôn ra, khuếch tán tràn tới.
 
Trong nháy mắt này, Vương Lâm lao thẳng tới chỗ con bọ cạp đang ngưng tụ, trong nháy mắt tới gần, ầm ầm cắn nuốt.
 
Không có thần thông, không có pháp thuật, chỉ đơn giản là cắn nuốt. Hạt Hồn phát ra tiếng thét chói tai. Nó căn bản không thể ngờ nổi trong thân thể này lại còn tồn tại Nguyên Thần, không hề phát hiện ra, bị sự xuất hiện đột ngột của Vương Lâm khiến cho rung động.
 
Nó dù cực kỳ suy yếu nhưng bị Vương Lâm cắn nuốt liền nổi lên sự hung ác, lập tức phản kháng, triển khai điên cuồng cắn nuốt Nguyên Thần Vương Lâm.
 
Nhưng nó không chút chuẩn bị, mà Vương Lâm đã chuẩn bị cả trăm năm, giờ phút này càng cắn nuốt điên cuồng hơn.
 
Thời gian trong nháy mắt đã trôi qua. Sau nửa nén nhang, Vương Lâm và Hạt Hồn kia đã giao chiến tới mức cực kỳ hung hiểm. Hạt Hồn nọ không ngừng gào thét chói tai. Nó vốn suy yếu, lại là một phân hồn tới đây, đấu với Vương Lâm đã chuẩn bị cả trăm năm, dần dần yếu thế.
 
Cảnh tượng hung hiểm trong thân thể Vương Lâm người ngoài không cảm nhận được. Lão già mặc lục bào giờ phút này đang bất động nhìn vào Lục Ma Lô, thấy hồn ảnh đã chui vào hơn phân nửa đang run rẩy kịch liệt. Cảnh tượng này khiến lão sửng sốt.
 
Đây là.
 
Hắn không thể tưởng tượng ra vì sao Lục Ma đại nhân đoạt xá mà lại run rẩy như vậy, có vẻ không ổn. Nhưng rất nhanh lão già mặc lục bào liền cảm thấy thư thái.
 
Nhất định Lục Ma đại nhân không quá hài lòng với thân thể này, muốn trong quá trình đoạt xá cải tạo một lần nữa.
 
Lão già này càng nghĩ càng thấy đúng, khuôn mặt dần xuất hiện nụ cười. Có thể được Lục Ma đại nhân tự mình cải tạo chứng tỏ thân thể này có giá trị.
 
Hắn mỉm cười nhìn Hạt Hồn đang run rẩy trong Lục Ma Lô, vẻ tươi cười càng tăng.
 
Trong cơ thể Vương Lâm, trong vô thanh vô tức, Vương Lâm và Hạt Hồn đã cắn nuốt không dưới mấy vạn lần. Hắn càng ngày càng điên cuồng. Chuẩn bị hơn trăm năm, chờ đợi cả trăm năm, rốt cục cơ duyên cũng tới. Hắn sao có thể buông tha cho Hạt Hồn muốn đoạt xá mình chứ!
 
Vương Lâm điên cuồng khiến cho Hạt Hồn sợ hãi vô cùng. Nó vốn đã suy yếu, lúc này liên tục cắn nuốt liền nổi lên ý định rút lui. Một phần phân hồn này phải vô số năm nó mới ngưng tụ được ra, cực kỳ quan trọng. Một khi phân hồn này tiêu tán thì nó không còn cơ hội thức tỉnh nữa.
 
Giờ phút này trong nội tâm nó đã hận thấu xương đối với bộ tộc Tế Tự này. Theo nó thấy tất cả đều bởi vì Tế Tự nọ!
 
Đã có ý rút lui, Hạt Hồn phát ra một tiếng thét vô thanh, vội vàng lui lại phía sau. Nhưng Vương Lâm đuổi theo không bỏ, không ngừng cắn nuốt điên cuồng, khiến Lục Ma Hạt Hồn càng ngày càng hoảng sợ.
 
Nó lui lại rất nhanh, vội vàng rời khỏi đầu Vương Lâm, trong tích tắc khi muốn ra khỏi thân thể Vương Lâm liền bị hắn hung hăng nuốt mạnh một vùng lớn, kêu lên thảm thiết, từ thiên linh Vương Lâm nhanh chóng chui ra. Thân thể khổng lồ của nó lúc này đã bé đi rất nhiều, sau khi chui ra từ thiên linh Vương Lâm liền hoảng sợ lao thẳng lên bầu trời.
 
Cảnh tượng này hiện lên trong mắt lão già mặc lục bào khiến hắn sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.
 
Hạt Hồn rời đi, Nguyên Thần Vương Lâm lập tức bao phủ toàn thân, khoanh chân ngồi trong Lục Ma Lô, hai mắt nhắm nghiền hơn trăm năm bỗng nhiên mở ra!
 
Trong tích tắc khi hắn mở mắt, thiên địa ầm vang. Bốn phía Lục Ma Lô ầm ầm tan nát, hóa thành vô số mảnh nhỏ bị cuốn đi. Thân thể Vương Lâm nhảy vọt lên!
 
Hỏa diễm chân thân!
 
Vương Lâm gầm nhẹ. Chỉ thấy trong mắt hắn hiện lên ngọn lửa ngập trời, phía sau hắn bất ngờ hóa ra chân thân hỏa diễm giống hệt hắn!
 
Lôi đình chân thân!
 
Vương Lâm vừa nói, mắt phải liền lóe lên tia chớp. Lôi đình bản nguyên chân thân do Tông chủ Đạo Ma Tông toàn lực ngưng tụ ra sau khi dung nhập ý chí của Vương Lâm liền bất ngờ ngưng tụ, xuất hiện sau lưng hắn!
 
Đại địa chân thân!
 
Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm lớn. Lập tức từ mười vạn tám ngàn lỗ chân lông trên cơ thể lan ra ánh sáng màu vàng đất kinh thiên động địa, trong nháy mắt ngưng tụ phía sau. Hình thành khối chân thân thứ ba!
 
Thủy bản nguyên chân thân!
 
Thủy bản nguyên chân thân này dung nhập trong máu huyết của Vương Lâm, giờ phút này vừa thốt lên lời, mạch máu trên thân thể Vương Lâm lập tức tỏa ra hồng mang chói mắt. Bên cạnh Vương Lâm liền xuất hiện một hư ảnh. Hư ảnh này trong chớp mắt đã ngưng thật, bất ngờ trở thành bản nguyên chân thân thứ tư của Vương Lâm!
 
Bốn đại chân thân vừa xuất hiện, khí thế của Vương Lâm liền bốc lên kinh thiên động địa. Tu vi của hắn giờ phút này vẫn như cũ nhưng chỉ cần ý niệm hắn thay đổi liền lập tức có thể tăng vọt.
 
Nhưng lúc này không phải lúc bình tĩnh. Trong tích tắc khi bốn đại chân thân xuất hiện, hai mắt Vương Lâm đột niên tỏa ra kim quang. Trong kim quang này ẩn chứa một luồng uy áp kinh thiên, nhìn thẳng về phía Lục Ma Hạt Hồn đang bỏ chạy!
 
Hạt Hồn nọ phát ra một tiếng thét chói tai. Nó cảm nhận được trong ánh mắt nọ có uy lực của Tiên Cực Kiếm của Tiên Tổ năm xưa! Bị ánh mắt này nhìn chăm chú, hồn ảnh của nó liền run rẩy.
 
Thời gian gấp gáp, Vương Lâm không dừng lại chút nào, tay phải bỗng nhiên giơ lên. Trong sự đau đớn, cốt đao mang theo âm khí ngập trời từ trong lòng bàn tay phải vươn ra, hóa thành âm đao dài chín thước. Đột nhiên trong bốn đại bản nguyên chân thân xung quanh hắn ở trong tay phải cũng xuất hiện âm đao chín thước, đồng loạt cùng Vương Lâm hướng về phía Hạt Hồn âm ầm chém xuống!
 
Lão già mặc lục bào ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt mở to, lập tức tuyệt khí! Hắn chính là vì tức giận quá mà lăn ra chết!